Kiếm của Tô Trường An đã xuất vỏ, làm gì còn tâm tư quan tâm tới chuyện vì sao bóng đen biết được về Tiên.
Hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, là chém chết cái bóng đen này mà thôi.
Ba nghìn hoa sen nở rộ, đẹp vô cùng, nhưng cũng trí mạng vô cùng.
Đao của Tô Trường An chém thẳng vào đầu của bóng đen.
Đôi mắt đỏ huyết quang lóe lên, tà lực quanh thân cuồn cuộn, nó không tránh không né, cường ngạnh va chạm vào ba ngàn hoa sen và lưỡi đao của Tô Trường An.
Oanh!
Một tiếng nổ vang trời, sóng khí bùng lan ra xung quanh, bàn ghế, khách khứa ngã nhào.
Tiếng kinh hô, tiếng la khóc lại ngập tràn đại điện.
Hai người tiếp tục đấu tay đôi chừng hơn mười hơi thở, sau đó cả hai đều văng ra.
Khóe miệng Tô Trường An đã ứa máu tươi, huyết quang trong mắt bóng đen cũng yếu đi vài phần.
Có vẻ hai người ngang tài ngang sức.
Tô Trường An lạnh lùng nhìn bóng đen, bàn tay cầm đao hơi run rẩy, ba nghìn linh kiếm trên đỉnh đầu cũng ảm đạm vài phần.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tô Trường An hỏi lần nữa.
Bóng đen này quả thực là quá mức cổ quái, tuy khí tức của nó vô cùng âm lãnh, nhưng khí thế lại chỉ tới Vấn Đạo cảnh. Hồi còn là Thiên Thính cảnh, Tô Trường An đã giết được tu sĩ Vấn Đạo cảnh, nhưng hôm nay đã Vấn Đạo, vốn tưởng trên đời ngoài Tinh Vẫn thì không còn ai uy hiếp được mình, nhưng đấu với bóng đen này lại chỉ có cân sức ngang tài!
Từ lúc bắt đầu tu hành đến nay, Tô Trường An trong cùng cảnh giới chưa bao giờ gặp địch thủ, bóng đen này rốt cuộc có lai lịch gì mà có được bản lãnh như vậy.
Bóng đen kia cười khẩy, "Ta là ai có gì quan trọng, quan trọng là… Tiên đạo của ngươi từ đâu mà có?"
Nó dừng một chút, nói thêm: "Trong thế giới này không thể có Tiên!"
Nó nói câu này với ngữ khí cực kỳ chắc chắn, như nắm rõ thế giới này trong lòng bàn tay.
Tô Trường An từ trong lời nói của nó nghe ra được một ít manh mối, ít nhất bóng đen này hẳn đã tồn tại từ rất xa xưa, vì cái chữ Tiên này người bình thường không thể nào biết được ý nghĩa thật sự của nó, ngay cả tu luyện giả mà cũng còn cực ít người biết.
Nhưng rõ ràng bóng đen không có ý định nói cho hắn biết thân phận của nó.
Tô Trường An cũng không buồn hỏi thêm, linh lực lại phóng ra, nhắm thẳng vào bóng đen.
Bóng đen cũng triệu tập hắc khí quanh thân để đối kháng.
Hai bên lại tiếp tục giao đấu một trận, sau đó lại cùng lùi về.
Tô Trường An vừa hạ xuống, đã lại xách đao xông lên, không định cho bóng đen kia cơ hội lấy lại sức.
Chỉ trong vòng mười hơi thở, hai bên đã đấu nhau hơn mười lần.
Tà lực quanh thân của bóng đen đã giảm hẳn đi, không còn được khí thế cường hãn ban đầu, Tô Trường An ngược lại, càng đánh càng mạnh, chém thẳng vào đầu bóng đen.
Bóng đen cuối cùng cũng thấy sợ.
Tô Trường An như một cỗ máy không biết mệt mỏi, không ngừng xông tới công kích bóng đen, tà lực bị đánh tiêu hao không thể nào bổ sung lại được, nên bóng đen dần dần có vẻ không chống đỡ nổi nữa.
Oanh!
Lại một tiếng nổ to.
Lần này, Tô Trường An xách đao đứng ngạo nghễ ở nguyên chỗ, bóng đen lại lùi ra sau mấy trượng, rõ ràng là đã rơi xuống thế hạ phong.
Nó vừa đứng vững, Hạ Hầu Huyết đã gác lên cổ nó, Tam Thiên Phù Đồ cũng vây chặt lấy nó, trói chặt nó ở giữa không trung.
"Ngươi còn có một cơ hội cuối cùng! Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai?" Tô Trường An lạnh giọng hỏi, đôi mắt lạnh băng đầy sát ý.
"Hừ!" Bóng đen chỉ hừ một tiếng, không sợ chút nào.
Ba nghìn linh kiếm quanh thân bóng đen reo vang, vẻ muốn xoắn vào bóng đen, xé nát nó.
"Ngươi thật không sợ chết?" Tô Trường An lạnh giọng.
"Ngươi không giết được ta.” Bóng đen kia cũng lạnh lùng nhìn Tô Trường An.
Ngươi không giết được ta?
Tô Trường An sững sờ.
Hắn cảm thấy hắn không có lý do gì không giết chết được bóng đen này.
Trừ phi...
Trên đời này chỉ có một thứ giết không chết được, đó chính là Thần!