- Có thể nói chuyện được không?
A Trạch cũng không có để ý đến biểu tình không kiên nhẫn trên mặt người đàn bà kia, chậm rãi nói.
- Ta cần phải nói chuyện với cô sao?
Khóe miệng của người đàn bà kia hơi cong lên, thoáng hiện ra nụ cười mang theo một nét trào phúng.
- Cô thì có cái gì có thể bàn với tôi chứ?
- Đúng, là về khách sạn này.
A Trạch nói.
- Nơi này không quá an toàn, dường như là có thứ gì đó không sạch sẽ. Bạn của tôi và bà chủ của khách sạn đều đã đi rồi. Tôi cảm thấy cô cũng ở nơi này, có quyền được biết chuyện này.
- Ồ? Xem ra thì cô đang lo lắng cho tôi?
Người đàn bà kia nở nụ cười.
- Thứ gì đó không sạch sẽ? Trên đời này có thứ gì đó không sạch sẽ sao?
Người đàn bà này không đơn giản. Đây là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu A Trạch. Nếu là một người đàn bà bình thường, khi nghe thấy loại lời nói này của A Trạch, phản ứng đầu tiên chỉ sợ sẽ là thất kinh. Dù sao thì đối với những chuyện quỷ quái linh tinh gì đó, sức chống cự của phụ nữ tương đương với không có.
Đông một tiếng. Cánh cửa phòng đóng lại. A Trạch ngẩn người, đây là ý gì? Chẳng lẽ người đàn bà này đã sớm biết chuyện nơi này có quái vật, hơn nữa cũng không sợ hãi?
- Mời vào đi.
Thanh âm mở cái khóa an toàn vang lên, cửa phòng lại mở ra. Trên mặt người đàn bà kia mang theo một cỗ hứng thú, tươi cười xuất hiện ở cửa.
- Có lẽ chúng ta có thể tâm sự, ta thực sự có hứng thú đối với thứ gì đó không sạch sẽ mà cô nói tới.
- Tôi tên là A Trạch.
A Trạch ngồi ở trên ghế mở miệng nói.
- Chồng của cô đi vắng à, vẫn chưa về sao?
- Gọi ta là Mị được rồi.
Nữ nhân kia tươi cười rót cho A Trạch một chén nước, đưa cho nàng.
- Không cần để ý tới hắn, vẫn là nói đến cái chuyện tình không bình thường gì đó mà cô đã nói đi.
Tay của người đàn bà này… Tuy rằng nhìn qua thì rất nhỏ, nhưng mà dường như bên trong ẩn chứa lực lượng tương đối mãnh liệt…
Hay là nữ nhân này cũng là người có linh năng lực sao? Nhưng mà vì sao mà ta lại không cảm giác được cái gì? Chẳng lẽ là bởi vì ta và nàng chênh lệch quá xa sao?
Trong lúc A Trạch tiếp nhân chén nước Mị đưa tới đã khẽ chạm nhẹ vào ngón tay của nàng. A Trạch cảm thấy cái ngón tay màu xanh nhạt mảnh khảnh kia, dường như không hề yếu nhược như cái vẻ ngoài mà nó biểu hiện ra. Hơn nữa, dường như…Có một mùi máu tanh nhàn nhạt. Đôi tay này, nhất định đã giết người…A Trạch thầm nghĩ trong lòng.
- Không sao cả chứ? Nhìn cô dường như có chút thất thần.
A Trạch đang xuất thần thì Mị nhẹ giọng nở nụ cười. Nụ cười kia ở trong mắt A Trạch có một loại cảm giác kỳ quái.
- Không quá giống nhau, tuy rằng bộ dáng có chút tương tự, nhưng mà nụ cười như thế này, liền giống với dã thú săn mồi ở ngoài thực tế. Còn nụ cười của Tiểu Manh thì rất hiền hậu, giòn vang như là thủy tinh vậy. Có lẽ chỉ là bộ dáng có chút giống nhau mà thôi…
A Trạch kể lại toàn bộ những việc lạ phát sinh trong căn phòng của khách sạn và đoạn băng quay được buổi tối hôm đó cho Mị nghe. Trong quá trình nói, A Trạch cẩn thận quan sát vẻ mặt của Mị. Không có ngoài ý muốn, cũng không có kinh sợ. Biểu hiện như thế này…Giống như là đang phấn khích khi nghe một câu chuyện xưa vậy…Chẳng lẽ là vì người đàn bà này cảm thấy lời nói của mình không đáng tin sao?
- Tóm lại toàn bộ mọi chuyện chính là như vậy. Cô cũng là một người thuê phòng ở chỗ này, tôi cảm thấy cô cùng có quyền lợi được biết chuyện này.
A Trạch nói.
- Như vậy mục đích của cô khi nói với tôi những chuyện này, chỉ đơn thuần là muốn nói cho ta biết ở nơi này có quái vật, muốn ta rời đi sao?
Mị nở nụ cười.
- Tiếp tục nói đi, ta nghĩ hẳn là cô vẫn còn có mục đích của mình, nếu không sẽ không kể lại toàn bộ mọi chuyện cho tôi nghe như vậy. Cô chỉ cần nói cho tôi biế nơi này có quỷ cần mau chóng rời đi là được.
- Không sai.
A Trạch gật gật đầu.
- Xem ra cô cũng là một người có linh năng lực, hơn nữa năng lực hẳn là mạnh hơn tôi nhiều lắm. Tôi cần sự trợ giúp của cô.
- Là người có linh năng lực sao? Cứ xem như thế đi.
Mị nở nụ cười khanh khách, giống như đang nghe một câu chuyện cười rất thú vị vậy.
- Cô cần ta giúp đỡ như thế nào.
- Con quía vật kia có thể bất tri bất giác thôi miên người ta. Tuy rằng tôi tin tưởng có thể chính diện giao phong để đánh bại nó. Nhưng mà đối với cái loại năng lực thôi miên này, tôi bất lực. Cho nên cần phải có người giúp tôi bảo trì thanh tỉnh, hoặc là có thể đánh thức tôi từ trạng thái thôi miên tỉnh lại.
- Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Nhưng mà ta vẫn còn một vấn đề.
Mị nghiêng đầu nhìn A Trạch.
- Vì sao ta lại phải giúp cô? Hoặc là nói vì sao cô phải giết con quái vật kia?
- Ừ?
A Trạch bị những lời này khiến cho sửng sốt.
- Con quái vật kia xúc phạm tới cô sao? Hay chỉ đơn thuần là chánh nghĩa của cô cảm thấy bị quấy phá?
Mị mang theo vẻ tươi cười nói.
- Tôi muốn biết.
- Tuy rằng bây giờ còn chưa có chứng cứ xác minh con quái vật kia có làm bị thương người hay không, nhưng tôi nghĩ đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
A Trạch nghĩ một chút nói.
- Ai cũng không thể xác định được một con quái vật có thể làm ra sự tình gì. Dù sao dùng suy nghĩ của con người để đi đoán hành động của quái vật, đây là chuyện không thể thực hiện được.
- Phương thức suy nghĩ của nhân loại sao? Nhân loại thật sự là rất thích làm ra vẻ mình là sinh vật khôn ngoan.
Mị nhẹ nhàng thở dài một hơi.
- Ta có thể giúp cô, giúp cô từ trạng thái thôi miên tỉnh lại, nhưng mà tôi cũng sẽ không ra tay giúp cô tiêu diệt con quái vật kia, có được không?
- Chuyện này không có vấn đề.
A Trạch gật gật đầu.
- Cái loại sự tình này để tôi làm làm được rồi. Dù sao thì chuyện thú vị như vậy, không thể để cho người khác tranh đoạt.
- Vậy được rồi, cô cứ về chuẩn bị đi, trước khi hành động cứ cho ta biết một tiếng là được.
Mị chậm rãi nói.
- Ngày mai, có được không?
A Trạch hỏi.
- Hôm nay hơi trễ rồi, hơn nữa tôi cũng cần một chút thời gian để chuẩn bị.
- Có thể, ngày mai cô cứ chuẩn bị kỹ càng đi, khi nào cô cần tôi sẽ xuất hiện.
Mị gật gật đầu.
- Tốt lắm, cứ như vậy đi, đa tạ.
A Trạch đứng dậy, đi tới cửa, ngay tại lúc gần đi ra khỏi cửa thì đột nhiên dừng lại.
- Tôi có thể hỏi cô một vấn đề được không?
A Trạch mở miệng nói.
- Vì sao mà tôi không thể cảm giác được cường độ linh lực trên người cô. Bởi vì là cô quá mạnh mẽ hay là vì tôi quá yếu?
- Cái này sao…Có lẽ là bởi vì linh lực của ta tương đối đặc thù.
Mị trầm ngâm một chút nói.
- Cường độ linh lực của ta không thể dùng phương pháp bình thường để cân nhắc, hơn nữa tôi cũng không phải là người có linh năng lực bình thường.
A Trạch gật gật đầu, rời khỏi phòng của Mị.