Ngưng thần nhìn lại, giữa quảng trường một dáng người cao lớn ngạo nghễ đứng thẳng, đó là một ông già đầu hói cao to, lông mày dài trắng như tuyết, rủ xuống một bên khóe mắt, mũi khoằm khoằm trông như mỏ chim ưng, mặc áo bào màu đen, thản nhiên đứng giữa sân ôm quyền hướng sáu phái bên phía đông nói: “Lão phu đã đánh bại phái ba cao thủ phái Hoa Sơn, Thiếu Lâm, kế tiếp sẽ là ai môn phái nào lên chỉ giáo? Xin mời tiến lên.”
“Ân tiền bối võ công trác tuyệt, tại hạ kính ngưỡng, xin được mạo muội lãnh giáo mấy chiêu.” Nhìn về phái Võ Đang, một người tuổi trạc trung niên, nét mặt cương nghị, đầu đội huyền vũ quan, y phục vải thô màu đen chính là tứ hiệp Trương Tùng Khê nổi tiếng của phái Võ Đang.
Ân Thiên Chính nhìn thấy Trương Tùng Khê bước ra, ngẩn người, mặt lộ vẻ cười khổ, biết là phái Võ Đang thấy ông ta đã đấu với mấy người liền, sợ thực lực hao tổn, dễ có nguy cơ thất thủ trong tay các phái khác mới chiếm cơ hội bước ra trước, giúp ông ta một lối thoát. Minh giáo hiện giờ thất thế, mạng ông ta cũng khó bảo toàn.
Nhưng tuy ông ta tuổi đã già, vẫn hiểu được mình bảo vệ Minh giáo không phải vì ân oán cá nhân hay là tranh giành địa vị, bằng không cũng sẽ không tách ra tự lập môn hộ thành lập Thiên Ưng giáo, chỉ có thể hết sức, dù có lấy chết tuẫn giáo cũng phải cố hết sức giữ cho ngọn lửa kháng Nguyên phục Hán không tắt, nếu Minh giáo tiêu vong, sẽ không còn ai dẫn dắt đứng đầu nổi dậy chống Nguyên, tất cả Trung Nguyên chỉ có thể tiếp tục làm nô lệ mất nước.
Đáng tiếc những kẻ tự cho mình là chính phái tầm mắt lại quá ngắn, dù có lực lượng cường thịnh cũng không suy nghĩ đến việc đuổi giặc Mông Cổ, ngược lại chỉ biết tranh giành danh lợi ngươi sống ta chết. Ân Dã Vương đang hôn mê trong tay phái Võ Đang kia, có Võ Đang bảo vệ, con trai duy nhất của ông ta có thể bảo toàn tính mạng, tuy không còn uy phong của Thiên Ưng giáo, nhưng sống những ngày bình thản cũng không có gì không tốt.
Như vậy là có thể yên tâm, toàn lực tử chiến, cho dù có chết cũng không thẹn với liệt tổ liệt tông cùng các đời giáo chủ. Ân Thiên Chính nghĩ đến đây, cười khổ: “Thì ra là Trương Tứ hiệp của phái Võ Đang, các hạ là đồng môn sư huynh của tiểu tế, lão phu thật không muốn cùng Võ Đang giao thủ, xin hãy đổi phái khác đi!”
“Thần công của Ân lão tiền bối ngay cả gia sư đều bội phục, hôm nay tại hạ có cơ hội, làm sao bỏ qua được, nếu Ân tiền bối không muốn tổn thương hòa khí, vậy không bằng chúng ta đấu tay không mấy chiêu?” Trương Tùng Khê thấy Bạch Mi Ưng Vương vẫn đứng chống đỡ một mình, đành phái cố đề nghị giao thủ, kéo dài thời gian khuyên bảo mong ông ta chuyển ý.
Ân Thiên Chính không sao cự tuyệt, thầm nghĩ cũng vậy thôi, chết ở trong tay người phái Võ Đang cũng được sáng mắt, cũng vậy thôi.
“Nếu Trương huynh kiên trì, vậy thì đến đây đi!”
Nói xong, bắt đầu bằng Ưng Trảo thức, chờ Trương Tùng Khê tiến công.
Tính theo quan hệ giữa Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố thì bối phận của Ân Thiên Chính cao hơn Trương Tùng Khê, nhưng vừa rồi ông ta gọi Trương Tùng Khê là Trương huynh, cũng có ý cảm tạ Võ Đang có ý bảo toàn sinh mệnh cho hai cha con, và cũng là tỏ vẻ quyết tâm chiến đấu đến chết của mình.
Trương Tùng Khê thông minh cơ trí làm sao không đoán ra, nghe vậy cũng biết dù ông có ra tay trước cũng không chắc có thể chiến thắng, lập tức ôm quyền nói: “Ân lão tiền bối, đắc tội!” Nói xong chưởng đã phiêu phiêu đánh tới.
Ân Thiên Chính biết võ công Võ Đang chính là thủ đạo nhẹ nhàng, thuần dương nội lực, võ công vận chuyển cực âm, cực nhu, bề ngoài vô hại nhưng uy lực kinh người, cho nên không dám coi thường, tập trung tinh thần nghênh đón. Hai người chưởng phong vù vù, trong vòng mấy trượng gỗ đá đều tan tác, hiển nhiên đều là cao thủ tuyệt đỉnh.
Hai người thân hình chuyển động, ra tay cực nhanh, quyền cước trảo chưởng đều tinh diệt tuyệt luân, mọi người đều say sưa quan sát, võ công cao cường loại nào lại có thể bằng được loại võ công tưởng như bình thường mà khi sử ra lại tinh diệu đến thế.
Ta tự xấu hổ mình còn thấy tự đắc, tưởng rằng học Cửu Âm chân kinh dù không phải thiên hạ vô địch thì cũng ít người so được, giờ mới hiểu năm năm khổ luyện bất quá chỉ là học ngoài da ngoài lông, chân chính tinh túy Cửu Âm chân kinh ta còn rất xa mới có thể lĩnh ngộ.
Tuyệt chưa thể làm được như bọn họ, vạn ngàn chiêu thức đều có thể tùy tay dùng đến, tùy ý giao đáp, có thể dùng chiêu bình thường nhất để hóa giải đòn tưởng chừng như vô cùng khó đỡ. Thế giới này đã có được Trương Tùng Khê lợi hại như vậy, đại tông sư Trương Tam Phong thì sẽ thế nào? Hôm qua còn cảm thấy Diệt Tuyệt không thắng nổi Trương Vô Kỵ, chỉ ỷ vào binh khí sắc bén mà giành lợi thế, nhưng võ công bà ta chắc chắn sẽ không kém cỏi dưới Trương Tùng Khê?
Ta còn nhớ rõ sau này, Chu Nguyên Chương lập ra nhà Minh, liền bí mật học tập Tây Hán âm thầm diệt trừ võ lâm cao môn đại phái, Thiếu Lâm, Hoa Sơn đều bị ảnh hưởng lớn, Côn Lôn, Không Động cơ hồ bị tiêu diệt, không hề giao thiệp với Trung Nguyên, trong Tiếu Ngạo Giang Hồ cũng không thấy nhắc đến, Thiếu Lâm xuống dốc, Tả Lãnh Thiền, Đông Phương Bất Bại làm loạn, dù danh môn chính phái đứng đầu như Thiếu Lâm cũng không dám xuất đầu, mà Nga Mi lại biến thành nơi nghiên cứu Phật học, không giao thiệp với võ công thế tục, hơn nữa chủ trì đều là người xuất gia.
Chỉ có Võ Đang, chẳng những truyền lưu tuyệt học Thái Cực Quyền, còn được Chu Nguyên Chương liên tiếp hạ chỉ phong thưởng, còn tạo điều kiện để Võ Đang thêm phát triển, để lại cho đời sau điện đàn Tử Tiêu Cung, triều Minh mấy hoàng đế đều sùng bái Đạo giáo, miệt thị tăng lữ, thật sự là khiến người ta không thể không liên tưởng rằng có liên hệ đến sự kiện hiện tại, Thiếu Lâm và Nga Mi là hai phái giết hại người Minh giáo nhiều nhất.
Ân Thiên Chính và Trương Tùng Khê càng đánh càng nhanh, đột nhiên bốn chưởng đụng nhau, lập tức hai bên đều bất động, chỉ trong nháy mắt, từ một cảnh vũ động huyền ảo biến thành lặng như tờ. Những người đứng chúng quanh đều cùng kêu lên: “Hay lắm!”
Trên đỉnh đầu Trương Tùng Khê và Ân Thiên Chính đều có hơi nóng bốc lên, hai người trong giây lát đã đem tất cả nội gia chân lực bình sinh khổ luyện ra sử dụng. Một người là giáo chủ Thiên Ưng giáo, một trong tứ đại Hộ Giáo pháp vương, một người là đệ tử đắc ý của Trương Tam Phong, đứng trong Võ Đang thất hiệp uy chấn thiên hạ, xem ra chỉ trong giây lát ai thắng ai bại sẽ biết ngay.
Cả Minh giáo lẫn người trong lục đại môn phái ai ai cũng nín thở đứng xem, lo cho người của phe mình, biết rằng cuộc đấu này, không phải chỉ là uy danh Minh giáo và phái Võ Đang mà là một cuộc thi chân lực, người thua có thể mất mạng như chơi. Hai người bây giờ như hai tượng đá, ngay cả tóc và áo quần cũng không lay động chút nào.
Trương Tùng Khê thì sử dụng yếu chỉ tâm pháp của phái Võ Đang, lấy nhàn nhã chống nhọc mệt, lấy tĩnh chế động, thủ vệ cực kỳ nghiêm mật. Ông biết Ân Thiên Chính lớn hơn mình đến hai mươi tuổi, nội lục tu luyện cao thâm hơn hai mươi năm, nhưng mình thì đang lúc trai tráng sức lực dồi dào, lại tinh tu được tâm pháp tuyệt diệu, nội công thâm trường ôn hòa, còn đối phương niên kỷ đã cao thể chất suy yếu, càng giữ được lâu chừng nào, càng có cơ thắng thế. Chỉ cần Ân Thiên Chính hao hết nội lực, ngất đi, sẽ không quan hệ đến cuộc chiến hôm nay nữa.
Nào ngờ Ân Thiên Chính là một kỳ nhân trong võ lâm, tuổi tác tuy lớn nhưng tinh lực không kém gì khi còn trẻ, nội kình vẫn như sóng biển, liên miên bất tuyệt hết đợt này đến đợt khác, theo song chưởng ào ào tấn công Trương Tùng Khê. Tuy hai người bên ngoài là đối địch, nhưng đều không có ác ý, tự nhiên là không chịu lưỡng bại câu thương, khi mọi người đều mong chờ kết quả, bỗng nghe Trương Tùng Khê và Ân Thiên Chính cùng quát lên một tiếng, bốn chưởng phát lực, hai người cùng lui về sáu bảy bước.
Trương Tùng Khê nói:
“Ân lão tiền bối thần công trác tuyệt, bội phục bội phục.”
Ân Thiên Chính cũng cất tiếng vang vang như chuông, nói:
“Công phu tu luyện nội gia của Trương huynh siêu phàm nhập thánh, lão phu tự thẹn không sao bằng được. Các hạ là đồng môn sư huynh của tiểu tế, không lẽ hôm nay phải nhất quyết phân thắng bại mới xong hay sao?”
“Vừa rồi vãn bối lùi nhiều hơn một bước, đã thua nửa chiêu rồi.” Trương Tùng Khê khom mình vái chào, thần định khí nhàn lui xuống.
Mạc Thanh Cốc, vừa mới trở về phái Võ Đang không lâu, đột nhiên phi thân ra, chỉ vào Ân Thiên Chính, cả giận nói: “Lão họ Ân, ông không đề cập đến Trương ngũ ca của ta thì không nói. Hôm nay nhắc đến chỉ càng làm cho chúng ta thêm bực, Trương Ngũ ca của ta một đời anh hùng lại bị người ta bức phải tự sát, thù này không báo, thật uổng cho Mạc Thanh Cốc này mang cái tên Võ Đương thất hiệp.”
Nói xong, không đợi ai phản ứng, nghe soẹt một tiếng, trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ, ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh, theo tư thức Vạn Nhạc Triều Tông. Đây là thế khởi đầu của đệ tử phái Võ Đương mỗi khi động thủ quá chiêu với trưởng bối, Mạc Thanh Cốc tuy biểu hiện ra lửa giận bừng bừng, nhưng vẫn đem Ân Thiên Chính vào địa vị trưởng bối mà thỉnh giáo, không hề khiếm lễ.
Ta đứng trong đám người, thấy năm phái thấy Mạc Thất hiệp bộ dáng tức giận không ai hoài nghi gì, quả nhiên là Võ Đang muốn tiếp tục giao đấu với Ân Thiên Chính. Ta còn suýt nữa thì phì cười, Mạc Thất thúc bình thường khí định thần nhàn, đạm mạc tự tại, bây giờ làm sao mà trông thật giống Ân Lục thúc, làm việc xúc động theo cảm tính giống như một đứa trẻ.
Sơ hở một điều là Trương Tùng Khê vừa rồi còn khẩu khí còn rất tôn trọng Ân Chính, nhắc tới Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố cũng không tức giận, đương nhiên là thừa nhận quan hệ thông gia hai nhà, đối đãi ông ta như thân nhân trưởng bối, Mạc Thất thúc lại tỏ ra vô cùng oán hận Ân Chính, thật không hợp lý. Mọi người có lẽ bỏ qua sai sót này, bất quá Thất thúc giả dạng làm một tiểu đệ còn trẻ xúc động ấu trĩ thật là giống, không ngờ hắn điềm đạm như thế, đều đã ba mươi mấy tuổi mà mà cũng giả trang được thực giống.
Việc này người bên ngoài không biết, nhưng Ân Chính làm sao không hiểu, trong mắt cũng không vui mừng, lại nghĩ đến con gái mất sớm mà không khỏi thở dài, trên mặt hiện lên vẻ buồn rầu, chậm rãi nói:
“Lão phu từ khi tiểu nữ qua đời rồi, không muốn sử dụng đao kiếm nữa. Thế nhưng nếu tay không động thủ quá chiêu với Võ Đương chư hiệp thì quả thực là đại bất kính.”
Ông chỉ vào một giáo đồ Minh giáo tay cầm thiết côn nói:
“Cho ta mượn cây gậy một chút.”
Tên giáo đồ cầm ngang cây côn tề mi bằng thép đúc, khom lưng cung kính dâng lên. Ân Thiên Chính tiếp lấy thiết côn, hai tay bẻ một cái, nghe cắc một tiếng, cây gậy sắt đã gãy làm đôi, thờ ơ nhìn mọi người ồ lên kinh ngạc, không ngờ ông già đánh nhau lâu như thế mà thần lực vẫn kinh người.
Mạc Thanh Cốc biết ông ta không ra chiêu trước, trường kiếm vung lên, sử chiêu Bách Điểu Triều Phượng tấn công. Chỉ thấy mũi kiếm rung động không ngừng, trong giây lát biến thành hàng mấy chục lưỡi kiếm đâm vào trung bàn đối phương, chiêu này tuy lợi hại thật nhưng vẫn là một kiếm pháp đầy lễ nghĩa. Người bên ngoài còn tán thưởng Võ Đang quả nhiên nhân nghĩa, lại trọng lễ giáo, ta biết Thất thúc sử dụng kiếm pháp này không phải là kiếm pháp lợi hại nhất, bởi vì chiêu vừa bắt đầu còn không lợi hại bằng bình thường xem hắn dạy ba đại đệ tử kia đâu.
“Mạc Thất hiệp không phải khách khí.”
Ân Chính nhìn cũng biết, Mạc Thanh Cốc căn bản không muốn đánh thật, chỉ tính tiêu hao khí lực của ông ta thôi. Cây gậy bên trái của Ân Thiên Chính liền chặn ngang, cây gậy phía bên phải liền đánh tiếp tới. Hai bên qua lại mấy chiêu, những người chung quanh ai nấy đều rúng động. Kiếm pháp Mạc Thanh Cốc thì nhẹ nhàng linh hoạt, ánh sáng lấp lánh như cầu vồng, mỗi khi bung ra thu lại, vừa ngưng trọng, vừa tiêu dật quả đúng là phong phạm của bậc danh gia. Còn hai thanh thiết côn của Ân Thiên Chính vốn dĩ nặng nề chậm chạp, chiêu số cũng sơ sài tầm thường, đánh đông một cái, đập tây một cái, chẳng thành bài bản gì, kỳ thật là sử dụng đường lối đại trí nhược ngu, đại xảo nhược chuyết là một cảnh giới cực cao thâm của võ học. Những đệ tử non kém chỉ cảm thấy kiếm pháp Mạc Thanh Cốc dễ xem, Ân Chính vụng về, nhưng chưởng môn, trưởng lão các phái lại nhìn ra kiếm chiêu Mạc Thanh Cốc tuy phiêu dật tiêu sái nhưng không có chút sát khí, có lẽ rồi sẽ dần đoán được ra dự tính của Võ Đang.
Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt càng lạnh, ánh mắt sắc bén mấy lần quét về phía Dương Tiêu, Diệt Tuyệt sư thái hôm nay chỉ sợ không đạt mục đích thì không buông tha. Thời điểm này có lẽ Trương Vô Kỵ cũng sắp xuất hiện, ta lướt mắt nhìn xung quanh, nhưng người quá đông, thật sự nhìn không ra.
Mà bước chân của Ân Thiên Chính di động cũng hết sức chậm chạp, trong khi đó Mạc Thanh Cốc lúc vọt lên cao, khi lùi xuống thấp, lúc chạy bên đông, khi lách bên tây chỉ trong thời gian uống một chén trà đã tung ra liên tiếp sáu mươi chiêu, bề ngoài có vẻ sắc bén nhưng bên trong lại không có uy lực, các đệ tử tiểu bối còn tưởng Mạc Thanh Cốc thật sự muốn giết Ân Thiên Chính, nhưng chưởng môn các phái đều hiểu kiếm chiêu đó căn bản không phải kiếm pháp Võ Đang.
Võ học Võ Đang lấy nhẹ, phiêu, nhu là chính, lấy chậm thắng nhanh, lấy nhu khắc cương, mỗi chiêu mỗi thức đều tiên khí mười phần, những tuyệt chiêu, tàn nhẫn đều giấu sau chữ nhu kia, nhưng không chiêu thức đằng đằng sát khí nào có thể so sánh, giờ phút này hai người giống như đang diễn đổi vai, chưởng môn trưởng lão các phái nếu nhìn không ra thì đều là đồ ngốc.
Hai bên tiếp tục đấu thêm vài chục hiệp nữa, kiếm chiêu của Mạc Thanh Cốc mỗi lúc một nhanh. Các phái Côn Lôn, Nga Mi đều lấy kiếm pháp làm chủ, các đệ tử thấy thanh kiếm trong tay Mạc Thanh Cốc biến hóa như thế, trong bụng ai cũng khâm phục: “Kiếm pháp phái Võ Đương quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay mới được mở tầm mắt”, nhưng lại không biết võ học Võ Đang chân chính uy lực còn lớn hơn.
Chưởng môn năm phái không muốn mất thêm thời gian cho Mạc Thanh Cốc lãng phí, mấy người cùng hừ lạnh, phái Võ Đang biến sắc, Mạc Thanh Cốc xấu hổ hiện lên trên mặt, chỉ có thể tiếp tục đánh, lờ đi như không biết cảnh cáo của họ.
“Bạch Mi Ưng Vương đã đánh nhau với bốn cao thủ Hoa Sơn, Thiếu Lâm, Võ Đang, khí lực hình như cũng đã hao hết, Mạc Thất hiệp thân là đệ tử của Trương Chân nhân mà chẳng thắng nổi một ông già, thật uổng phí hư danh, Trương chân nhân Võ Đang thật là không dạy được trò.” Từ trong phái Không Động một lão già lùn tịt lớn tiếng hô lên.
Mạc Thanh Cốc và mọi người trong phái Võ Đang đều không khỏi lạnh mặt, không ngờ lại có người dám sỉ nhục Võ Đang, trào phúng ân sư như vạy, lập tức lửa giận công tâm, hận không thể lôi tên kia ra giáo huấn một phen, lại nghĩ Ân tiền bối đã đánh bại ba cao thủ của Hoa Sơn và Thiếu Lâm, lại bị Tứ ca hao phí nội lực, hắn đã là người thứ năm đấu, chiếm không ít tiện nghi, nếu như không thắng sư môn cũng quả thật là mất thể diện. Kẻ kia thật độc ác, mình vốn không muốn giết Ân Thiên Chính, chỉ muốn ông ta khí lực hao tổn hết, hắn lại lấy danh dự sư môn mà xúc phạm, ngày sau có cơ hội nhất định phải đáp trả.
Mạc Thanh Cốc trong lòng ngầm bực bội, hú lên một tiếng thanh thoát, kiếm pháp đột nhiên biến đổi, thanh trường kiếm biến thành như một sợi dây lưng, vừa nhẹ vừa mềm lúc cong lúc thẳng phiêu hốt bất định, chính là bảy mươi hai chiêu Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm của phái Võ Đang.
Mạc Thanh Cốc đã đánh thật, Ân Thiên Chính không còn có thể tiếp tục giữ phương cách vụng về chống lại xảo diệu, mà phải chạy vùn vụt, thi triển khinh công lấy nhanh chống nhanh.
Những người chung quanh xem đến chiêu thứ mười hai, mười ba, đều không nhịn nổi cùng lên tiếng khen hay. Chưởng môn các phái đều không khỏi thầm than thật sự là lừa người, người nhỏ nhất trong Võ Đang thất hiệp công phu cũng vượt quá bọn họ, mấy người kia hẳn là võ công sâu không lường được, xem ra vừa rồi Trương Tứ hiệp căn bản là không ra toàn lực, phái Võ Đang quả nhiên nhân tài lớp lớp, không thể đắc tội, mà lão già bên phái Không Động vừa kêu to kia thần sắc cũng có chút hỉ giận lẫn lộn.
Không đến mười lăm chiêu, đột nhiên trường kiếm của Mạc Thanh Cốc bay vụt ra đâm thẳng vào ngực Ân Thiên Chính, kiếm đang đi giữa chừng, mũi kiếm hơi rung động, đã cong lại, đâm xéo vào vai bên phải đối phương. Lộ Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm này toàn dựa vào nội lực hồn hậu uốn cong mũi kiếm, khiến cho kiếm chiêu biến đổi vô thường, địch nhân khó mà tránh né, bởi vậy cũng có thể nhìn ra Mạc Thanh Cốc thân nội lực bất phàm.
Ân Thiên Chính chưa từng thấy kiếm pháp này bao giờ, vội vàng hạ vai xuống tránh né, không ngờ nghe keng một tiếng nhỏ, thanh kiếm bật trở lại, đâm thẳng vào cánh tay bên trái. Mạc Thanh Cốc không muốn ông ta bị thương nặng, mũi kiếm lóe ra, xẹt qua cánh tay trái cắt vào ống tay áo lưu lại một vệt máu đỏ, Ân Thiên Chính không biết Mạc Thanh Cốc xuống tay lưu tình, vươn tay phải ra, không hiểu làm cách nào, cánh tay dài thêm nửa thước, phất vào cổ tay Mạc Thanh Cốc, Mạc Thanh Cốc cổ tay đau nhức, cơ hồ không giữ nổi, không khỏi giật mình, thân pháp lóe lên tuy tránh thoát khỏi đòn hiểm công kích huyệt Kiên Trinh, nhưng trường kiếm đã bị ông ta đoạt lấy.
Ưng Trảo Cầm Nã Thủ của Bạch Mi Ưng Vương là nhất tuyệt của võ lâm trong khoảng một trăm năm nay, đương thế không ai có thể sánh kịp, nhưng lần này Mạc Thanh Cốc lại tránh thoát, khiến ông ta không khỏi giật mình kinh ngạc. Mạc Thanh Cốc cũng bị công phu Ân Thiên Chính chấn động, cười khổ nói: “Binh khí bị đoạt, vãn bối đã thua, đa tạ tiền bối xuống tay lưu tình.”
Ân Thiên Chính kinh ngạc nhìn vết thương trên cánh tay trái, nhìn trường kiếm trong tay một lúc lâu, nói: “Lão phu tung hoành nửa đời, chưa từng thua ai nửa chiêu, khá lắm Trương Tam Phong, Trương chân nhân!” Ông ta cũng đoán ra Mạc Thanh Cốc xuống tay lưu tình, lại tán dương Trương Tam Phong, bởi vì khâm phục Trương Tam Phong đã sáng tạo ra bộ kiếm pháp thần diệu, ngay cả ông ta cũng dưới chiêu, nhưng không biết rằng bộ kiếm pháp tuy tuyệt diệu nhưng để đạt đến cảnh giới của Mạc Thanh Cốc thì chỉ có hai người bọn họ, cho dù Tống Viễn Kiều cũng chưa đạt đến, do đó kiếm pháp đến nay của ba đại đệ tử đều là Mạc Thanh Cốc dạy, có lẽ nguyên nhân là năng khiếu của mỗi người, tựa như Tống Viễn Kiều giỏi về chưởng pháp, Trương Thúy Sơn có Ngân Câu Thiết Hoạch, mỗi người đều có sở trường sở đoản.
Ân Thiên Chính không nói gì thêm, trả lại trường kiếm cho hắn, Mạc Thanh Cốc kiếm pháp tinh nghiêm, bề ngoài lạnh nhạt khiêm nhường nhưng bên trong lại vô cùng kiêu ngạo, không ngờ kiếm pháp của mình như vậy lại bị người ta đoạt mất kiếm, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, lại nghĩ do mình kiêu ngạo tự mãn, nhưng kiếm pháp căn bản vẫn chưa luyện thành, không cầm kiếm, ảm đạm lui về, trong lòng thề về lại Võ Đang nhất định phải chăm chỉ luyện nữa, không thể tự mãn.
Ân Thiên Chính điểm huyệt đạo cầm máu trên tay, đang nghĩ làm sao để có thể tiếp tục đấu nhau với các phái khác, không ngờ phái Võ Đang lại tiến ra một người trung niên, râu dài đến ngực, thư sinh nho nhã, chính là người đứng đầu Võ Đang thất hiệp Tống Viễn Kiều: “Xin để tại hạ băng bó cho lão tiền bối.”
Từ trong bọc lấy ra kim sang, đắp lên vết thương cho Ân Thiên Chính, rồi lấy khăn buộc lại. Ân Thiên Chính không bị thương nặng, từ sau khi Mạc Thanh Cốc tu luyện nội công Đại Vô Tướng Công, công lực ngày càng tiến bộ, kiếm pháp sớm đã khống chế tự nhiên, chỉ cắt qua lớp da mỏng bên ngoài.
Thiên Ưng giáo và Minh giáo thấy Tống Viễn Kiều mặt đầy chính khí, nghĩ rằng ông ta là người đứng đầu trong Võ Đương thất hiệp, không thể nào công nhiên hạ độc gia hại bên mình. Ân Thiên Chính nói một tiếng: “Đa tạ.” Ông ta biết Võ Đang đang tìm cách giúp mình thoát thân, chính mình lấy thân tuẫn giáo, lập tức nói đa tạ, thản nhiên không nghi ngờ gì.
Tống Viễn Kiều băng bó vết thương xong, lùi lại một bước, phất tay áo một cái, nói:
“Tống mỗ xin lãnh giáo cao chiêu của lão tiền bối.”
Tống Viễn Kiều mượn cơ hội đi trước khiêu chiến, các phái khác không còn cơ hội để tranh giành. Tống Viễn Kiều nhân lúc buộc vết thương cho Ân Thiên Chính biết ông ta nội lực đã gần hao hết, lấy công lực Tống Viễn Kiều nhất định có thể kết thúc giao đấu, khiến ông ta không bỏ mạng vì Minh giáo.
“Tống đại … Tống đại hiệp, dùng xa luân chiến đánh một người già, không công bình tí nào cả.”
Câu đó nói ra ai nấy đều quay lại nhìn thanh niên áo quần lam lũ. Trừ phái Nga Mi, cùng với Tống Thanh Thư, Mạc Thanh Cốc, Dương Tiêu, Thuyết Bất Đắc một số ít người, không ai biết lai lịch của hắn ra sao, không khỏi ngạc nhiên. A! Lão tổ tông rốt cuộc đã lên sàn, không cần vất vả mấy thúc thúc bá bá diễn trò nữa.
Tống Viễn Kiều nói:
“Vị tiểu bằng hữu kia nói vậy đúng lắm. Oán thù riêng giữa Thiên Ưng giáo và phái Võ Đang, hôm nay tạm không đề cập đến. Hiện giờ là lục đại môn phái và Minh giáo một trận sinh tử mất còn, phái Võ Đang đứng ra thách đấu với Minh giáo.”
Mắt Ân Thiên Chính từ từ lướt qua một vòng, thấy Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu, Bành hòa thượng cả bọn ai nấy đều tê liệt bất động, còn những cao thủ của Thiên Ưng giáo và Ngũ Hành Kỳ ai không chết thì cũng bị thương, chính con trai mình là Ân Dã Vương cũng hôn mê nằm dưới đất, trong cả Minh giáo lẫn Thiên Ưng giáo ngoài mình ra, không một ai có thể chống đỡ nổi quyền chiêu kiếm pháp của Tống Viễn Kiều, thế nhưng mình đã liên tiếp đánh với năm cao thủ, chân khí không còn tinh thuần như trước, hơi do dự, Tống Viễn Kiều thấy thế liền nói tiếp:
“Ân lão tiền bối, phái Võ Đang và Thiên Ưng giáo cừu thâm tự hải, nhưng chúng tôi không muốn nhân lúc người ta lâm nguy, chuyện này thôi để ngày sau thanh toán. Sáu môn phái hôm nay đến đây là vì Minh giáo, Thiên Ưng giáo đã tách ra khỏi Minh giáo rồi, tự lập môn hộ, trên chốn giang hồ ai ai cũng biết cả. Ân lão tiền bối hà tất phải trộn chung vào trong vụ này làm gì? Xin cùng tất cả người trong quí giáo hạ sơn đi!” Tống Viễn Kiều nhân cơ hội giải vây cho Ân Thiên Chính.
“Ma giáo dĩ nhiên thua sạch sành sanh rồi, không đầu hàng còn đợi gì nữa? Không Trí đại sư, chúng ta lên phá hủy bài vị của ba mươi ba đời giáo chủ là vừa.” Lão già lùn vừa công kích Mạc Thanh Cốc ban nãy lại lên tiếng, nguyên đệ tử Thiếu Lâm do Không Trí xuất lĩnh, các phái kính ngưỡng địa vị của phái Thiếu Lâm trong võ lâm, tiện đề cử ông ta phát lệnh công kích Quang Minh đỉnh.
Sau đó quả nhiên như nguyên tác, Tống Viễn Kiều và Ân Thiên Chính giao đấu. Tống Viễn Kiều làm người nhân nghĩa, lại đại diện cho Võ Đang, không để ý đến Võ Đang chịu bất lợi mấy lần khuyên can Ân Thiên Chính không được, bất đắc dĩ ước định không so nội lực, chỉ so chiêu thức.
Hai người chiêu đối chiêu, lúc công lúc thủ, kịch liệt vô cùng, bất quá kết quả đã được định sẵn, giống như nguyên tác, Tống Viễn Kiều thấy Ân Thiên Chính mặt đã đỏ bừng, trên đầu nhiệt khí bốc lên, cuộc đấu vừa qua tuy không hao tổn nội lực, nhưng Tống Viễn Kiều so với Mạc Thanh Cốc còn lợi hại hơn không ít, khiến cho Ân Thiên Chính phải kiệt tận tâm trí, Tống Viễn Kiều chỉ có thể bất đắc dĩ thu tay lại, phái Võ Đang còn hai cao thủ Du Đại Nham và Du Liên Châu còn chưa ra tay, bọn họ không muốn nhân lúc người ta lâm nguy mà tấn công, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng yên, lẳng lặng xem chiến.
Thế nhưng Võ Đương nhị hiệp không “thừa nhân chi nguy” nhưng người khác đâu phải ai cũng có phong phạm quân tử như thế. Từ phái Không Động lão già lùn tịt lắm lời ban nãy nhảy vọt ra, nhẹ nhàng rớt ngay trước mặt Ân Thiên Chính, ngữ khí cực kỳ ngông nghênh hỗn láo nói: “Ta họ Đường muốn đấu chơi với lão Ân.”
Ân Thiên Chính liếc một cái, hừ một tiếng, đôi lông mày trắng xóa chợt dựng lên, quát lớn:
“Thằng nhãi kia, tiến chiêu đi.”
Lão họ Đường kia đúng là trưởng lão phái Không Động Đường Văn Lượng, biết Ân Thiên Chính nội lực mười phần tiêu hao đến tám chín, nghĩ chỉ cần đấu một hồi, không cần ra tay đối phương cũng tự ngã xuống, đúng là cơ hội tốt hưởng thụ danh tiếng đánh bại cả Bạch Mi Ưng Vương lợi hại, tuy nhiên tiện nghi không dễ chiếm, Ân Thiên Chính lúc này không quá suy yếu giống trong nguyên tác, qua mấy chiêu lão già lùn đã bị Ân Thiên Chính dùng Ưng Trảo Công đánh gãy tứ chi, văng ra ngoài.
Sáu phái thấy Ân Thiên Chính trọng thương mà vẫn hiển lộ thần uy như vậy, ai nấy đều hoảng sợ, năm trưởng lão còn lại của Không Động thấy Đường Văn Lượng thảm bại, người nào người nấy mặt mày xám ngắt, thấy Đường Văn Lượng nằm bên Ân Thiên Chính nhưng vì khoảng cách quá gần, không một ai dám chạy lên đỡ trở về, một lão già cao lớn vậy mà lại nhặt lấy hòn đá, học theo lũ trẻ con ném Ân Thiên Chính.
Cảnh này ta không xem trên ti vi, thật sự không ngờ phái Không Động lại vô sỉ đến mức ấy, khiến cho người ta dở khóc dở cười, Ân Thiên Chính đã đấu với bảy người, không còn sức lực, ngay cả sức né tránh cũng không còn, cư nhiên bị Tông Duy Hiệp phái Không Động ném đá ngất xỉu, đầu chảy máu ròng ròng.
Lại cùng Võ Đang ngũ hiệp tranh chấp, năm phái rốt cuộc không chịu buông tha Ân Thiên Chính, Tống Viễn Kiều cũng không thể đắc tội với tất cả các phái, bất đắc dĩ chỉ có thể lưu lại câu Về Trung Nguyên rồi Võ Đang sẽ đến cửa lãnh giáo, dọa Tông Duy Hiệp biến sắc sợ hãi nhưng không muốn gây thù chuốc oán với phái Võ Đương, dù bị Du Nhị hiệp mỉa mai cũng làm như không nghe thấy, đi thẳng tới chỗ Ân Thiên Chính, Không Trí cũng hạ lệnh bắt đầu tru sát Minh giáo, rốt cục cũng bức Trương Vô Kỵ ra tay.