Đêm đã nửa khuya
nhưng trong ngự thư phòng thì đèn đuốc vẫn sáng trưng. Cung thị* vẫn
minh mẫn đứng hầu ngoài cửa, chờ đợi vị quân vương bên trong cho truyền
lệnh sai bảo.
“Kéttt”
Cửa phòng mở ra , một tên nội thị lồng hai tay vào áo để trước ngực, hô vang “Chuẩn bị kiệu, bệ hạ khởi giá!”
Ngay tức thời, một nam tử có dáng người cao lớn xuất hiện tại cửa. Người này có khuôn mặt lạnh lùng cùng đôi mắt anh tuấn. Dẫu hiện trạng ánh mắt đó đang nhuốm vẻ mệt mỏi sau mấy ngày thức trắng đêm phê duyệt tấu chương
nhưng vẫn không làm mất đi độ sâu thẳm đầy uy nghi mạnh mẽ cơ trí của
nó. Đôi mắt của kẻ thống trị thiên hạ.
Hắn ngồi trên kiệu, cúi đầu dặn dò cung thị : “Tối nay không đi Lan Hinh điện , quay về thẳng tẩm cung!”
“Tuân lệnh, bệ hạ” Tên người hầu cung kính trả lời.
Cung thị lĩnh mệnh, lập tức nâng kiệu lên mà vẫn giữ được khí khái trang
trọng, hai hàng thị nữ phía trước cầm đèn lồng dẫn đường. Cả một hành
lang cung điện tối đen như mực bỗng chốc ánh lên một mảng sắc da cam,
trông xa xa nhìn lại giống như những mảnh trăng tròn lay động giữ đêm
đen.
Cả một đoàn người đi hết một hành lang dài, băng qua một
tòa cung điện bề thế xa hoa rồi lại tiếp tục lướt qua ngự hoa viên sặc
sỡ các loại hoa lá, cuối cùng nghiêm nghị ngừng lại trước điện có mái
cong ngói xanh. Đây chính là tẩm cung của quân vương.
Minh Tiêu điện.
Hoành Húc giẫm lên lưng cung thị bước xuống kiệu. Chân mới vừa chạm đất liền có một kẻ hầu đến bên cạnh tiếp đón.
“Nô tài tham kiến bệ hạ!”
Hoành Húc bất giác nhíu mày “Ngươi không phải là người hầu bên cạnh Lan phi sao?”
“Thưa vâng, bệ hạ. Lan phi nương nương biết bệ hạ mệt nhọc cho nên tự tay
xuống bên chưng một chung tổ yến hạt sen nóng cho người. Lúc này liền
sai phó nô tài đem đến thỉnh bệ hạ dùng làm thức ăn khuya” .
“Biết rồi, ngươi có thể đi.” Hoành Húc cắt ngang những lời nói vô vị của hắn, ra dấu cho nội thị phía sau nhận lấy lồng thức ăn rồi nhanh chóng bước
vào trong điện.
Còn chưa kịp tới cổng lại có một cung thị nghênh đón nói: “Nô tài tham kiến bệ hạ!”
“Có chuyện gì, chẳng lẽ không thể đợi ngày mai tái bẩm báo sao?” Hoành Húc rốt cụộc nhịn không được lạnh lùng nói.
“Nô tài đáng chết, thỉnh bệ hạ bớt giận.” Tât cả người hầu kẻ hạ xung quanh đều quỳ rạp xuống đất.
Hoành Húc hít một hơi thật sâu, trong chốc lát mới chậm rãi lên tiếng: “Đứng
lên đi! Các ngươi đều đi ra ngoài, để trẫm một mình thanh tĩnh.”
“Tuân lệnh bệ hạ, chúng nô tài cáo lui.”
Phía bên trong, tẩm thất rộng lớn được hơn mười đế đèn đặt dạ minh châu
chiếu sáng. Nhưng đối với Hoành Húc, thứ ánh sáng này không đem lại cho
hắn chút ấm cúng nào mà ngược lại còn khiến hắn cảm thấy trống rỗng và
lạnh lẽo.
“Người đâu! .”
“Có nô tỳ, bệ hạ có gì phân phó?” Vài cung nữ nội thị đẩy cửa đi vào, run rẩy sợ hãi mà đối diện với sắc
mặt lạnh tanh chết người của Hoành Húc.
“Đêm nay là ai thắp đèn?”
“Bẩm bệ hạ, là nô tỳ.” Hai thị nữ thân mình run nhẹ, bước lên cúi đầu nói.
“Đem hai tên cẩu nô tài này mang ra ngoài trượng phạt ba mươi bản, sau đó đuổi đến tẩy y phòng*.”
Hai tên thị vệ nhanh chóng lĩnh mệnh đem hai thị nữ đang sợ tới mức thần tình trắng bệch ra ngoài.
“Đem mấy hạt châu chán ghét này toàn bộ bỏ đi, thay bằng nến.”
“Tuân lệnh, bệ hạ.” Mọi người lập tức dựa theo phân phó nhanh nhẹn làm việc. Chẳng mấy chốc cả gian phòng sáng lên sắc cam nhạt.
Cung thị đều đã lui ra. Nơi đây giờ chỉ còn lại mình Hoành Húc lặng lẽ đối diện với ánh nến lay động trong đêm.
——————
*cung thị = kẻ hầu hạ trong cung đình
*tẩy y phòng = phòng giặt quần áo
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT