Tà Thần, Tô Trường An không phải là lần đầu tiên nghe nói.
Trong mộng cảnh ở thành Tây Giang, Chúc Âm đã từng nói tới nó.
Nó là một thứ làm cho các Chân Thần như Chúc Âm sợ hãi. Chúc Âm từng nói, Tà Thần đã bị phong ấn ở cuối trong Thần Mộ, theo lý thuyết nó không thể xuất hiện ở nơi này, sao nó lại ra được?
Và vì sao, Tà Thần này lại nhắm trúng Cổ Ninh?
"Làm sao ngươi trốn ra được khỏi Thần Mộ?" Tô Trường An hỏi.
Tà Thần cũng có tộc quần của mình, hắn thật sự sợ đúng như lời Chúc Âm nói, nếu Khai Dương mở ra Thần Mộ, thả Thần tộc và Tà Thần ra ngoài, thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
"Ngươi cũng biết Thần Mộ?" Bóng đen cười, lời như khen ngợi, kì thực là mỉa mai.
"Tiên đạo của ngươi chưa đại thành, nói thẳng là mới nhập môn mà thôi, không đủ khả năng tạo nên uy hiếp gì cho chúng ta được, đợi tới lúc Đại Đế hàng lâm, cái thế giới này sẽ trở thành vật trong bàn tay chúng ta.”
"Đại Đế?"
"Đại Đế? Nói như vậy, các ngươi đã liên hệ được với Thiên Ngoại?" Đúng lúc này, một giọng già nua vang lên.
Giọng nói kia không to, nhưng mỗi người đều nghe thấy rất rõ.
Tô Trường An quay đầu qua, một lão giả đang từ từ đi tới. Lão giả này không phải người xa lạ, chính là Ngụy lão tiên sinh.
"...”
Ông rất già, tóc râu đều bạc trắng, cơ thể gầy gò, nhưng bước chân lại vô cùng vững vàng, cả cơ thể như hòa vào một thể với trời đất.
Ông không yếu, ông rất mạnh.
Chỉ một cái nhìn, Tô Trường An liền cho ra kết luận như vậy.
Nhưng mạnh tới cỡ nào thì Tô Trường An không biết.
Bóng đen nhìn lão giả, kinh ngạc.
"Là ngươi? Ngươi còn sống? Làm sao có thể!" Nó kêu lên.
"Đại kiếp nạn chưa đến, ta sao dám chết?" Ngụy lão tiên sinh híp mắt vui vẻ nhìn bóng đen.
"Nào nói đi, Đại Đế của các ngươi chừng nào thì tới đây?" Ông hỏi, giọng cực kì bình thản, nhưng lại nghiêm túc uy nghiêm.
"... Không thể nào... Ngươi không thể nào còn sống... Đã lâu tới như vậy, con người không thể nào sống lâu như vậy...” Bóng đen vẫn chìm trong khiếp sợ của mình, như không hề nghe thấy câu hỏi của lão giả.
"Xem ra, nhất thời nửa khắc, nó sẽ không nói.” Lão giả lắc đầu, quay qua nói với Tô Trường An: "Để ta mang nó đi, ta muốn hỏi chuyện nó một chút.”
Ngụy lão tiên sinh nói rất cực kỳ khách khí, nhưng Tô Trường An biết không phải ông đang hỏi xin ý kiến hắn, hắn đã học được rằng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả quy tắc đều là số không.
Nhưng hắn vẫn lắc đầu.
Hắn nhìn thẳng vào mắt lão giả.
"Làm sao ta biết ông không phải là cùng một phe với nó? Ông là ai? Nó là ai?"
Không ngờ lão giả bị hắn hỏi vặn, lại gật đầu.
"Cũng phải.” Ông gật gù.
Ngay thời khắc này, không chỉ người, cả gió, cả mây, cả trời, cả không gian đều ngừng lại.
"Ta gọi là Thương Linh.” Lão giả nói.
"Thương Linh?" Tô Trường An chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.
"Chưa từng nghe tới?" Lão giả cười, "Cũng phải. Chúng ta đã ẩn thế rất nhiều năm, thế nhân đã sớm quên chúng ta đi rồi.”
Lão giả không phải nói ta, mà là ‘chúng ta’.
Có nghĩa, ông không chỉ có một mình, ông còn có những người đồng bạn khác giống mình.
"Chúng ta là một trong những người bảo vệ trật tự của thế giới này, vâng mệnh Thiên Đạo, chịu trách nhiệm bắt những thứ vật từ ngoại vực tự xưng là Kiếp này.”
Tô Trường An cau mày, rõ ràng là vẫn chưa hiểu.
Lão giả im lặng một lúc, nói thêm.
"Kỳ thật, chúng ta và Thiên Lam của các ngươi giống nhau, vâng mệnh của trời, nhưng ngươi là chịu trách nhiệm bảo vệ muôn dân trăm họ, còn chúng ta là chịu trách nhiệm bảo vệ thế giới này được an toàn, tránh không bị bọn quái vật từ bên ngoài này tới quấy nhiễu.”
Ông vỗ đầu, nói thêm.
"Đúng rồi, chúng ta còn có một tên gọi khác nữa.”
"Đông Đẩu.”
---o0o---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT