Thu phong tiêu sắc
thiên khí hàn, thảo mộc diêu lạc lộ vi sương (Gió thu hiu quạnh trời rét lạnh, cỏ cây lay động lạc trong sương). Tiết trời cuối cùng của ngày
thu, cho dù là một cảnh một vật trong hoàng cung cũng tránh cho không
được suy sút.
Từ sau khi săn bắn trở về, Hoành
Húc phát hiện Tử Li rõ ràng tinh thần không tốt, mỗi ngày không phải
ngẩn người xuất thần thì là buồn ngủ. Chỉ là bởi vì ngực đã trúng một
chưởng của Mặc Sĩ Bằng Uy, tuy nói bị nhuyễn giáp cản lại vài phần lực
đạo, nhưng sợ là lưu lại tai hoạ ngầm gì đó, bởi vậy Hoành Húc luôn luôn cầu Thánh dược thủ lại đây xem chẩn vấn trị, chẳng qua mỗi lần thu được đều là câu trả lời thuyết phục ba phải cái nào cũng được, “Có phải bệnh hay không cứ nhìn y là thấy, tâm bệnh còn cần tâm dược a!” Hoành Húc
tuy rằng không vui, nhưng vẫn là không thể làm gì!
Khẽ thở dài, Hoành Húc vẫy lui mọi người bước vào nội thất, thấy Tử Li đang ngồi ở phía trước cửa sổ ngẩn người. Thân mình đơn bạc khóa bên trong
hồ cừu thật dày, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn oánh bạch như ngọc, đôi mắt
nhìn về thiên không, cánh môi khẽ mân, chân mày nhíu lại tựa hồ vị vây
trong vô hạn sầu lo, lúc này thiếu niên giống như chóp băng ngưng trên
cành, khẽ chạm liền vỡ, yếu ớt khiến người đau lòng.
“Đang suy nghĩ gì?” Hoành Húc đi qua đưa y toàn bộ ôm vào trong ngực, dưới
cằm cọ lên đỉnh tóc lành lạnh thấp giọng hỏi.
Người
trong lồng ngực hơi hơi giãy giụa, Hoành Húc cố chấp ôm chặt, động tác
giãy giụa quả nhiên rất nhanh bình phục.
“Đang suy nghĩ gì?” Lại hỏi.
“. . . . . . Mùa thu nơi này lạnh quá!” Biết nếu không trả lời, Hoành Húc tất sẽ tiếp tục quấn hỏi.
Rốt cục cũng chịu nói chuyện! Đạt tới mục đích, Hoành Húc vừa lòng nhẹ a
một tiếng. Tìm được bàn tay y giấu ở trong tay áo, quả nhiên có chút
lạnh, khẽ vuốt ve dán lên trên má mình, “Mùa thu đã như vậy? Vậy mùa
đông nên làm thế nào bây giờ?” Sở Kinh luôn luôn bốn mùa rõ ràng, bất
quá Bắc Linh là bốn mùa như xuân!”
Rút về tay của mình, Tử Li rũ xuống mi mắt.
“Tiếp qua một đoạn nữa thì hoa mai ở hậu viện sẽ nở, đến lúc đó chúng ta cùng đi thưởng mai được không?” Hoành Húc lại dán lên quấn quít lấy y nói
chuyện.”Bảo bối nhi như thế nào không đi ngự hoa viên hái đào ? Cứ bỏ
vậy quả đào sẽ rụng hết!”
Tử Li nhắm mắt lại không tiếp lời.
“Bảo bối nhi nhìn xem hai tên thị vệ của ngươi, cả ngày mân mê hỏa dược đem
Hạ Hà cung tạc đến khanh khanh oa oa (lồi lõm nhiều ổ = =), nếu không
quản thì sớm hay muộn ngay cả hoàng cung cũng sẽ nổ!”
“Bảo bối nhi lại muốn ngủ?” Hoành Húc lắc lắc thân thể y, “Coi như là thưởng cho ta hôm nay sớm trở về cùng ngươi, hảo hảo nhìn xem ta cùng ta nói
chuyện được chứ?”
“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Đưa tay thử.
Tử Li lập tức xoay mặt tránh đi bàn tay định tham trán mình, “Ta tốt lắm!”
Thần sắc Hoành Húc thoáng ảm đạm, bàn tay dừng ở giữa không trung mất mác
thu hồi, “Bảo bối nhi, có thể nói cho ta biết ngươi vì cái gì không vui
không? Là lo lắng hắc mã của ngươi? Nếu là như vậy cũng không cần quá
lo, ta đã phái người đi tìm nó!”
“. . . . . . Nó vốn cũng không phải là phàm vật, rời ta cũng là rất tốt!” Trầm mặc một hồi, Tử Li nói.
“Vậy, là lo lắng hiểu lầm của Mặc Sĩ Bằng Uy đối với ngươi? Yên tâm, ta nhất
định sẽ bắt được kẻ ở sau lưng sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất!”
“ Âm mưu nhằm vào ta coi như ít sao? Thôi, cho dù thật sự bắt được hung
thủ, thần tử của ngươi cũng sẽ không đổi cái nhìn với ta, là thị sủng mà kiêu, hại nước hại dân, không ai bì nổi, đê tiện thấp hèn, rắp tâm hại
người. . . . . . Những từ ngữ như vậy cơ hồ thành đại danh từ của ta!”
Nhìn tàn diệp ngoài cửa sổ đơn độc phất phơ ở trên không, Tử Li thản
nhiên nói.
Hoành Húc nghe vậy xoay qua thân thể y,
thẳng tắp nhìn vào đôi mắt hắc mã não kia, “Chỉ vì cái này mà tức giận?
Ngươi biết ngươi không phải, bảo bối nhi, làm gì phải cùng bọn chúng
chấp nhặt! Cảm xúc của ngươi rất dễ dàng chịu người khác đả động, này sẽ chỉ làm tinh thần của ngươi càng ngày càng sa sút!”
Tử Li đẩy ra hai tay của hắn, “Ngươi là hoàng đế ngươi tự nhiên sẽ nói như vậy, bởi vì người khác không dám đối với ngươi có dị nghị, nhưng ta lại không cách nào thừa nhận công kích của người khác đối với ta. Mặc kệ ở
trong lòng ngươi ta là người trọng yếu như thế nào, nhưng ở trong mắt
người khác xem ra ta chỉ là một kẻ hạ lưu xấu xa lấy sắc thị nhân đổi
lấy vinh hoa phú quý giống như tiểu quan kỹ nữ. Thân thể này là một chất tử biệt quốc chịu tù tha hương không có quyền không có thế so với dân
chúng bình thường còn thấp hơn, trong thân thể tuy là một linh hồn đến
từ dị thế không chỗ nương tựa bàng hoàng đến muốn chết! Nhưng ta có tôn
nghiêm, ta thực để ý, ta không phải luyến đồng để người khác cười khinh, mặc kệ ngươi đối với ta bảo bối bao nhiêu, khẩn trương thế nào, lí do
thoái thác như vậy ở trong lòng ta vĩnh viễn là một cái rễ dịch không
đi! Cho nên cùng ngươi ở một chỗ, ta sẽ không khoái hoạt!”
Hoành Húc trong lòng đau đớn, y không khoái hoạt? Chẳng lẽ ngày xưa đều là biểu hiện giả dối sao?
“Ta nghĩ rằng. . . . . . chỉ cần chúng ta yêu nhau đã là đủ rồi!”
“Đúng vậy, chỉ cần yêu nhau là có thể đối với tất cả sự tình cũng không quản
không để ý. Hoành Húc, chính là loại tự cho là đúng này của ngươi khiến
tình yêu của ngươi biến thành gánh nặng của ta!” Tử Li giọng điệu trở
nên cường ngạnh.
Hoành Húc nhíu mày, cảm thấy được
người trước mắt có chút cố tình gây sự , áp chế phiền muộn trong lòng,
Hoành Húc đem Tử Li ôm vào trong lồng ngực phóng hoãn thanh âm nói: “Ta
thực áy náy! Bởi vì ta nói qua sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi sẽ không cho
ngươi bị bất cứ thương tổn gì nữa, nhưng là ta nuốt lời, mặc kệ là thân
thể của ngươi hay là tâm của ngươi, ta đều khiến ngươi bị thương! Cho
nên ta có thể nhận tức giận của ngươi đối với ta, nhưng mà bảo bối nhi,
không được nói những câu cùng ta ở một chỗ ngươi sẽ không khoái hoạt như vậy, ngươi có biết, ta cũng không phải là một người hảo tính tình gì,
lời của ngươi có thể sẽ làm ta phát cuồng mà khiến ta trong lúc vô ý làm ra hành động thương tổn gì đó với ngươi, như vậy ta sẽ không thể tha
thứ chính mình!”
Tử Li chống lại ánh mắt thanh liệt (lạnh buốt) của hắn, chua xót trong lòng quay cuồng đến khó chịu.
“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi, ta còn phải đến ngự thư phòng nghị sự!”
Nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cửa, Tử Li suy sụp ngồi ở trên tháp.
“Ngươi dao động ?” Một thanh âm bỗng nhiên miễn cưỡng nói.
Tử Li giương mắt nhìn về phía người đang dựa nghiêng lên khung cửa sổ
không biết xuất hiện khi nào, thật lâu sau mới lắc lắc đầu, “Nếu đã
quyết định, thì không lay được!”
“Ta sợ có người hối hận, luyến tiếc người nào đó!”
“Mặc dù hối hận ta cũng sẽ không đổi ý!”
“A, tốt lắm! Vậy về sau cũng đừng quên những lời ngươi nói!”
“Cứ yên tâm đi!”
“Vậy thì hảo hảo chuẩn bị một chút đi, ngày rất nhanh sẽ đến!”
Đảo mắt một cái đã là nhân khứ ảnh không (người đi chỉ lưu lại khoảng không).
——— —————–
Thời gian qua mau nhật nguyệt như toa (thoi đưa), khi phiến mai lâm ở hậu
viện trong một đêm hồng anh tẫn nhiễm(hoa nở đầy), mọi người mới rõ ràng phát hiện, nguyên lai mùa đông đã sớm dừng lại.
“Hoa mai nở, ngươi không phải nói sẽ cùng ta đi thưởng mai sao?” Nhìn mảnh
băng thanh ngọc khiết khắp nơi, Tử Li khó có được chủ động mở miệng nói.
Hoành Húc tất nhiên là kinh hỉ, sủng nịch kéo kín cổ áo của y nói: “Vốn là
tính toán như vậy, nhưng nhìn thấy ngươi sợ lạnh biếng nhác liền bỏ qua ý niệm trong đầu, hôm nay ngươi đã chủ động ta làm sao lại không vui?
Chẳng qua để cho đừng hô to lạnh mới được!”
“Chuyện
này bệ hạ cứ yên tâm đi, nô tài sẽ chuyên môn chuẩn bị cho điện hạ một
tiểu thủ lô (lò ấm ôm trên tay), còn có hoa nhưỡng (rượu) noãn vị làm ấm dạ dày.” Lẫm Đức ân cần nói.
Phủ lên một tràng mai lâm băng chi phấn nhị, quang cảnh rộng lớn, ám hương
phù động, tú mỹ đến mê người! Giữa hô hấp lại là thanh hương ngập đầy
miệng, thấm tâm nhập tì (phổi)!
Giữa mai đình được
mang lên các loại điểm tâm đủ màu tinh xảo, trên thạch đắng cũng được
cẩn thận phủ lên một lớp nhuyễn điếm chống lạnh.
“Uống trước một chén hoa mai nhưỡng ấm thân mình!” Hoành Húc bưng lên bầu
rượu đặt trong nước ấm rót ra một chén tửu thủy thanh hương đưa đến
trước mặt Tử Li.
Tử Li nhìn hoa nhưỡng hỗn mai hương hơi hơi khốn quẫn.
“Yên tâm đi, uống một chén sẽ không say!”
Say rất tốt có phải hay không? Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoành Húc cười đến
vẻ mặt không có hảo ý, trong lòng Tử Li thầm bỏ thêm một câu.
Tử Li cố ý xa cách làm cho Hoành Húc trải qua cuộc sống gần một tháng cấm
dục, lúc này đã thấy Tử Li oánh ngạch phấn tai (trán bóng má hồng), môi
anh đào đô đô, trường tiệp thủy mâu (mi dài con ngươi long lanh=]),
thoáng nhìn giống như thật giống như ảo, tâm thần dao động, lại nhìn y
vươn cái lưỡi nhuyễn hương thử liếm liếm ly rượu, chỉ nghe oanh một
tiếng nổ, dục vọng vỡ đê! (= =|||)
Nhìn đôi môi anh đào thủy nhuận kia, Hoành Húc cảm thấy chính mình sẽ phát cuồng ngay sau đó!
Tử Li vui đến mức không có tiếp tục hành động làm cho người phạm tội mà là bỗng nhiên đứng lên, lửng thững đi xuống thềm đá đi đến một gốc cây mai xoay một ngón tay xem xét một trận nói: “Loại hoa mai này nhan sắc thật ra hiếm thấy, tử bạch sắc (màu tím trắng?)!”
Hoành
Húc áp chế dục vọng trong lòng, cũng đi đến bên cạnh Tử Li giải thích:
“Này chính là hình ngọc điệp, tuy nói có phong vận khác, nhưng hoa mai
loại ‘ kim tiễn lục ngạc (mai 6 cánh) ’ là đẹp nhất, bởi vì mùi nồng đậm nên đóa hoa có phục (lớp) có trọng.”
“Thì ra là thế, vậy nơi này có kim tiền lục ngạc?”
“Đương nhiên có, bên kia có vài cây!”
Tử Li theo ngón tay của hắn nhìn lại, thấy mấy cây ngạc lục hoa bạch, hàn
mai tiểu chi thanh lục (cành nhỏ xanh đậm) ngưng tuyết mà đứng. Đi qua,
vòng quanh mai lâm dạo một vòng, tiếp theo thật cẩn thận dùng ngón tay
nâng lên để sát vào ngửi một hơi, “Thật sự rất thơm, Hoành Húc.”
Vừa quay đầu lại, đôi môi mềm mại rõ ràng đảo qua gương mặt Hoành Húc không biết từ khi nào đã tiến đến phía sau, bốn mắt nhìn nhau, tâm thần câu
chiến.
Dục vọng vừa áp đảo xuống lại sôi trào, trình
độ thoán dược phiên cổn (quay cuồng) giống như hồng thủy càng không thể
vãn hồi. Đột nhiên siết qua thắt lưng của y, hung hăng hôn lên môi y,
cắn hôn nghiền áp, trằn trọc mút vào, bộ dạng thô lỗ vội vàng giống như
muốn cắn sâu vào lòng người.
Tử Li vòng lên cổ của hắn, cái hôn trúc trắc cũng không thiếu nhiệt tình lại dẫn tới dục vọng của hắn phát cuồng.
Mai hương tuyết sắc, thoáng chốc ngã lên đất.
Kích hôn liên miên rơi xuống, vạt áo tung bay, sợi tóc hỗn độn, băng cơ ngọc phu càng nổi lên nhiều điểm ấn ký màu đỏ tươi. Nhiễm tuyết hoa, ngã
xuống nền băng, thiếu niên ô phát ngọc thể thủy mâu (tóc đen thân ngọc
mắt trong suốt) như tiên đồng này, chính là tuyết liên nơi thiên sơn?
Lạc anh rơi rụng, cành quỳnh run rẩy. Sự lạnh giá nặng nề của mai hương làm cho người trong lồng ngực hơi hơi phát run.
“Không, không quay về, ngay tại nơi này!” Cánh môi run run, nhưng vẫn quật cường đến cố chấp.
Hỏa nhiệt bao trùm lên thân thể, tứ chi dây dưa, tình cảm thiêu đốt mãnh
liệt, chước liễu mai dung liễu tuyết (chặt mai nhập vào tuyết).
Một tiếng tê minh, bài khai đau đớn tựa như tuyên khắc dấu vết vào linh hồn.
Lại dùng lực, sâu hơn chút! Muốn đem phần đau đớn này chặt chẽ khắc vào trong lòng.
Hôn tới nước mắt nơi khóe mắt thiếu niên, động thân đem hỏa nhiệt phun ở chỗ sâu trong thân thể.
“Ta yêu ngươi, bảo bối nhi!”
Nước mắt cấp tốc rơi, Tử Li ôm đầu Hoành Húc thấp giọng khóc nức nở.
“Cáo biệt xong rồi sao? Thời gian của chúng ta rất gấp!” Người nọ bỗng nhiên xuất hiện, hắc y hắc mạo ở giữa hồng mai tuyết trắng càng thêm đột
ngột.
Lau khô nước mắt giúp Hoành Húc mặc y phục tử tế, lại nửa tha nửa ôm đưa hắn tới trên thạch đắng nằm úp sấp hảo.
“Hắn không có việc gì đi?”
“Chỉ là trúng một chút trầm hương của ta, không chết người được, ngủ ít nhất hai ngày liền tốt lắm!”
Tử Li nhìn gương mặt nghiêng của Hoành Húc, trong lòng co rút đau đớn.
“Thực xin lỗi, Húc!”
Lông mi run rẩy, môi tuyến thả lỏng hơi hơi nhếch lên, trong lúc ngủ mơ có
phải vẫn còn ôm ấp thiếu niên băng thanh như liên?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT