“Tám viên, chín
viên, mười viên! Mười viên dạ minh châu, năm khối lam điền ngọc, sáu cái nhẫn phỉ thúy, còn có mười ba phiến vàng lá, tám sợi trân châu hạng
liên(vòng cổ), còn có một cái, cái này gọi là gì? Ai, quản nó làm chi,
chỉ cần đáng giá là được!” Tử Li đóng cửa sổ ngồi xổm bên giường đem tài sản hắn mỗi ngày sưu tầm lấy ra để trên đệm chuyên chú tính toán một
lần. “Như vậy có vẻ còn chưa đủ nha! Ai biết ta phải trốn chạy bao lâu
mới có thể hoàn toàn thoát khỏi truy binh chứ? Đến lúc đó nơi nào cũng
phải dùng đến tiền nha! Ừ, quả thật không đủ! Còn phải thu thập nhiều
thêm một chút mới được!” Nghĩ như vậy, Tử Li cẩn thận đem châu báu gói
kỹ chuẩn bị thả lại dưới sàng, “Không được, đặt ở nơi này rất không tốn
sức tìm thấy! Vạn nhất có người quét tước đáy giường ta đây không phải
mất trắng còn gì!”
Tử Li nhìn chung quanh phòng ở, phát hiện cũng không có chỗ nào đủ an toàn có thể dùng để giấu mấy thứ này!
Đang lúc Tử Li phát sầu nên đem tang vật giấu ở nơi nào thì chợt nghe ngoài
cửa truyền đến một thanh âm lanh lảnh: “Thỉnh Bắc Linh tam hoàng tử tiếp chỉ thụ thưởng ——”
Tiếp chỉ thụ thưởng? Làm cái gì
rầm rộ vậy a? Tử Li vội vàng lấy châu báu nhét vào bên dưới gối đầu của
mình rồi lọt tọt chạy ra phía cửa, còn chưa có mở thì cửa phòng đã bị
người từ bên ngoài đẩy ra, Minh Nguyệt cùng Xuân Lam mặt mang vẻ vui
mừng vội vàng đi tới hành lễ nói: “Chúc mừng điện hạ, xin điện hạ mau
cùng chúng ta đi ra tiếp chỉ!”
Tử Li có chút khó hiểu bị các nàng một tả một hữu khiên ra chính sảnh, vừa tới cửa đã bị bọn
cung nữ thái giám đứng trong viện tay nâng khay làm cho hoảng sợ. Oa,
nhiều người như vậy!
Lẫm công công vừa thấy Tử Li,
lập tức đi lên trước mặt mày hớn hở nói: “Điện hạ vạn phúc a! Mấy ngày
trước đây nghe nói điện hạ ngài kim thể (thân thể quý báu=.=) nhiễm
bệnh, lão nô trong lòng rất gấp nha, nhưng vì phải thường xuyên ở trước
mặt bệ hạ hầu hạ , cho nên không thể lại đây ân cần thăm hỏi điện hạ.
Nay lão nô phụng mệnh riêng tiến đến truyền chỉ cho điện hạ ngài, nhìn
thấy điện hạ ngài đầy mặt hồng quang, kim thể an khang cũng an tâm!”
Tử Li nghe hắn mở miệng đem từ đầu tới đuôi khách sáo một lượt, thật là
một tên tiểu nhân thấy gió bẻ lái xu nịnh! Bất quá mọi người đều nói”Giơ tay không đánh mặt người cười” , nhìn hắn cười thiếu điều đã tới trình
độ thấy răng không thấy mắt, Tử Li cũng không muốn làm hắn mất mặt, cũng chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười cùng nói vài lời khách
sáo.
“Vừa rồi nghe Lẫm công công nói truyền chỉ, không biết Lẫm công công truyền chỉ gì?”
“Ôi, xem lão nô hồ đồ, chỉ để ý cùng điện hạ ngài nói chuyện mà trì hoãn
chính sự! Sáng nay bệ hạ thu được cống phẩm từ phiên quốc, thật là vui
sướng cho nên đem cống phẩm phân ra để các nô tài đưa đến các vị nương
nương cùng công tử, phần của điện hạ ngài là bệ hạ tự mình chọn lựa
nha,vinh dự này ngay cả nương nương công tử cũng hưởng không được” Lẫm
công công tự cố vuốt mông ngựa nói, vẫn không phát hiện gương mặt Tử Li
càng ngày càng khó coi.
“Điện hạ nhìn xem này danh mục quà tặng này,”
Tử Li đen mặt một phen đoạt lấy thánh chỉ trong tay Lẫm công công ném trên mặt đất, hành động đại nghịch bất đạo này thoáng chốc làm cho những
người có liên can chung quanh quá sợ hãi.
Chỉ thấy Tử Li hổn hển mắng: “Cái gì vậy, ngươi trở về nói cho cái tên hoàng đế tự
cho là đúng kia của ngươi biết ,bản điện hạ không phải phi tần hậu cung
cũng không phải nam sủng của hắn, cống phẩm phần thưởng chó má gì đó bản điện hạ không cần! Đem đi, đều đem đi hết cho ta!” Tử Li đem Lẫm công
công còn đang sửng sờ ở tại chỗ đẩy ra bên ngoài.
“A, tên nào làm cho con nhím nhỏ của trẫm dựng gai lên đầy người thế này?”
Bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm trầm thấp từ ngoài cửa truyền đến.
“Nô tài tham kiến bệ hạ!” Hành động cả kinh của Tử Li làm đám cung nữ thái
giám liên can đang đứng đờ tại chỗ bỗng nhiên nhìn thấy Hoành Húc đi
đến, lúc này mới phục hồi tinh thần lại vội vàng quỳ rạp xuống đất.
Trong sân viện chỉ có Tử Li đứng xuất hiện một bóng dáng cao cao, kỳ thật vừa rồi khi nghe đến thanh âm của y thì Tử Li cũng đã hối hận vì hành động
của mình, này quá mức lỗ mãng, không khéo bị rơi vào tay tên hoàng đế hỉ nộ vô thường này, người tuyệt đối thiệt thòi sẽ là chính mình! Tựa như
hiện tại, mình bị y dùng ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn chăm chú làm cho
khí thế lập tức tụt nửa phần, nhưng làm cũng đã làm rồi, Tử Li cũng
không có lý do khiến mình sợ hãi rồi đột nhiên chịu thua giải thích, đây không phải là phong cách của hắn, hơn nữa cũng quá dọa người! Cho nên
Tử Li đành phải cố gắng thẳng thắt lưng sắc thái can trường không biết
sợ cùng Hoành Húc giằng co .
“Ngươi còn chưa nói cho
trẫm, đến tột cùng là vì chuyện gì mà nổi giận?” Hoành Húc đi đến bên
cạnh hắn hỏi, thanh âm làm cho người ta có chút phát lạnh.
Tử Li nuốt nuốt nước miếng đáp: “Ta lúc trước đã nói với ngươi rõ ràng, ta không phải nam thị của ngươi, ta cũng không cần thiên ỷ ân sủng của
ngươi!”
“Nói như vậy hóa ra là trẫm làm cho tiểu Cẩn
Du mất hứng, nếu như vậy, để trẫm phụ trách dỗ cho tiểu Cẩn Du cao hứng đi! Người tới, đem mấy tên nô tài kia dẫn tới!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT