Trên đường chúng ta chậm rãi đi theo sau bốn phái, Thất thúc và Thanh Thư hỏi thăm cuộc sống của ta trên Nga Mi mấy năm nay. Sau nhiều canh giờ, sắc trời đã tờ mờ sáng, Tĩnh Huyền thấy mọi người đồng hành trải qua trường ác chiến đều đã mệt mỏi không chịu nổi, liền xin Diệt Tuyệt sư thái cùng chưởng môn bốn phái có thể tạm thời dừng chân nghỉ ngơi hay không.

Bốn người quay đầu lại đánh giá, các đệ tử quả thật đã vô cùng mệt mỏi, đành gật đầu đồng ý, sai các đệ tử đi dựng lều trại, kiếm củi nổi lửa nấu ăn. Ba phái Không Động, Hoa Sơn, Côn Lôn trải qua trận đại chiến vừa rồi đã mất mát không ít lều bạt lương thực, cũng chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Nga Mi, may là Nga Mi mang theo lương khô gạo muối còn nhiều, đều đủ cho mọi người. Chúng đệ tử nghe có thể được nghỉ ngơi đều reo hò, rồi tùy tiện tìm một cồn cát sạch sẽ cứ ba hoặc năm lều tụ lại thành một cụm, mọi người đều mệt mỏi, rất nhanh ai cũng ngủ say sưa.

Mạc Thanh Cốc tối hôm qua khó chịu với Diệt Tuyệt sư thái, vừa rồi lại được chứng kiến màn chém giết, lại càng không muốn ở lại đây nhìn mặt bà ta, lấy cớ phải trở về chỗ phái Võ Đang, dặn dò ta tự chăm sóc tốt cho mình rồi mới cùng Tống Thanh Thư rời đi. Ta chờ hai người đi rồi, mới đến nhập bọn với các sư tỷ bắt đầu nấu cơm, đun nước, nấu cháo… Đang lúc bận rộn, Đại sư tỷ ngoại môn Tĩnh Huyền đi đến, lạnh nhạt nói: “Chỉ Nhược không cần làm việc nữa, sư phụ gọi muội đến.”

“Dạ?” Ta có chút nghi hoặc, Diệt Tuyệt tìm ta làm gì nhỉ? Ta nhẹ nhàng theo sau Đại sư tỷ đi đến lều của Diệt Tuyệt.

Tĩnh Huyền tiến trước vào trong, ta theo ngay sát phía sau, vừa lúc nhìn thấy Tĩnh Huyền khom người, chắp tay hành lễ: “Bẩm sư phụ, Chỉ Nhược sư muội đã đến.” Nói xong liền đứng tránh sang bên cạnh Diệt Tuyệt sư thái.

“Đệ tử Chu Chỉ Nhược tham kiến sư phụ.” Ta cũng bước đến khom người hành lễ, rồi ngẩng đầu lên quan sát tình huống trong lều. Diệt Tuyệt sư thái đã đổi quần áo màu đen thay cho bộ y phục dính đầy máu trước đó, sắc mặt bình tĩnh ngồi trên thảm, nhìn không ra cảm xúc. Đại sư tỷ Tĩnh Nghi, Nhị sư tỷ Đinh Mẫn Quân và các nội môn đệ tử cùng Đại sư huynh ngoại môn Tĩnh Trần cũng đều có mặt. Nhiều người ở đây như vậy, tìm ta làm gì?

Diệt Tuyệt trầm mặc một lúc, mới đưa mắt lạnh lùng xem xét ta, đôi mắt sắc lạnh khiến ta trong lòng chợt thấy lạnh run, lại nhớ đến bộ dáng giết người ban nãy của bà ta, nỗi sợ hãi lại dần trỗi dậy. Ở hiện đại nếu như vậy thì phải là một kẻ sát nhân điên cuồng, phán mười lần tử hình cũng không hết tội.

Có lẽ nhìn thấy nỗi sợ trong mắt ta, Diệt Tuyệt mới thu hồi hàn quang trong mắt, nhíu mày quát:

“Quỳ xuống, vừa rồi ai cho phép ngươi cứu yêu nhân ma giáo?”

“Không ai cho phép, là Chỉ Nhược tự ý hành động.”

Ta nhẫn nại tỏ ra khuất phục, trong lòng cố tự nói với mình, ở cổ đại đệ tử quỳ trước sư phụ là chuyện rất bình thường, quỳ thì quỳ, cũng không mất miếng thịt nào, tìm ta thì ra là vì chuyện này, Mạc Thất thúc cũng vừa mới cảnh báo ta xong.

Diệt Tuyệt mặt lạnh cười: “Vi sư không biết trong Nga Mi còn có đệ tử to gan như vậy, chẳng những không chịu ra tay tiêu diệt ma giáo yêu nhân, mà còn chưa có lệnh của ta đã dám tự tiện, ngươi cứu ma giáo yêu nhân là có quan hệ gì với ma giáo? Hay là nghĩ rằng có người Võ Đang ở đây, vi sư không dám trừng phạt sao?”

“Đệ tử không dám, đệ tử chính là vì Nga Mi mà suy nghĩ, bổn môn võ công cao giang hồ đều biết, đệ tử Nga Mi mỗi người đều tinh anh, hành tẩu giang hồ không người nào không khâm phục tán thưởng, sư phụ nhân hiệp khoan hậu, ai không kính phục? Võ công trên giang hồ cũng là cao nhân đứng thứ hai, chém giết ma giáo yêu nhân sạch sẽ, uy phong không người có thể sánh được, mỗi người đều bội phục, so với chưởng môn ba phái kia đều xếp cao hơn. Nhưng khi đó sư phụ giận dữ lấy khổ hình tra tấn ma giáo yêu nhân, thật sự có tổn hại đến phong phạm Nga Mi chúng ta xưa nay lấy nhân nghĩa làm đầu, cho nên đệ tử mới chủ trương làm thiện, về phần không ra tay tiêu diệt ma giáo, là do đệ tử muốn trông coi bảo vệ đồ đạc của Nga Mi, hành quân đánh giặc, lương thảo đi trước, chúng ta hiện giờ đang ở trong địa bàn của ma giáo, không thể bổ sung lương thảo, thật sự không thể để bị hao tổn, thứ hai là đệ tử võ công thấp kém, cho dù có xông vào tham chiến cũng không có tác dụng gì nhiều cho phái chúng ta.” Nghe mấy vấn đề bà ta hỏi, ta không hoảng hôt, đã sớm nghĩ ra cách ứng đối, lập tức từ tốn uyển chuyển giải thích cho mình.

Quả nhiên sắc mặt Diệt Tuyệt nghe ta suy nghĩ cho Nga Mi, lập tức chuyển thành tán dương, trong mắt hiện lên vui mừng, sắc mặt cũng nhẹ đi nhiều, thanh âm từ lạnh lùng chuyển về vẻ hòa ái: “Đứng lên đi! Về sau làm việc phải bẩm báo trước, đừng tự ý như vậy nữa, ngươi cũng khá là thông minh! Ừ! Tư chất cũng tốt, võ công sao lại kém cỏi vậy? Cũng là do vi sư không dạy dỗ tốt.”

Diệt Tuyệt vừa dứt lời, Đinh Mẫn Quân, Tô Mộng Thanh, Triệu Linh Châu mấy tục gia đệ tử liền nhìn ta bằng ánh mắt sắc lạnh, trong lòng ta lại một trận lạnh run, vội ngắt lời Diệt Tuyệt:

“Dạ, là do đệ tử ngu ngốc, Đại sư tỷ cũng thường dạy dỗ cẩn thận nhưng bất đắc dĩ đệ tử không có năng khiếu, lĩnh ngộ không ra tinh hoa của võ công Nga Mi ta.”

Diệt Tuyệt cũng không tính toán việc bị ta ngắt lời, ngược lại có vẻ gì đó như hứng thú, thấy ta còn quỳ trên mặt đất, lại tự mình nâng ta dậy, ôn hòa nói:

“Cũng là vi sư hàng năm bế quan, ít quan tâm dạy dỗ, xem tư chất ngươi, nếu là vi sư tự mình dạy, nhiều nhất năm năm võ công nhất định cao hơn mấy sư tỷ, võ công Nga Mi ta đối với tư chất, trí tuệ yêu cầu rất cao, tư chất càng tốt, sức lĩnh ngộ càng cao, có thể học được tinh túy của võ học Nga Mi. Vi sư thấy ngươi đối đáp rành mạch, thích đáng, gặp sự vững vàng thông minh, là người có khả năng, hôm nay vi sư thu ngươi làm đệ tử nội môn thân truyền, chờ cho mọi việc kết thúc, sau khi về Nga Mi sẽ bái sư hành lễ.”

“Sư phụ! Đệ tử tự biết mình ngu dốt, võ công lại kém cỏi…” Đột nhiên xảy ra chuyện bất ngờ này, xem năm vị sư tỷ nghe ta được Diệt Tuyệt khích lệ, sắc mặt ngày càng khó chịu, Đinh Mẫn Quân đôi mắt đã bắn ra vô số ánh dao sắc lẻm, nghe đến câu cuối, tất cả mọi người đều nhất tề giật mình. Diệt Tuyệt sư thái nói ra là sẽ không thay đổi, ngôi vị chưởng môn cũng sẽ lựa chọn trong đám đồ đệ này, ta vội mở miệng định chống đỡ, nhưng vừa nói được hai câu liền bị bà ta giơ tay ngăn cản, chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng lại.

“Được rồi, mọi người đều vất vả chưa được nghỉ ngơi, mau về lều của mình nghỉ đi, sau giờ Ngọ vi sư cùng ba vị chưởng môn bàn bạc rồi quyết định tiếp.”

Diệt Tuyệt sư thái lại ngồi vào thảm, tỏ ý bảo mọi người lui ra, ta chạy nhanh thoát khỏi năm luồng ánh mắt sắc như đao cùng sự kinh ngạc của Tĩnh Huyền và Tĩnh Hư, chật vật đi nghỉ, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ vận mệnh thật sự không thể thay đổi? Tại sao lại trở về giống như Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác kia rồi?

Trở về lều, cả buổi sáng ta không thể ngủ được chút nào. Vận mệnh vô thường, Diệt Tuyệt có tính toán gì đây? Thật là phiền não, cuối cùng chỉ có thể thở dài, thôi cứ thuận theo tự nhiên vậy! Dù sao hiện giờ võ công của ta so với Diệt Tuyệt cũng không kém, khinh công so ra còn tốt hơn, sự tình gì cũng không cần miễn cưỡng.

Sau giờ Ngọ, chưởng môn bốn phái gặp nhau bàn bạc, thương nghị hành động, đối sách. Chưởng môn Hoa Sơn Tiên Vu Thông tính kế, cảm thấy ba phái vừa thiệt hại nặng nề, ma giáo lại tăng cường thêm viện binh, Thiên Ưng giáo, Tứ đại pháp vương đều đến, hiện tại không nên giao chiến, vẫn là trước chỉnh trang lại đội ngũ, chờ Thiếu Lâm đến, cùng Thiếu Lâm, Võ Đang, sáu phái cùng nhau công kích Quang Minh đỉnh, tổn thất hẳn sẽ ít hơn.

Chưởng môn bốn phái nghe xong đều cảm thấy có lý, gật đầu đồng ý, bất đắc dĩ diễn biến đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, ngay đêm đó, trên không đột nhiên hiện lên hỏa pháo tín hiệu của Thiếu Lâm. Phái Thiếu Lâm chính là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm, bốn phái đều nghĩ hẳn đã gặp phải cao thủ ma giáo, lập tức vội vàng bỏ lại những thứ nặng nề, hành trang gọn nhẹ đuổi về hướng ngọn lửa. Trên đường cũng gặp được mọi người phái Võ Đang cũng nhìn thấy ngọn lửa và cũng vội đến đó.

Lập tức năm phái phối hợp cùng đi, chia làm năm đội, hướng đến phía ngọn lửa, đến gần sườn núi Quang Minh đỉnh, chỉ thấy trên mặt đất nằm ngang dọc ba bốn xác giáo đồ Minh giáo, xa xa còn có vết máu, mọi người vội chạy về phía bên kia, trên đường lại thấy thêm nhiều xác giáo đồ Minh giáo nữa, khi thì có thi thể giống như hòa thượng tăng nhân Thiếu Lâm, bất quá thì vẫn là người Minh giáo chết nhiều hơn. Xen lẫn với thi thể là những dấu chân hỗn loạn chạy về hướng đỉnh núi.

“Chẳng lẽ phái Thiếu Lâm công kích Quang Minh đỉnh? Mọi người mau đi lên xem.” Tiên Vu Thông linh mẫn, xem xét vết máu thấy còn nóng, xa xa còn có tiếng binh khí va chạm, tiếng hô quát, lại thấy người Thiếu Lâm chết không nhiều, biết rằng Thiếu Lâm đã chiếm thượng phong. Nhưng ai nấy đều khó hiểu, rõ ràng sáng nay giao chiến, Minh giáo còn sĩ khí mười phần, lại có cường viện, làm sao lại để cho Thiếu Lâm đánh lên tận cửa như vậy được?

Hoài nghi mọi người không sao giải thích được, dọc theo đường đi đầy tuyết hướng đến nơi giao chiến, ta biết hiện giờ mấy thủ lĩnh Minh giáo như Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu đều bị trọng thương, giáo chúng không ai chỉ huy, chỉ có thể tự mình chống đỡ, dễ dàng bất lợi, hầu hết giáo chúng đều là những binh sĩ bình thường, võ công thấp kém, cùng Thiếu Lâm khổ chiến làm sao là đối thủ, chết và bị thương vô số.

Mọi người năm phái chạy tới đỉnh núi, nghe được tiếng binh khí giao nhau kịch liệt, hơn một ngàn giáo đồ Minh giáo tử thủ trên Quang Minh đỉnh, không để Thiếu Lâm lọt vào trong, xem ra đây chính là tổng đàn Minh giáo, các giáo đồ muốn bảo vệ mấy người đang trọng thương  bên trong.

“Không Trí đại sư, tại sao không đợi sáu phái hội họp mà đã động binh tấn công?” Diệt Tuyệt sư thái khó hiểu hỏi.

Sáu đại phái tiêu diệt Minh giáo, phương trượng Thiếu Lâm tự ở lại chùa, Không Trí suất lĩnh đệ tử đến Quang Minh đỉnh. Không Trí nghe hỏi vậy, hơi hơi cười, tạm thời thu tay lại, quay đầu hướng chưởng môn mấy phái kia thi lễ, nói: “A di đà Phật, bần tăng cũng vừa tới Côn Lôn, hai canh giờ trước mới biết được tin chủ lực Minh giáo đều bị thương, đúng là thời cơ ra tay thật tốt, mới mang đệ tử đến đây tìm hiểu, xem xét rõ là thật mới phát tín hiệu.”

“Một khi đã như vậy, mọi người cũng đừng kiêng nể gì, thừa dịp yêu nhân đều ở đây, giết hết bọn chúng đi!” Phái Không Động bị Tạ Tốn cướp Thất Thương Quyền phổ, hận ma giáo thấu xương, bất chấp cùng Thiếu Lâm mang theo đệ tử xông vào chém giết Minh giáo. Mặt khác bốn phái kia cũng không tin lý do đó, chỉ sợ là thừa dịp cao thủ Minh giáo đều bị trọng thương, thực lực suy yếu mà một mình định diệt hết ma giáo, lấy uy chấn nhiếp các phái khác, không may gặp phải ma giáo phản kháng kịch liệt, nhiều đệ tử bỏ mạng thì mới chịu phát tín hiệu!

Lập tức đều khách khí mấy câu, rồi tất cả cùng xông vào chiến trường. Diệt Tuyệt ngay cả một câu khách khí cũng không, mang theo biểu tình hưng phấn vung Ỷ Thiên kiếm xông vào chém giết, thật giống như hổ nhập bầy cừu, kiếm vung đầu rụng, người chết vô số, Hoa Sơn, Côn Lôn, Võ Đang trước sau cũng xông vào chết sống, không kiêng dè gì, chỉ có Võ Đang tận lực trước sau đều đánh bị thương chứ không giết.

Tất cả mọi người đang chiến đấu, chỉ có ta vẫn đứng yên tại đó, giật mình ngơ ngác nhìn cảnh tượng rõ ràng phía trước, trong mắt chỉ nhìn thấy máu tươi phun trào, chỉ có những sinh mệnh cứ không ngừng ngã xuống. Vì sao? Vì Thành Côn châm ngòi? Vì dã tâm Mông Cổ muốn trừ bỏ thực lực võ lâm, diệt trừ Minh giáo sao? Còn có tư tâm của mấy vị chưởng môn phái, cừu hận tư thù của mình, dùng quá nhiều tính mạng để trả giá.

Vô số giáo chúng Minh giáo ngã xuống, đệ tử sáu đại phái cũng chết không ít, giáo chúng Thiên Ưng giáo đội hình cũng ít dần, không còn uy phong như đêm hôm trước. Nhân thủ ngày càng ít, mọi người Minh giáo cũng không chịu lùi về phía sau nửa bước, thi thể chồng lên thi thể, máu đỏ tươi mang theo mùi huyết tinh thấm xuống nền tuyết, nhuộm đỏ cả một vùng đỉnh núi trắng xóa, tan chảy cả tuyết thành những dòng nước đỏ tươi, chảy đến tận nơi chân ta đang đứng. Ta cuống quýt hoảng sợ lùi ra, không muốn giẫm vào dòng suối máu đó, bởi nhìn chúng ta sẽ nhớ đến, ta đã sớm biết rằng chuyện thế này sẽ xảy ra, nhưng vì tự bảo vệ mình, vì không muốn thay đổi kịch tình, diễn biến, không dám làm gì để thay đổi, đúng vậy, vì ta sợ chết, càng sợ tương lai không biết sẽ phát sinh chuyện gì nguy hiểm, hay là sẽ trở thành kẻ giang hồ giết người không sợ phạm pháp…

“Cẩn thận!” Tự trách, thống hận khiến ta không chú ý đến lưỡi đao bổ tới, may mắn được Mạc Thanh Cốc đẩy ra, chắn đỡ, đem người kia hạ gục.

 

 

Mạc Thanh Cốc quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Chỉ Nhược vì sao không tránh né, lập tức bị sắc mặt trắng bệch của nàng dọa cho hoảng sợ, bước lên phía trước đỡ nàng, nhẹ nhàng nói: “Sợ hãi sao? Diệt Tuyệt sư thái cũng thật là, sao lại mang cháu đến nơi thế này. Từ từ.”

Mạc Thanh Cốc nhìn xung quanh xem xét, nhìn đến không xa có tòa cột đá cao bảy tám thước, liền ôm lấy Chỉ Nhược, nhún chân bay vọt lên trên đỉnh, đem Chỉ Nhược đặt ngồi xuống, đau lòng nhìn nàng thần sắc tự trách, sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, dịu dàng nói: “Ngoan ngoãn chờ ở đây, khi mọi việc chấm dứt ta sẽ mang cháu xuống, sợ hãi thì đừng nhìn nữa.” Nói xong đưa bàn tay trái ấm áp che đôi mắt nàng lại.

 

 

“Cháu cám ơn, Thất thúc chờ đã..” Ta cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng những ngón tay dịu dàng đặt trên mắt, khi bị rời khỏi lập tức bật ra khỏi miệng mấy tiếng, thảm thiết như tuyệt vọng, như hơi ấm đã rời khỏi ta thật xa, nghe thanh âm Mạc Thanh Cốc phi thân xuống, nghe được dường như cũng không dừng lại.

Ta không dám nhìn xuống, bởi biết rằng bằng võ công của mình chẳng thể giống như Trương Vô Kỵ cứu được bất luận kẻ nào, chỉ có thể tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm, đồng thời còn bị Thành Côn ác độc, tay chân đông đảo của Triệu Mẫn, còn có võ lâm sáu đại phái chú ý đến, có lẽ sự tình vốn nên là như vậy, chết là vận mệnh của bọn họ, chính ta cũng không biết nên làm gì để có thể thay đổi được vận mệnh lẫn lịch sử.

Thời gian cứ trôi, trường chém giết vẫn liên tục từ  trong đêm tối cho đến khi mặt trời ló dạng chiếu xuống mi mắt, vô số thanh âm đao kiếm giao nhau mới lặng xuống, trong khoảng khắc vạn vật yên lặng, trống rỗng, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, cho đến khi hơi thở quen thuộc xuất hiện trở lại bên cạnh, bàn tay ấm áp dịu dàng lại đặt trên mắt ta.

“Cuộc chiến trong đêm rất tàn khốc, trừ Võ Đang chúng ta được các sư huynh ứng chiếu không ai tổn thương, Thiếu Lâm, Nga Mi, Côn Lôn, Không Động cùng Minh giáo đều tổn hại nặng nề, sáu đại phái đồng ý với Bạch Mi Ưng Vương, bọn họ cùng Minh giáo ước định giao đấu thực lực, thắng thua quyết định sinh tử, không tàn sát bừa bãi như trước. Cho dù Minh giáo thua cũng chỉ giết những người đứng đầu, tha cho giáo chúng bình thường.” Mạc Thanh Cốc thanh âm mang theo bất đắc dĩ cùng mệt mỏi nói.

Ta ghé sát đến trước mặt hắn, ngửi mùi trên người hắn, tốt lắm, chỉ có hương lá tùng như trước, không có huyết tinh, có phải như vậy là hắn không giết người? Khẽ nói: “Kỳ thật cũng khó cho thúc phải không? Trường tranh đấu này, thúc căn bản là không muốn đến.”

“Đúng vậy, ta không muốn, nhưng thân là đệ tử Võ Đang, có trách nhiệm phải bảo vệ danh dự cho Võ Đang, bảo vệ cho các đệ tử được an toàn. Đến đây, để thúc đưa cháu xuống. Bọn họ đang giao đấu ở quảng trường, cháu có thể quan sát võ công các phái, đừng mở mắt, phía dưới không nên nhìn.” Mạc Thanh Cốc hạ bàn tay đang che mắt ta xuống, thản nhiên nói, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy ta, phi thân đáp xuống mặt đất, từng bước đi đến nơi giao đấu.

Rõ ràng ta đang ở nơi đầy máu me, giết chóc, nhưng được Mạc Thanh Cốc ôm vào trong ngực, lại chẳng ngửi thấy mùi huyết tinh, ngược lại cảm giác giống như đang bay trên mây trên biển, toàn thân đều nhẹ nhàng bay bổng, giống như tất cả phiền muộn đều tan biến, không còn gì khó xử hay nghi hoặc, không có thống khổ, thương cảm, tự trách, chỉ cảm giác như là thật hạnh phúc, có người bảo vệ che chở thật tốt.

 

Mạc Thanh Cốc cảm nhận được Chỉ Nhược tựa đầu gắt gao nép chặt vào vai mình, không mở mắt, chỉ cúi đầu dán sát vào ngực hắn, không biết vì sao hắn bỗng thấy tim mình đập ngày càng nhanh, giống như có gì đó đang ngâm nga trong lòng, toàn thân đều là lửa nóng, cố áp chế xuống cảm giác thiêu đốt ấy, hắn mở miệng: “Năm đại phái tuy tổn thất rất nhiều nhân thủ, nhưng Minh giáo cũng thiệt hại nặng nề. Lúc này giao đấu, không biết vì sao mấy người đứng đầu như Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu, Ngũ Tán Nhân đều toàn thân tê liệt, hảo thủ Thiên Ưng giáo và Ngũ Hành Kỳ đều không chết thì bị thương, Ân Dã Vương bị đại ca đánh ngất, Minh giáo và Thiên Ưng giáo, trừ Bạch Mi Ưng Vương ra thì không còn ai có thể chiến đấu.”

“A! Kia không phải sáu đại phái cùng đánh ông ta sao? Bạch Mi Ưng Vương chính là ông ngoại của Trương tiểu ca, Tống Đại thúc vì sao lại…” Ta nghi hoặc, rõ ràng với Võ Đang Thiên Ưng giáo cũng coi như là người nhà, cho dù Ân Tố Tố có liên lụy khiến Trương Thúy Sơn phải tự vẫn, nhưng sự cũng không thể đổ hết cho Ân Tố Tố được. Kỳ thật bà ta lúc ấy rất lưu tình, có thể xuống tay hạ sát toàn bộ già trẻ trong tiêu cục, bỏ ra rất nhiều vàng nhưng cũng phải đưa Du Tam hiệp nguyên vẹn trở về Võ Đang.

Ai nghĩ rằng lại có Nhữ Dương Vương nhúng tay vào đâu, bất quá Võ Đang nếu đã nhận Ân Tố Tố, còn hợp táng với Trương Thúy Sơn, coi như là thừa nhận bà ta, nhưng trong nguyên tác, khi Trương Vô Kỵ đến Quang Minh Đỉnh cũng là lúc Võ Đang giao đấu với Ân Thiên Chính, mà Mạc Thanh Cốc trong nguyên tác lại ra tay đả thương Ân Thiên Chính.

 

Mạc Thanh Cốc nhẹ nhàng vượt qua cửa đại sảnh, mang theo ý cười hỏi: “Muốn hỏi vì sao Đại sư ca lại đánh ngất Ân Dã Vương phải không? Cháu cũng biết, hiện giờ sáu đại phái đang ở thế mạnh, Thiên Ưng giáo cũng ở trong Minh giáo, mà Minh giáo đã bị giết gần hết, vừa rồi Minh giáo không còn ai đứng đầu, đều là Ân Dã Vương chỉ huy nhân thủ, nếu để hắn tiếp tục đánh thì chỉ còn đường chết, Đại sư ca đánh ngất hắn là muốn cứu hắn, hắn thua dưới tay Võ Đang, dĩ nhiên sẽ là tù binh của Võ Đang, các phái khác sẽ không mạo hiểm đắc tội với Võ Đang đi giết hắn.”

A, thì ra là vậy, vậy là trong nguyên tác Võ Đang đi lên khiêu chiến cũng là để cứu hắn, không để các phái khác có cơ hội hạ độc thủ, nhưng còn Ân Thiên Chính lại quá cứng rắn, cho dù trọng thương cũng không chịu nhận thua, khiến cho Võ Đang không thể nề hà, bảo vệ không được, mà Tống Thanh Thư lại không hiểu ý các trưởng bối, còn hận Ân Tố Tố liên lụy đến Trương Thúy Sơn. Aiz! Sự tình cũng thật phức tạp.

“Đến đây, mở mắt ra đi!” Ngay lúc ta thở dài, hai chúng ta đã qua cửa, đến quảng trường lớn, Mạc Thanh Cốc cẩn thận buông ta ra, giúp ta đến chỗ mọi người, ta cũng mở to mắt ra cẩn thận xem xét tình hình.

Quảng trường phía đông nghìn nghịt những người, phía tây ít hơn, phần lớn mọi người đều bị thương, máu tươi đầm đìa, hoặc ngồi hoặc nằm, phía Minh giáo, mấy người Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu, Bành hòa thượng đều toàn thân xụi lơ, ngồi xếp bằng ở trong vòng trung tâm của Minh giáo, các giáo chúng còn sống sót đều vây quanh bảo vệ.

Phía đông, nhiều người hơn Minh giáo gấp mấy lần, chia làm sáu bộ phận, là nhân mã của sáu đại phái, trong đó Côn Lôn và Thiếu Lâm là đông nhất, đều phải đến hơn trăm người, nếu tính cả số đã thương vong thì còn không biết bao nhiêu mà kể. Mà Võ Đang có ba mươi mấy đệ tử cùng năm vị đại hiệp cũng không coi là ít.

Nga Mi đứng bên cạnh mang theo ba mươi mấy đệ tử chỉ còn lại hơn mười người, nội môn đệ tử không tổn hao gì, số ngoại môn đệ tử cùng đệ tử ký danh là tổn thất nặng nề nhất, Đại sư tỷ Tĩnh Huyền và Đại sư huynh Tĩnh Trần đều bị thương, có lẽ các phái khác cũng phải giảm đi đến hơn phân nửa. Sáu đại phái lấy thế hình bán nguyệt cùng Minh giáo đối diện vây quanh quảng trường, ở giữa Ân Thiên Chính đang giao đấu, tất cả mọi người đều ngưng thần chăm chú theo dõi, ta và Mạc Thanh Cốc tiến vào không ai để ý.

Thừa dịp, ta lén đi vào đội hình Nga Mi, Diệt Tuyệt và mấy người khác đều không để ý đến, chỉ có Đinh Mẫn Quân là hung tợn trừng mắt, nhìn ta cùng tiến vào với Mạc Thanh Cốc, nàng ta cắn môi, không nói gì. Mạc Thanh Cốc nhẹ gật đầu tỏ ý chào hỏi rồi lặng lẽ trở về nhóm người Võ Đang. Đúng lúc đó, giữa quảng trường phát ra một tiếng hét lớn, một người mà ta không biết tên đã bị Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính đánh văng ra.

**Hai người này, giữa lúc người ta đang đánh nhau sống chết lại tình củm quá a~ (=_=)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play