Nơi ngã tư đường ở Xích Tương kinh thành, một dịch mã ở trước đại môn Kiền vương phủ ngừng lại, dịch binh trở mình xuống lưng ngựa bước nhanh đi lên thềm đá, hướng thủ vệ đưa ra lệnh bài, một đường thông suốt đi vào bên ngoài thư phòng Kiền vương.

“Người tới người nào?” Quản gia chặn lại hỏi.

“Đồng Châu dịch binh, có cấp trình!” Dịch binh hai tay dâng công văn.

Quản gia tiếp nhận, dặn chờ một lát, tự mình quay người tiến vào phòng trong, đem quan văn cấp trình đưa đến trong tay Mạc Thương Cảnh đang xử lý công vụ.

“Bắc Linh tam hoàng tử muốn hướng ta mua một số binh khí áo giáp?” Mạc Thương Cảnh có chút hoảng hốt nhìn công văn trước mặt!

Từ khi Bắc Linh tiên vương băng hà tới nay, hai gã hoàng tử có thể nói là ở cục diện nam bắc giằng co, giương cung bạt kiếm khiến mọi người có thể khẳng định bọn họ không cách nào tránh khỏi sẽ tiến hành một hồi ác chiến thắng giả vi vương bại giả vi khấu (kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc)!

Tin tức can hệ đến người trong lòng, Mạc Thương Cảnh đương nhiên là thời khắc chú ý . Nguyên bản nghĩ rằng y chỉ là thiếu niên thiên chân đơn thuần tâm tư bạc thiển (mỏng), nhưng thật sự ngoài ý muốn y cư nhiên có thể nghĩ ra diệu kế lợi dụng bách tính duy trì chiến đấu! Này chẳng những dẫn đầu mượn sức dân tâm, hơn nữa cũng dần dần cải thiện khuyết điểm binh lực bạc nhược của y! Cũng bởi vì sách lược này, Bắc Linh hiện nay đã hình thành cục diện kiên quyết giằng co giữa bách tính ủng hộ Tam hoàng tử cùng quan viên quý tộc ủng hộ Đại hoàng tử. Tuy nói trước mắt Đại hoàng tử nắm trọng binh, binh lực trong tay Tam hoàng tử không đủ, nhưng tiềm lực trong bách tính toàn bộ Bắc Linh quốc là không thể khinh thường! Bọn họ vừa có thể là hậu thuẫn kiên cố mà cũng có thể là sĩ binh xung phong, hơn nữa theo tin tức mới nhất hắn có được, Tam hoàng tử đã bắt đầu hướng dân chúng quảng chiêu tân binh! Từ cục diện như vậy đến xem, ưu khuyết chi thế hai quân đã dần dần ngang hàng!

Nhãn thần Mạc Thương Cảnh lại quay về tờ công văn, chín vạn binh giáp! Ấn theo số liệu bình thường, chín vạn này không phải một con số thực, vậy trước mắt sĩ binh trong quân y là so với chín vạn nhiều hơn hay là ít hơn đây?

Nghĩ đến người mỗi lần đều cùng mình tan rã trong không vui kia, trong lòng Mạc Thương Cảnh liền như bị tảng đá lớn đè ép đến khó chịu!

Nếu muốn hỏi hắn đến tột cùng đối với Tử Li mang một loại tâm tư như thế nào, vậy hắn chỉ có thể nói đó là một loại tình cảm tới chẳng biết vì sao! Đầu tiên là từ lúc ban đầu cố ý tiếp cận, đến giữa lúc ở chung dần dần sinh hảo cảm, lại càng về sau sinh ra tình cảm khác. Thời gian tuy rằng ngắn ngủi nhưng tình cảm dị thường chấp nhất! Có lẽ là bởi vì đôi mắt thần kỳ trong suốt thanh thuần của y, có lẽ là bởi vì y giảo hoạt linh động không che giấu, hắn thậm chí sinh ra ý niệm “Hy vọng giữ y cả đời ở bên người” khó hiểu trong đầu! Biết rõ không thể làm, tựa như tiểu hỏa mới ra đời mạnh mẽ độc chiếm, cuối cùng lộng xảo thành chuyên cường ngạnh chặt đứt một chút tình ý giữa hai người!

Này thật sự là điều hắn không muốn nhìn thấy nhất, nhưng nó lại cố tình xảy ra! Hiện tại chỉ sợ đối phương đã sớm quên hắn không muốn liên can đến người này đi! Nhưng hắn, mặc kệ là An Cẩn Du hay là Tô Tử Li, qua lâu như vậy trong lòng của hắn vẫn như trước không bỏ xuống được!

Than nhẹ một tiếng, Mạc Thương Cảnh thu lại tình tự mất mác của mình phân phó: “Chuẩn bị xe, bổn vương muốn vào cung!”

“Dạ, Vương gia!”

Khi đi đến ngự thư phòng, Mạc Hoa Diễm đang cúi đầu nắm tay áo hết sức chuyên chú họa tranh.

Hàng lông mi như phiến bối (sò) che đi tao nhã nơi đáy mắt, từ góc độ này chỉ có thể thấy cái trán trơn bóng của hắn, cái mũi tú đĩnh cùng khuôn mặt thanh tú như phù dung xuất thủy (sen hé nở trên mặt nước)!

Hắn thay đổi triều phục chỉ mặc một kiện thủy sắc trường bào, mái tóc đen tán hạ dùng một cây trâm trát ở sau người. Mạc Thương Cảnh bỗng nhiên phát giác, tựa hồ trừ bỏ lúc vào triều hắn sẽ mặc long bào búi tóc ra, những thời gian khác đều là tán phát (tóc xõa) mặc thường phục như vậy!

“Bệ hạ, Kiền vương cầu kiến!” Nội vụ tổng quản nhẹ giọng bẩm báo.

Nghe vậy, Mạc Hoa Diễm lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Mạc Thương Cảnh đứng ở cửa, khuôn mặt tuyệt mỹ vui sướng nhoẻn miệng cười: “Tới thật sự là đúng lúc! Trẫm vừa mới nhắc tới ngươi!”

“Khấu kiến bệ hạ!” Mạc Thương Cảnh tiến lên hành lễ!

“Bình thân!” Không quá vừa lòng y luôn tuân thủ nghiêm ngặt nghi thức giữa quân thần, bất quá có người ngoài ở đây, Mạc Hoa Diễm cũng không hảo biểu hiện ra.

“Các ngươi đều lui ra đi!”

“Dạ, bệ hạ!” Một hàng cung nữ thái giám quỳ gối cáo lui.

“Đường ca, ” Mạc Hoa Diễm đi lại vô cùng thân thiết lôi kéo tay áo Mạc Thương Cảnh đi đến án thư, “Họa công(trình độ vẽ tranh) của ngươi giỏi nhất, ngươi tới thay ta chỉnh sửa bức tranh này một chút, như thế nào?”

Đối với hắn, Mạc Thương Cảnh luôn luôn là nhân nhượng. Mặc dù mình vội vã tiến cung là vì cùng hắn thương nghị việc Tử Li mua binh khí, nhưng thấy Mạc Hoa Diễm yêu cầu cũng không hảo phật ý hắn, chỉ đành phải theo hắn đi qua.

Trên án thủ sẵn một bức mẫu đơn đồ vẫn chưa xong, chi tiết đã hầu như hoàn chỉnh, chẳng qua trên nhan sắc còn có chút khiếm khuyết.

Dưới ánh nhìn chăm chú tha thiết của Mạc Hoa Diễm, Mạc Thương Cảnh ôn hòa cười, nâng lên bút thấm vào màu vẽ tiếp theo thay hắn hoàn thành bức họa.

“Quả nhiên là tài nghệ đường ca hảo!” Mạc Hoa Diễm cười cầm lấy họa đồ tinh tế thưởng thức, không hề biết danh phẩm mẫu đơn đối diện với tuyệt lệ dung mạo của hắn cũng là ảm đạm thất sắc.

Thừa dịp hắn thích thú thưởng tranh, Mạc Thương Cảnh mở miệng nói: “Ta tới là muốn trình lên quan văn này, phản hồi ta đã nghĩ tốt lắm, nếu là đồng ý liền hạ dấu phê chuẩn đi!”

“Nga? Quan văn địa phương bình thường đều là ngươi phụ trách, hiện nay quan văn gì làm ngươi riêng tiến cung còn muốn qua phê duyệt của ta?” tầm mắt Mạc Hoa Diễm từ trên bức tranh chuyển lại đây!

Mạc Thương Cảnh vội vàng trình lên, Mạc Hoa Diễm nhìn lướt qua bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Nguyên lai là có chuyện như vậy! Trách không được đường ca gấp như thế!”

“Diễm!” Mạc Thương Cảnh thở dài, “Vũ khí cùng áo giáp chế tạo ra nếu vượt qua năm trăm kiện nhất định phải thông báo cho triều đình, phê đơn đặt hàng này là chín vạn, số lượng khổng lồ như thế đương nhiên phải qua đồng ý của ngươi!”

“Nga? Ta đây không đồng ý!”

“Diễm, đừng nói những lời trong cơn tức giận, số lượng chín vạn không phải trò đùa, nếu chúng ta giao dịch thành công, liền tương đương thu vào một quý của quốc khố!”

“Hừ, ta đương nhiên rõ ràng đây không phải là trò đùa, chín vạn vũ khí chi bằng bạc trắng là bốn ngàn năm trăm vạn lượng! Thử hỏi một hoàng tử không hề có chỗ dựa như thế nào có nhiều tiền tài chi trả món nợ này như vậy? Chẳng lẽ y là muốn lật lại chuyện cũ hướng ngươi đòi nợ sao?” Mạc Hoa Diễm bỏ xuống công văn lạnh lùng nói.

Mạc Thương Cảnh bất đắc dĩ, biết tính tình tiểu đường đệ này của hắn nếu đã nổi lên đùa giỡn là sẽ kiên trì! Thừa dịp hắn còn chưa thực sự tức giận, Mạc Thương Cảnh nhẹ nhàng khoác qua bờ vai của hắn dỗ dành: “Ngươi như thế nào luôn thích miên man suy nghĩ? Sinh ý là không nói tình cảm, huống hồ ta với y, với y lại có chuyện cũ gì có thể lật lại?”

Nghe vậy Mạc Hoa Diễm mới thu lại vẻ không vui trên mặt, thuận tay vòng lên cổ Mạc Thương Cảnh, ánh mắt khó nén mị thái nhìn hắn nói: “Cảnh ngươi yêu ta không?”

Mạc Thương Cảnh thoáng cương một chút, lập tức ôn hòa cười nói: “Đương nhiên yêu, ngươi là tiểu đường đệ của ta, cũng là quốc quân Xích Tương của ta!”

“Chỉ là đường đệ chỉ là quốc quân sao?” Mạc Hoa Diễm bất động thanh sắc lại hỏi.

“Diễm. . . . . .” Mạc Thương Cảnh vuốt đầu của hắn, vẻ mặt sủng nịch trước sau như một. Nhưng đây không phải là thứ Mạc Hoa Diễm muốn, hắn muốn không phải y dung túng giống như nhìn một hài tử!

“Chẳng lẽ trừ bỏ những thứ đó ngươi chưa từng đem ta xem thành người nào khác sao?” Mạc Hoa Diễm chưa từ bỏ ý định lại ép hỏi.

“Kỳ thật. . . . . . Ở trong lòng ta cũng đem ngươi làm như thân đệ đệ của ta!”

Loại thái độ này của y là thật không rõ hay là ra vẻ không biết làm cho Mạc Hoa Diễm cảm thấy phẫn nộ, gợn sóng nơi đáy mắt biến đổi vài lần cuối cùng lại hồi phục bình tĩnh lúc ban đầu! Hắn buông tay phất tay áo, bỗng nhiên mở miệng nói: “Có tiền không kiếm đó là ngốc tử! Nếu Bắc Linh tam hoàng tử muốn hướng ta đặt mua vũ khí, sinh ý này chúng ta đương nhiên phải làm! Bất quá vì để ngừa vạn nhất, phải yêu cầu y trước giao tiền sau thủ hàng. Đại quốc chúng ta rộng lớn, danh tiếng kiến tạo binh khí lại ở các nơi hưởng uy danh rất tốt, chúng ta cũng sẽ không quỵt nợ, cho nên y cứ yên tâm đi! Chỉ cần tiền tới rồi húng ta nhất định giao hàng!”

Mạc Thương Cảnh không cần phải nhiều lời nữa, ôm quyền khom người lui xuống.

Mạc Hoa Diễm lẳng lặng nhìn bóng dáng y xoay người rời đi, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói: “Phong Ẩn!”

Phía sau rõ ràng xuất hiện một gã ám vệ toàn thân khóa trong hắc y quỳ một gối xuống!

“Truyền lệnh cho Lam Cơ, thực hành bước kế hoạch tiếp theo!”

“Dạ, bệ hạ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play