“Cái gì? Trăm triệu không thể!” Trong ngự thư phòng, lão Thừa tướng Trâu Nghiêm cùng Lại bộ thượng thư Lương Duẫn Bình đồng thời kinh hô. Bình thường hai tên vẫn thích làm trái nhau lại đúng lúc này khó có được nằm trên cùng một trận tuyến, chống lại lời nói của vị quân chủ kia cùng song song phản đối ý kiến.

“Bệ hạ, việc này trăm triệu không thể!” Lão thừa tướng tiến lên từng bước chắp tay nói, “Kinh thành không thể một ngày vô chúa, huống hồ bệ hạ ngài thân hệ xã tắc vạn kim chi khu (thân thể ngàn vàng), có thể nào tùy ý rời cung, độc thân mạo hiểm?”

“Thừa tướng, trẫm bất quá là cải trang ra cung cũng không phải đi hành quân đánh giặc làm sao nói là độc thân mạo hiểm?” Hoành Húc nhíu mày giọng điệu rất không vui.

“Bệ hạ, ở trong cung cũng có người ám sát, nếu là tới bên ngoài lại càng khó lường, chẳng lẽ đây không phải là mạo hiểm sao?” Hoành Húc không vui cũng không làm cho Thừa tướng lùi bước, ngược lại hắn còn đón nhận từng bước trả lời.

“… Trẫm sẽ mang nhiều hộ vệ một chút!” Hoành Húc nhìn chăm chú lão đầu tử này một hồi, phát hiện hoàn toàn không tạo nên tác dụng đe dọa, cho nên đành phải cắn răng lui từng bước nói.

“Nhiều người lại càng không an toàn! Đoàn người hộ vệ chỉ nhìn một cách đơn thuần thì cử chỉ khí thế cũng không giống như người bình thường, muốn không làm cho người chú ý cũng khó!”

“Theo lời ngươi nói như vậy, vậy trẫm tốt hơn chỗ nào cũng đừng đi, hảo hảo đứng ở trong cung đúng không?” Hoành Húc trừng mắt lão Thừa tướng, trong ánh mắt thâm u rất có uy hiếp “Ngươi dám đáp câu phải thử xem”.

Nhưng lão Thừa tướng cũng không phải kẻ ngu ngốc, nhìn rõ phía sau lời đe dọa trắng trợn của hoàng đế là phẫn nộ liền tránh đi tầm mắt Hoành Húc, sau đó chán nản chải vuốt chòm râu trên cằm.

“Hạ quan cho rằng đúng vậy!” Nhưng có một tên đầu đất thấy Thừa tướng bất lực liền nhịn không được thẳng tắp nhảy ra chiêu sét đánh, “Bệ hạ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”

Hoành Húc vừa nghe, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức đi tới một phen bóp cổ hắn tới chết!

“Lương thượng thư, trẫm còn chưa xuất môn mà ngươi đã nguyền rủa trẫm? Hay là, ngươi cho rằng trẫm yếu đến mức giống như thư sinh trói gà không chặt không có năng lực tự bảo vệ mình mặc người xâm lược?”

“Hạ quan sợ hãi, hạ quan cũng không có ý này!” Lương Duẫn Bình vội vàng cúi đầu nói, một bên ở trong lòng căm giận mắng lão cáo già ở bên cạnh đào hầm để cho hắn nhảy vào.

Hoành Húc vung tay lên ngắt lời: “Tốt lắm! Trẫm hôm nay triệu các ngươi tới nói cho các ngươi biết không phải là muốn nghe một đống lời vô nghĩa, mà là muốn các ngươi ở trong khoảng thời gian trẫm ly kinh này hảo hảo giúp trẫm trông coi, đừng làm ra đại loạn gì đó! Mặt khác, trẫm còn muốn các ngươi làm người chứng kiến! Chứng minh lúc trẫm cùng các ngươi ở ngự thư phòng nghị sự thì đột nhiên ngất đi, Kinh thái y chẩn đoán nguyên nhân bệnh là do lao tâm vất vả quá độ đến nỗi thân nhiễm bệnh tật, cần ở trên giường tĩnh dưỡng! Hai vị ái khanh luôn luôn đạo bất đồng bất tương vi mưu (không cùng chí hướng = =) có thể đồng thời làm chứng, độ tin cậy cũng tự nhiên lớn hơn một chút, như vậy trẫm ra cung ly kinh cũng sẽ không làm người hoài nghi !”

Nói xong, không để cho bọn họ có cơ hội xen vào lập tức bước ra ngự thư phòng.

Lão Thừa tướng cùng Lại bộ thượng thư bị bỏ lại liếc mắt nhìn nhau, tiếp theo ho khan một tiếng, thoáng chốc thay đổi sắc mặt biến thành một bộ biểu tình ưu thương lo lắng bước ra ngoài.

Hoành Húc trở lại Hạ Hà cung, phát hiện Lẫm Đức đã theo phân phó của hắn trừ bỏ tuyển ra vài thị nữ tin cậy ra, những người nhàn tạp khác đã chờ bên ngoài điện. Kế hoạch ra cung của hắn phải bí mật tiến hành, nguyên nhân trừ bỏ mới vừa rồi Thừa tướng bọn họ nhắc tới ra, còn có một lí do chính yếu chính là tuyệt không thể để cho người của Bắc Linh biết tam hoàng tử của bọn họ cùng mình ra cung! Hiện nay Bắc Linh thế cục vi diệu, đại hoàng tử An Cẩn Lạc đã biết tiểu Cẩn Du không chết, nếu để cho hắn có cơ hội này vậy cũng thật sự là không ổn!

“Tham kiến bệ hạ!” Phát hiện Hoành Húc xuất hiện ở cửa, Lí thái y, Lẫm Đức, Minh Nguyệt cùng Xuân Lam còn có một gã hộ vệ bên cạnh Hoành Húc ở trong phòng liền quỳ xuống kiến giá.

“Miễn lễ!” Hoành Húc khoát tay nói.

“Bệ hạ, hết thảy đều chiếu phân phó của ngài chuẩn bị thỏa đáng , xe ngựa đã ở sau đông môn!” Lẫm Đức khom người tiến lên hồi bẩm.

“Ân!” Hoành Húc gật gật đầu.

“Ách, bệ hạ, thứ cho nô tài lắm miệng, nếu ‘ Thánh dược thủ ’ kia đã tìm được, vì sao không cho người đem hắn mang vào kinh mà ngược lại phải cần bệ hạ ngài tự mình ngàn dặm xa xôi tiến đến? Này tựa hồ…”

“Ngươi biết cái gì!” Hoành Húc bỗng nhiên mở miệng quát lớn, “Nếu thật sự là đơn giản như vậy, trẫm làm sao phải vội vàng mạo hiểm lớn như thế? Không nói trước hắn không phải người Sở Kinh không phải ngự y của trẫm, chỉ bằng tính tình cao ngạo cổ quái của hắn, người trẫm phái đi mềm mỏng muốn nhờ đều bị hắn gán cho một thân độc phấn trở về, nếu là cứng rắn áp chế chọc giận hắn, chỉ sợ uy hiếp nói giết hắn thì hắn cũng chưa chắc nhận lấy dự mưu của ngươi, Cẩn Du của trẫm đã độc phát đến tận đây, trẫm sao lại dám lấy tính mạng của y xem như trò đùa?” Ngay hôm qua hắn biết được hành tung của “Thánh dược thủ”, nhưng lúc biết được hành tung đồng thời cũng biết nếu muốn đạt được cứu trị của đối phương, hắn nhất định phải tự mình đi trước!

“Dạ, nô tài đáng chết, nô tài không nên tự nhận thông minh suy đoán lung tung!” Lẫm Đức bị hù đến bật người quỳ trên mặt đất kinh hoảng nói.

Hoành Húc hoãn khẩu khí nói: “Được rồi, đứng lên đi! Tiến vào giúp trẫm thay y phục!”

“Dạ, bệ hạ!”

Lẫm Đức vội vàng tạ ơn đứng lên cùng Minh Nguyệt Xuân Lam hai người hầu hạ Hoành Húc thay phục sức tầm thường của dân chúng. Đế quan trên búi tóc thay bằng bạch ngọc quan, thân đổi tụ sam màu sắc xưa cũ, bên trong là lớp áo đơn bạch sa, bên hông mang đái thủ thay cho kim long thập tam hoàn nguyên bản. Cho dù là một thân y phục tính chất cực bình thường, nhưng mặc ở trên người Hoành Húc cũng che giấu không được uy nghi vương giả cùng quý khí hồn nhiên thiên thành (vốn có) của hắn!

Lẫm Đức thật cẩn thận nâng đến một thanh trường kiếm bề ngang khoảng hai ngón tay, đeo bên thắt lưng phải của Hoành Húc. Hoành Húc cúi đầu, sờ sờ vũ khí sở trường đã lâu chưa từng chạm qua, trong lòng không khỏi thở dài: hy vọng lần này không cần phải dùng đến nó!

“…Bệ hạ, ngài.. ngài còn chưa có dùng cơm trưa mà!” Thấy Hoành Húc đi đến bên giường đem thiếu niên ngủ say ôm lấy liền thẳng tắp đi hướng đến cửa, Lẫm Đức nhịn không được nói.

“Không cần, chuẩn bị lương khô ở trên đường ăn là được.”

Buổi trưa, mã xa lộc cộc chuyển động ẩn trong một hàng đội ngũ xuất cung thu mua từ cửa nhỏ của đông môn chậm rãi đi ra ngoài.

Mà ở phía sau trên thành cung cao cao, một mỹ nhân vò khăn lụa trong tay nhìn xe ngựa càng lúc càng xa lệ nhãn lưng tròng nói: ” Tiểu hài tử đáng giận, cứ như vậy mà bỏ lại ta chạy, chán ghét, thật đáng ghét.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play