Khi trời vừa mới
sáng, một dải sáng mờ xuyên thấu tầng mây phủ lên đại địa , mục dân
(người chăn nuôi) sớm đã chờ xuất phát liền đi ra doanh trướng cỡi ngựa
vội vàng lùa đàn dê hướng đến mảnh đất thủy thảo canh phong tốt tươi.
Hòa thảo ngưng sương sớm thoạt nhìn ngon đến cực điểm, theo tia nắng ban mai chiếu rọi, giống như là một đạo mĩ vị trận trận hương khí mới ra mẻ đầu tiên, dẫn dụ đến mức đàn dê nhanh chân hoan chạy.
Hoành Húc bị thanh âm mục dân phi ngựa đánh thức, hắn mở to mắt, mục quang
chưa khôi phục thanh minh khó có lúc thấy được một tia sương mù của
người bình thường vừa ngủ dậy, bởi vì gần đây hắn bị gây sức ép thật sự
quá lớn, chưa từng hảo hảo nghỉ ngơi nên tối hôm qua rốt cục được một
giấc ngủ thật sự, cảm giác thực thoải mái!
Niết (nắn) rồi lại niết ngọc thủ đang nắm ở trong lòng bàn tay, Hoành Húc thùy mắt nhìn nhân nhi đang gối lên trên cánh tay mình ngủ đến say sưa, gương
mặt nghiêng thấp nhuận như ngọc, đường cong nhu hòa, hàng lông mi như
tiểu phiến tử (cây quạt nhỏ), cái mũi tú đĩnh, đôi môi xinh đẹp đến cực
điểm, cái cổ trắng noản mảnh khảnh, còn muốn đi xuống, nhưng tầm mắt dao động lại như va phải đá ngầm mắc cạn ở trên cổ áo nghiêm nghiêm chỉnh
chỉnh, Hoành Húc không khỏi có chút ảo não.
Tầm mắt
không cam lòng lướt về, dừng ở trên cổ giống như búp măng non mịn, sau
đó tà tà cười, cúi người sách sách (thanh âm) duyện lên.
Tử Li bị một trận ngứa trên cổ lộng tỉnh, có muỗi sao? Mơ mơ màng màng đưa tay dùng sức vỗ.
“Ba!” Tiếng giòn tan của bàn tay cùng xúc giác như mặt người trong lòng bàn
tay làm cho Tử Li có cảm giác quái dị hé ra mí mắt.
Lọt vào trong tầm mắt chính là nhãn tình ai oán cùng cái mặt phải trình diện năm dấu ngón tay của Hoành Húc .
Tử Li sửng sốt, tiếp theo chớp a chớp hai mắt nói: “Ta không phải cố ý, ta cho là có muỗi!”
“Ta lần đầu tiên bị tát!” Thanh âm Hoành Húc rầu rĩ nói.
“Ách, thực xin lỗi, ta. . . . . .” Tử Li có chút bất an nói.
“Nếu là giải thích hữu dụng, vậy thế giới sẽ không có chiến tranh rồi!” một bộ sắc mặt trầm trầm.
“Vậy, ta đây. . . . . .” Tử Li thập phần bất an nhìn hắn.
“Phải bị trừng phạt!” Hoành Húc mị hí mắt, giọng điệu kiên quyết nhìn nai con Tử Li đang kinh hoảng nói.
“Đừng dùng ánh mắt như thế nhìn ta, làm nũng cũng vô dụng, hiện tại ngoan
ngoãn nằm không được nhúc nhích!” Hoành Húc thái độ kiên định hạ lệnh.
“. . . . . . Trừng phạt cần giải y kết (cúc áo) của ta sao?” Tử Li xem xét Hoành Húc đang cúi đầu bận việc, tò mò hỏi.
“Xét
thấy chuyện ngươi vi phạm hậu quả nghiêm trọng, cho nên phải lựa chọn
thủ đoạn trừng phạt đặc thù!” Hoành Húc trưng ra gương mặt không chút
thay đổi nói với y, nhưng ngón tay lại đang bay nhanh động tác. Hô, rốt
cục lột sạch y phục vướng bận, liễm diễm xuân quang trình ở trước mắt
quả nhiên so với mình nghĩ còn minh mị dụ nhân hơn!
“Cô, muốn như thế nào trừng. . . . . . A. . . . . . Chỉ biết ngươi có không
hảo tâm, a, đừng hút, thật kỳ quái!” Thẹn thùng kêu lên, vươn tay ý muốn đẩy ra cái đầu đang chôn ở trước ngực mình ngậm lấy nhũ thủ liếm lộng.
“Sách sách” Hoành Húc vẫn đang giống như con giác hút gắt gao dính trên tiểu
nhũ phấn nộn nộn hoặc liếm hoặc mút, đầu lưỡi xấu xa thổi quét điểm nhỏ
mẫn cảm.
“. . . . . . Ân!” Một tiếng ngâm khẽ từ kẽ
răng đang cắn môi dưới chạy ra, Tử Li lập tức đỏ bừng mặt, cùng là nam
nhân mình bị hút nụ hoa cư nhiên lại cảm thấy được thoải mái!
“Bảo bối nhi, có phải thực thoải mái hay không? Ân? Muốn ta dạy ngươi chuyện càng thoải mái hay không?” Hoành Húc chưa nếm xong liếm thêm vài cái
mới nâng đầu lên nhìn Tử Li đang thần tình đỏ bừng, tà tà hỏi.
“Không. . . . . . Không cần, đây là lều trại của ‘Thánh dược thủ’, hắn sẽ vào!” Tử Li vội vàng nói, cũng không phát hiện ngoại ý của lời mình nói chính là “Đổi địa điểm là có thể làm!”
“Ta đã vào rồi!” Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một thanh âm buồn bực.
Hai người trên giường đồng thời cứng đờ, quay đầu liền thấy cái tên ‘Thánh
dược thủ’ xuất quỷ nhập thần kia đang ngồi ở bên cạnh bàn chậm rãi xướng nãi trà (trà sữa =3=).
Tử Li “Đằng” một tiếng, gương mặt hồng đến quả thực muốn bốc hơi nước ! Bộ dáng đáng yêu vừa thẹn vừa quẫn đó dừng ở trong mắt Hoành Húc khiêu khích đến mức dục diễm trong
lòng hắn càng tăng lên, hận không thể lập tức đưa y ăn kiền mạt tẫn (ăn
sạch =3=).
Vội vàng đẩy ra Hoành Húc xoay người ngồi dậy, “Ta, ta đi rửa mặt!” Nói xong liền xấu hổ chạy thoát ra ngoài.
Mỹ thực sắp đến miệng liền như vậy bay mất, Hoành Húc không khỏi phẫn hận
quét mắt nhìn ”Thánh dược thủ” , trong lòng lại nhớ tới món nợ cũ mà
tăng thêm một món hận mới.
……………..
“Hoành Húc, chúng ta bây giờ là đi chỗ nào?” Ngồi trên lưng ngựa đi hồi lâu, Tử Li rốt cục nhịn không được hỏi.
“Rất nhanh sẽ tới , chờ một chút đi, bảo bối nhi!” Hoành Húc ngồi phía sau
xoa bóp thắt lưng y ghé vào lỗ tai y nói, “Đó là một nơi tuyệt đối khó
có được, ngươi nhất định sẽ thích! Hu, đừng nói nữa, đi đến ngươi sẽ
biết!”
Tử Li nghe vậy đành phải thôi, thả lỏng thân
mình tựa vào trong lòng ngực của hắn, miễn cưỡng nheo lại ánh mắt thưởng thức phong cảnh thảo nguyên ven đường.
“Xem, tới rồi!” Bỗng nhiên, Hoành Húc chỉ vào vài ngọn núi phía trước nói.
Tử Li phóng nhãn nhìn lại, này chẳng qua là ngọn núi thực bình thường,
không có chỗ gì đặc biệt nhưng Hoành Húc vì cái gì nói là nơi tuyệt đối
khó có được nha?
Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt của y, Hoành Húc vẫn chưa trả lời chỉ là cười cười, sau đó ở trước ngọn núi
ngừng lại. Dẫn y tiến vào một con đường nhỏ hẹp từ giữa hai ngọn núi,
đại thạch hai bên hiểm hiểm áp bức chỉ còn lại một lối đi nhỏ bốn thước.
Đang lúc Tử Li khó chịu vì chật chội, không gian trước mắt bỗng nhiên rộng
mở, mười mấy trì tử (ao) lớn nhỏ không đồng nhất nhan sắc khác nhau
giống như thấu kính thải sắc rực rỡ chằn chịt phân bố ở giữa, nguyên lai ở giữa hai ngọn núi cư nhiên giấu kín một mảnh tân thiên địa như vậy!
“Đây là. . . . . .”
“Ôn tuyền! Bởi vì khoáng thạch bên dưới bất đồng nên mới có thể sinh ra sắc thái bất đồng! Mỗi một loại sắc thái đều có công hiệu bất đồng!”
“Đẹp ngây người! Cư nhiên còn có các ôn tuyền này!”
“Bảo bối nhi, có phải tuyệt đối khó có được hay không?” Hoành Húc đi tới khoát vai yhỏi.
“Ân ân!” Tử Li liên tục gật đầu.
“Vậy còn chờ cái gì? Không đi thử xem?” Hoành Húc giương móng vuốt sói trượt đến trên kiều đồn (mông) của tiểu Bạch dương vỗ vỗ giựt giây nói.
Tử Li đang đắm chìm trong sức mạnh thần kỳ của tự nhiên không chút nghi
ngờ vội vàng lột sạch y bào, đi đến trước một trì tử lam thủy tinh vừa
xem xét vừa hỏi: “Này có công hiệu gì?”
Hoành Húc
tham lam nhìn thân mình mỹ nhược chi ngọc của y, khung xương cân xứng,
vòng eo mảnh khảnh, hai chân thẳng tắp thon dài, còn có cánh hoa kiều
đồn tròn trịa oánh bạch. Nga, hết thảy đều tuyệt vời đến mức làm cho hắn dục hỏa phun cao. Hạ phúc của Hoành Húc đã có phản ứng, nhưng hắn không thể lập tức lộ ra bộ dáng cấp thiết, chỉ có thể đè nặng dục vọng hận
không thể lập tức nhảy qua đưa y nuốt vào bụng hồi đáp: “Đây là an
thần!”
“Cái lục sắc kia thì sao?” Tiểu Bạch dương vẫn còn không chút sở giác lỏa thân mình lắc lư ở trước mặt đại hôi lang.
“Giảm đau! Bảo bối nhi, ngươi đến trì tử hoàng sắc kia đi! Đó là cường thân
kiện thể!” Cứ tiếp tục để y thắc mắc như vậy, Hoành Húc không biết có
thể khống chế chính mình không khiến y gục ngay tại chỗ mà làm hay
không!
Tử Li ngâm mình ở trì tử độ ấm vừa phải thoải
mái mà thở dài, vốc lên nước ao vỗ vỗ hai má mình, sau đó tựa vào bên
cạnh ao nhắm mắt lại lẳng lặng hưởng thụ thích ý nước ao khuếch trương
lỗ chân lông mang đến.
Thật lâu sau, một con mao thủ
bỗng nhiên xoa xoa bả vai của mình, “Bảo bối nhi, một cái ao cũng không
thể ngâm quá lâu, đến, chúng ta đi cái ao phấn sắc kia phao phao (ngâm,
bơi)!”
Tử Li mở ra hai mắt sương mù lờ mờ hơi nước,
nhìn Hoành Húc gần trong gang tấc, tầm mắt cực nóng cùng dục vọng trắng
trợn của đối phương làm cho Tử Li trong lòng đột nhiên nhảy dựng, phải
làm sao? Đang lúc y do dự có nên nhận hay là tạm hoãn, Hoành Húc đã ôm
lấy y đi vào một cái trì thủy phấn sắc
So với những
cái ao khác thì ao này có độ ấm cao chút, bởi vì sắc phấn nổi bật mà
nhiễm thượng một tầng ý nhị tối không rõ.
“Bảo bối nhi, ngươi làm sao vậy?” Hoành Húc nhìn Tử Li hai má phiếm xuân bất an vặn vẹo, biết rõ còn cố nói.
“Ân, ta. . . . . . Ta không biết. . . . . . Có điểm nóng, trong thân thể nóng!”
“Nóng sao? Nga, đã quên nói cho ngươi biết, ao này là tăng cường tính dục!” (o_O|||)
Tử Li có chút mờ mịt nhìn hắn, trong đôi mắt hắc lộc lộc mê ly phiếm thủy
quang mị nhân, tình dục của Hoành Húc vốn đã khơi mào lúc này rốt cuộc
ngăn chặn không được hóa thân thành sói lao thẳng tới, đưa y ôm vào
trước ngực, nhắm ngay đôi môi anh đào nhu lượng kia vừa cắn vừa mút mãnh liệt, đầu lưỡi hoạt nhập, càn quét mỗi một tấc lãnh thổ trong miệng.
“Ngô ân. . . . . .” Tử Li miễn cưỡng thả lỏng tứ chi mặc hắn đặt nơi tay muốn làm gì thì làm.
Hoành Húc hôn đến thiên hoàn địa chuyển, nhưng trên tay cũng không rảnh rỗi
một đường trượt xuống, dọc theo cánh mông đang khép mở lướt đến bên
ngoài u huyệt bí mật, tìm hai vòng rồi chậm rãi dò xét đi vào.
“Ân. . . . . .” Tử Li hai mắt nửa khép nửa mở rên rỉ.
Nửa ngón tay đi vào lại lui ra, rồi lại vói vào, tiểu huyệt khẩu cũng co rút theo.
Hoành Húc cười khẽ, hôn lên cái cổ trắng nõn của y, khẽ liếm xương quai xanh tinh xảo.
Tử Li ngưỡng đầu, đem trọn thân mình đưa đến miệng Hoành Húc.
“. . . . . . Ân a. . . . . .” Ngón tay ở hạ thể đã biến thành ba ngón,
động tác trước sau co rúm thỉnh thoảng ma xát đến điểm nhỏ nổi lên kia,
làm cho Tử Li cả người run rẩy.
Hoành Húc đem Tử Li
tứ chi xụi lơ đặt lên bên cạnh ao, phóng xuống đất, quỳ gối giữa hai
chân y nhìn ngón tay ra vào trong huyệt khẩu, tràng bích nóng cháy bao
bọc lấy ngón tay, xúc giác mềm mại làm cho Hoành Húc một trận nhiệt
huyết sôi trào.
“Bảo bối nhi, ta muốn đi vào!” Hoành Húc ách thanh nói, “Kẹp chặt thắt lưng của ta!”
Tử Li mở to song mâu liễm diễm xuân quang nhìn Hoành Húc, tiếp theo nghe
lời nhấc chân vòng quanh thắt lưng Hoành Húc. Hoành Húc rút ra ngón tay, nắm lấy thứ cực đại đã sớm cứng rắn đến cương thẳng của mình nhắm ngay
huyệt khẩu mê người, chậm rãi kiên định đẩy vào.
“A. . . . . .” Tử Li bán giương miệng, hạ thể sưng phồng làm cho y thập phần khó chịu.
“Đừng sợ! Bảo bối nhi!” Hoành Húc cúi người hôn lên môi y, mút vào cái lưỡi
đùa lộng, một tay ở trước ngực y không ngừng trấn an, một tay bao vây
lấy ngọc trụ y rất nhanh luật động, sau khi phân tán lực chú ý sang
những bộ phận khác, phần eo bắt đầu trước sau co rúm.
“Ân ân. . . . . .” Giữa môi tràn ra tiếng rên rỉ mơ hồ.
Lúc này, thân thể phiếm phấn sắc giống như hoa đào xuân phong, mĩ nhan tinh tế đến mức khiến người trầm mê!
Động tác trước sau càng lúc càng gấp gáp, thân thể lắc lư giống như giảo
động một trì xuân thủy, chìm đắm bên trong cảm giác xoay chuyển hạ giác.
“. . . . . . A ân. . . . . .” Thân bất do kỷ than nhẹ mang theo hơi nước
lượn lờ rót vào giữa không trung, ở trong không gian nửa mở ra một vòng
lại một vòng quanh quẩn.
“A ——” một tiếng ngâm cất cao kéo dài giống như tiếng nhạc mỹ diệu nhất.
Chất lỏng cực nóng phun vào chỗ sâu trong linh hồn, khoái cảm không thể dùng ngôn ngữ hình dung cùng với tiếng thở dốc chưa đình chỉ tầng tầng quay
về bên trong hai người.
Phân thân vẫn đang chôn ở
trong cơ thể y lại trướng đại, Hoành Húc giương mắt nhìn Tử Li đang mê
ly thất thần giật giật thắt lưng: “Bảo bối nhi, lại đến một lần!”
“. . . . . . Ân a. . . . . .” Một vòng chiến đấu hăng hái mới lại bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT