Dịch: Hoangforever

“Từ lúc nó xuất hiện. Nó cũng chưa có phá hư bất kỳ một ngôi nhà nào, cũng chưa một người nào chết.”

Mạc Phàm nói.

Theo báo cáo mà hắn nắm bắt được, cả quá trình con rắn cao chọc trời này xuất hiện, nó cũng không có giẫm đạp lên bất kỳ kiến trúc nào, cũng không có giết chết bất cứ ai. Thực tế với hình thể to lớn như vậy, trừ phi nó cố ý đứng im một chỗ không động đậy. Chứ không làm gì có chuyện không có người nào chết được. Chắc chắn sẽ có một đống người chết bẹp dí dưới thân thể nó.

Đường Nguyệt gật đầu đồng ý với ý kiến này.

” Chính phủ biết sự tồn tại của bọn cô. Cũng biết đó là thần giữ cửa của bọn cô. Cho nên, bọn họ mới che giấu chân tướng sự thật, đúng không?”

Mạc Phàm tiếp tục hỏi.

Đường Nguyệt lại tiếp tục gật đầu.

“Nhưng mà…. Cô không cảm thấy, nó…. nó….”

“Nó rất đáng sợ. Hơn nữa còn khó khống chế. Một khi đã mất khống chế, chắc chắn sẽ tạo thành một tai họa hủy diệt, không lường trước được đúng không?”

Đường Nguyệt cười lên một tiếng thê lương, nói.

” Vâng. Nó có thể đột nhiên xuất hiện giữa mảnh đất phồn hoa kia, lại có thể lặng yên không một tiếng động biến mất. Theo em nghĩ, cho dù có công bố chuyện này ra ngoài thì toàn bộ dân Hàng Châu, dân cả nước cũng sẽ lên tiếng phản đối, tại sao lại để một chuyện như thế này xảy ra được cơ chứ. Dù sao, con cháu trong thôn bọn cô có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ cho vị thần này. Đối với bọn cô thì không sao. Nhưng đối với người khác thì sao? Bọn họ cũng chỉ có thể sợ hãi trong lòng mà thôi. Sự sợ hãi có thể khiến cho con người ta làm ra vô số việc điên cuồng….”

Mạc Phàm nói.

Dù sao, Mạc Phàm cũng là một vị ma pháp sư có nhiều va chạm xã hội. Hơn nữa, tính cách của hắn đối với nhiều sự việc, trong lòng cũng không có sợ.

Ngay tới cả hắn một người không sợ trời, không sợ đất, cũng bị làm cho sợ hãi, tới nỗi lưu lại bóng ma khổng lồ trong lòng như vậy. Thì càng không cần phải nói tới mấy người bình thường lúc đó cũng nhìn thấy con rắn cao chọc trời kia cùng hắn rồi. Chắc chắn, có không ít người bị nó hù dọa cho sợ, phải nhập viện!

“Chuyện này, chúng ta cũng rất là phiền não. Giống như tình huống xuất hiện bảy ngày trước vậy… Tình huống này, qua nhiều năm rồi đây là lần đầu tiên xuất hiện. Chúng ta cũng không biết tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đó. Bình thường, chỉ khi nào nó cảm nhận thấy thành phố này xuất hiện uy hiếp cực lớn, khiến cho nó cảm thấy bất an. Thì nó mới xuất hiện như vậy. Ta tìm ngươi, thật ra cũng muốn từ ngươi,tìm hiểu thêm thông tin cụ thể một chút. Lúc đó, ngươi đang ở hiện trường, ngươi có phát hiện thấy nơi nào khác thường không? Chẳng hạn như nó nhìn chăm chú vào một nơi nào đó…”

Đường Nguyệt nói.

Mạc Phàm nhớ lại hình ảnh kia. Hắn cũng không có cảm thấy có nơi nào bất thường. Bởi vì…cả sự kiện này tràn đầy sự kỳ quái!

Nhất định phải ở nơi đầm rồng hang hổ kỳ quái này tìm ra được nơi bất thường kia sao? Hình như con rắn cao chọc trời kia có đưa mắt nhìn về phía tòa nhà cao tầng nơi hắn đang đứng. Giống như nó đưa mắt nhìn vào một tầng nào đó. Càng giống như nó đưa mắt nhìn mình.

“Em có cảm giác nó đang nhìn chằm chằm vào em.”

Mạc Phàm trả lời cụ thể, chi tiết cho Đường Nguyệt nghe.

“Người chắc chắn?”

“Cũng không có chắc chắn lắm. Ánh mắt nó lớn như vậy. Có khi lúc ấy trong tòa nhà có thứ gì đó khiến cho nó cảm thấy bất an thì sao? Tóm lại, em không có phát hiện.”

Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm nghĩ, có phải con rắn cao chọc trời này xuất hiện ở đó là do hắn ác ma hóa hay không?

Lực lượng Ác ma hóa vô cùng đáng sợ. Nếu như con rắn cao chọc trời kia thật sự là thần… rất có thể nó vì dòng máu Ác ma trong cơ thể mình xuất hiện cũng nên. Tới khi, nó phát hiện dòng máu Ác ma này không phải là sự uy hiếp. Lúc đó nó mới rời đi.

Nhưng mà, Mạc Phàm cảm giác hắn giải thích như vậy cũng không được thỏa đáng cho lắm. Coi như hắn có lực lượng Ác ma hóa đi. Nhưng thực lực cùng lắm là ngang ngửa yêu ma cấp thống lĩnh chứ mấy.

Thực lực con rắn cao chọc trời kia chắc chắn trên cấp thống lĩnh. Có cần thiết vì một con yêu ma cấp thống lĩnh, liền xuất hiện từ trên trời rơi xuống như vậy không?

Có lẽ, hắn nghĩ lung tung quá rồi. Biết đâu trong tòa nhà cao tầng kia còn thứ gì khác thì sao??

Thoáng cái, Đường Nguyệt liền lâm vào trầm tư. Thật ra thứ làm cho nàng lo lắng cũng không phải là chuyện con rắn cao chọc trời kia xuất hiện kinh người ở trong mắt mọi người. Chân chính làm cho nàng lo lắng chính là nguyên nhân tại sao con rắn cao chọc trời kia xuất hiện!

” Nếu vậy, con rắn kia, thật sự là thần thủ hộ à?”

Mạc Phàm tưởng thật hỏi lại.

” Uk. Trước kia nó bảo vệ thôn làng. Nhưng đó là câu chuyện của mấy ngàn năm trước rồi. Ngày nay nó bảo vệ cho một thành phố. Mà thành phố này chính là Hàng Châu.”

Đường Nguyệt nói.

Mạc Phàm nghe thấy Đường Nguyệt nói như vậy liền há hốc mồm. Thật lâu không có nói nên lời!

Ai có thể ngờ được, một con vật khổng lồ như vậy. Một con vật khiến cho mọi người phải kinh hãi và thần phục nó, lại chính là vị thần bảo vệ thành phố này. Điều này mà nói ra, e rằng khiến cho vô số người khó có thể tiếp nhận được bí mật kinh người này.

” Tại sao trước kia em chưa từng nghe ai nói qua vậy?”

Mạc Phàm hỏi.

” Ngươi biết Đồ Đằng chứ?”

Đường Nguyệt đi tới một mặt tường khác. Sau đó chỉ lên hình vẽ ở phía trên.

” Đồ Đằng… Hình như lúc trước có nghe qua. Từ thời xa xưa, có một bộ tộc loài người có cho mình một lá cờ riêng. Trên lá cờ này có vẽ Đồ Đằng Thú bảo hộ… Ý cô nói, con rắn to lớn kia là Đồ Đằng Thú bảo hộ??”

Trong phút chốc, Mạc Phàm liền bừng tỉnh đại ngộ.

Trong sách lịch sử cũng có đề cập tới từ Đồ Đằng này. Ở thời kì xa xưa, loài người sử dụng Đồ Đằng Thú để bảo vệ cho mình một cuộc sống bình an nhờ vào việc cung phụng nó. Những con Đồ Đằng này cũng không phải là yêu ma. Cũng không phải là thú Triệu hoán. Bọn nó là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt. Đối với con người, bọn nó cũng không có sinh lòng giết chóc. Mà ngược lại, nguyện ý cùng tồn tại với loài người. Thậm chí còn bảo vệ cho loài người.

Đáng tiếc, Đồ Đằng Thú có từ ngàn năm trước kia, hiện tại cũng chỉ là trong truyền thuyết. Ngày hôm nay, ma pháp thịnh hành, loài người đã có năng lực tự bảo vệ cho bản thân mình. Lúc này cũng chỉ còn Thú Triệu Hoán vừa nói ở trên là còn tồn tại. Chứ còn Đồ Đằng Thú… cũng chỉ còn là quá khứ.

“Nó là Đồ Đằng Thú cổ xưa. Nhất tộc chúng ta ở trên nhân thế đời đời bảo vệ cho nó. Nó thì bảo vệ làng chúng ta. Cho tới tận bây giờ, rất nhiều tổ chức ma pháp, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng đều rất e ngại lực lượng vô cùng cường đại của nó. Cho nên, cũng có không ít tổ chức quyền uy lực chọn thái độ phản đối. Hơn nữa, còn phong ấn nó vào trong kho trong một thời gian dài. Hiện tại, Đồ Đằng đã không còn cơ hội có thể nhìn thấy mặt trời nữa rồi. Cũng không còn ai chấp nhận nó nữa. Những người như bọn cô, e rằng trong cả nước, cũng chỉ còn lại một vài nhóm người làm người thủ hộ Đồ Đằng mà thôi.”

Đường Nguyệt khẽ thở dài một hơi, nói.

“Người thủ hộ Đồ Đằng! Không ngờ lão sư Đường Nguyệt còn có một thân phận đặc biệt tới như vậy. Vậy thân phận Thẩm phán viên của cô thì sao?”

” Hai cái thân phận này không có xung đột với nhau. Thẩm Phán phải biết sự tồn tại của Đồ Đằng Thú Tây Hồ. Mà Chánh án còn là đại bá của cô ở trong Thẩm Phán hội nữa….”

“…………”

Mạc Phàm nghe thấy vậy liền im lặng, không biết nói gì nữa. Xem ra vị lão sư Đường Nguyệt này của hắn quả thật không tầm thường một chút nào cả. Thân phận người thủ hộ Đồ Đằng đã khá là đặc biệt rồi, chứ đừng nói tới cái thân phận cháu gái của chánh án kia nữa. Cảm giác như nàng có thể đi ngang qua các nơi trong cả nước vậy. Cái gì là thế gia, cái gì là hiệp hội, cái gì là quân đội. Khi gặp phải cái thân phận này không phải cũng phải khách khí, nhún nhường sao???

“Vậy tại sao ngày trước cô lại tới Bắc Thành vậy?”

Đột nhiên, Mạc Phàm như nhớ ra một vấn đề vô cùng quan trọng, hắn liền hỏi tiếp.

Lão sư Đường Nguyệt nếu như có thân phận đặc biệt như vậy ở Hàng Châu. Thế nhưng ngày trước nàng lại tới một cái Bắc Thành nho nhỏ, không phải chuyện này cũng quá mất thân phận sao?

” Đó là bởi vì ở Bắc Thành có thể cũng ẩn núp một nhóm người thủ hộ Đồ Đằng giống như bọn ta”

Đường Nguyệt nói.

Nghe được lão sư Đường Nguyệt nói ra những lời này. Trong đầu Mạc Phàm đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.

Hình như…. Hình như Tâm Hạ cũng có nói qua chuyện này. Người Bắc Thành là người thủ hộ đời sau cho một vị quân vương cổ xưa. Nhưng bọn họ thủ hộ hình như là Địa Thánh Tuyền mà??? Địa Thánh Tuyền và Đồ Đằng thì có liên quan gì với nhau??

” Ý của lão sư Đường Nguyệt có phải tai họa Bắc Thành, cũng không phải vì Hắc Ám Giáo Đình muốn trả thù xã hội mà chọn bừa lấy một tòa thành không?”

Mạc Phàm cảm giác như hắn có thể hiểu được mục đích thật sự khi Hắc Ám Giáo Đình tập kích Bắc Thành kia.

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ trang web.

“Mới đầu chúng ta cũng hoài nghi bọn họ vì một loài Đồ Đằng còn sót lại khác mà tấn công. Nhưng sau đó, dần dần lại phát hiện ra bọn họ có mục đích khác… Chỉ tiếc là, ta hiện tại không còn chịu trách nhiệm về nhiệm vụ truy cứu này nữa.”

Đường Nguyệt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play