Ban đêm, nguyệt
quang đạm bạc, gió nhẹ bắt đầu khởi động, bên ngoài sa mạn đang buông
xuống thướt tha lay động đi tới một bóng dáng xinh đẹp, nàng đứng ở
ngoài liêm im lặng nhìn người trên giường, ánh mắt có chút thống khổ lại có chút bất đắc dĩ làm cho Tử Li lập tức bừng tỉnh!
“Bảo bối nhi, ngươi làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay
không?” Hoành Húc đang mơ màng ngủ phát hiện hành động của y, vội vàng
trợn mắt dò hỏi.
Tử Li thở dốc mấy hơi liền bình ổn khẩu khí nói: “. . . . Hoành Húc, ta đã quên một sự kiện rất trọng yếu!”
“Ân? Bảo bối nhi đã quên chuyện gì?” Hoành Húc lau lau mồ hôi trên trán y ôm y nhẹ giọng hỏi.
“Hoành Húc. Ngươi còn nhớ rõ nương ngươi không?”
“Mẫu hậu ta?” mày kiếm Hoành Húc nhíu lại, “đương nhiên nhớ rõ, như thế nào bỗng nhiên nhắc tới?”
“Vậy ngươi có thể nói mẫu hậu ngươi là như thế nào, bà ở đâu không? A, ta
không phải tò mò mới hỏi như vậy, mà là vì giúp cho mẫu hậu ngươi!”
“Bảo bối nhi, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Ta như thế nào nghe không hiểu?” Hoành Húc khó hiểu nhìn y nói.
“Được rồi, ta nói với ngươi từ đầu!” Tử Li ngồi xếp bằng tọa khí, sờ sờ cái trán nói: “Ngươi có biết ta là du hồn!”
“Ân!”
“Ngay ở đoạn thời gian ta trúng độc, không biết vì nguyên nhân gì mà hồn
phách của ta bỗng nhiên thoát ly thân thể này, sau khi tỉnh lại phát
hiện mình đi tới một nơi tên là Gia Trữ cung.”
“Ta
từng nghe mẫu hậu nói qua, khi nàng mới vừa vào cung, phụ hoàng lo lắng
nàng ở trong cung không quen cho nên riêng dựa theo hoàn cảnh nương gia
mà kiến tạo một tòa hành cung, sau lại bởi vì có một phi tử đố kỵ thành
điên, thừa dịp người không chú ý tiến đến hành cung mẫu hậu phóng hỏa,
may mắn bị cung thị phát hiện sớm nên không gây thành bi kịch, nhưng
cung điện vẫn bị thiêu hủy một phần, phụ hoàng lo lắng còn có sự tình
cùng loại phát sinh, cho nên cho mẫu hậu chuyển vào một tòa cung điện
khác cách tẩm cung hắn gần nhất, bất quá cung điện này không gọi là Gia
Trữ cung, mà gọi là Khôn Hòa cung! Như vậy xem ra, Gia Trữ cung hẳn
chính là chỗ ở khi mẫu hậu mới vào cung!”
Hoành Húc trầm ngâm trong chốc lát, tiếp theo dùng ánh mắt ý bảo Tử Li tiếp tục nói.
“Sau đó ta ở tại chỗ gặp mẫu hậu của ngươi! Nàng rất đẹp rất trẻ tuổi. Ách,
bộ dáng tựa như mười tám mười chín tuổi!”
Hoành Húc
mày nhíu càng sâu, bỗng nhiên hướng người ngoài cửa phân phó: “Người
tới, đem họa quyển duy nhất trong hộp ở thư phòng ta tới!”
“Dạ, bệ hạ!” cung thị gác đêm vội vàng đáp, chỉ một lát sau liền mang tới hoạ quyển.
Hoành Húc vẫy lui cung thị, cẩn thận mở ra quyển trục, chỉ vào mỹ nhân ở mặt
trên hỏi: “Bảo bối nhi gặp qua chính là dạng này sao?”
“Đúng, chính là như vậy!” Tử Li khẳng định đáp.
“Nàng cùng ngươi nói cái gì ?” Hoành Húc nguyên bản đối với loại quỷ thần này luôn mang thái độ hoài nghi, nhưng sau khi trải qua chuyện của Tử Li
thì đã trở nên cẩn thận.
“Nàng nói nàng vẫn bị nhốt ở đàng kia đi không được!”
” . , . , . Tốt lắm, bảo bối nhi, chuyện này ta sẽ giải quyết, trước tiên ngủ đi!” Hoành Húc đem Tử Li vẫn đang muốn tiếp tục thảo luận dìu ngã
vào giường, kéo lên cẩm bị đắp lên trước ngực Tử Li.
“Hoành Húc, ta? . . . . ?”
“Bảo bối nhi, chuyện này trước hết để xuống đi, ta sẽ xử lý, ngoan, ngủ!”
Nhìn thấy Hoành Húc thái độ kiên quyết, Tử Li cũng không hảo kiên trì, chỉ
có thể theo lời nhắm mắt lại, bởi vậy cũng bỏ lỡ thần sắc phức tạp chợt
lóe qua trong mắt Hoành Húc!
Hôm sau, Tử Li tỉnh lại
phát hiện vị trí bên cạnh không có một bóng người, trong khoảng thời
gian ra ngoài Tử Li cơ hồ mỗi ngày đều ở trong một cái ôm ấm áp mà tỉnh
lại, nên đối với khoảng không lạnh lẽo sau này rất là mất mác không
quen.
“Điện hạ tỉnh? Chúng nô tỳ đã chuẩn bị tốt dụng cụ tẩy rửa! Thỉnh điện hạ đứng dậy đi!” Minh Nguyệt cười khẽ ôn nhu
nói.
Buồn bã ỉu xìu vừa bò lên vừa hỏi: “Hoành Húc khi nào thì trở về?”
Đối với chuyện Tử Li gọi thẳng tục danh bệ hạ, Minh Nguyệt vẫn là lần đầu
nghe thấy, cho nên ngốc lăng trong chốc lát nói: “Điện hạ, tục danh của
bệ hạ ở nơi khác cũng không thể nói lung tung, vạn nhất để cho tiểu nhân nghe được, vậy cũng không biết sẽ gieo ra mầm tai vạ gì!”
Tử Li ngáp dài miễn cưỡng nói: “Tên đều là dùng để gọi không phải sao?”
Minh Nguyệt vừa định nói tiếp, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm
Hoành Húc tràn đầy sủng nịch nói: “Bảo bối nhi nói rất đúng, tên đều là
dùng để gọi!”
Hoành Húc một thân minh hoàng rảo bước
vào bên trong, đi đến bên giường đem Tử Li ôm đến trong lồng ngực hỏi:
“Nếu bảo bối nhi tỉnh sớm như vậy, vậy đi theo ta dùng tảo thiện đi?”
Vừa rơi vào trong tấm ngực quen thuộc, Tử Li lại có chút buồn ngủ. (= =)
Hoành Húc sủng nịch cười, tiếp nhận khăn mặt trong tay Xuân Lam nhẹ nhàng thay Tử Li lau mặt.
“Bảo bối nhi, há mồm, súc miệng!”
Tử Li nhắm mắt lại nghe theo.
“Bệ hạ, tảo điểm đã chuẩn bị xong!” Lẫm Đức đem thức ăn cẩn thận kiểm duyệt một lần khom người tiến lên nói.
Hoành Húc thấy Tử Li còn chưa muốn động, liền đơn giản đưa y ôm lấy đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Bảo bối nhi, mở mắt, ăn cơm!” Thấy Tử Li vẫn là bất vi sở động, lại thêm
vào một câu, “Ngươi không phải nói muốn giúp mẫu hậu ta giải vây sao? Ta có nên phân phó quốc sư đợi lát nữa tiến đến. . . . ?”
Còn chưa nói xong, Tử Li đã đằng một tiếng trợn to mắt ngồi dậy, “Không nói sớm, mau mau, ăn điểm tâm!” (x_x)
Diễm dương cao chiếu, bốc lên từng trận nhiệt oi bức. Cho dù phía sau có
người quạt mát cũng ngăn cản không được từng trận sóng nhiệt.
Tử Li gphe phẩy cổ áo, quần áo cổ đại chính là phiền toái, bao tầng tầng
lớp lớp như bánh chưng, nóng muốn chết! Quay đầu lại, phát hiện Hoành
Húc ở bên cạnh cư nhiên vẫn là bộ dáng thanh thanh sảng sảng (nhẹ nhàng
khoan khoái)!
Phát hiện tầm mắt của y, Hoành Húc cũng nghiêng đầu nhìn Tử Li đã nóng đến hai má đỏ bừng cúi đầu nhẹ giọng
nói: “Bảo bối nhi, đưa tay đến!”
Tử Li vừa định mắng
hắn ở trước công chúng mà nói cái gì, Hoành Húc đã bao lấy bàn tay tràn
đầy mồ hôi của y, bỗng nhiên một cỗ khí tức thấm lạnh từ trong lòng bàn
tay quán nhập chạy toàn thân, tụ về đan điền, nhè nhẹ lương khí lập tức
áp chế khô nóng cả thể xác và tinh thần, Tử Li cảm thấy cả cơ thể thanh sướng, tinh thần cũng lâm vào sảng khoái, cư nhiên dùng nội lực làm máy lạnh! Cao diệu a!
Nhanh chóng dán dính lên, cọ cọ hoạt thể làm lạnh khí, Tử Li thỏa mãn than nhẹ một tiếng, thoải mái! Rất thư thái!
“Bệ hạ, hạ quan tìm hiểu nơi này quả thật có chút cổ quái!” Lúc này, quốc
sư ở trước tòa hành cung hoang phế xoay chuyển đùa nghịch hồi lâu rốt
cục buông la bàn đi đến trước mặt Hoành Húc hồi bẩm.
Nguyên lai nơi bọn họ đang đứng đúng là nơi cách vách Minh Dương cung lúc
trước Tử Li ngụ, cũng chính là điện vũ có cái hồ nước tĩnh lặng mà Tử Li vẫn cảm thấy âm trầm khủng bố!
“Như thế nào cổ quái?” Hoành Húc trầm giọng hỏi.
“Hồi bẩm bệ hạ, kính viết: khí thuận phong tất tán, giới thủy tắc chỉ (*),
cổ nhân tụ chi sử bất tan, hành chi sử hữu chỉ (người xưa bị vây lại
không tiêu tán,lưu động có ngăn trở), nơi này vốn là khí thuận trạch hòa vượng địa (khí thuận nơi ở tốt đất thịnh), nhưng chẳng biết tại sao
hành khí lưu hướng đo không ra nó, tựa hồ có người bị khí tràng ảnh
hưởng!”
(*)Khí thuận phong tất tán, giới thủy tắc chỉ : một thuật ngữ quan trọng trong phong thủy, ý nghĩa của nó là khi không khí chuyển động mà gặp sông biển thì dừng lại . Sông Biển chính là một nơi không
khí không sản sinh ảnh hưởng . Khí ở chỗ này ngưng tụ lại.
“Nói tiếp!” Hoành Húc nhìn không ra hỉ nộ nói.
“Táng giả, thừa sinh khí giả (người đã chôn, người có thừa sinh khí). Phu âm
dương khí, ý nhi vi phong (chim én tránh gió), thăng nhi vi vân (trên
cao tránh mây), hàng nhi vi vũ (thuyền tránh mưa). Hành hồ trung nhi vi
sinh khí (trong hồ nước vốn tránh sinh khí), hành hồ trung phát nhi sinh hồ vạn vật (tóc trong hồ sinh ra vạn vật trong hồ). Nhân thụ thể vu phụ mẫu (thân thể là từ cha mẹ), bản hài đắc khí (xương người nguyên bản đã có khí), di thể thụ ấm (di thể chịu ấm). Người sinh ra người, khí đã tụ ngưng, kết giả thành cốt, tử nhi độc lưu, người cố chôn, khí phản lại
trong cốt, lấy ấm sở sinh chi đạo giả. Nếu có người thiết trận, lấy tóc của người chết trói buộc sinh thần bát tự bỏ trong trận nhãn, thì hồn
phách người chết kia sẽ trọn đời bị nhốt nhận hết tịch mịch dày vò không được chuyển thế làm người!”
“Vậy có phương pháp giải cứu?”
“Trận này thật ra giải không khó! Chỉ cần tìm được trận nhãn, lấy ra vật mai hạ là có thể!”
Tử Li ngây cả người, dễ dàng như vậy?
“Vậy động thủ đi!” Hoành Húc hạ lệnh nói.
“Dạ!” Quốc sư lĩnh mệnh.
“Tốt lắm, bảo bối nhi, nơi này quá nóng, ngươi vẫn là trở lại Hạ Hà cung đi thôi!”
“Nhưng là? . . .
“Không có nhưng là, ngoan, đi về trước!”
“Chính là. . . . . .”
“Minh Nguyệt, thỉnh chủ tử ngươi trở về! Bảo bối nhi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau dùng ngọ thiện!”
. . . . . . . . . . . . . .
Bóng đêm không có ánh trăng nhìn thật ngưng trọng, trên màn trời u ám thưa
thớt lóe vài tinh quang suy yếu. Lại là bầu không khí giống như mộng
giống như thật.
Tử Li nửa ngủ nửa tỉnh mở to mắt ngồi dậy, nhìn bóng dáng bên ngoài sa liêm hỏi: “Là ngươi sao?”
“Ta và ngươi còn tính ai với ai nha, khách khí cái gì?” Tử Li ngượng ngùng
nói, thật đúng là không quen bộ dáng nàng khách khí như vậy!
“Ta tới là cùng ngươi nói lời từ biệt! Ta phải đi!”
“Ách, ác! Kia, thuận buồm xuôi gió nga!”
Lấy thanh âm không thể nghe thấy than nhẹ một tiếng.
“Ngươi còn có chuyện gì chưa xong sao?” Tử Li kỳ quái hỏi.
“Đích xác như thế, mặc kệ ác sinh tiền tử (sinh thời trước khi chết) ta quải
niệm nhất vẫn chính là Húc nhi cùng Khánh nhi của ta! Hiện giờ ta chỉ
muốn cầu ngươi một chuyện, giúp ta chuyển cáo cho Khánh nhi, ca ca của
hắn là một hảo ca ca!”
“Ách? Có ý gì?” Tử Li có chút
không rõ thấp giọng nói, khi ngẩng đầu mới phát hiện trước mặt đã không
có một bóng người, chỉ có sa mạn nhẹ nhàng bắt đầu khởi động. . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT