Hai người thu dọn
xong, Thánh dược thủ đang định rời đi, Tử Li chợt nhớ tới nghi hoặc sáng nay lập tức hỏi: “Ngươi như thế nào đoán được sẽ có chuyện phiền toái
phát sinh?”
Thánh dược thủ cũng liếc mắt hắn một cái mới nói: “Sáng nay cái tên béo kia còn nhớ rõ?”
Tử Li gật đầu.
“Trên người hắn có hương vị hoa tiêu, đinh hương cùng bạch đậu khấu.”
“Vậy có thể nói lên cái gì?”
“Ba loại thảo dược này có tác dụng chống phân huỷ! Ngươi nói một người đem
dược vật phòng ngừa thi thể hư thối mang ở trên người nói lên cái gì?”
Tử Li đột nhiên trừng lớn ánh mắt, tiếp theo thần tình ghê tởm nói: “Vậy
rương kia, ý của ngươi là nói rương kia chứa. . . . . . Đầu người linh
tinh gì đó?”
“Ngươi còn chưa dốt nát! Người thường
đối với người chết chính là kiêng kị như thế nào lại đem đầu người mang ở trên người? Cho nên tên béo này khẳng định không đơn giản, hơn nữa theo ta đoán chắc phải là sát thủ, bởi vì chỉ có sát thủ mới có thể đem thủ
cấp của mục tiêu chặt xuống giao cho người thuê để chứng thực! Bất quá
cái này cùng chúng ta không quan hệ, vốn không đến mức gặp phải phiền
toái gì, nhưng đáng ghét chính là, trên người tên béo kia còn có một
loại dược vật dùng để truy tung, một khi dính lên bất kể tẩy trừ như thế nào cũng vô pháp loại bỏ cỗ mùi kia, bởi vì loài phi trùng truy tung
loại dược vật này có khứu giác thực bén nhạy. Về phần bản thân tên béo
kia không thể đoán hắn là không biết mình dính lên loại dược vật này,
nhưng hắn tới gần chúng ta cũng là cố ý, như vậy có thể phân tán lực chú ý của truy binh. Bởi vì trốn sát thủ nên không có khả năng cùng đồng
lõa bên ngoài giao tiếp, hơn nữa ở trong một phòng thực khách, tựa hồ
chỉ có chúng ta thoạt nhìn không giống dân chúng tầm thường, cho nên cho dù chúng ta nói không phải, người khác cũng chưa chắc tin tưởng!”
Tử Li nhíu mày sâu, “Vậy Phong thành cũng là nơi hắn hướng tới?”
“Đó là một vấn đề, ta chỉ đoán được lúc cừu gia của hắn đến truy sát lúc ấy cũng tình cờ đem chúng ta hợp vào, lại không nghĩ rằng hắn gặp phải
người của quan phủ!”
Nghĩ đến tên béo diện mục khả
tăng kia, Tử Li trong lòng phiền muộn không thôi. Chính mình không đi
tìm phiền toái, phiền toái cố tình tìm tới cửa!
“Hiện tại chúng ta dịch dung hẳn là nhận không ra đi?”
Thánh dược thủ nhướng nhướng mi: “Này khó nói, cho nên phải nhớ kỹ lí do thoái thác mới vừa rồi.”
Ban đêm, trải qua quan binh bốn phía lục soát thành lúc ban ngày, ngay cả
nguyệt quang cũng bị gây sức ép đến mệt nhọc giống như cuộn trong mây
không muốn đi ra. Ngã tư đường không có một bóng người, gió lạnh quát
qua cửa sổ một trận ào ào loạn lay động.
Trong con
hẻm tối bỗng nhiên lách ra một đạo bóng đen, từ thân hình mà xem người
nọ cao lớn mập mạp, nhưng cước bộ lại nhẹ nhàng mẫn tuệ như một con
miêu, chỉ thấy hắn dọc theo chỗ tối đi nhanh, tiếp theo bỗng nhiên nhảy
lên nóc nhà một khách điếm hai chân ôm lấy xà ngang mái hiên lộn ngược ở bên ngoài một cái cửa sổ, nhẹ lộn hướng về phía trước, kéo ra thanh
khung cửa sổ xoay người rơi vào phòng trong.
Người
nằm ở trên giường hiển nhiên cũng phát hiện kẻ xâm nhập, chẳng qua còn
chưa kịp nói chuyện đã bị bóng đen “Ba” một tiếng điểm ngay á huyệt.
Tiếp theo thân mình lại có cảm giác tê rần, hoàn toàn không động đậy! Tử Li
trừng mắt với người đang đem chính mình chậm rãi thả lại trên giường.
Bóng đen cười hắc hắc nhỏ giọng nói: “Vật nhỏ không cần sợ hãi, ta chỉ bất
quá tìm không ra nơi đặt chân muốn mượn giường của ngươi tạm nghỉ một
đêm!”
Nói xong đem tay nải ở sau lưng phóng tới bên giường.
Nghe thanh âm đó đã hiểu được người tới là người nào! Tử Li ứa ra mồ hôi
lạnh tà tà liếc nhìn cái hòm ngăn nắp kia, bên trong là đầu người chết,
đầu người chết đang đặt ở bên cạnh y. . . . . .
Thân
mình bỗng nhiên nặng nề, hơi thở phun ở trên mặt có thể tưởng tượng được mặt của đối phương cách mình có bao nhiêu gần! Tử Li gian nan hút khí, trong lòng sợ hãi đến cực điểm! Người này đến tột cùng muốn làm cái gì? Hiện tại loại tình huống này, người khác có thể nói kêu trời trời không ứng kêu đất đất chẳng hay, nhưng mình là ngay cả kêu cũng kêu không
thành!
“Thực sợ hãi sao? Đã nói không cần phải sợ
hãi!” Người nọ tiến đến bên tai Tử Li nhẹ giọng nói, loại thì thầm ái
muội như với tình nhân đảo qua gương mặt làm cho Tử Li một trận ác hàn.
“Thật là thơm! Tựa như liên hương như có như không. Vật nhỏ ngươi tỏa ra
hương liệu gì?” Người nọ vùi vào hõm cổ Tử Li thật sâu hít vào một hơi.
Cả người nhanh chóng nổi đầy da gà! Bỗng nhiên ở cổ có một trận xúc giác thấm ướt ấm áp, Tử Li đột nhiên chấn động.
“Còn rất ngọt!” Người nọ tiếp tục lấy giọng điệu ái muội nói lời làm cho da đầu người ta run lên.
Không nên đụng ta không nên đụng ta không nên đụng ta. . . . . .
Chính là người nọ hiển nhiên không có nghe được Tử Li trong lòng hò hét, bất
quá cho dù nghe thấy cũng chưa chắc sẽ nghe theo.
Trong bóng đêm thông qua xúc giác nghĩ đến cảnh tượng làm cho người ta sợ
hãi, trong mùa đông đại lãnh, phía sau lưng Tử Li đã ướt một mảng lớn mồ hôi.
Hơi thở cực nóng tới gần, cánh môi bị ngậm mút
vào liếm lộng, đầu lưỡi vẽ lộng nơi khẩu khang (buồng miệng). . . . . .
Cho dù điểm huyệt nói cũng vô pháp ngăn cản Tử Li run rẩy như hàn phong
lạc diệp (gió lạnh lá rụng).
Một bàn tay đã chui vào
chăn tìm được nơi vào y khâm, ở một khắc ngón tay lạnh lẽo xoa vào trong ngực mình, nước mắt Tử Li liền tí tách rơi xuống dưới.
“Đừng sợ, ta sẽ không đối với ngươi làm bất cứ gì!” Động tác của đối phương
dừng lại, tiếp theo xốc lên chăn tiến vào đem Tử Li khóa lại trong lồng
ngực nhỏ giọng nói, “Ta chỉ là ôm ngươi ngủ!”
Tử Li
nghe vậy dừng lại nước mắt. Đợi trong chốc lát thấy đối phương quả thực
không hề loạn lộng, trong lòng mới hơi thả lỏng. Chống đỡ một trận lại
mơ hồ trầm ngủ!
Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện tên
béo kia còn đang ôm mình ngủ say. Động động ngón tay phát hiện huyệt đạo đã cởi bỏ, Tử Li lập tức vươn tay đi kéo ra cánh tay trên lưng, nhưng
cánh tay vẫn không chút sứt mẻ.
“Tên béo ghê tởm ngươi mau buông tay!” Một quyền tạp đến trên mặt của đối phương.
Cánh tay bên hông vừa buộc, lại gãi gãi gương mặt có chút ngứa “Vật nhỏ đừng làm rộn, ca ca ta còn muốn ngủ tiếp trong chốc lát!”
Tử Li mặt thoáng xanh, nắm lên tay nải bên cạnh liền hướng tới trên người tên mập mà ném.
“Ngao ô!” Tên béo rốt cục hú lên quái dị mở mắt ra, “Ta đã vài ngày chưa ngủ
đủ giấc qua mặt trời lặn , ngươi như thế nào tàn nhẫn đánh thức ta như
vậy?”
“Mặc kệ ngươi là ai, cũng không quản ngươi tiếp cận ta có mục đích gì, thừa dịp trước khi ta chưa hô to người khuyên
ngươi tốt nhất lập tức rời đi, nếu không đưa tới quan binh, đừng trách
ta không nhắc nhở ngươi!” Tử Li mắt lộ ra hung quang nói.
Tên béo ngáp một cái vẻ mặt không sao cả nói: “Ngươi dám kêu sao? Vật nhỏ,
hiện tại chúng ta đã là người trên cùng một chiếc thuyền!”
“Con mẹ ngươi, ai với ngươi là người trên một thuyền?” Tử Li khí sát.
“Chẳng lẽ ngươi nói không phải sẽ không đúng rồi sao?” Tên béo tự tiếu phi tiếu nhìn Tử Li nói.
Tử Li nhìn gương mặt diện mục khả tăng trước mắt, lớn lên vốn đã đủ muốn
bị đánh, còn xứng lên loại biểu tình thô bỉ tự cho là rất tuấn tú này,
làm cho người ta buồn nôn rồi lại thật muốn hung hăng tấu hắn một hồi,
sau đó lại đạp mấy đá.
“Buông!” Tử Li lạnh lùng nói.
“Nha! Lại sinh khí!” Tên béo vội vàng ngồi dậy ôm cổ Tử Li lấy lòng nói,
“Ngoan, đừng nóng giận, tối hôm qua chính là chỉ cùng ngươi đùa một
chút!”
“Không muốn ta tức giận liền lập tức buông tay!”
Tên béo quả nhiên ngoan ngoãn thả tay.
Tử Li tấu hắn một quyền mới đi xuống giường thối lui đến bên cạnh bàn nói: “Hiện tại lập tức đi cho ta, đừng hòng tha chúng ta xuống nước!”
“Vật nhỏ hảo ngoan tâm na, hiện tại binh lính cả thành đều đang tìm ta, nhìn thấy ca ca ta thân hãm miệng hổ cư nhiên còn nhẫn tâm đuổi ta đi?”
Tử Li vẻ mặt chán ghét liếc mắt hắn một cái, “Ngươi không đi thì ta đi! Đừng đi theo ta là được!”
Nói xong bắt đầu mở ra cửa phòng, đi đến bên ngoài sương phòng Thánh dược
thủ kêu cửa. Đợi một hồi lâu mà lại không ai đáp ứng, Tử Li không khỏi
buồn bực, chẳng lẽ ngủ sâu như vậy?
“Đừng gõ, trong phòng không có ai!”
Quay đầu lại, thấy bàn tử kia khoanh tay tựa ở cạnh cửa vẻ mặt ngả ngớn nói.
Tự gánh vác tức giận, quay đầu lại không hề để ý đến hắn, nhấc chân oán
hận đá văng cửa phòng Thánh dược thủ, quả nhiên phát hiện bên trong rỗng tuếch, chăn đệm xếp chỉnh tề hiển nhiên không có bộ dáng dùng qua, bất
quá tay nải còn ở đó! Này cũng làm cho người an tâm không ít!
“Thánh.. ca của ta đi đâu vậy?” Xoay người chán ghét hỏi theo người vào tới.
Tên béo nhún nhún vai, “Ta làm sao biết!”
Vừa phẫn hận liếc mắt tên béo một cái, Tử Li mới vòng qua hắn trở lại trong phòng mình phanh một tiếng đóng cửa lại.
Kỳ quái, Thánh dược thủ đến tột cùng đi đâu vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT