- Nơi này, một ngày chỉ có hai tuyến xe là có thể đi đến thành phố gần đây, nếu không nhanh lên thì sẽ không kịp đâu.
Dương Nhan căn môi, có chút buồn rầu. Tuy rằng bình thường A Trạch có chút lạnh như băng, nhưng mà dù sao cũng là một người bạn cùng nhau đi tới. Để lại một mình nàng ở chỗ này thật có chút không đành lòng. Nhưng mà lòng quý trọng đối với tính mạng của mình đã chiến thắng cái tia không đành lòng nho nhỏ kia. Dương Nhan thở dài, không quay đầu lại nữa mà bước nhanh đi.
- Cần có một cái biện pháp…
A Trạch lấy từ trong hành lý ra hai quyển sách kỳ quái. Không ngừng tìm kiếm ở bên trong.
- Nếu như có thể biết quái vật này là chủng loại gì thì tốt rồi…
Ba người ngồi ở trên đường lớn chờ xe. Ba người hơi mệt một chút, nhưng mà có thể rời xa cái khách sạn quỷ dị kia, trong lòng của ba người vẫn cảm thấy thoải mái hơn một chút. Từ trên xe đi xuống, nhìn thấy bốn phía đều có đèn nê ông sáng lên. Có cảm giác dường như mình đã sang một cuộc sống khác.
- Rốt cục thì cũng đã về tới thành phố.
Đôi mày đang nhíu của Ngô Thanh Thanh rốt cục cũng buông lỏng ra.
- Đến cái địa phương nơi nơi đều là người này sẽ làm cho lòng càng thêm yên ổn một ít. Tôi thể không bào giờ…Đi đến bất kỳ cái thị trấn nhỏ hẻo lánh nào như vậy nữa.
- Trời đã sắp tối, chúng ta đi tìm một cái khách sạn trước đi.
Trần Tự Lực nói.
- Chờ đến khi trời sáng, chúng ta sẽ mua vé máy bay trở về.
- Cũng được.
Ngô Thanh Thanh duỗi lưng một cái.
- Mấy ngày nay đều ngủ không được ngon giấc, khuya hôm nay có thể an tâm ngủ một giấc.
- Tôi có chút bận tâm về A Trạch.
Dương Nhan ở một bên nhỏ giọng nói.
- Nàng là một cô bé, ở lại chỗ nguy hiểm như vậy…
- Chính là cô ta không muốn đi theo chúng ta.
Ngô Thanh Thanh cắt đứt lời nói của Dương Nhan.
- Cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng là nàng gây tội thì phải chịu tội mà thôi.
Khách sạn ba sao, các loại phương tiện so với cái khách sạn ở trong thị trấn nhỏ kia thì tốt hơn nhiều. Dương Nhan tử trong phòng tắm đi ra, lau khô tóc, lại mở máy tính ở trên giường ra, kết nối với mạng inte của khách sạn.
Hồi tưởng lại cảnh tượng đêm hôm đó, trong lòng Dương Nhan có chút là lạ, dường như là toàn bộ đều không tầm thường. Từ ngày người đàn ông có ảnh hiển thị là con thỏ kia gửi tấm phùa qua. Trong óc của nàng thường xuyên nảy ra một số ý tưởng kỳ quái. Dương Nhan mở một trang wed ra, muốn xem các tin tức gần đây.
Thành phố xảy ra một vụ giết người, hai thanh niên ở trong nhà bị người ta dùng hung khí đâm từ phía sau lưng. Vụ án đang ở trong quá trình điều tra. Theo cảnh sát tiết lộ thì đây là một vụ án mạng trong phòng kín. Cửa phòng và cửa sổ đều bị khóa trái, không có bất kỳ dấu vết nào chứng tỏ là có người tiến vào. Thủ pháp giết người của hung thủ vẫn đang trong quá trình điều tra của cảnh sát.
Tin tức thứ nhất cũng không gây được sự chú ý. Cái khiến cho Dương Nhan chú ý chính là bức ảnh khi còn sống của hai nạn nhân ở bên dưới dòng tin tức. Mà một người trong đó, Dương Nhan cảm thấy có chút quen mắt, hình như là đã gặp ở nơi nào rồi…!
Buổi tối ngày hôm đó, A Trạch không có tiếp tục trở lại căn phòng quỷ dị kia qua đêm, mà là về gian phòng của mình ngay từ đầu. Cuồng nhiệt không có nghĩa là lỗ mãng. Trước khi chưa nghĩ ra được phương pháp nào có thể đối phó với khả năng thôi miên của con quái vật kia. A Trạch sẽ không dễ dàng tiếp tục bước vào gian phòng kia.
- Dương Nhan mang cả máy tính đi, có chút phiền toái.
A Trạch nằm ở trên giường, có chút buồn bực.
- Nếu vẫn còn máy tính ở đây, có lẽ có thể tìm được đôi chút thông tin về con quái vật kia thông qua dấu vết để lại…
A Trạch đột nhiên nhớ tới một người, nếu là hỏi người đó, có lẽ sẽ biết được một ít tình huống về loại quái vật này. Nhưng mà A Trạch nghĩ nghĩ, lại bỏ qua quyết định này. Từ sau sự kiện ảo nhân ở sân trường lần trước, những lời quở trách của Minh Diệu vẫn còn khắc ghi ở trong lòng nàng. Không thể dễ dàng cúi đầu chính là nguyên tắc của A Trạch. Sau khi tu luyện theo quyển luyện khí thuật kia, lòng tin của A Trạch lớn mạnh lên, nàng muốn dựa vào lực lượng của chính mình để giải đáp cái bí ẩn này, bắt con quái vật kia để Minh Diệu không thể xem thường chính mình nữa.
Hiện tại trong cả khách sạn chỉ còn lại có một mình nàng, cái đối vợ chồng người kia vẫn chưa về. Mà bà chủ cũng bởi vì việc lạ phát sinh lần này mà không dám tiếp tục ở lại nơi này. Giao lại chìa khóa cho A Trạch, còn chính bản thân bà ấy thì đi ở nhờ nhà người thân. Cả khách sạn trống rỗng, một chút thanh âm cũng đều không có, im lặng giống như một cái tử thành.
Chi nha…Đông.
Ngoài cửa truyền tới tiếng mở cửa rất nhỏ, thanh âm này đã đánh vỡ sự yên lặng của cả khách sạn, vì vậy nghe có vẻ là rất rõ ràng. A Trạch nhíu mày, đôi vợ chồng ở đối diện này thật có chút cổ quái. Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã rời khỏi khách sạn, mãi cho đến đêm khuya mới trở về. Hơn nữa mỗi lần đều không thể nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu của bọn họ. Xuất quỷ nhập thần cứ như là U Linh vậy, mãi cho khi đến mở cửa, mới có thể từ cái thanh âm phát ra khi mở cánh cửa phòng mà đoán ra được, người ở phòng đối diện quay về. Điều này cũng không phải là kỳ quái nhất, điều khiến A Trạch kỳ quái nhất chính là mỗi lần đối diện với người đàn bà kia, A Trạch đều cảm thấy nàng rất giống Diệp Tiểu Manh. Lại chưa từng gặp chồng của người đàn bà kia ở tầng hai, chỉ có sáng sớm mỗi ngày, mới có thể nhìn thấy người đàn ông có bộ mặt đáng khinh kia đứng ở cửa khách sạn, đợi người đàn bà kia từ trong khách sạn đi ra.
Chẳng lẽ quái vật kia xuất hiện có liên quan đến đôi vợ chồng kỳ quái này sao? Ý niệm này mới chỉ hiện lên trong đầu được một nháy mắt A Trạch liền bác bỏ khả năng này. Dựa theo lời bà chủ nói, việc lạ này từ mười năm trước đã có rồi, mà đôi vợ chồng kỳ quái này, chẳng qua là đến trước đám người Dương Nhan và nàng có mấy ngày. Hơn nữa, quái vật này hẳn là có liên quan đến người thiếu nữ bị mất tích từ mười năm trước, vì thế khả năng có liên quan tới hai người này không lớn.
Có lẽ nữ nhân này có thế giúp đượ cái gì. A Trạch từ trên giường đứng lên, đi ra cửa phòng.
Mặc kệ người đàn bà kia có thể giúp đỡ hay không, chuyện đã xảy ra thì vẫn cần phải nói rõ với nàng một chút, dù cho nàng không muốn giúp đỡ thì cũng không thể để nàng cứ thế ở lại đây dưới tình huống cái gì cũng không biết như vậy được. Sự tình này cần phỉa nói rõ ràng với nàng. Muốn ở lại hay là ra đi thì cứ để cho người đàn bà kia quyết định là được. A Trạch đã quyết định đi đến cửa phòng đối diện.
- Có chuyện gì sao?
Cánh cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ, gương mặt của người đàn bà kia lộ ra ở cái khe hở đó, vẫn là diễn cảm cao ngạo và lời nói lạnh như băng.