Một tháng, Tử Li
trong hành trình đào vong một tháng sau rốt cục như nguyện tới được kinh đô Xích Tương quốc, lâm vào tâm tình kích động cảm thấy khó nói thành
lời, cảm giác bản thân mình an toàn lại có thêm một ô dù chắc chắn, cho
dù Hoành Húc là hoàng đế cũng không làm gì được mình, chẳng lẽ hắn còn
dám minh mục trương đảm (can đảm ngang nhiên) chạy đến nơi đây tới bắt
người?
“Hu ——” xa phu buộc chặt dây cương, “Chủ
thượng, phủ đệ tới rồi!” Thân thủ lưu loát nhảy xuống xe ngựa tiếp theo
cung kính vén lên mành che. Tử Li trừng lớn ánh mắt nhìn thâm trạch đại viện (nhà cao cửa rộng) trước mặt, chủ yếu nhất là trừng mắt nhìn khối
kim bài trên cửa chính.
“Vương phủ?” Tồn Thủ lấy tay chỉ hai chữ chậm rãi đọc.
Tồn Công nhìn thấy Tử Li sắc mặt không tốt vội vàng giật nhẹ ống tay áo đệ
đệ ngăn lại lát nữa hắn nói ra những lời châm thêm dầu gì đó.
Mạc Thương Cảnh có chút khó hiểu nhìn hành động bọn họ, quay đầu lại liền
phát giác Tử Li vẻ mặt trầm tĩnh đứng ở tại chỗ. Mạc Thương Cảnh kỳ quái hỏi: “Tử Li huynh, đã xảy ra chuyện gì?”
“Nga, không có việc gì!” Tử Li miễn cưỡng cười nói, chính là thái độ thản nhiên xa
cách như ban đầu. Nguyên bản chính là vì muốn thoát khỏi quan hệ dây dưa không rõ giữa thân thể này cùng hoàng thất, cũng không nghĩ đến thoát
đi một tên hoàng đế, hiện tại lại gặp một tên Vương gia, thân phận chất
tử mẫn cảm lẫn xấu hổ này làm cho Tử Li nhận thức được cùng bất cứ thành viên hoàng thất của một quốc gia nào dính vào quan hệ đều là không sáng suốt!
Mạc Thương Cảnh tự nhiên cũng đã nhận ra Tử Li không vui, hắn trầm ngâm trong chốc lát bỗng nhiên thành khẩn nói:
“Nếu là chuyện ta che giấu thân phận của mình làm cho Tử Li huynh không
vui, vậy thật sự là ta không đúng! Lần đầu gặp mặt liền có ý niệm cùng
Tử Li huynh thâm giao, nhưng lại sợ nói ra thân phận của mình làm cho
chúng ta sinh ra ngăn cách, cho nên chỉ có thể giấu mà không nói! Thật
sự là xin lỗi ! Hy vọng Tử Li huynh không xa cách với ta!”
Mạc Thương Cảnh vẻ mặt chân thành khẩn thiết lại hơi bất an làm cho Tử Li
cũng không ngăn được trách bản thân mình không biết phân biệt! Người ta
đường đường một Vương gia hạ mình cùng ngươi kết giao, giúp ngươi chạy
nạn, trên đường hướng ngươi chiếu cố có thừa, hiện tại cư nhiên đối với
người trưng ra cái mặt thối? Huống chi mình cũng không phải đang che
giấu thân phận dịch dung vịn lấy người ta hết ăn lại uống đó sao? Nghĩ
vậy Tử Li không khỏi lòng tràn đầy áy náy, đặc biệt khi nhìn thấy Mạc
Thương Cảnh vẫn đang vẻ mặt không yên chờ đợi mình trả lời, áy náy lại
tăng thêm một bậc.
“Thương Cảnh huynh, dọc theo đường đi nhận được chiếu cố của ngươi, Tử Li thật sự là vô cùng cảm kích, khó được Thương Cảnh huynh muốn xem ta như bằng hữu, ta lại cô phụ một mảnh thành tâm của ngươi! Tử Li thật sự là không biết phân biệt!” Tử Li hơi
đỏ mặt chắp tay nói, “Huống hồ.. huống hồ ta cũng không phải không có
chuyện giấu diếm! Ta…ta bộ dáng hiện tại chỉ là dịch dung. Cũng hi vọng
Thương Cảnh huynh không lấy làm phiền lòng!”
Mạc
Thương Cảnh nghe vậy tựa hồ ngẩn người, lập tức tươi cười rạng rỡ đi lên ấn tay Tử Li nói: “Tử Li huynh nói quá lời! Quân tử chi giao ở chỗ chân thành, nếu đều đã thẳng thắn tương cáo (nói rõ), vậy giữa ngươi và ta
làm sao còn khách khí như vậy?”
Tử Li cười gật đầu xưng phải.
Trong phủ cơ thiếp người hầu sớm đứng ở cửa đợi đã lâu, người hầu còn đợi
nhưng thật ra chúng cơ thiếp nhìn thấy Vương gia nhà mình ôn tình thắm
thiết lôi kéo một nam tử mãn tai thanh tu (má đầy râu đen) đàm tiếu yến
yến (vui vẻ), trong lòng rất ghen tuông buồn bực.
Một đống tầm mắt nữ nhân tìm tòi nghiên cứu làm cho Tử Li thập phần khó
chịu, đặc biệt là khi mình khôi phục thành bộ dạng nguyên lai để gia
đinh dẫn đi đến chủ thính (nhà chính) dùng bữa.
Sau
khi chuyển qua một đạo hành lang dài, Tử Li một phen nắm áo Tồn Thủ ở
phía trước đem hắn kéo đến hung tợn hỏi: “Ngươi nói, bộ dạng của ta có
phải hay không rất giống nam sủng?”
“Ách ..muốn nghe nói thật hay là nói dối?” Tồn Thủ nghiêm trang hỏi.
“Đương nhiên là ..lời nói dối!”
“Không giống, một chút cũng không giống!”
Tử Li nhụt chí gục đầu, “Trưởng thành như vậy cũng không phải là lỗi của ta!
Tồn Thủ tỏ vẻ lý giải vỗ vỗ vai hắn.
Ba người còn chưa đi đến chủ thính liền có một người hầu chạy tới cung
kính hữu lễ nói: “Thật sự là xin lỗi , Tử Li công tử! Vương gia bị Hoàng Thượng chiêu vào trong cung, xem ra nhất thời cũng không thể trở về,
không thể cùng ba vị cùng nhau dùng bữa tối , Vương gia làm cho nô tài
hướng Tử Li công tử cùng hai vị Tiểu ca chịu tội!”
“Vô phương, vô phương. Vương gia thật sự là nói quá lời!” Tử Li khoát tay nói.
“Vương gia còn nói, nếu công tử không muốn ở chủ thính dùng bữa, có thể cho
các nô tài chuyển qua trong sương phòng.”
“Vậy, làm phiền !” Tử Li suy nghĩ một chút nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT