Có lẽ, chẳng một ai biết, mãi mãi không biết, mỗi ngày trong lòng Mộc Lạc Hi đều mong ngóng hắn trở về.
Cuốn sổ ghi chép lại kỉ nệm của hai người được cô bắt đầu viết từ năm năm trước, giờ chỉ còn lại vài trang cuối, nhưng vẫn chưa thấy hắn xuất hiện..
Cô ghi nhớ lời hắn, đem hai chữ “đợi tao” khắc ghi sâu tận trong lòng.
Nhưng không ngờ một lần đợi đã là năm năm trôi qua, năm năm tuổi xuân của cô, nguyện vì hắn mà bỏ dỡ.
Cô vẫn ở đây một lòng đợi hắn, vì sao hắn vẫn chưa quay về? Hắn quên cô rồi? Quên lời hứa của họ rồi?
Hai bậc phụ huynh sớm đã du ngoại ở đâu đó, mọi việc đều đặt nặng lên vai hai anh em, cô lúc này cũng chỉ còn có anh trai để dựa dẫm.
Mộc Tử Nghiên ở cạnh em gái, mỗi lần màn đên buông, đi ngang phòng cô, anh sẽ nghe thấy tiếng nức nở từ trong đó phát ra..
Anh biết, ban ngày cô kiên cường như thế, là không muốn anh vì cô lo
lắng. Khi mọi thứ bị bóng đêm bao trùm, cũng chính là lúc cô rũ bỏ lớp
mặt nạ mạnh mẽ trở về bộ dáng yếu đuối vốn có.
Nói thế nào, cô cũng chỉ là một nữ nhân, một lòng chờ ai đó lâu đến
như vậy đã thật đáng ngưỡng mộ, chỉ là không biết nỗi nhớ đó, sự chờ đợi đó đã chạm đến cực hạn chưa?
Mộc Lạc Hi từng hỏi anh, có phải Khắc Hàn đang ở Mỹ không? Hắn đang ở đâu trong những thành phố đó? Mộc Lạc Hi cầu xin anh nói cô nghe, nhưng anh lại cứng rắn không mở miệng, bởi vì anh biết nếu cô đi, sau này
kiếp nạn xảy ra, anh mất đi người em gái này thì anh phải làm sao?
Mộc Lạc Hi liều chết hỏi, Mộc Tử Nghiên đánh chết không đáp lời.
Có một ngày, Mộc Lạc Hi mệt mỏi từ công ty trở về, bữa cơm hôm đó cô
chỉ ăn nửa chén, mí mắt nặng trĩu tưởng như chẳng thể nhìn thấy đường mà bước. Đêm đó, Mộc Tử Nghiên không nghe thấy tiếng khóc thương tâm của
em gái nữa..
Đến tận sáng hôm sau, vẫn không thấy cô ra khỏi phòng, anh mới nghi ngờ gõ cửa, đáp lại anh là một mảnh im lặng.
Anh sốt ruột như ngồi trên đống lửa, vôi vàng tìm chìa khóa dự phòng, cửa phòng mở ra đập vào mắt anh là thân hình nhỏ bé nằm trên sàn nhà.
Mộc Tử Nghiên vì em gái sớm đã đau đến xé tâm can, nhanh chóng phóng ga ôm cô đến bệnh viện.
Bác sĩ nói do mệt mỏi quá độ, cơ thể cô quá suy ngược nên mới ngất đi, cần phải lưu viện kiểm tra kĩ sau đó phải bồi bổ thật
tốt. Bác sĩ hỏi anh, rằng cô có đang phiền muộn chuyện gì? Tình trạng
này của cô một phần cũng do quá đau lòng mới trở nên nghiệm trọng như
vậy, đây là.. tâm bệnh.
Anh im lặng không nói, anh hình như đã biết mình nên làm gì khi cô tỉnh lại.
Hai ngày sau đó Mộc Lạc Hi mở mắt, bởi vì quá lâu không tiếp xúc với
ánh mặt trời nên mắt cô khó chịu nheo lại. Nhìn rõ người trước mặt là
anh trai, cô mới an lòng chống người ngồi dậy.
Mộc Tử Nghiên giúp em gái lấy gối đỡ sau lưng, cũng không nói chuyện, rất lâu sau mới nói:
– Anh đi mua cháo cho em.
Khi anh trở lại, cô chỉ ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, mới nhàn nhạt
lên tiếng hỏi, giọng điệu yếu ớt tưởng như một cơn gió thổi qua sẽ kéo
cả câu văn đi mất:
– Anh hai, anh có thể nói với em Khắc Hàn đang ở đâu không?
– Em nên dưỡng bệnh thật tốt. – Anh không trả lời.
– Anh thật cố chấp, cố chấp như em. Hai chúng ta đều giống nhau. – Ánh mắt cô đượm buồn.
– Lạc Hi, đáp ứng anh. – Anh nghiệm túc nhìn cô.
Mộc Lạc Hi không đáp, chỉ giương mắt nhìn anh trai, để anh tiếp tục:
– Anh sẽ nói em nghe hắn đang ở đâu với điều kiện..
– Anh nói.
– Em phải chú ý dưỡng bệnh đến khi khỏe hẳn mới được đi tìm hắn.
– Được.
– Còn nữa.. em phải hoàn thành hợp đồng xây dựng chi nhánh mới bên Hàn thật tốt, đó là điều kiện cuối cùng.
– Được.
Cô nhàn nhạt đáp, điều kiện này cũng không làm khó cô, anh trai cứng rắn như vậy, nhưng luôn luôn là người yêu thương cô nhất.
– Em bị sao vậy? – Lúc này cô mới quan tâm bệnh tình của mình.
Giọng nói anh lạnh đi, đứa em gái này thật đáng giận, chẳng bao giờ
biết chăm sóc tốt bản thân, lúc nào cũng khiến anh đau lòng lo lắng.
– Em ở ngủ bao lâu rồi?
– Hai ngày.
Mộc Lạc Hi im lặng.
Quả thật gần đây cô đặt biệt nhớ hắn, nên cứ vùi đầu vào công việc để nỗi nhớ vơi đi. Mặc dù cô đã đáp ứng hắn sẽ vui vẻ đợi hắn quay về,
nhưng dạo này khi vừa thả xuống công việc thì hình ảnh của hắn lập tức
xuất hiện, bởi vì nhớ hắn nên khẩu vị ăn uống cũng chẳng còn..
Mộc Lạc Hi ngồi bên giường bệnh đờ đẫn, những ngày tháng lưu viện này coi như để thân thể nghỉ ngơi đi, cô có thể không tiếp tục kiên cường
được không?
Mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi..
Tập đoàn đã vững mạnh như thế, cha mẹ cũng đang vui vẻ du ngoại, bản
thân lại có anh trai ở bên, rốt cuộc là vì cái gì cứ mãi khổ tâm?
Cô biết, mình nhớ hắn đến điên cuồng, chỉ là nỗi nhớ này đã bị cô
mạnh mẽ chèn ép không thể bộc lộ. Nhưng mà sự chèn ép này sắp không chịu nổi rồi, nỗi nhớ đã lớn đến mức sắp bùng nổ rồi. Làm sao đây?
Mộc Lạc Hi nhìn ra cửa sổ, hiện giờ là mùa thu, lá cây bên ngoài đã sớm ngã vàng, dần dần rơi xuống đất.
Mộc Lạc Hi nhìn rồi lại nhìn, đăm chiêu suy nghĩ.
Lá rời cành rồi, cây có buồn không? Sao cây không giữ lá lại.. căn
bản cây không thể giữ được lá! Bởi đó là quy luật của tự nhiên, quy luật nhất định phải có của thứ vật vô tri vô giác.
Vậy thì tại sao? Con người rõ ràng hữu tri hữu giác, lại chịu sự ràng buộc của quy luật? Tại sao lại phó thác hạnh phúc cho trời? Mặc cho hai chữ “định mệnh” dằn vặt bản thân?
Từ bao giờ, nước mắt cô đã lăn dài trên má..
Mộc Tử Nghiên đi vào, nhìn thấy em gái im lặng rơi lệ, trong lòng vô cùng đau đớn.
– Lạc Hi, mệt mỏi thì dựa vào anh. – Anh ngồi xuống cạnh cô.
Mộc Lạc Hi ngước nhìn anh, vì một câu nói mà nước mắt vỡ òa, cô nhào vào lòng anh mặt sức khóc.
Đây là lần đầu tiên sau ba năm anh trở về, cô thể hiện ra mặt yếu đuối của mình trước anh, để anh có cơ hội yêu thương.
– Anh hai, có phải đây gọi là định mệnh? – Cô vẫn còn khóc lớn.
– Định mệnh vốn là do con người tin tưởng.
Anh vuốt tóc cô, ánh mắt chứa đầy đau lòng.
– Bọn em thật sự không có hy vọng.
– Làm sao em lại biết? Em đã thử tin tưởng vào tình yêu của mình chưa?
Anh dịu dàng nói khiến cô ngạc nhiên nín khóc, ngước đôi mắt nâu ngập nước nhìn anh. Anh đưa tay giúp cô lau khô nước mắt, nhẹ nhàng tiếp
tục:
– Lạc Hi, nói anh nghe, suốt năm năm nay vì cái gì em lại đợi hắn?
Cô im lặng suy nghĩ, đáp ra ba chữ:
– Bởi vì yêu.
– Vậy em có biết tạo nên một tình yêu cần có những thứ gì không?
…
– Là tình yêu thương, thủy chung, và sự tin tưởng. Em yêu hắn như
vậy, thủy chung đợi chờ năm năm như vậy, cuối cùng còn lại em thiếu cái
gì?
– Lòng tin?
– Em phải tin tưởng vào chính tình yêu của mình, tin tưởng hắn và tin tưởng bản thân, năm năm em cũng đợi được, vậy thì còn gì không thể vượt qua?
– Anh hai..
Mộc Lạc Hi nghẹn ngào, anh nói không sai, trước giờ cô luôn thiếu tự
tin không tin vào bản thân, không tin vào hắn. Cô luôn sợ hắn sẽ vì
người khác mà quên mất cô, luôn sợ hắn yêu cô chưa đủ sâu để cùng nhau
vượt qua tất cả, luôn sợ tình yêu của họ không vượt qua được.
– Lạc Hi ngoan, anh biết em đợi chờ rất mệt mỏi, nhớ thương rất thống khổ, vậy nên em không cần gắng gượng trước mặt anh. Anh là anh trai em, chỉ cần em chịu không nổi anh sẽ luôn có mặt, luôn luôn bên cạnh em,
cùng em đợi đến khi tên nhóc đó trở về.
Mộc Lạc Hi lần này im lặng rất lâu, cuối cùng quyết định ngước lên nói:
– Anh hai, em không muốn đợi nữa.
Mộc Tử Nghiên nghe vào liền kinh ngạc trợn mắt.
– Em không muốn đợi nữa, em muốn đi tìm!
Cô nói chắc nịch, khiến anh não nề thở dài một hơi..
– Được rồi, hắn ta ở Mỹ. Em có thể đi tìm khi hoàn thành điều kiện của anh.
– Anh hai, cám ơn anh.
Mộc Tử Nghiên không đáp, chỉ cười.
Nụ cười tỏa sáng át cả ánh mặt trời, nụ cười ấm áp truyền vài lòng cô, nụ cười chỉ dành cho những người anh yêu thương.
Mộc Lạc Hi nhìn anh cũng cười theo, nỗi buồn trong mắt vơi đi, ý niệm hạnh phúc cũng trở lại, vài tia hy vọng lại lóe lên.
“Anh hai, Lạc Hi xin lỗi, luôn để anh vì em mà hao tâm..”
Đó là câu chuyện xảy ra một tháng trước buổi kí hợp đồng ở Hàn Quốc diễn ra.
Hợp đồng ở Hàn Quốc vừa kí xong, Mộc Lạc Hi liền dọn hành lí, bỏ lại anh trai một mình bay đến Mỹ..
New York, Mỹ.
Cô đặt chân đến nơi đất khách quê người.
Ra khỏi sân bay, bất ngờ một thân ảnh quen thuộc xẹt qua, Mộc Lạc Hi hốt hoảng nhìn lại, người đó sớm đã không thấy đâu.
Cô tiếp tục kéo theo chiếc vali, đi đến đường lớn, cô lại nhìn thấy người đó lần nữa, lần này, cô chắc chắn, bản thân không lầm!
Là hắn, là Triều Khắc Hàn, là người cô mòn mỏi chờ đợi suốt năm năm.
Lạc Hi chẳng suy nghĩ gì thêm lập tức hướng phía hắn lao đến.
Đèn đỏ lúc này chỉ còn năm giây..
Thật lâu sau đó cuốn sổ ghi chép của cô được hắn tìm thấy, ở thời điểm cuối cùng cô ghi vào, là mùa thu năm 22 tuổi.
“Khắc Hàn, năm năm rồi.. Lạc Tử có anh hai cùng em đã phát triển đến
vô cùng thành công. Thế còn Hoắc Triều thì sao? Anh vẫn làm tốt chứ? Nếu Hoắc Triều đã vững vàng như thế tại sao anh vẫn chưa về? Em vẫn đợi,
nhưng sao anh vẫn chưa về tìm em?”
Cuối trang đó có một câu chưa kịp ghi ngày..
“Triều Khắc Hàn, em bây giờ lập tức đến tìm anh, anh đừng mơ trốn
khỏi em. Anh không về thì em đi kiếm, nhất định đem anh lôi về cùng em
giải thích rõ.”
—————————-
Ngày mai đi học rồi, nên nay tranh thủ cho thêm một chương, hẹn tuần sau gặp lại =))))
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT