Bóng đêm dày đặc, ánh trăng ảm đạm.

Trên nhai đạo đen ám, một bóng dáng thân mang đấu bồng (áo khoác) đầu đội đâu mạo thật cẩn thận dọc theo ốc tường đi về phía trước, tuy rằng nện bước vô cùng gấp nhưng cử chỉ hết sức cẩn thận, ngẫu nhiên một tiếng mèo kêu thật nhỏ cũng sẽ làm cho hắn lập tức dừng lại, tiếp theo vẫn không nhúc nhích dán bên chân tường tĩnh lặng xem thật lâu.

Từ từ đi qua một con phố, lại lách qua một đường vòng liền nhìn thấy tướng quân phủ giắt cao hai ngọn đèn lồng quất sắc (màu cam nhạt).

Bóng người quay đầu lại nhìn phía sau, tiếp theo gắt gao nắm đâu mạo bước nhanh đi vào bậc tam cấp ở cửa bên hông trong ngõ hẻm chậm chậm gõ vang đồng hoàn (vòng đồng trên miệng sư tử ngay cánh cửa), chỉ chốc lát sau cửa nhỏ lên tiếng mở ra, bóng người nhanh chóng nghiêng người chui vào.

“Đốc đốc” thanh âm nhẹ gõ cửa phòng.

“Tiến vào!” Ngụy Thần ở trước án thư ngẩng đầu, ánh nến quất sắc rơi rớt trên mặt hắn, làm cho sắc mặt tiều tụy của hắn nhiễm thêm một chút hồng nhuận.

“Phụ thân, ngài tìm hài nhi có chuyện gì quan trọng?” Ngụy Trọng Sở đẩy cửa tiến vào cung kính dò hỏi.

“Hôm nay ta nhận được một phong thư nặc danh, ” Ngụy Thần đem thư đưa cho Ngụy Trọng Sở nói, “Ngươi xem tin tức bên trên có thể tin hay không?”

Ngụy Trọng Sở tiếp nhận, nhíu mi nhìn, thì thầm: “Bắc Linh tam hoàng tử đang ở Huyễn Hư đảo?”

Hai người nhìn nhau.

“Huyễn Hư đảo ở nơi nào? Hài nhi chưa từng nghe nói qua chỗ này!”

“Ta cũng lần đầu được biết, cho nên mới vừa rồi cố ý tra xét bản đồ các quốc gia, phát hiện ở hạ du khúc sông Nhữ giang có một nơi gọi là Huyễn Hư loan (vịnh Huyễn Hư), bước đầu đoán Huyễn Hư đảo này chính là ở Huyễn Hư loan!” Ngụy Thần chỉ vào một điểm trên bản đồ nói.

Ngụy Trọng Sở nhìn nơi cùng hai thủ đô Bắc Linh khoảng cách xa xôi mà nhíu mày.

“Tín này là như thế nào đưa đến trong tay phụ thân?”

Ngụy Thần bất đắc dĩ than nhẹ, “Là bồ câu đưa tin đưa tới được! Chúng ta vô pháp kiểm tra!”

“Tin tức này nếu là thật thì tốt, nếu là giả chúng ta lại lãng phí thời gian vô ích?”

“Lãng phí thời gian thật sự còn chưa sợ, sợ nhất chính là trúng kế điệu hổ ly sơn (dụ cọp rời rừng) của người khác! Có ta tọa trấn kinh thành, đại hoàng tử tuy rằng càn rỡ nhưng ít nhiều còn có chút kiêng kị, nếu ta rời đi, thật không hiểu hắn sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì!”

“Phụ thân, không bằng để hài nhi lĩnh người đi thăm dò thực hư?”

“Không thể, trong kinh thành còn có rất nhiều sự tình cần phải qua tay ngươi!” Ngụy Thần khó khăn nói.

“Không bằng cho vài tên thuộc hạ tiến đến đi!”

“Đây đúng là vấn đề ta lo lắng! Sở nhi, ngươi cho rằng trong đám người của chúng ta không có kẻ lòng mang nhị ý (hai tâm) sao?Mấy năm nay ta vẫn có kế hoạch như thế nào đem Tam điện hạ nghĩ cách cứu về nước, nhưng mỗi lần không phải có nhân tố bên ngoài ngăn chặn thì chính là bên trong bại lộ, một lần tối hiểm ác chính là để người của đại hoàng tử trà trộn vào người của chúng ta đâm sau lưng Tam điện hạ bị thương nặng. Cho nên người của chúng ta cũng không thể toàn bộ tin! Lần này mặc kệ sự tình là thật hay giả chúng ta cũng không thể phớt lờ để cho người khác chui vào chỗ trống!”

Đang nói, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bẩm báo của Trương quản gia: “Lão gia, Vạn công công đến đây!”

“Mau mời!”

Đợi đến gần phòng trong, Vạn công công vội vàng tháo xuống đâu mạo thanh âm run rẩy nói: “Tướng quân. Bệ hạ người. . . . . . người sắp không được!”

Lời này giống như oanh lôi trên đỉnh đầu, chấn động đến hai người sau một lúc lâu cũng nói không ra lời.

“Bệ hạ dặn tướng quân theo lão nô bí mật tiến cung!” Vạn công công run rẩy thanh âm tiếp tục nói.

Rốt cục tìm về thần trí, Ngụy Thần thoáng chốc thanh tỉnh ý nghĩ ngược lại nói với Ngụy Trọng Sở”Trước khi ta trở về, các ngươi tuyệt không thể có dị động!”

“Hài nhi hiểu được, phụ thân!”

Trong Lăng Phi cung rộng lớn, chỉ có một cái giá nến tản ra ánh lửa hôn ám, Bắc Linh vương dung hình khô héo vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường, hốc mắt hãm sâu cùng xương gò má nhô cao làm cho lão thoạt nhìn như thây khô ngàn năm!

“Bệ hạ. . . . . .” Nhìn vương như vậy, ngay cả Ngụy Thần cao tráng thiết cốt cũng nhịn không được thanh âm nghẹn ngào! Hắn đi đến bên long sàng, quỳ một gối, “Ngụy Thần khấu kiến bệ hạ!”

Bắc Linh vương cố hết sức mở to mắt, thong thả chuyển qua cổ nhìn về phía Ngụy Thần, hàm hồ nói: “Dìu. . . . . . dìu trẫm đứng lên!”

“Vâng!” Ngụy Thần vội vàng đứng lên cùng Vạn công công đem Bắc Linh vương nâng dậy tựa vào giường.

“Dược. . . . . .”

“. . . . . . Bệ hạ, ngài không thể, không thể lại dùng dược này!” Vạn công công bỗng nhiên quỳ xuống đất thất thanh khóc ròng nói.

“Dược? Vạn công công, bệ hạ nói dược gì?” Ngụy Thần vội hỏi.

“Tướng quân, ngươi khuyên nhủ bệ hạ đi, bệ hạ vẫn đều dùng Hồi tâm hoàn a!”

Ngụy Thần khiếp sợ, dùng Hồi tâm hoàn? Đây là đang uống rượu độc giải khát a! Người sau khi ăn vào thoạt nhìn tinh thần toả sáng , nhưng cũng biết sự khỏe mạnh ngắn ngủi này phải trả giá đại giới thế nào!

“Bệ hạ, ngài như thế nào có thể. . . . . .”

“Dược. . . . . .” Bắc Linh vương suy yếu lại kiên định nhìn Ngụy Thần nói.

Nắm chặt tay, Ngụy Thần xoay mặt nói: “Vạn công công, đem dược. . . . . . đưa cho bệ hạ!”

Vạn công công khẽ run run giũ ra một viên thuốc, cuối cùng vẫn là cấp Bắc Linh vương ăn vào!

Chẳng qua một lát sau, hai mắt nguyên bản khàn đục lại thanh minh không ít, khí lực cũng quay lại không ít. Thở hổn hển mấy hơi, Bắc Linh vương mới mở miệng nói: “Tướng quân, trẫm. . . . . . chống đỡ không được bao lâu ! Chính là trước khi đi. . . . . . Cho ngươi thay trẫm lo liệu hai sự kiện . . . . .”

“Bệ hạ có gì phân phó? Thần nhất định không nhục sứ mệnh!” Ngụy Thần tràn đầy đau lòng kịch liệt nhìn lão ôm quyền nói.

“Ở dưới. . . . . . gối đầu của trẫm, có một phong thư. . . . . . Ngươi nhất định phải tìm được Tam hoàng nhi, sau đó tận tay giao cho hắn!”

“Thần tuân chỉ!” Ngụy Thần vội vàng tiếp nhận thư tín Vạn công công trình lên bỏ vào vạt áo.

“Chuyện thứ hai. . . . . . Trẫm muốn ngươi đến nâng đỡ, sau khi Tam hoàng nhi đăng cơ, Bắc Linh tân vương của chúng ta!”

“Dạ, bệ hạ, cho dù tan xương nát thịt, thần cũng nhất định cẩn tuân thánh mệnh!” Ngụy Thần đỏ ngầu hai mắt trịnh trọng gật đầu.

“. . . . . . Hảo, hảo! Nhớ kỹ lời thề hôm nay của ngươi!” Bắc Linh vương dặn dò xong nhẹ nhàng thở ra, lại nói tiếp, “Ngươi tức khắc rời đi kinh thành. . . . . . sau khi tìm được hoàng nhi bảo vệ hắn đến biên cương. . . . . . Đợi sau khi tin tức trẫm băng hà công bố hậu thế. . . . . . lại hộ hắn quay về kinh đăng cơ! Nhớ kỹ, phải nhanh tìm được hắn. . . . . . thời gian của trẫm không còn nhiều . . . . . .”

“Đương ——” một tiếng hồi âm mờ mịt, tâm tình Ngụy Thần đau đớn không thôi khép lại cửa cung, phía sau, ánh mắt Bắc Linh vương sáng quắc giống như xuyên thấu qua hắc ám thật sâu giấu nơi đáy lòng của lão!

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trời vừa hừng đông, Toàn đại gia liền quẩy đòn gánh đi vào khu đất trống bên cạnh tiểu độ khẩu (bến đò) dựng lên sạp trà.

Trời đông lạnh buốt, nếu khách qua sông có thể cầm một ly trà nóng lại lấy vài cái bánh bao thịt làm ấm dạ dày là tốt nhất. Tiểu bản sinh ý mặc dù không náo nhiệt, nhưng không đến mức quá lạnh lẽo, chính là không lỗ vốn đi! Huống hồ sạp trà của hắn ở đây đã mở mười mấy năm, có cảm tình cũng sẽ không tính toán muốn đổi nghề!

Mở lên lồng hấp bằng trúc, thổi bùng lô hỏa, diện đoàn liền bắt đầu chậm rãi bành trướng, cuối cùng trướng thành một đám bao tử (bánh bao) tuyết trắng nhuyễn hồ.

Mở nước pha trà, nhấc lên nhìn vào, lớp lớp lá trà đã giãn ra thành phiến lá xanh biếc, hơi nước dắt trà hương thẳng bốc lên, vừa ngửi làm cho cả người thư sướng.

Nâng mắt nhìn mặt sông yên vụ mênh mông, nơi thủy và thiên chạm vào nhau đã nổi lên một cái trường tuyến hoàng sắc, sẽ không phải là thái dương muốn đi ra chứ! Hoàng như quang mang, ngẫm lại thật đúng là ấm lòng!

“Lão nhân gia, cho hỏi một chút, nơi này gọi là Huyễn Hư loan sao?” Toàn đại thúc đang hí mắt nhìn trời bỗng nhiên nghe thấy sau lưng vang lên thanh âm hữu lễ lại trầm thấp.

“Ai?”

Quay đầu nhìn lại, thoáng chốc run rẩy, làm gì đến đây nhiều người như vậy? Đều là cưỡi ngựa cao to. Một hán tử khôi ngô nghiêm túc ngồi ở trên một đại tuấn mã rất cao, phía sau đi theo hơn mười tên tiểu tử lạnh lùng niên kỉ còn trẻ.

“Lão nhân gia, cho hỏi một chút, nơi nàygọi là Huyễn Hư loan sao?” Nhìn thấy bộ dáng Toàn đại thúc giương miệng sợ run, hán tử đầu lĩnh mở miệng dò hỏi lần nữa.

“A, nga, đúng nha, nơi này gọi là Huyễn Hư loan! Nhìn trang phục các ngươi là từ nơi bên ngoài tới đi?” Toàn đại thúc nhìn thấy lập tức nổi lên tật xấu thích huyên thuyên, cũng mặc kệ người ta có nguyện ý hay không đã đùng đùng mở miệng giảng, “Các ngươi không biết, vịnh này chính là có lai lịch rất lớn, tương truyền là nơi chúng tiên tử lâm dục (tắm). Đừng có mà không tin, nghe nói trước kia có một hậu sinh kêu An lang tận mắt gặp, hắn là một người đánh cá, có một ngày sáng sớm bắt cá, vừa định giăng lưới, bỗng nhiên thấy chân trời xuất hiện một đạo ngũ thải vân kiều (cầu vồng), tiếp theo mười mấy nữ tử xinh đẹp nhân gian khó tìm từ trên kiều đi xuống, tiếng cười lả lướt nhảy đến trong nước vui đùa. Cảnh tượng kia thật đúng là đẹp không sao tả xiết, bừng tỉnh mộng ảo, đợi đến khi hậu sinh kia lấy lại tinh thần, phát hiện chúng tiên tử đã từ trong nước đứng lên, lại bước lên vân kiều trở lại bầu trời. . . . . .”

“Lão nhân gia, lão nhân gia?” Hán tử kia đánh gãy lời nói của Toàn đại thúc lại hỏi, “Vậy lão nhân ngài cũng biết Huyễn Hư đảo ở nơi nào đi?”

Bị người đánh gãy lời nói, Toàn đại thúc có chút không cam lòng chậc lưỡi, “Huyễn Hư đảo? Ta ở chỗ này mười mấy năm thật đúng là chưa từng nghe qua cái gì là Huyễn Hư đảo? Ngươi là không phải nhớ lầm?”

Hán tử nghe vậy rõ ràng một trận mất mác, tiếp theo nhíu mày, trầm ngâm nửa ngày lại hỏi: “Vậy kề bên này còn có tiểu đảo nào khác?”

Toàn đại thúc vớt bỏ cặn trà, suy nghĩ trong chốc lát bỗng nhiên nói: “Nga, nghĩ tới, hình như hơn hai mươi năm trước nơi đó từng có một tiểu đảo, chính là bị thủy triều trong một đêm nhấn chìm, sau khi triều lui cũng không có bóng dáng, tiểu đảo duy nhất kề bên này cứ như vậy bị nước cuốn trôi tiêu tan!”

Mày của Hán tử nhăn càng sâu.

Ngay lúc hán tử đang hết sức sầu khổ, Toàn đại thúc bỗng nhiên nhìn thấy hậu sinh đưa đò mới tới , vì thế dắt to cổ họng mắng: “Phúc Điền, tên tiểu tử ngươi , ngủ thẳng mặt trời lên cao mới lại đây, nếu người ta phải qua sông, còn phải cằn cỗi ngóng trông ngươi đến, ngươi không áy náy sao!”

Hậu sinh kia ngáp miễn cưỡng nói: “Toàn đại thúc, độ khách (khách qua sông) cũng không gấp ngươi gấp cái gì? Huống hồ ta là người mua bán, thời điểm đưa đò ta mới tính toán, chỉ có một con thuyền của ta qua sông, thích qua thì qua, thích chờ thì chờ!”

“Ngươi này thằng nhãi con không lương tâm! Nếu không phải bởi vì lão Trương mặc kệ , lại nhìn ngươi không ruộng không đất, mới không công cấp thuyền cho ngươi chống đỡ, mọi người trong toàn bộ thôn dựa vào nó để qua sông, ngươi lại còn nói ra lời nói vô tâm vô phế thế này ! Ngày khác ta đến nhà lão Trương, bảo lão đem thuyền thu hồi , cho ai cũng không cho ngươi!”

“Đợi đợi đợi, ta sai rồi, vẫn không được sao, Toàn đại thúc, ngài làm gì tích cực như vậy chứ?”

“Quấy rầy một câu, lão nhân gia, lão Trương trong miệng ngài chính là người đưa đò?”

“Đúng vậy, đều xiêm áo hơn nửa đời người ! Mặt sông này lão quen thuộc nhất, đúng rồi, ngươi không phải muốn tìm Huyễn Hư đảo kia sao? Ngươi đi hỏi lão xem, không chừng lão biết được!”

“Đang có ý này! Lão nhân gia, làm phiền ngài dẫn đường, ta sẽ cho ngài thù lao tương xứng!”

“Ây, phải dẫn đường sao? Bất quá nói đến thù lao, các ngươi đem toàn bộ bánh bao của ta mua lại là được, nhìn bộ dáng các ngươi cũng chưa dùng đồ ăn sáng đi? Bánh bao của ta chính là nhân mĩ da mỏng a!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play