Mạc Phàm lâm vào trầm tư. Lão đại Trảm Không cũng chỉ vì suy nghĩ tới chuyện hắn bị Hắc Giáo Đình uy hiếp cho nên mới không có công khai tin tức hắn còn sống.
Nhưng nếu như Hắc Giáo Đình thật sự muốn dùng trăm phương ngàn kế đối phó với hắn. E rằng chuyện hắn còn sống cũng không thể giấu diếm được thêm nữa.
Nghĩ vậy, Mạc Phàm liền cảm thấy phiền muội. Rốt cuộc, Hắc Giáo Đình muốn làm chuyện gì. Đến tột cùng là vì Địa Thánh Tuyền hay là Đồ Đằng Thú??
Nghĩ đi nghĩ lại, Mạc Phàm đột nhiên phát hiện trên vách tường phía trên có một hình ảnh phải nói là rất là đáng yêu. Hình ảnh này vẽ một con rắn phi thường to lớn. Thân thể của nó như ẩn như hiện trong đám mây với nét vẽ đơn giản…
Dưới cái thân thể khổng lồ kia còn có một tên tiểu tử đang đứng ở dưới mặt đất so với nó thì không khác gì giun dế, hình thể chênh lệch nhau quá nhiều. Điều này khiến cho Mạc Phàm cảm thấy buồn cười nói:
“Hình như, con rắn cao chọc trời kia còn có một tiểu baby… Bộ dạng rất là đáng yêu à nha!”
” Tiểu baby mà ngươi nói tới chính là con rắn cao chọc trời kia đó!” Đường Nguyệt cũng nhìn lướt qua, cười nói:
” Cái gì?? Thế cái con to lớn ở phía trên nó là con gì vậy?” Mạc Phàm nghe thấy Đường Nguyệt nói như vậy liền bị hù dọa sợ.
Con rắn cao chọc trời kia to lớn như thế nào, Mạc Phàm đã tận mắt chứng kiến và thấy nó quá kinh người rồi. Nếu như có mây ở trên trời, thân thể của nó có lẽ từ dưới mặt đất chạm tới đám mây kia.
Thế nhưng khi nhìn thấy hình ảnh này, con rắn cao chọc trời đó cũng chỉ là một con vật bé nhỏ, so với con vật kia còn thua xa thua lắc. Thế thì… con rắn khổng lồ kia không phải là che khuất bầu trời sao?
” Ta cũng như ngươi không biết nó là con gì. Bức vẽ này được cổ nhân vẽ ra, rất có thể bọn họ vẽ ra nó theo trí tưởng tượng của mình. Bọn họ cảm thấy có lẽ còn có vị thần khác còn to lớn hơn con rắn cao chọc trời mà bọn họ sùng bái nữa…”
Đường Nguyệt trả lời.
“Và vị thần này cư ngụ trên trời. Đương nhiên, hình thể của vị thần này càng thêm to lớn, càng thêm khổng lồ hơn….”
Bên trong tộc của Đường Nguyệt cũng có rất nhiều người giống như nàng không có cách nào giải thích được truyền thừa cổ xưa này.
Dù sao, thời đại này có thần kỳ cỡ nào đi chăng nữa hay là lịch sử được loài người tích lũy theo năm tháng cũng không thể nào thoát khỏi được thời gian.
Có đoạn thời gian thì biến mất, có đoạn thì bỏ qua, có đoạn thì thiếu.
Mạc Phàm cũng cảm thấy hình vẽ đó là một loại tư tưởng. Nếu như thật sự có một sinh vật khổng lồ tới như vậy thì hắn có lẽ nên trốn lên sao Hỏa chứ ở Địa cầu này cũng quá là nguy hiểm đi…
………….
“Tê tê tê tê ~~~~~~~”
Bỗng nhiên, một tiếng gầm kéo dài đủ để truyền tới tận linh hồn vang lên. Mà nơi thanh âm đó phát ra lại gần khu vực hòn đảo giữa hồ này!
Nghe thấy âm thanh này, cả người Mạc Phàm liền run rẩy lên. Khuôn mặt không thể tin được nhìn cô giáo Đường Nguyệt.
” Cô…. Cô đừng nói với em rằng… Nó ở đây nha!” Sắc mặt Mạc Phàm liền tái nhợt đi, nói.
Mạc Phàm tin những lời cô giáo Đường Nguyệt nói. Cái chủng loài Đồ Đằng này quả thật có tồn tại trong sách lịch sử.
Nhưng mỗi lần nhớ tới chuyện nó đột nhiên xuất hiện không có chút dấu hiệu nào báo trước hắn sẽ ngay lập tức liên tưởng tới “chuyện kia”. Ngay sau đó, cả người hắn không tự chủ được đổ mồ hôi lạnh.
” Ừ, nó ở đây!” Đường Nguyệt chỉ ngón tay ra phía ngoài, nói
” Cô giáo Đường Nguyệt, chuyện đó…. hay là chúng ta trở về nhà cô nói chuyện có được không?” Mạc Phàm ngập ngừng hỏi.
” Hi hi hi hi..Ngươi không cần phải sợ hãi nó tới như vậy… nó không làm tổn thương ngươi đâu! Hay là thế này đi, ta dẫn người tới chào hỏi nó nha?” Đường Nguyệt không ngừng cười, nói.
” Không cần, không cần! Thần của bọn cô thì cô yết kiết nó là được rồi. Em chỉ là một tên quê mùa, thần chưa chắc đã yêu thích em đâu…” Mạc Phàm thành thật nói.
” Được rồi, không trêu ngươi nữa! Nó quả thật ở trong Tây Hồ nhưng hiện tại cho dù người đào sâu ba thước Tây Hồ cũng không thể nào tìm ra được nó đâu!” Đường Nguyệt nói.
” Tại sao?” Mạc Phàm ngơ ngác hỏi.
“Tại vì nó đang ngủ say trong phong ấn Tam Đàm Nguyệt Ảnh kia!”
Đường Nguyệt cười quyến rũ nói.
“Đại khái là như thế này… Khi Hắc Giáo Đình tới Ma Đô Thượng Hải tìm ngươi để xử lý thì cái vách tường phong ấn Tam Đàm Nguyệt Ảnh này đã bắt đầu có dấu hiệu bất ổn…”
“ Bởi vậy mới dẫn tới chuyện nó có thể tùy ý xuất nhập thành phố Hàng Châu và phong ấn trong Tam Đàm này.” Đường Nguyệt dẫn Mạc Phàm tới nơi có thể nhìn thấy phong ấn Tam Đàm Nguyệt Ảnh kia.
Mạc Phàm khẽ liếc một cái liền nhìn thấy ba cái cột trụ giống như lư hương bằng đá đứng sừng sững ở trên mặt hồ. Nó có thể đứng yên như vậy nguyên nhân có lẽ vì ở dưới nước còn có một cái trụ rất dài nữa.
Ba cái lư hương này đứng ngang hàng với nhau và tạo ra thành một hình tam giác. Ở trong lư hương còn có một ngọn lửa nhu hòa đang cháy. Ánh sáng do ngọn lửa phát ra chiếu vào bóng trăng màu đen đang còn trôi nổi trên mặt nước kia.
“Nó nắm giữ Sợ Hãi Ma Đồng. Những sinh vật nhỏ bé yếu đuối khi gặp nó sẽ bị chôn xuống một mầm mống sợ hãi trong cơ thể. Mầm mống này ở sâu trong linh hồn bọn họ, và từ từ lớn dần lên…”
Đường Nguyệt liền giải thích nguyên nhân vì sao Mạc Phàm xuất hiện dị trạng kia.
“Đương nhiên, những người mang mầm mống này vẫn hồn nhiên vô tư không biết mình bị “dính chưởng” rồi! Chỉ tới khi gặp lại nó một lần nữa thì bọn họ mới phát hiện ra rằng hai chân của mình không tự chủ được quỳ xuống. Trong lòng bọn họ dâng lên một nỗi sợ hãi, một sự thần phục và không có một chút dũng khí nào dám chống cự lại nó…”
“Em cũng nghĩ như vậy! Trên cái thế giới này ngoại trừ cô giáo Đường Nguyệt có thể khiến cho người khác phải mất ngủ ra thì làm gì có yêu ma quỷ quái nào có thể làm được điều đó cơ chứ!” Mạc Phàm cười gian nói.
Đường Nguyệt dạy cho Mạc Phàm biết cách xử lí, loại bỏ nỗi sợ hãi ở trong lòng hắn.
Biện pháp này cũng rất là đơn giản. Vào lúc minh tu, mỗi khi khuôn mặt con rắn kia hiện lên, hắn phải cố gắng kiên trì nhìn chằm chằm vào nó, bất kể nội tâm có e sợ con mắt này bao nhiêu đi chăng nữa cũng không được rời tầm mắt khỏi nó.
Chỉ cần chiến thắng sợ hãi một lần thì cái mầm mống sợ hãi kia sẽ bị nghiền nát, không còn tồn tại nữa. Nếu không, cơn ác mộng này sẽ quấn lấy hắn mãi mãi, vĩnh viễn không được bình yên.
Mạc Phàm thử nghiệm một lần. Cô giáo Đường Nguyệt nói như vậy nghe thì có vẻ đơn giản đấy nhưng mà khi làm thật lại không có dễ dàng một chút nào cả.
Mặc dù hình ảnh này cũng chỉ tại trong thế giới tinh thần và không hề có thật. Thế nhưng Mạc Phàm đối với nó vẫn kinh sợ như cũ, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Nhưng mà, cách làm này hiệu quả lại nhanh chóng. Nỗi sợ hãi kia cũng dần dần biến mất giống như mồ hồi lạnh bị hong khô trong gió, chỉ chốc lát đã không còn dấu vết.
Đến khi nỗisợ hãi hoàn toàn biến mất hẳn, Mạc Phàm không khỏi nghĩ trong đầu có nên gặp vị “thần” mà mình khiếp sợ kia một lần hay không…
Lại nghĩ tới khó khăn khi trải qua con ác mộng kia, hắn lại nghĩ có lẽ không nên đi thì hơn. Bởi vì rất có thể, con rắn chọc trời kia không thích người lạ gặp nó thì sao?
Hơn nữa biết đâu nó lại gieo xuống một cái mầm mống sợ hãi nào khác vào trong người hắn nữa thì phiền toái? Lúc đó, không phải cuộc sống của hắn lại mệt mỏi vl sao?
“Ta còn tưởng có thể biết được nguyên nhân vì sao nó xuất hiện ở đây từ ngươi để chúng ta còn chuẩn bị trước. Thì ra, ngươi quả thật cũng không có phát hiện gì…” Đường Nguyệt vừa đi, vừa có chút tiếc nuối, nói.
“Làm ơn! Loại chuyện cấp bậc như thế này, em thật sự không can thiệp được…” Mạc Phàm cười khổ nói.
“Làm sao, ngươi không muốn giúp ta nữa à?” Đường Nguyệt nháy mắt hỏi.
“Không phải là không muốn….em khi nào nói rằng không muốn giúp đỡ cô chứ?” Mạc Phàm ngẩn người nói.
“Tới một lúc nào đó, ta sẽ nói cho ngươi biết một cái bí mật to lớn. Bây giờ, ngươi trợ giúp ta giải quyết cái vấn đề đau đầu này đi!” Đường Nguyệt tiếp tục nháy mắt đưa tình nói.
Rõ ràng, nàng nhìn thì có vẻ không khác gì một cô gái trưởng thành nhưng lại làm ra cái vẻ mặt hồn nhiên vô tội kia để đi lừa trai…
“......”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Mạc phàm như đưa đám. Nói thật, hắn cảm giác giống như bản thân bị Đường Nguyệt lừa vào bẫy vậy!
Có lẽ từ lúc cô giáo Đường Nguyệt gọi hắn tới đây, lại còn đem bí mật của nàng nói cho hắn biết, thì nàng cũng đã tính toán kỹ lưỡng hết rồi.
“Cô nói thử xem… Chuyện như thế nào?” Mạc Phàm cười khổ nói.
“Mỗi mười năm, thần sẽ bước vào thời kỳ lột da một lần… Đương nhiên, lúc này đã tới thời kỳ đó rồi! Chánh án và Hắc Phong giao ta phụ trách nhiệm vụ này, cũng cho ta tùy ý lựa chọn một thủ hạ cơ trí để giúp đỡ…”
“Thần trong lúc lột da sẽ trở nên vô cùng suy yếu, đây cũng là điểm yếu duy nhất của thần! Mà điểm yếu này sẽ khiến cho một số kẻ địch với oán hận chồng chất lâu ngày kia cùng với một số người có mưu đồ bất chính nhân cơ hội này ra tay giết hại nó…”
“Trước thời kỳ lột da, thần sẽ trở nên nhạy cảm, chỉ cần cảm nhận có chút xíu sự uy hiếp liền trở nên nóng nảy. Đây cũng là nguyên nhân tại sao nó lại xuất hiện ở giữa trung tâm thành phố như ngươi thấy đó…
“Nếu là lúc bình thường, chúng ta không mở phong ấn thì nó cũng sẽ không ra ngoài được!” Cô giáo Đường Nguyệt nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT