Một phi thuyền cực đại lẳng lặng đứng thẳng giữa vũ trụ. Phía dưới nó, chính là địa cầu mấy ngàn năm trước đã bị hủy diệt hoang phế.
Tinh cầu lam sắc nguyên bản mỹ lệ, hiện tại trên bề mặt lại bị bụi đất màu vàng che lấp. Đại dương cực nhỏ bé tập trung ở hai cực nam bắc, cả tinh cầu ảm đạm không ánh sáng.
Cùng so sánh với cố hương từng một thời huy hoàng, Maly càng thích Mặt Trăng ở bên cạnh kích thước không sai biệt lắm với căn cứ. Trong rất nhiều truyền thuyết từ xưa, nhân loại cũng không từ bỏ được sùng bái cùng yêu thích đối với ánh trăng.
Nàng chống cằm nhìn vũ trụ bên kia cửa sổ, nhìn xem Mặt Trăng bên cạnh, lại nhìn địa cầu xa xa, trong lòng nghĩ buổi tối ở địa cầu ngắm trăng sẽ là cảnh sắc gì a?
Đột nhiên máy truyền vang lên một tiếng minh địch (còi).
Maly đứng dậy kiểm tra một chút, sau đó nhìn thấy chu vi máy truyền dần dần toát ra một kim sắc quang trụ (cột sáng màu vàng), một bóng người chậm rãi hiện ra.
Nàng vui vẻ chào hỏi: “Hi, Len, lần này nhanh như vậy đã trở lại sao? Lão ca ta nơi đó hảo ngoạn không?”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Len không có biểu tình gì, thản nhiên nói: “Hoàn hảo. Ái nhân cùng hài tử của ca ca ngươi cũng rất tốt, không cần lo lắng”
“Nga, ta mới không lo lắng hắn, hắn là phúc hắc. Ha hả, Len, ta là hỏi ngươi ở thế giới của lão ca ta có gặp được chuyện gì hảo ngoạn không? Tỷ như… tinh thần lực cường hãn mỹ nam tử? Ánh mắt của Maly toát ra lục quang, cái loại ánh sáng này làm cho Len lưng có chút phát lạnh.
Nói thật, trừ bỏ nữ nhi Dương Bảo Nhi của Rox ra, tối kinh khủng phải kể tới em gái Maly này của Ander. Nghe nói nàng là thành viên của một cái gì đó được gọi là『 Tổ chức Hủ 』, thâm niên rất lâu, là cấp nguyên lão (ối =))). Hơn nữa thường xuyên sử dụng một ít ngôn ngữ cổ quái, chờ một chuyện tình nào đó không hiểu, mỗi lần ánh mắt theo dõi hắn đều làm cho hắn phát lạnh.
Len nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Nhi tử của Ander tinh thần lực rất cường hãn, hơn nữa thực tuấn mỹ, là một mỹ nam tử. Hai nhi tử của Rox cũng đều không tồi. Còn có Yam…”
“Dừng dừng, ta không phải hỏi cái này. Ai, ngươi thật sự là thiên nhiên ngốc” (ý là ngốc trời sinh)
Maly cảm thấy công tác tẩy não Len so với lão ca nàng còn khó làm hơn. Phải biết rằng giống như lão ca phúc hắc siêu cấp A tinh anh của nàng, từ nhỏ đến lớn tiếp thu nàng tẩy não không ngừng, thành công thoát khỏi biến thành một các băng sơn (núi băng). Nhưng là gặp được Len thiên nhiên ngốc như vậy, lại làm cho nàng có một loại cảm giác vô lực giống như dùng nắm tay đấm vào bông vải.
Nhân loại ở tương lai thế giới quả thật tình cảm đạm mạc, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều là như thế, vẫn là có không ít dị loại (khác loài). Cái này giống như là trong người bình thường luôn có một chút biến thái tồn tại (đây là nguyên văn đánh giá của Ander đối với muội muội).
Maly chính là một người như vậy. Hơn nữa khi nàng hai mươi tuổi trong lúc vô ý phát hiện『 Tổ chức Hủ 』có lịch sử lâu đời, cho dù trải qua nhân loại tiến hóa cùng đại thiên tỉ (cuộc di cư lớn) mấy vạn năm cũng không có biến mất, mà vẫn như cũ dai dẳng tồn tại, loại tính cách này được khuếch trương cũng càng kéo dài thêm.
Maly là một trong những nhân viên nghiên cứu chủ yếu của lần thí nghiệm này, hơn nữa là đệ tử đắc ý của Cốc giáo sư đề xuất việc lấy năng lượng cường đại sáng tạo thế giới song song, tại lĩnh vực này, nàng là người có uy tín nhất.
Len nghe không hiểu lời của nàng, tự động xem nhẹ, nói: “Ngươi nếu không quan tâm tình hình bên kia của Ander, ta đây phải đi báo cáo cho các giáo sư. Tiếp qua một đoạn thời gian ta phải đi đến chỗ của Rox, hắn cùng ái nhân muốn đến thế giới của Yam cùng Ander “lữ hành” (du lịch), ta phải dẫn bọn họ đi”
Nhớ tới một nửa kia của Yam, Len liền cảm thấy đau đầu. Mấy năm trước (dựa theo thời gian ở thế giới của Yam tính toán) thời điểm hắn lần đầu đi đến đó, xém chút nữa bị Vương ám sát chết. Sau đó lại đến một lần, nhớ lại cũng không phải rất tốt đẹp.
Vị Triều Tiên Vương kia tuy rằng sẽ không tiếp tục ám sát hắn, nhưng cũng không phải đặc biệt hoan nghênh hắn, hơn nữa làm cho Len không chịu nổi, chính là hắn đối với chính mình luôn là ở trước mặt Yam một bộ dạng, sau lưng lại là một bộ dạng khác. Trở mặt cực nhanh, làm cho Len ngôn từ luôn luôn vụng về lại tính cách thành thật có chút ăn không tiêu.
Maly nhìn thấy hắn rời đi, ở sau lưng tự ngôn tự ngữ (độc thoại) nói thầm: “Lão ca cùng vị kia là quan phối (*) dưới ngòi bút của Cổ Long, cặp của Yam cũng là quan phối, Rox cũng tìm quan phối…Chẳng lẽ nội dung nguyên tác của vở kịch quả nhiên cường đại đến không thể nghịch chuyển? Ân, phải đề nghị giáo sư lần sau để cho nhân viên thí nghiệm tìm kiếm một chút không phải quan phối đi. Có khiêu chiến mới có tiến bộ…Ân, thiên nhiên ngốc nên phối với ai mới hảo a?”
Người nào đó được gọi là thiên nhiên ngốc đột nhiên sau lưng phát lạnh, cước bộ nhanh hơn, tháo chạy khỏi truyền thất (phòng) tràn ngập khí tức quỷ dị.
Trên đường nhỏ vùng nông thôn Triều Tiên, đột nhiên xuất hiện hai người, đang một bên ngắm nhìn phong cảnh bốn phía, một bên thản nhiên cưỡi ngựa.
Hai người này một người tử sắc y sam (quần áo màu tím), dáng người cường tráng, khí vũ hiên ngang, dung mạo thật là anh tuấn. Người còn lại một thân bạch y, dáng người thon dài, có chút yếu ớt, dung mạo thanh tú bên trong có vài phần quyến rũ, vẻ mặt thản nhiên, nhưng khi nhìn người bên cạnh lại phi thường ôn nhu.
Hai người này đúng là dưới sự trợ giúp của Len đi đến thế giới của Yam, Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại. Bọn họ đều mặc trang phục Triều Tiên hình thức thập phần tương tự Minh triều.
Nguyên nhân sở dĩ Đông Phương Bất Bại không có lựa chọn nữ trang, chính là bởi vì nữ trang của Triều Tiên…quá khó nhìn. Cái váy kia xõa tung nhìn không ra dáng người, tuyệt không phiêu dật, thật sự khó đắc hoan tâm (lấy lòng) Đông Phương Bất Bại. Cho nên hắn xem qua trang phục này, bất động thanh sắc nói với Dương Liên Đình: “Liên đệ, ta vẫn là mặc nam trang đi”
“Di? Vì cái gì?” Dương Liên Đình cũng không để ý hắn mặc cái gì, nhưng vẫn là có chút kinh ngạc.
Đông Phương Bất Bại nói: “Không có gì, xuất môn ra ngoài, vẫn là mặc nam trang thuận tiện hơn” Nói xong có chút chán ghét đem nữ trang Len vì hắn chuẩn bị ném sang một bên, thay đổi một thân nam trang hiên ngang.
Đông Phương Bất Bại tuy rằng lúc nào cũng tự cho mình là nữ tử, ở bên cạnh Dương Liên Đình cùng bọn nhỏ luôn cố hết sức lộ ra nữ tính ôn nhu, nhưng sau khi hắn thay nam trang, cử chỉ không hề nữ tính. Dù sao hắn cũng từng là một thế hệ kiêu hùng hơn ba mươi mấy năm của Tiếu Ngạo Giang Hồ, trong bản tính một ít này nọ cũng sẽ không biến mất. Huống chi Dương Liên Đình bất luận hắn là cái gì bộ dáng, đều đồng dạng yêu thích. Cửu nhi cửu chi (lâu ngày), Đông Phương Bất Bại cũng không tiếp tục tận lực thể hiện ra cái gì cử chỉ. Loại biểu lộ tự nhiên này phong tư (phong thái) ưu nhã, ngược lại càng có mị lực.
Hai người bọn hắn cưỡi ngựa, một bên du lãm (dạo chơi) phong cảnh Triều Tiên, một bên không nhanh không chậm đi về phía kinh thành.
Dương Liên Đình từ trong lòng ngực lấy ra một tấm bản đồ. Không sai, đúng là bản đồ.
Bởi vì nghĩ muốn tận tình hưởng thụ lạc thú lịch lãm như người thường, cho nên Dương Liên Đình sau khi dưới sự trợ giúp của Len khóa di chuyển dời đến thế giới này, liền tận lực không sử dụng tinh thần lực. Hơn nữa vì muốn cho Yam kinh hỉ, chưa đến kinh thành cũng không dự định liên hệ hắn.
Tấm bản đồ này cũng là Len hữu tình cung cấp.
Dương Liên Đình mở ra xem xem, nói: “Đông Phương, chúng ta hiện tại ở chỗ này, dọc theo con đường này lại đi khoảng nửa canh giờ nữa liền đến quan đạo (đường lớn), lộ trình còn lại thì hai ngày sau có thể tới thủ phủ Khai Thành của Triều Tiên”
Đông Phương Bất Bại nhìn thoáng qua bản đồ, nói: “Triều Tiên quả thực là một tiểu quốc, dĩ nhiên còn không lớn bằng một tỉnh của Đại Minh. Như vậy chỉ cần vài ngày là có thể đi hết rồi. Hơn nữa nơi này dân phong vị hóa (lạc hậu), cuộc sống của dân chúng còn nghèo khó, không thể so sánh cùng với đại quốc Hoa Hạ (Trung Hoa) của chúng ta được” Thậm chí ngay cả phục sức cũng không đủ hoa lệ, thật sự rất khó coi.
Dương Liên Đình cười, nói: “Triều Tiên tự nhiên là không thể so sánh cùng với Đại Minh. Bất quá phong cảnh dị tộc nơi này cũng đáng xem”
Đông Phương Bất Bại nói: “Thật sự là làm khó vị bằng hữu kia của ngươi. Không phải nói hắn là người Hoa thuần chính (chính gốc) sao? Lại lạc đến tiểu quốc Triều Tiên thiên cư nhất ngung (**), không biết ngày là như thế nào trải qua a”
Dương Liên Đình ha ha cười: “Hắn có ái nhân làm bạn, ngày tự nhiên là hảo qua (dễ chịu). Kỳ thật ở nơi nào cũng không trọng yếu, quan trọng là…cùng với ai a” Nói xong mắt hàm ái ý cười nhìn Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại trên mặt ửng đỏ, giống như giận dữ lại giống như không trừng hắn một cái, nhếch miệng cười nói: “Liên đệ càng ngày càng khéo ăn nói”
Đều là lão phu lão thê, nhưng Dương Liên Đình vẫn là mỗi ngày gặp mặt đều nói điềm ngôn mật ngữ (những lời ngon ngọt) thế này, Đông Phương Bất Bại đương nhiên là vĩnh viễn cũng không nghe đủ.
Hai người vừa nói vừa cười như vậy, vừa du ngoạn vừa đi đường, hai ngày sau đi đến kinh thành của Triều Tiên —— Khai Thành.
So sánh với thành Bắc Kinh của Minh triều ngày sau, hiện tại kinh thành của Triều Tiên rõ ràng xem không được. Bất quá bởi vì thế giới này là dựa theo thế giới giả tưởng trong <> mà tạo nên, mà bản thân <> ẩn chứa một số lượng lớn yếu tố của Trung Quốc, cho nên kiến trúc cùng phong cách của cả kinh thành đều thập phần tương tự Trung Quốc, không giống như trong lịch sử thật sự đơn sơ cằn cỗi như vậy.
Hai người đi đến bên ngoài hoàng cung, Yam đã chờ ở đó.
Thấy bằng hữu kiêm đồng sự đã lâu không gặp, Yam vui vô cùng. Hắn cười khanh khách nhìn Dương Liên Đình, nói: “Dương đại hiệp, thật đúng là làm cho ta chờ lâu a”
Dương Liên Đình biết hắn nói đùa, ha ha cười, giới thiệu hai người với nhau.
Yam lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, thấy hắn dung mạo tuấn mỹ, khí độ bất phàm, không hổ là một nửa kia của hảo hữu.
Yam cũng không có xem qua cố sự <>, nhưng đại thể Len có cùng hắn nói qua, cho nên trong lòng sớm đối Đông Phương Bất Bại ngưỡng mộ cực kỳ, cảm thấy được hắn quả nhiên là một kì nhân (người hiếm thấy) dám làm dám chịu, dám yêu dám hận.
Yam đón hai người tiến cung, Vương ở trong hậu hoa viên chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi bọn họ.
Dương Liên Đình đối Vương cũng thập phần tán thưởng, thấy ba nhi tử của bọn họ, trong đáy lòng cũng là yêu thích.
Bởi vì tốc độ di động của thời không lẫn nhau không giống, cho nên thời gian cũng không giống. Dương Liên Đình cùng Yam cơ hồ đồng thời xuất phát, nhưng ở thế giới của chính mình số năm trải qua cũng không giống nhau. Hai người đàm luận những chuyện đã xảy ra những năm gần đây, đều có chút ngậm ngùi.
Bên kia Vương cùng Đông Phương Bất Bại cũng không muốn cắt ngang bọn họ nói chuyện, tự động tự giác bắt đầu cùng nhau hàn huyên.
Hai người bọn họ tại thế giới của chính mình đều là『 cổ nhân 』hàng thật giá thật, hơn nữa Triều Tiên cùng Minh triều bất quá cách nhau một hai trăm năm, rất nhiều cách nghĩ cùng kiến thức đều có chút tương tự.
Vương tại phương diện chính sự (việc quốc gia) rất có thành tích, Đông Phương Bất Bại cũng là một tay duy trì Nhật nguyệt thần giáo trong Tiếu ngạo giang hồ. Vương đối với âm nhạc, hội họa, các loại nghệ thuật đều rất có tạo nghệ (trình độ), Đông Phương Bất Bại cũng là tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, bởi vậy hai người nhưng lại thập phần cộng đồng ngôn ngữ (hiểu nhau), trò chuyện với nhau thật vui.
Vương Duyên mang theo Vương Dung lui ra trước tiên, Vương Nặc chỉ có nhất tuế, được nhũ nương ôm hồi cung ngủ.
Vương Dung nói: “Đại ca, phụ thân nói võ công của Đông Phương thúc thúc phi thường lợi hại, ở giang hồ Trung Nguyên được xưng là võ công thiên hạ đệ nhất nhân, là thật sao? Ta thấy bộ dáng của Đông Phương thúc thúc tú tú khí khí (thanh tú nho nhã), cũng không giống a”
Vương Duyên nói: “Người không thể nhìn tướng mạo. Lời nói của phụ thân, hiển nhiên sẽ không sai a”
Vương Dung hưng phấn mà nói: “Ngươi nói ta có thể hay không nhượng Đông Phương thúc thúc dạy ta võ công không?”
Vương Duyên có chút giật mình, nhất thời không nói gì.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô đô của Vương Dung tràn đầy chờ mong, ánh mắt lượng tinh tinh (long lanh): “Sau này ta cũng muốn làm võ công thiên hạ đệ nhất nhân, sau đó hành tẩu giang hồ, đến vương triều Trung Nguyên mở mang kiến thức”
Vương Duyên thở dài: “Ngươi còn muốn đánh nhau đánh tới Trung Nguyên a”
Vương Dung hừ một tiếng, không hờn giận nói: “Đại ca, ngươi lời này không đúng rồi, nói cho cùng ta cũng không bướng bỉnh đến như vậy. Ta có mục tiêu chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?”
Vương Duyên ngẫm lại cũng đúng. Xem tính tình nhị đệ bá đạo lại kiêu ngạo này, không cho hắn có mục tiêu phấn đấu, nói không chừng về sau sẽ thành hoàn khố đệ tử (***). Bởi vậy cũng không phản đối nữa, vỗ vỗ vai đệ đệ: “Là chuyện tốt, nhị đệ đã trưởng thành a. Ngươi nỗ lực lên, ta ủng hộ ngươi”
Vương Dung lúc này mới vui vẻ.
Đối thoại của hai người huynh đệ này tạm không đề cập tới. Bên kia bốn người trò chuyện với nhau thật vui, tới khi chạng vạng vẫn chưa kết thúc, chuyển vào nội cung tiếp tục chuyện trò.
Yam cùng Dương Liên Đình đều là người tinh thần lực cường hãn, hàn huyên suốt đêm, ngày hôm sau tinh thần vẫn là sảng khoái.
Đông Phương Bất Bại cũng không sao cả, Vương bởi vì ngày hôm sau còn phải thượng triều, cho nên nửa đêm vẫn là đi nghỉ tạm.
Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại ở lại nơi này hơn một tháng. Nhị vương tử Vương Dung kia muốn bái Đông Phương Bất Bại vi sư (làm sư phụ), thế nhưng làm cho hắn kinh ngạc một chút.
Yam cùng Vương cũng thực ngoài ý muốn, Dương Liên Đình lại giật giật hai má.
Người khác không biết, nhưng công phu của Dương Liên Đình chính là Đông Phương Bất Bại tự tay dạy dỗ a…từ “nghiêm sư” này, tuyệt đối không ai xứng bằng Đông Phương Bất Bại. Hơn nữa trưởng nữ Dương Bảo Nhi của bọn họ, tuy nói Đông Phương Bất Bại không cố ý dạy nàng võ công, nhưng hài tử mấy tháng tuổi đã biết nội công tâm pháp, khi một hai tuổi thì khinh công liền vượt qua người ta luyện nhiều năm, không thể không nói, Đông Phương Bất Bại tại phương diện truyền thụ võ công cho người khác, đặc biệt có “thiên phú”.
Dương Liên Đình có ý ngăn cản. Hắn nhìn thấy tiểu bàn kiểm (mặt mập mạp nhỏ) tinh xảo đáng yêu của Vương Dung, thật giống như nhìn thấy đại nhi tử (con trai lớn) Dương Ái Húc của chính mình, thật sự không đành lòng hắn tuổi còn nhỏ đã bị Đông Phương Bất Bại giáo dục. Nhưng không ngờ Yam cùng Vương Kì lại không có ý tứ phản đối, Đông Phương Bất Bại cũng bán thôi bán tựu (giả bộ chối từ) rồi cũng đáp ứng.
Dương Liên Đình vô pháp, đành phải lén lút vì tiểu tử kia cầu nguyện.
Vương Dung ngày hôm sau chính thức bái Đông Phương Bất Bại vi sư, bắt đầu kiếp sống luyện võ vất vả.
Đông Phương Bất Bại tại phương diện võ nghệ, là trong mắt không dung (chứa) một hạt cát. Vương Dung mặc dù dưới đốc thúc của Yam cùng Vương, mỗi ngày cũng luyện đứng tấn cùng kiến thức cơ bản, nhưng bởi vì hai người đối hắn cưng chiều, khiến cho hắn không chuyên cần luyện tập.
Hiện tại gặp được nghiêm sư Đông Phương Bất Bại này, cũng không giống như vậy, thời gian luyện tập mỗi ngày thực vất vả. Đông Phương Bất Bại thoáng sầm nét mặt, hắn tâm liền sinh kính sợ, nói cái gì nghe cái đó, thành thành thật thật tuân lệnh làm việc.
Bất quá tiểu bàn tử (nhóc mập) lại thích thú, thật sự bởi vì võ công Trung Nguyên quá mức bác đại tinh thâm (uyên bác), thật sự làm cho tiểu bàn tử nổi lên ý niệm nghiêm túc học tập trong đầu.
Vương Duyên ôm ấu đệ (em trai còn nhỏ), nhìn nhị đệ đầu đầy mồ hôi trong hậu hoa viên một lần lại một lần luyện tập kiếm pháp, không khỏi cảm thán phụ vương phụ thân rốt cuộc tìm được một người có thể chế ngự tiểu bá vương này.
Kèm theo đó, Vương Duyên đối Đông Phương Bất Bại càng thêm tôn kính. Vương Nặc tuổi còn nhỏ, thấy “sư phụ” vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm nhị ca kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mập còn chưa nẩy nở cũng lộ ra một cái tươi cười rõ ràng là lấy lòng.
Kỳ thật Đông Phương Bất Bại ngày thường vẫn là thực ôn nhu. Nhưng là một khi đề cập đến võ học, thái độ của hắn liền hơi bị biến đổi. Hơn nữa hắn tin tưởng vững chắc “nghiêm sư xuất cao đồ” (thầy khó thì trò mới giỏi). Ngay cả khi hai nhi tử của chính mình luyện võ hắn cũng đều hạ thủ (xuống tay) được, huống chi là một tiểu đồ đệ.
Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại ở Triều Tiên hơn một tháng, rốt cuộc tới thời điểm nên cáo từ.
Vương cùng Yam lựa chọn một thảo nguyên mênh mông không người ngoài cung, ở nơi này tiễn biệt Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại.
Yam cùng Dương Liên Đình vẫn không sao cả, tương lai nhân loại tại phương diện này đều rất thoáng, phân biệt là vì lần gặp lại tiếp theo, không tất yếu lãng phí quá nhiều tìm cảm. Ngược lại Vương cùng Đông Phương Bất Bại đã có chút tinh tinh tương tích (luyến tiếc), có chút không muốn.
Đông Phương Bất Bại hơn một tháng nay đều tận lực thu liễm nữ thái của chính mình, thuần dĩ bằng hữu luận giao (lấy bản chất kết giao bạn bè), cảm thấy Vương người này cũng không tệ lắm, tuy không phải người giang hồ, cũng rất có khí phách. Vương mặc dù có lãnh đạm hòa hư ngụy (dối trá) của thượng vị giả (người bề trên), cũng có tâm tư thâm trầm cùng thủ đoạn gian xảo, nhưng bản thân Đông Phương Bất Bại cũng không phải chính nhân quân tử gì, ngược lại thấy y thuận mắt. Huống chi Vương đối bằng hữu vẫn là thực ôn nhu thân thiết.
Song phương lưu luyến không rời mà cáo từ, ước hẹn sau này tái kiến (gặp lại) ở tương lai thế giới.
Dương Liên Đình cùng Yam nhìn hai người bọn họ bộ dáng như vậy, thật có cảm giác chính mình giống như chỉ làm nền.
Yam nói: “Rox, đến Ander nơi đó, thay ta hướng hắn vấn an (hỏi thăm sức khỏe)”
Bởi vì Vương Kì thân là Triều Tiên Vương, không thể tùy ý rời đi, hơn nữa tinh thần lực của y cũng không được cường đại giống như Đông Phương Bất Bại, bọn nhỏ lại đều nhỏ tuổi, cho nên Yam vẫn chưa nghĩ đến dẫn y đến thế giới của Rox thực hiện thời không chi lữ (du lịch thời không).
Dương Liên Đình gật gật đầu: “Đã biết. Ta nhất định chuyển đạt tới hắn”
Đông Phương Bất Bại nói với Vương: “Vương Dung đối với võ học rất có thiên phú, nếu tiếp tục cố gắng, tương lai thành tựu không thể đếm được”
Vương nói: “Cục diện chính trị Triều Tiên phức tạp, khi ta còn bé đã liên tục mấy lần gặp phải nguy hiểm sinh mệnh. Hiện tại mặc dù có ta cùng Hồng Lân che chở, nhưng tinh thần lực của hắn thực yếu, chỉ sợ so với các huynh đệ rời đi trễ vài năm. Ta vẫn lo lắng có một ngày sẽ phải ngoài ý muốn lưu lại hắn một người tại thế giới này, hiện tại ngươi truyền cho hắn võ công cao minh, ta an tâm”
Võ công của Yam cùng Vương tuy rằng cũng rất không tồi, nhưng không thể đánh đồng cùng võ công bác đại tinh thâm của Trung Nguyên. Huống chi Đông Phương Bất Bại chính là giáo chủ Nhật nguyệt thần giáo, hơn mười năm trước đã được xưng tụng là võ công thiên hạ đệ nhất nhân. Hắn truyền cho Vương Dung, ngoại trừ một bộ kiếm pháp tinh thâm chính mình từ trước vẫn luôn sử dụng, còn có một bộ chính là nội công tâm pháp cao thâm của Nhật nguyệt thần giáo. Có nội công tâm pháp này làm cơ sở, cần tu luyện thêm, hơn nữa tinh thần lực khác hẳn thường nhân, tương lai tiểu bàn tử Vương Dung kia không chỉ sẽ trở thành đệ nhất cao thủ ở Triều Tiên, cho dù là giang hồ Trung Nguyên, cũng là đệ nhất đệ nhị.
Vương thực cảm tạ dạy dỗ mấy ngày nay của Đông Phương Bất Bại đối với nhi tử. Y cùng Yam đều đối nhị nhi tử này quá mức dung túng, cho nên dưỡng thành tính tình tiểu bá vương của hài tử này. Thế nhưng Đông Phương Bất Bại cũng là một sư phụ thập phần nghiêm khắc, Vương Dưng dưới sự uốn nắn của hắn, không chỉ có tính tình thu liễm rất nhiều, đồng thời cũng hiểu chuyện nhu thuận rất nhiều.
Sau khi mọi người nói lời tạm biệt, Len bên kia truyền đến liên hệ, vì Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại làm tốt định vị. Địa điểm tiếp theo của bọn họ chính là thế giới của Ander.
Yam cùng Vương nhìn theo bọn họ ở giữa một mảnh kim quang trong nháy mắt rời đi, trong lòng không khỏi đều có chút thất lạc.
Yam cùng Vương tay nắm lấy tay, nói: “Kì, chờ bọn nhỏ lớn một chút, ngươi đem chính vụ giao cho Duyên nhi, ta cùng ngươi đi ra bên ngoài lịch lãm một chút”
“Hảo. Chắc hẳn phong cảnh bên ngoài Triều Tiên, nhất định cũng rất không tồi”
Vương cùng hắn sóng vai nhìn thảo nguyên trước mắt một mảnh bao la bát ngát, nhớ tới giấc mộng y mơ thấy vài năm trước, trong mộng y cùng với Hồng Lân kỵ mã sóng vai, giương cung săn bắn, cảnh tượng mĩ lệ vô cùng.
Y tin tưởng, một ngày nào đó, y có thể cùng Hồng Lân dắt tay sóng vai, đi xa hơn, ở thế giới rộng lớn, phóng ngựa chạy đi.
————–—————–
(*) quan phối: đại loại như là đã định trước, được kết đôi sẵn, giống như Vương với Yam, Đông Phương mỹ nhân với Rox í.
(**) thiên cư nhất ngung: nằm trong góc, ý là một nước nhỏ xíu.
(***) hoàn khố đệ tử: đại loại giống như công tử ăn chơi, bá đạo…
Hoàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT