Hoành Húc chỉ ở lại
thôn kia nghỉ ngơi đến trưa liền hạ lệnh tiếp tục chạy đi, bọn thị vệ
lĩnh mệnh xuất roi thúc ngựa đi đến quan đạo. So với đường nhỏ khanh oa
bất bình (nói cho hiện đại hóa thì là nhiều ổ gà không bằng phẳng), quan đạo rộng mở bằng phẳng xe ngựa chạy lên cũng tự nhiên thông thuận một
chút!
Trong thùng xe, Hoành Húc đang dùng khăn tay thấm nước trà nhuận thấp (thấm ướt) đôi môi hơi khô nứt của thiếu niên.
Chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu cứu của nữ tử.
“Cứu mạng, cứu mạng a.. buông, cứu mạng ——”
Hoành Húc không vui nhíu mày.
“Chủ thượng, ” thị vệ đánh xe không khỏi chậm lại tốc độ, “Một cô nương gặp
phải lưu manh, bọn họ đang đùa..đùa giỡn nàng.”
“Đánh xe!” Người bên trong thùng xe lạnh lùng đánh gãy lời của hắn.
“Chúa.. chủ thượng!” Nếu là ngày thường, thị vệ tuyệt không dám cãi lại mệnh
lệnh Hoành Húc, nhưng hiện nay, mắt nhìn vài đại hán khuôn mặt đáng
khinh đang ở trên người cô nương kia giở trò, thị vệ tuổi trẻ không khỏi trở nên bất bình.
“Chẳng lẽ ngươi muốn kháng mệnh
sao? Đánh xe!” thanh âm Hoành Húc lập tức lạnh thêm vài phần. Nữ tử này
thật sự kỳ quái! Bị người đùa giỡn còn có thể hô to đến trấn định như
vậy?
” …Dạ, chủ thượng!” Thị vệ liếc qua … Bắt buộc chính mình chuyên tâm đánh xe.
“A —— cứu mạng, cứu ta, các ngươi như thế nào có thể thấy chết mà không
cứu?” Tên nữ tử kia khóe mắt liếc thấy đoàn người này cư nhiên làm như
nhìn không thấy, không khỏi liên tục kêu lên. (chọn nhầm kịch bản rồi =
=)
“Hắc hắc, ngươi kêu cũng vô dụng, hôm nay hảo hảo
bồi nhóm anh em ta đi, chúng ta cam đoan sẽ cho ngươi khoái hoạt đến dục tiên dục tử! Ha ha ha ha ——”
“Huynh đệ, bắt lấy tay nàng, đừng làm cho móng tay nàng vẽ loạn!”
“Tê” Tiếng y phục bị xé rách kích thích thần kinh căng thẳng của thị vệ, chỉ thấy hắn rốt cục nhịn không được vọt người một cái, thẳng tắp dừng ở
trước mặt mấy tên lưu manh kia, tiếp theo nhấc chân hung hăng đảo qua,
đá tất cả bọn họ ngã ở vài thước xa.
Quay đầu lại, thấy xiêm y nữ tử bị xé một mảng, thị vệ vội vàng cởi ra ngoại sáo của mình khoác ở trên người nàng.
“Hừ, coi như ngươi còn có chút lương tâm!” Nữ tử hừ mũi nói lầm bầm nắm chặt ngoại sáo của hắn.
Thị vệ có chút xấu hổ hướng nàng chắp tay, “Vậy, cô nương xin bảo trọng, tại hạ cáo từ !”
Vài thị vệ khác thấy hắn cư nhiên dám cãi lại mệnh lệnh chủ tử một mình cứu người, không khỏi thay hắn lo lắng!
“Thuộc hạ đáng chết, thỉnh chủ thượng trách phạt!” Thị vệ tuổi trẻ vẻ mặt thản nhiên quỳ gối bên ngoài thùng xe thỉnh tội.
“Này, ta nói này, ngươi hiểu cái gì là dưới gối nam nhi có hoàng kim hay không
nha, ‘phốc thông’ một tiếng liền quỳ xuống, lại còn vẻ mặt anh dũng chịu chết, cứu người chẳng lẽ chủ thượng của ngươi còn có thể giết ngươi
sao, nếu thật sự là như vậy, vậy hắn cũng không tránh khỏi rất không nói lý quá tàn bạo!” Nàng kia thấy thế đi tới giọng điệu chanh chua nói.
Trong thùng xe, Hoành Húc sắc mặt âm trầm.
“Lớn mật!” Thị vệ gấp lên vội vàng quát lớn, nhưng khi nhìn lên thấy biểu
tình nàng có chút kinh ngạc ủy khuất lại không khỏi nén lại thanh âm,
“Chuyện của ta và ngươi không có liên quan, ngươi vẫn là đi thôi!”
“Ngươi thật sự là khối cọc gỗ!” Nữ tử mày liễu thoáng nhíu nheo mắt nhìn hắn nói.
“Nói đủ rồi?” Hoành Húc áp chế tức giận muốn phát tác trầm giọng nói, “Nói đủ rồi thì đứng lên đánh xe!”
Không thể tưởng được chủ thượng dễ dàng như vậy liền từ bỏ khiến thị vệ
thoáng chốc sửng sốt, lập tức vội vàng đứng lên, theo lời nhảy lên xe
giục ngựa tiếp tục chạy đi.
Đi được vài thước mới
chợt nhớ tới mình còn chưa cùng cô nương kia nói lời từ biệt mà! Thị vệ
lại quay đầu, quả nhiên thấy cô nương kia vẫn đứng ở tại chỗ nhìn bên
này.
Nữ tử thấy hắn khó xử hướng về mình lắc lắc mã
tiên (roi thúc ngựa), bên môi bỗng nhiên tràn ra một mạt cười không rõ
ý.
——— ——————–
Đoàn người ngay khi mặt trời lặn đã tiến đến Lộc Ngu thành cách xa kinh thành trăm dặm.
Đợi cho thị vệ chuẩn bị xong hết thảy, Hoành Húc mới ôm lấy thiếu niên trên giường đi ra thùng xe.
Nam tử anh tuấn mà khí thế bức người ôm một thiếu niên tinh tế mà nhu
thuận, tổ hợp như vậy không thể nghi ngờ sẽ nhận hết ánh mắt của mọi
người, đặc biệt khi ở giữa tổ hợp có quan hệ ái muội này còn đồng thời
xuất hiện sáu hộ vệ trẻ tuổi tuấn tú. Khi bọn họ bước vào cửa khách
điếm, lập tức trở thành tiêu điểm cho mọi người chĩa vào.
Nhân nhi chôn ở khuỷu tay khiến cho từng lớp tóc đen chặn hơn phân nửa mặt,
nhưng vẫn có thể thấy được cái cằm ngọc sắc cùng nửa vùng cổ thon nhỏ
oánh bạch lộ ra. Da như ngưng chi (dầu mỡ đông->da thịt trắng mịn),
cổ như tù tề (nhộng non-> vì màu nó trắng nõn nên được ví với cổ), có thể đoán đó là một tiểu mỹ nhân!
Dọc theo đường đi
liên tiếp tầm mắt phóng đến trên thân của người trong lồng ngực làm cho
thần sắc Hoành Húc một trận âm chí (hung ác nham hiểm). Thị vệ hiểu ý
vội vàng xúm lại tả hữu ngăn cách tầm mắt không có hảo ý hoặc giả là ái
muội này.
“Khách quan, đây là phòng ngài muốn!” Chưởng quầy ân cần dẫn Hoành Húc đến trước một gian sương phòng hạng nhất.
“Được rồi, ngươi đi xuống trước đi, nơi này tạm thời không cần ngươi tiếp đón!” Một thị vệ hướng hắn nói.
“A, nga, hảo, khách quan nếu cần gì xin cứ việc phân phó, tiểu nhân trước
đi xuống !” Chưởng quầy cúi người lui ra ngoài.
“Chủ thượng, đây là sương phòng của ngài và công tử, chúng ta ngay tại bên cạnh!”
“Ân!” Hoành Húc gật gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT