“Ngô ân—–”

Thanh âm kêu rên thê lương của Vương Hoàng nội cung ở ngoài cửa vẫn có thể nghe thấy.

Nội cung canh giữ ngoài cửa đều bị điều đi, Hoàng nội cung tự mình mở cửa đi vào, lại quay người khép cửa, rồi mới im lặng mà chạy vào tẩm thất.

Vương miệng cắn bố khăn, nhãn tình (đôi mắt) mở thật to, ánh mắt đăm đăm, hai tay gắt gao nắm chặt lấy đệm giường, động mạch trên cổ tay đều nổi lên.

Kim đại phu quỳ gối trên tháp, theo bóng dáng nhìn thấy giống như sức nặng cả người đều đặt trên người Vương.

Hoàng nội cung nhìn thoáng qua, chân đều nhuyễn đến thiếu chút nữa quỳ xuống đất.

Đây, đây, đây là muốn mệnh của điện hạ a…

“Điện hạ…” Hoàng nội cung hét lên một tiếng bổ nhào đến, đem Kim đại phu dọa sợ tới mức suýt nữa ngã xuống.

“Lớn mật! Ngươi dám!” Bộ dáng của Hoàng nội cung giống như muốn liều mạng với Kim đại phu.

Đúng lúc này Vương thái y la lên: “Đi ra, đi ra. Lại làm một lần nữa, tiểu tự tử lập tức sẽ đi ra a!”

Hoàng nội cung nhìn qua, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Nguyên lai cái gọi là “thôi phúc”, cư nhiên là như vậy…

Kim đại phu nghe vậy tinh thần chấn động, cũng cảm thấy thai vị dưới tay chuyển động, sắp đi ra ngoài, liền vội vàng nói: “Điện hạ, lại dùng lực lần nữa! Lại dùng lực lần nữa!” Nói xong cảm giác được bụng dưới lòng bàn tay lại cứng lên lần thứ hai, liền vội vàng nắm chặt tay, dùng sức theo thai vị di chuyển xuống dưới.

“Ân a—–”

Vương miệng cắn chặt bố khăn, nhưng bên trong cổ họng vẫn phát ra một tiếng hô to, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng cực lớn cùng đau nhức không cách nào hình dung được, trong bụng giống như có đồ vật gì đó bị mạnh mẽ đẩy ra ngoài, xương hông đều giống như muốn nứt vỡ ra.

Yam đột nhiên cả người chấn động.

Hắn luân phiên sử dụng hai con ngựa, chỉ trong hai canh giờ chạy lộ trình một ngày. Lúc này sắc trời tương minh (gần sáng), cách kinh thành cũng rất gần, tinh thần lực đột nhiên khẽ động, cảm nhận được cái gì đó.

“Len, hài tử của ta có phải hay không sinh ra? Hài tử của ta có phải hay không sinh ra?”

Yam trong đầu lớn tiếng thúc giục, Len lập tức đáp lại: “Yam, ngươi xuống ngựa sử dụng thuấn di chuyển gian. Ta đã đem tinh thần lực của ngươi phóng ra hai phần, cũng đủ để ngươi trở lại hoàng cung”

Yam nhịn không được mắng một tiếng, nói: “Ngươi sớm làm là được rồi. Nếu ngay từ đầu liền phóng ra hai phần cho ta, ta đã có thể trực tiếp từ An Bắc Phủ trở về!”

Len cười khổ: “Phóng ra nhiều tinh thần lực như vậy cho ngươi vốn đã trái với quy định của căn cứ. Hơn nữa chúng ta cũng không nghĩ một nửa kia của ngươi cư nhiên sinh nhanh như vậy. Hơn nữa ngươi trong vòng mười giây liền từ An Bắc Phủ trở về hoàng cung, tốc độ này quá nhanh, sẽ khiến người khác chú ý. Để ngươi chạy một đoạn mới phù hợp thế tình (=”=) của thế giới kia a”

Yam không hề cùng hắn dong dài, xuống ngựa, đem hai con ngựa mệt sắp sùi bọt mép mà chết ném ở ven đường, ngưng tụ tinh thần lực triển khai thuấn di chuyển gian.

Cũng may hiện tại quá sớm, trên quan đạo (đường chính) không có người đi đường. Hắn tập trung tinh thần, nháy mắt đi đến một nơi hẻo lánh ngoài hoàng cung.

Hắn vội vàng lấy ra lệnh bài, một đường chạy thẳng vào hoàng cung.

Kiện Long Vệ bảo hộ ngoại điện hoàng cung thấy hắn trở về, đều lắp bắp kinh hãi. Yam không công phu cùng bọn chúng nhiều lời, mấy bước liền chạy đi vào.

Hắn vẫn chưa đi vào tẩm điện, đã cảm nhận được một cỗ tinh thần lực, tuy rằng còn nhỏ lại bừng bừng phấn chấn, vẻ mặt không khỏi chấn động.

Đến khi đi đến cửa đại điện, đã có thể ẩn ẩn nghe được âm thanh khóc nỉ non của anh nhi (trẻ con).

Hắn mở ra đại môn chạy ào vào, chỉ thấy Hoàng nội cung đang ôm một anh nhi nho nhỏ, ở trong một cái mộc bồn cực đại dùng ôn thủy tẩy trừ.

Yam lập tức đứng lại đờ ra.

Hoàng nội cung vừa nhìn lên thấy hắn, cũng là giật mình ngây người. Không nghĩ tới buổi chiều ngày hôm qua vừa truyền tin đi, hiện tại trời vẫn còn chưa sáng, hắn đã trở lại.

“Điện hạ thế nào?”

Yam cảm giác được anh nhi khỏe mạnh hoạt bát, cũng không hỏi nhiều, sau khi lấy lại tinh thần trước hết quan tâm tình huống của Vương.

Hoàng nội cung cảm thấy ấm áp, cảm thấy được điện hạ vì người này mà chịu tội như vậy, cũng xem như đáng giá.

“Vương thái y cùng Kim đại phụ đang ở bên trong vì điện hạ trị liệu. Điện hạ chịu khổ a” Hoàng nội cung ôm lấy anh nhi, xoa xoa khóe mắt, bộ dáng thập phần đau lòng.

Yam nghe xong lập tức biến sắc, thoắt một cái mở ra đại môn (cửa lớn) ngọa thất. Hoàng nội cung trở tay không kịp, trơ mắt nhìn hắn chạy vào.

Vương thái y cùng Kim đại phu đang bận rộn giúp Vương cầm máu phùng thương (may vết thương). Hậu huyệt của Vương bị thương quá nặng, quả thực vô cùng thê thảm. Người lại mất máu quá nhiều, tinh thần lực hầu như không còn, thời khắc lúc thai nhi vừa sinh ra liền lâm vào hôn mê.

Yam cùng mọi người ở căn cứ đều không nghĩ tới Vương Kì sẽ sinh non, nhưng lại có thể tự mình sinh hạ hài tử, cho nên không hề chuẩn bị trước. Nhưng là Yam chỉ sửng sốt trong chớp mắt, xoay người lại, đi đến bên giường nắm tay của Vương.

Vương thái y bọn họ thấy hắn đều thập phần ngoài ý muốn, nhưng lại đoán được khẳng định là Vương đem hắn triệu hồi. Hơn nữa tòa cung điện này tuy rằng đã được thủ vệ nghiêm mật, cấm tất cả ai cũng không được tiến vào, nhưng là không tính Hồng Lân.

Yam thấy Vương mê man bất tỉnh, phát giác tinh thần lực của y tổn thất rất lớn. Hắn cũng không hiểu biết y thuật, chỉ có thể để Vương thái y cùng Kim đại phu tiếp tục trị liệu cho Vương, còn bản thân thì chậm rãi tán xuất (phân tán xuất ra) tinh thần lực vô hình, trợ giúp Vương chữa khỏi tình trạng tổn hại bên trong cơ thể y, ôn nhu vì y tiếp thêm sức lực.

Vương vào giữa trưa ngày hôm sau tỉnh lại. Nếu không có tinh thần lực của Yam trợ giúp, chỉ sợ y phải mê man ba ngày ba đêm.

Y mở mắt ra, nhìn đỉnh giường quen thuộc trước mắt cùng màn trướng xung quanh, nhất thời có chút hồ đồ. Nhưng rất nhanh khôi phục tinh thần, lập tức sờ lên bụng chính mình.

Nơi đó đã muốn trở nên bằng phẳng. Hài tử của hắn đã sinh ra.

Vương vừa động, lập tức có người xốc màn lên, nhẹ giọng mà vui sướng nói: “Kì, ngươi tỉnh”

“Hồng Lân…” Vương nhìn thấy hắn, hướng hắn vươn tay: “Hài tử…”

Yam nhẹ nhàng cầm lấy y, nói: “Hài tử tốt lắm, hiện tại Hoàng nội cung đang chăm sóc”

“Nam hài hay là nữ hài? Mau ôm đến cho ta xem” Vương khẩn cấp nói.

Yam mỉm cười, gọi Hoàng nội cung đến.

Anh nhi vừa uống sữa của bà vú xong, hiện tại đang ngủ rất say, an an tĩnh tĩnh.

Hắn thân thủ ôm lấy hài tử, đặt ở bên người Vương. Hoàng nội cung thức thời lui ra ngoài, đóng cửa lại canh giữ bên ngoài.

Vương nghiêng người, tinh tế nhìn ngắm thân sinh cốt nhục của mình.

Anh nhi vừa mới sinh ra trên mặt nhất đoàn (một đống) nhục nhục (thịt), hồng phác phác (đỏ bừng), tiểu chủy (cái miệng nhỏ nhắn) chu lên. Hai tay nhỏ bé cuộn thành tiểu nắm tay, co lại trước người.

“A…”

Vương kích động đến không nói ra lời, run rẩy vươn tay, thật cẩn thận vuốt ve làn da mềm mại của anh nhi.

“Là nam hài a” Yam cúi người ở bên cạnh y ôn nhu nói.

Vương bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, một cỗ cảm động không cách nào hình dung cùng kiêu ngạo tràn ngập toàn thân.

Nam hài…nhi tử của y a.

Vương quay đầu lại cùng Hồng Lân nhìn nhau, hai người cùng cười, dựa vào cùng nhau cúi đầu nhìn hài tử trong cưỡng bảo (tả lót).

“Nó thật đáng yêu a…” Vương còn có chút không thể tin tưởng, đây là hài tử của y sao?

Đây là hài tử của y a.

Yam vươn tay, nhẹ nhàng xóa đi nước mắt trên mặt Vương, có chút không thể lí giải, hoang mang nói: “Đây là chuyện cao hứng a. Ngài vì sao lại rơi lệ?”

“A?” Vương căn bản không phát hiện chính mình thế nhưng kích động đến rơi lệ, cũng không công phu trả lời hắn, toàn tâm toàn ý ngắm nhìn hài tử bên người.

Yam cùng y lẳng lặng nhìn hài tử, một lát sau mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Vương hậu nương nương hôm qua khó sinh, hài tử không thể bảo trụ”

Vương cả người chấn động, lập tức ngẩng đầu lên.

Thần sắc của Yam thập phần bình tĩnh, tầm mắt hạ xuống, thản nhiên nói: “Thật sự là rất đáng tiếc, là một nam hài. Ở trong bụng mẫu thân thời gian lâu như vậy, sau khi sinh ra liền hít thở không thông chết non”

Vương âm thầm nắm chặt tay.

Y không nghĩ Hồng Lân trở về nhanh như vậy, cũng không nghĩ đến Vương hậu khó sinh. Mà tối trọng yếu là, y căn bản không nghĩ đến chính mình lại sinh non, lại còn sinh cùng ngày với Vương hậu, cho nên y căn bản không có tinh lực cùng thời gian đem sự tình an bài hảo trước khi Hồng Lân trở về. Tuy rằng không biết chính mình mê man bao lâu, nhưng hiển nhiên trong đoạn thời gian đó Hồng Lân đã biết tình hình bên kia của Vương hậu.

“Hồng Lân a, chuyện này…thật sự là vô cùng tiếc nuối. Ta…” Vương cân nhắc lời nói.

Yam đột nhiên nói: “Vương hậu nương nương sau khi sinh xong liền hôn mê, bây giờ vẫn chưa tỉnh”

Vương nhìn hắn một cái, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác, cảm giác được Hồng Lân biết rõ nguyên bản chính mình đang tính toán cái gì.

Nhưng Hồng Lân sau đó cũng không nói chuyện, chỉ chuyên chú mà từ ái ngắm nhìn hài tử.

Vương rốt cuộc vẫn là vương, một khi y đã có quyết định, liền tìm mọi cách để thực hiện.

“Chuyện này người bên ngoài đã biết chưa?” Vương vốn định đem Hoàng nội cung gọi tới để hỏi rõ ràng, nhưng xem bộ dạng của Hồng Lân, giống như đã biết hết mọi chuyện, nếu tiếp tục ở sau lưng hắn làm cái gì liền bất ổn, có thể khiến cho hai người xuất hiện khoảng cách.

“Vẫn không biết. Ta trở về khi trời gần sáng, lúc ấy điện hạ vừa sinh xong. Không lâu sau, trung nguyên điện của Vương hậu truyền đến tin tức. Ta bảo Hoàng nội cung đem chuyện này tạm thời phong tỏa, chờ ngài tỉnh lại mới quyết định”

Yam cũng không giấu diếm mọi chuyện mình biết. Hắn đã hiểu rõ nguyên nhân Vương phái chính mình đến An Bắc Phủ. Nhưng là hắn cũng tin tưởng Vương sẽ không làm gì đối với hài tử của hắn cùng Vương hậu. Hài tử kia chết non, thật sự là vận khí không tốt.

Tuy rằng hắn trong lòng ít nhiều cũng có chút không thoải mái, nhưng là đứng trên lập trường của Vương xem xét, cũng có thể lí giải tính toán cùng hành vi của y. Hơn nữa hài tử kia của Vương hậu, tuy rằng về phương diện sinh học là cốt nhục của thân thể này, nhưng trên thực tế, lại hoàn toàn cùng hắn Yam không quan hệ. Hắn tuy rằng trong lòng tiếc nuối, nhưng lại không thương tâm. Chính là làm Hồng Lân, hắn không thể không có biểu hiện gi.

Vương nhìn kỹ thần sắc của hắn, khe khẽ thở dài, tựa hồ có chút thương cảm nói: “Hài tử của Vương hậu nếu không còn, ngươi cũng đừng quá thương tâm, có lẽ đây là thiên ý. Nó cũng là tự tử mà ta vẫn luôn chờ đợi a”

Yam nhìn bộ dáng của Vương, cũng không cảm thấy y hư ngụy (giả tạo), ngược lại cảm thấy y như vậy có chút đáng yêu.

Chẳng lẽ ánh mắt của ta có vấn đề?

Yam tự mình ngẫm lại.

Tật xấu của Vương một đống lớn. Lộng quyền tàn bạo, hỉ nộ vô thường, tâm cơ thâm trầm, còn có hư ngụy vô tình như hiện tại vân vân…Nhưng Yam lại cảm thấy thích y, còn càng ngày càng thích, thích vô cùng.

Chẳng lẽ đây là tình nhân trong mắt ra Tây Thi? Hay là tại ta chịu ảnh hưởng của gia tộc quá sâu? (Vương = Tây Thi??!?! =)))

Yam bỗng nhiên nhớ tới một câu ngạn ngữ: Nam nhân bất phôi (không xấu), nữ nhân bất ái (không thương). Khụ, phải nói là, nam nhân bất phôi, nam nữ bất ái.

“Đúng vậy, điện hạ, ta cũng thực thương tâm. Bất quá may mắn chúng ta còn có tiểu đông tây này a”

Yam thần sắc cũng thực thương tâm, nhưng là nhìn thấy hài tử trong cưỡng bảo, lại tựa hồ thập phần vui mừng, nhịn khóc mà cười cầm lấy bàn tay nhỏ bé của hài tử hôn hôn.

Bên trong đôi mắt sâu và đen của Vương hiện lên một tia sáng. Y giống như an ủi nắm chặt tay của Hồng Lân, vô hạn trìu mến cùng ôn nhu nói: “Đúng vậy, Hồng Lân, chúng ta còn có hài tử này. Vì bồi thường cho Vương hậu, chúng ta đem nó đặt dưới danh nghĩa là hài tử của Vương hậu nuôi nấng, được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play