Tại Hàn Quốc, 5 năm sau..

Cô gái có mái tóc nhuộm màu xám khói đứng bên cạnh sông Hàn, ánh mắt nhìn về phía xa đầy tâm sự.

5 năm rồi, cô lại lần nữa quay lại nơi này.

Nơi đầu tiên cô ngỏ lời với một chàng trai, nơi đầu tiên trái tim cô xác định được đích đến..

Sông Hàn.. vẫn vậy, gió vẫn như vậy mát lạnh, sóng vẫn thế lăng tăng trôi nổi.

Chỉ có con người là thay đổi..

Mộc Lạc Hi năm nay quay trở lại nơi này, mang theo ngoại hình hoàn toàn khác, cá tính hoàn toàn khác.

Cô nhuộm cho mái tóc mình một màu xám lạnh lùng, khuôn mặt trải qua ba năm lăn lộn đã sớm trở lên lãnh huyết vô tình. Đôi mắt nâu linh động thay bằng đôi mắt lãnh đạm như nước, chẳng thể nhìn ra một cảm xúc nào dù là nhỏ bé.

Nhưng ngay lúc này đây, trở về nơi này, cảm xúc cô lại dâng trào, như là đang trở về ngày đầu tiên ấy.

Từng dòng kí ức dạo qua trong đầu cô, từ chàng trai lạ mặt kia xuất hiện, lúc Khắc Hàn gọi cô là bà xã, cho đến khi cô không nhịn được mà nói hết tình cảm của mình..

Cô thả lòng theo cơn gió mát, giống như lần đầu tiên, khi giọt nước mắt cô sắp tràn mi, lại có giọng một chàng trai vang lên.

– Cô gái..

Mộc Lạc Hi quay mặt qua, ánh mắt dừng trên người chàng trai lạ mặt.

– Đúng là cô rồi. – Chàng trai mừng rỡ.

Cô nhíu mày khó hiểu? Họ quen nhau sao?

– Anh là…

– Không nhớ tôi sao? Bảy năm trước? – Chàng trai chậm rãi nhắc lại.

Mộc Lạc Hi chú tâm suy nghĩ hồi lâu, bảy năm trước.. đột nhiên một tia sáng lóe lên, là chàng trai cô từng nói là mất lịch sự?

– Anh là.. Park.. gì ấy nhỉ?! – Cô vẫn không nghĩ ra được tên.

– Park Yoonil.

– Đúng rồi. Là anh?

– Cuối cùng cô cũng nhớ ra, thế nào? Ông xã cô đâu rồi?

Yoonil cười nhẹ nhàng, anh sớm đã không còn thích cô nữa, từ khi nhìn thấy ánh mắt đầy cưng chiều của hắn dành cho cô..

– Anh ấy.. đi công tác rồi. – Cô bịa đại một lý do.

– À, thế cô đến đây một mình sao?

– Như anh thấy. – Cô nhún vai.

– Chúng ta, cũng có thể xem là có duyên đi?

Anh đứng lên ngang hàng cùng cô nhìn về phía những ngọn sóng.

– Ý anh là? – Cô nhướng mày.

– Bảy năm trước chúng ta gặp nhau ở đây, bảy năm sau lại gặp lại ở đây lần nữa. Thế không phải là có duyên sao?

– Cũng có thể.. – Cô à lên một tiếng.

– Vậy.. chúng ta đã có duyên thì tôi có thể biết tên cô chứ?

– Tôi tên.. Mộc Lạc Hi.

– Mộc.. Lạc.. Hi

Anh chàng gọi tên cô bằng phát âm không rõ, điều này khiến cô đột nhiên phì cười, anh nhìn thấy cũng cười theo, thất lễ nói một câu.

– Haha.. thật xin lỗi, tôi không thể đọc được tiếng Trung.

– Không sao mà. – Cô cười.

– Thế nào nhỉ? Lần thứ hai cô đến đây rồi đúng không? Có cần tôi làm hướng dẫn viên nữa không?

Mộc Lạc Hi cười, câu thoại vẫn như ngày hôm đó, chẳng khác gì..

– Không cần, cảm ơn anh. Tôi đến, cùng một người nữa.

– Vậy sao? – Anh ngạc nhiên.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, vừa vặn một người từ đâu đi tới, thân mật đặt tay lên vai cô, hành động này khiến anh ngạc nhiên.

– Người này?

Không phải cô đã có chồng rồi sao? Người này đâu phải chàng trai đó, tại sao lại thân mật khoát vai cô như thế?

– Anh ấy không phải ông xã tôi đâu. – Cô giải thích.

– Nhưng.. hai người.. – Yoonil vẫn còn bất ngờ lắp bắp.

– Anh muốn nói tại sao chúng ta lại khoát vai thân mật như vậy? – Cô đoán được.

Park Yoonil gật đầu.

– Người này là.. anh trai của tôi.

Đồng tử Park Yoonil trợn to, hai người này anh em?

Ông trời quả thật bất công mà, hai người đều hoàn hảo như thế, có phải quá ưu ái họ rồi không?

– Không có việc gì thì tôi đưa em gái mình đi trước.

Người Mộc Lạc Hi gọi là anh trai xoay người kéo cô đi theo chẳng để lại thêm một lời dư thừa nào. Cô chỉ kịp nghe người phía sau nói một câu:

– Có duyên gặp lại.

Mộc Lạc Hi bị anh mình khoát vai kéo đi một đoạn xa mới bất mãn đẩy anh ra, giận dỗi nói:

– Anh hai, anh làm gì vậy?

– Anh đang thay thằng tiểu tử kia canh chừng em.

– Ai cần. – Cô bực mình xoay người nhìn ra sông.

– Ai quản em cần hay không, anh chỉ biết anh đáp ứng cậu ta rồi thì phải làm. – Giọng anh đều đều vang vọng.

– Hai người cấu kết với nhau đằng sau em.

Anh chỉ nhún vai, không đáp.

– Mộc Tử Nghiên, anh dám.

– Này em gái, em cứ mãi trẻ con thế này thì anh biết làm sao đây? – Anh xoa đầu cô.

Mộc Lạc Hi trừng mắt nhìn anh mình, họ mới là anh em ruột, vậy mà anh cư nhiên đáp ứng hắn sẽ canh chừng cô, còn để cô vào mắt không chứ?

– Đi về.

Mộc Lạc Hi bỏ đi trước, để lại anh hai một thân màu đen đuổi sát phía sau.

Mộc Lạc Hi hối hận rồi, nếu ba năm trước không cầu cứu anh trở về thì sẽ không gặp nhiều phiền phức như vậy. Khi không lại lục tung mọi thứ chỉ để tìm anh ấy, giờ thì tốt rồi, giống như quản gia, ngày ngày quản chặt cô.

Câu chuyện ba năm trước.

Mộc Lạc Hi dẹp hết những tình cảm riêng vào lòng, dọn tất cả kỉ niệm cùng hắn vào một góc trái tim, dời nỗi nhớ về hắn sang một góc bộ nhớ.

Cô chú tâm học hành chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp cấp ba liền đi học kinh doanh, với trí thông minh của cô rất nhanh đã hiểu hết mọi thứ.

Cô năn nỉ cha cho mình đến tập đoàn làm thử, nhưng cha lại nhất quyết không chịu. Cô hiểu, ông ấy là không muốn nhìn thấy con mình cực khổ.

Cô đưa ra điều kiện, hỏi cha làm thế nào thì mới cho cô đi làm? Ở nhà thế này mãi, cô sắp buồn chết rồi.

Mộc Châu Khải chỉ bỏ lại cho cô một câu

“Nếu con tìm được anh hai trở về và thằng nhóc đó có thể khiến ta tin tưởng, thì khi đó ta sẽ giao tập đoàn cho hai con. Trao toàn quyền cho hai con, bao gồm cả một nửa cổ phần của ta.”

Mộc Lạc Hi sau khi nghe kinh ngạc không thôi, cô chưa từng nhìn thấy qua anh trai mình thì làm thế nào bây giờ?

Cô chỉ biết mình có một người anh trai, nhưng chỉ đơn giản là biết có một người là anh cô đàn tồn tại, thậm chí đến tên của anh ấy cô còn không biết. Cô hỏi mẹ mình, Tiểu Huyên đem toàn bộ câu chuyện về Mộc Tử Nghiên trước khi sang Mỹ kể cho cô nghe.

Bắt đầu từ đó, mỗi ngày cô đều bồi mẹ làm mọi thứ trong nhà, cứ như vậy mỗi ngày nghe một chút về “anh trai”.

Dường như cụm từ này đối với cô còn quá lạ lẫm, nhưng mà cô cảm thấy rất hứng thú, nếu như tên anh trai này có thể như hắn cưng chiều nó thì sao nhỉ?

Anh trai Mộc Lạc Hi tên là Mộc Tử Nghiên, tên tập đoàn chính là lấy tên lót hai người ghép lại – Lạc Tử.

Mộc Tử Nghiên lúc nhỏ so với Mộc Lạc Hi còn quậy phá hơn, từ nhỏ đã cực kì lém lỉnh, rất biết lấy lòng người khác.

Vợ chồng Mộc khi anh còn nhỏ đã hết mực cưng chiều, bởi vì anh là con trai nên từ khi còn bé cha đã tập cho anh rất nhiều thứ. Bắt đầu từ đó, anh mỗi lần muốn vòi vĩnh thứ gì đều có điều kiện đi kèm, anh sẽ tự mình tỉ mỉ lập kế hoạch thực hiện điều kiện đó, mỗi thứ đồ của anh, đoạt về đều rất khó khăn.

Mẹ Huyên nói, anh trai cô từ nhỏ đã vô cùng thông minh và xảo quyệt, cha cô là doanh nhân vậy mà anh cô còn tính toán hơn cả cha.

Mỗi lần cùng anh cá cược, người thua đều là cha, hay bởi vì anh là con nên ông mới nhường nhịn?

Vợ chồng Mộc cưng chiều anh là như thế, vậy mà khi mẹ Huyên mang thai cô, anh nhất quyết đòi sang Mỹ. Hôm đó ba Khải đã rất tức giận, lập tức đặt vé máy bay đưa anh sang đó, mặc cho anh tự sinh tự diệt.

Không ngờ đến một lần đi đã mười mấy năm.

Mộc Tử Nghiên lúc rời khỏi cha mẹ vẫn còn rất nhỏ, cho nên ngũ quan của anh vẫn chưa thật sự rõ ràng, mẹ Huyên chỉ có thể dựa trên những gì lúc đó miêu tả lại cho cô.

Bà cũng không ngờ, chỉ dựa vào những gì bản thân kể với tấm hình chụp lúc anh còn bé, chưa cần tới một tháng, cô với không một phương tiện liên lạc nào đã tìm thấy anh, đem anh đang du ngoại ở Pháp lôi về.

Đứa bé này, thật có bản lĩnh, đã không còn là Mộc Lạc Hi ngày xưa nữa rồi.

Ngày anh trở về, Mộc Lạc Hi đích thân lái xe đến đón anh, nhưng là.. trong biển người này, anh là ai?

Mộc Tử Nghiên khoát một chiếc áo khoát dài màu be, bên trong mặc áo len màu trắng, quần đen đi với đôi giày thể thao. Một thân một mình kéo theo vali đứng ở cửa ra tìm người.

Kia rồi, chỉ lướt qua thôi anh cũng nhận ra em gái mình.

Anh thừa nhận lúc mẹ mang thai cô anh cực kì ghét cô nên mới đòi sang nước ngoài, nhưng khi anh bắt đầu lớn lên hiểu chuyện đã âm thần cho người báo với anh về cuộc sống của cô. Và rồi anh cảm thấy, đứa em gái này thật thú vị, hơn cả thế là rất đáng để được anh yêu thương.

Mộc Tử Nghiên tiến lại gần gọi cô:

– Mộc Lạc Hi.

Cô quay lại, tò mò nhìn người trước mặt.

– Không nhận ra anh trai mình sao? – Nụ cười của anh đẹp tựa như ánh mặt trời.

– Mộc Tử Nghiên?

Cô ngạc nhiên chỉ tay trước mặt anh, đối với hành động của cô anh cũng kinh ngạc không kém, nhẹ nhàng cầm ngón tay cô, dịu dàng nói.

– Em gái, sao lại chỉ anh trai mình như thế.

– Anh.. anh.. anh.. làm thế nào.. – Cô lắp bắp.

– Làm thế nào nhận ra em trong khi em cũng không nhận ra anh? – Anh một lần đoán trúng.

Cô gật đầu.

– Em còn non lắm, về thôi. – Anh dắt tay cô về hướng bãi đậu xe.

Anh không nói cho cô nghe suốt 17 năm này anh luôn biết về cuộc sống của cô..

– Này, anh làm sao có thể như vậy từ lần đầu gặp nhau chứ? – Cô rút tay mình ra.

– Chúng ta là anh em mà. – Anh nhún vai.

– Làm như thân thiết lắm. – Cô liếc anh. – Chẳng biết là ai vừa biết mẹ mang thai liền bỏ nhà đi.

– Nè, anh thừa nhận là anh không đúng. Giờ thì anh biết rồi, có cô em gái thế này rất là thú vị. – Anh ngắt mũi cô.

– Đừng có mơ em tha cho anh dễ dàng như vậy, anh phải thuyết phục cha cho em đi làm. – Cô bực dọc ngồi vào xe.

– Được rồi, về nhà thôi, anh có quà tặng em.

Hai người vừa đến nhà, mẹ Huyên vừa nhìn thấy con trai mười mấy năm không gặp, nước mắt liền trào ra.

Màn gặp lại đầy nước mắt qua đi, tiếp đến là gương mặt lạnh như băng của ba Khải đứng dựa ngoài cửa.

Mộc Tử Nghiên đến gần cười xán lạn.

– Cha.

– Tiểu tử thối, còn dám quay về?

– Cha, sao cha lại mắng anh.

Nhìn thấy cha sắp động thủ với anh trai, cô liền chạy tới ngăn cản, cha đã bảo cô tìm anh, sao giờ lại đuổi anh chứ?

– Chưa gì đã giúp người ta rồi. – Ba Khải quay lưng vào nhà.

– Cái gì ngươi ta? Chúng ta là người một nhà mà. – Cô đuổi theo vào.

Lúc hai cha con sắp cãi nhau, anh rất thức thời xen vào:

– Cha, con về đương nhiên phải đem theo quà tặng người rồi.

– Quà? – Hai người đồng thanh.

Mộc Tử Nghiên ngồi xuống, từ trong vali lấy ra một xấp giấy tờ, đưa cho ba Khải.

– Đây là công ty của con bên Mỹ, sau này nếu cha thích sẽ trở thành một công ty dưới sự quản lý của Lạc Tử.

Hai người còn lại ngạc nhiên nhìn nhau, đây là công ty do anh một mình dựng nên?

Mộc Châu Khải không thể tin được, dựng lên một công ty có bao nhiêu khó khăn không phải ông không biết, vậy mà tên tiểu tử này đã làm được..

Có lẽ, Lạc Tử đã đến lúc đổi chủ rồi.

– Đây cũng là quà anh đền bù cho em. Công ty này tên là Nghiên Hi, nếu em thích, tùy ý có thể lấy đi.

Mộc Lạc Hi mở to mắt nhìn anh, anh khó khăn tạo lập nên một công ty, bây giờ hai tay dâng nó cho cô. Món quà đền bù này, có phải là quá lớn đi?

– Anh hai, món quà này em không nhận.

Trong lúc hốt hoảng cô gọi Mộc Tử Nghiên là “anh hai” điều này khiến anh cười rất vui vẻ.

– Sớm muộn nó cũng trở thành một phần của Lạc Tử, đồng nghĩa việc nó là của em chỉ là sớm hay muộn thôi. Giữ lấy đi.

Mộc Châu Khải từ nãy giờ im lặng quan sát, cuối cùng cũng đã quyết định, chậm rãi lên tiếng.

– Lạc Hi, con nhớ ta đã từng nói gì với con không?

Cô gật đầu.

– Nếu anh hai trở về và có thể khiến cha tin tưởng, cha sẽ để con đến công ty cùng anh.

Ông gật đầu.

– Còn nữa, như đã hứa, một nữa cổ phần của ta sẽ chia đều cho hai con.

Hai người ngạc nhiên, bọn họ mỗi người nắm trong tay 15% cổ phần, riêng Mộc Châu Khải là 40% còn lại 30% là do những cổ đông khác nắm giữ. Theo quy luật người nắm cổ phần lớn nhất trong hội cổ đông sẽ giữ chức chủ tịch, tương đương với tổng đốc Lạc Tử.

Nếu thế, chẳng phải cổ phần của cha chỉ còn lại 20% còn hai anh em họ mỗi người 25%, cộng lại lên đến 50% sao?

Vậy tức là.. Cha sẽ không còn là người nắm giữ cổ phần lớn nhất của Lạc Tử nữa.

– Cha, không thể. – Cô ngăn cản. – Con chỉ muốn đến Lạc Tử thử việc, con không cần cổ phần của cha.

– Sớm muộn nó cũng sẽ là của hai đứa thôi, ta muốn dẫn mẹ hai con đi du lịch nên cũng chẳng muốn vướng bận gì ở đây. Con cùng Tử Nghiên chắc chắn không làm ta thất vọng. Mộc Châu Khải ta, từ trước đến nay đều chưa từng nhìn lầm người.

– Cha..

Chưa đợi cô kịp từ chối ông đã nói tiếp.

– Tử Nghiên, quả nhiên con không phụ lòng ta, bây giờ ta sẽ giao Lạc Tử cho con, hãy làm tốt như khi con dựng lên Nghiên Hi, ta tin tưởng ở con.

Mộc Tử Nghiên ngước đầu nhìn vào cha mình, mỉm cười.

– Cám ơn cha, đã tin tưởng con.

– Được rồi, hai anh em nói chuyện đi, ta đi tìm mẹ con.

Mộc Lạc Hi hoặc nhìn anh trai, thấp thỏm nói.

– Mộc Tử Nghiên, anh thật sự tự mình dưng nên Nghiên Hi?

– Như em thấy. – Anh nhún vai.

– Thế tại sao lại lấy tên Nghiên Hi?

– Anh lên kế hoạch tạo dựng Nghiên Hi là bởi vì muốn đền bù cho em mười mấy năm không có anh bên cạnh, vậy nên anh mới lấy tên anh em mình ghép lại, giống Lạc Tử.

– Anh nghĩ mười mấy năm tình thương có thể bù lại chỉ bằng một công ty sao? – Cô khinh thường.

– Thế tên nhóc đó cũng coi như thay anh cưng chiều em rồi.

– Tên nhóc? Anh nói Triều Khắc Hàn? – Cô cả kinh, cái tên này đã hai năm rồi không có nghe qua.

– Chính xác.

– Hai người làm sao biết nhau? Anh làm sao biết chuyện của bọn em?

– Không chỉ là biết, mà lúc anh trở về hắn còn gửi lời cho em rằng hắn sống tốt, em không cần lo lắng, còn nhờ anh trông chừng em.

– Trông chừng? Ai cần, hắn đi đến không biết đường về, em chờ cũng đã hai năm. – Cô làm bộ giận dỗi.

– Thôi nào, Khắc Hàn có lý do của mình mà.

Anh một lòng muốn an ủi nhưng ngờ đâu câu nói của mình lại khiến cô em nghi ngờ.

– Anh, anh biết đúng không? Mau nói. – Cô hấp tấp.

– Anh không biết.

Dứt lời anh liền lập tức lên lầu, để cô em gái đuổi theo phía sau cũng không dám chậm trễ dừng lại, nếu cô bắt được anh nhất định ép anh nói ra.

Anh biết tất cả cuộc sống của cô, tất nhiên bao gồm cả lý do hai người không thể ở cạnh nhau. Anh quay về cũng chính là vì vậy, anh mong rằng có anh bên cạnh, cô sẽ bớt cô đơm, những lúc nhớ hắn cũng không phải một mình chống đỡ.

Mộc Lạc Hi là em gái anh, dù là thế nào anh cũng mong cô hạnh phúc, anh hy vọng số người ngoại lệ ít ỏi sẽ chiếu cố hai người họ.

Mộc Tử Nghiên quay về được một tuần liền nhậm chức tổng đốc Lạc Tử, Mộc Lạc Hi đi theo trở thành phó đốc Lạc Tử.

Lúc này, Mộc Lạc Hi 19 tuổi, Mộc Tử Nghiên 24 tuổi, hai nhân tài vừa vặn hơn nhau 5 tuổi.

Hai anh em kếp hợp cùng nhau, nhận bao nhiêu hợp đồng, giành về cho công ty bao nhiêu lợi lộc, giá cổ phiếu cũng ngày một tăng nhanh.

Lạc Tử phát triển nhanh đến không tưởng.

Chớp mắt một cái đã là ba năm, Mộc Lạc Hi đã 22 tuổi, cũng đã thay đổi, ba năm lăn lộn trên thương trường đầy giả tạo đã luyện cho cô một tính cách kiên cường, mà hơn hết là đôi mắt lãnh đạm như nước, chẳng để bất kì ai nhìn thấy được tâm tư của mình.

Mộc Lạc Hi cùng anh trai đi trên đoạn đường trở về khách sạn, không khỏi suy tư, thì ra nhanh như vậy đã ba năm.

– Lạc Hi, nghĩ cái gì? – Anh xoa đầu cô.

– Không có, chỉ không ngờ nhanh như vậy hai anh em ta đã cùng nhau trải qua ba năm.

– Đúng là nhanh thật.

– Không ngờ anh em chúng ta kết hợp với nhau, Lạc Tử còn vững vàng hơn xưa. – Cô cảm thán.

– Sức mạnh của đoàn kết đấy em gái. – Anh cười.

– Em mới không hiểu, tại sao những gia đình khác, anh em lại giành cổ phần với nhau chứ, như chúng ta không phải tốt sao.

– Chuyện người ta quan tâm làm gì.

Mộc Lạc Hi thở dài, đột nhiên quay người về phía sông Hàn, hét lớn:

– Triều Khắc Hàn, tại sao năm năm rồi anh vẫn chưa chịu về? Anh có nhìn thấy không hả, tôi hiện giờ sống rất tốt, không có anh vẫn rất tốt. Anh đã nhẫn tâm năm năm không về thì ở bên đó luôn đi. Không cần anh quay về nữa. Không cần!

Nhìn em gái hét lớn, khóe môi Mộc Tử Nghiên giật giật, đứa bé này là đang trút giận, trong lòng thật ra mong tên nhóc đó về muốn chết.

– Lạc Hi, thật sự không muốn hắn về?

– Không muốn, không cần, tốt nhất vĩnh viễn đừng về. Chỉ sợ nhìn thấy hắn em lập tức vung một chưởng đánh chết hắn. – Cô hung hăng.

– Em gái a, em tại sao lại trở thành như thế? Nhớ hắn đến điên rồi sao?

– Em mới không thèm nhớ hắn, hợp đồng ở đây kí xong, tuần sau em lập tức sang đó tìm hắn.

Nhìn Mộc Lạc Hi, anh thầm cười trong lòng, chúc hai đứa sẽ cùng nhau vượt qua được ải này trở thành cặp đôi hạnh phúc nhất.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play