Diệp Trúc Phàm ngẩng đầu lên, mồ hôi hột chảy vào mắt, có phần kích động, ánh mắt mơ hồ nhưng vẫn có thể thấy được sự băng lãnh nghiêm túc trên gương mặt Đường Kiến Tâm. Anh gật đầu, khàn khàn nói:
- Lão đại, mười tám năm trước bốn người bọn em đã thề, chị mãi mãi là lão đại của bọn em! - Do đó dù cuối cùng chết tại nơi đây, bọn em cũng tin chị sẽ mang xác bọn em đi ra khỏi nơi này!
Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung gật đầu, đồng thời chăm chú nhìn Đường Kiến Tâm. Đó là sự tín nhiệm khắc sâu từ tận xương tủy! Viền mắt Đường Kiến Tâm đã có chút run rẩy, có chút đau. Tia sáng toát lên từ trong mắt mỗi người bọn họ không hề báo trước đã đi vào đôi mắt cô, ánh sáng ấy gần như khiến cô không dời đi được. Nhưng cô lại cứng rắn buộc mình quay đi, trong lòng như có thứ gì đó đang chậm rãi nát vụn, từ một góc rồi lan dần ra rộng hơn, cuối cùng đổ sập xuống!
Song, sự sụp đổ ấy như cái gì đó khiến khóe miệng Đường Kiến Tâm cong lên, thời khắc này, cô loáng thoáng biết rằng, cô sẽ không bao giờ coi nhẹ bọn họ nữa!
Nếu bọn họ có thể thoát ra khỏi nơi này!
- Được, tin tưởng tôi. Trừ phi tôi ngã xuống, bằng không tất cả mọi người đều phải sống thật tốt! - Đường Kiến Tâm nhìn bốn người, dứt khoát bước về phía trước. Tiểu Ngải lau mắt, cắn môi đuổi theo Đường Kiến Tâm. Đó là chị của cô, chị ấy còn không sợ thì việc gì cô phải sợ?
Nếu quả thật xui xẻo đến mức "được" Diêm vương coi trọng, cùng lắm thì chết thôi, mười tám năm sau Tiểu Ngải cô vẫn là một trang hảo hán... Chết nhầm, nữ hiệp!
Sở Tử Ngang đỡ Amazon. - Người anh em, để tôi đi! - Diệp Trúc Phàm nâng mông Amazon để anh ta nằm lên lưng mình.
- Không cần đâu, cậu đi giúp lão đại đi! Trong bốn người chúng ta thì cậu dùng súng tốt nhất, còn tên này cứ để tôi!
Nếu Diệp Trúc Phàm đã nói vậy thì Sở Tử Ngang cũng không phản bác. Bây giờ không phải lúc để tranh luận. Hơn nữa bọn họ đều biết, thời khắc quyết chiến chân chính mà chỉ dựa vào lão đại không thôi thì bọn họ đều "về vườn" hết đó!
- Tâm Dung, cô che chở tốt cho bọn họ, tôi đuổi theo lão đại!
Hạ Tâm Dung gật đầu.
- Yên Tâm!
Sở Tử Ngang đi rồi, Hạ Tâm Dung thật muốn đá vào mông Amazon mấy phát, nếu không phải Diệp Trúc Phàm đang cõng anh ta.
- Lúc mà anh ta tỉnh lại ấy à, tôi mà không cho mấy chục con rắn ra dọa anh ta thì ngay cả mẹ tôi cũng không bằng lòng!
Diệp Trúc Phàm cũng cười:
- Đúng thế, nhớ cho tôi một phần! Chết tiệt thật, nhìn gầy đét vậy mà còn nặng hơn cả lợn! Quay về kiểu gì cũng phải bắt tên này giảm cân!
Hạ Tâm Dung cũng thây vui vẻ:
- Anh ta mà còn giảm cân nữa chắc xương cũng giơ hết cả ra cho coi!
Diệp Trúc Phàm: "..."
Mấy người đi qua một hành lang trống trải tối đen. Tới cầu thang, Đường Kiến Tâm đứng lại, nghĩ xem nên đi thế nào.
- Hắc Kiệt từng nói trên tầng hai là phòng của thượng cấp, bên trong đó có thể có nơi đi thông ra bên ngoài! - Sở Tử Ngang đuổi theo Đường Kiến Tâm, đứng cạnh cô giải thích.
Những tư liệu bên trong khu biệt thự đã trao đổi rõ ràng với Hắc Kiệt. Ban đầu bọn họ dự định là sẽ chuyển nhóm hàng kia tới tầng hầm của khu biệt thự rồi thông qua lối đi ngầm ở phòng thượng cấp ra ngoài. Không ngờ giờ lại là tình huống như này!
- Có lối đi ngầm sao anh không nói sớm! - Tiểu Ngải liền kêu oa oa. Mấy người này cố ý đấy hả, nhìn cô khẩn trương thấy rất vui à?
Đường Kiến Tâm cũng thấy bất ngờ, Sở Tử Ngang cũng thất thật oan ức.
- Tôi muốn nói nhưng mấy người đâu có cho tôi cơ hội nói đâu?
Bọn họ luôn ở phía sau, hơn nữa cũng đang đi tới tầng hai mà. Nếu đường không sai, bọn họ sẽ không lên tiếng nhắc nhở. Huống hồ bây giờ nói cũng đâu có muộn?
Đám Diệp Trúc Phàm tới nơi thì nghe được cái giọng điệu uất ức kia của Sở Tử Ngang, lắc đầu.
- Hắc Kiệt từng nói, lúc mà cục tình báo rút khỏi đó thì lối đi kia đã bị phát hiện, không biết có bị bịt lại hay không nữa!
Sở Tử Ngang đi tới giúp đỡ Amazon trên lưng Diệp Trúc Phàm, giật mình: "Bị bịt? Sao tôi không nghe Hắc Kiệt nói gì cả?"
Tiểu Ngải trợn tròn mắt. - Bị bịt, có ý gì? - Cô vừa mới thấy được hi vọng, thế nào mà ngay sau đó lại nói với cô, bọn họ vẫn phải chờ chết ở đây hả! Trời ơi, có còn thiên lý gì hay không!
- Anh còn dám nói, lúc đó anh đang làm cái gì hả? - Hạ Tâm Dung hai tay chống nạnh hét lên! Nhiệm vụ được giao mà anh ta còn chưa hoàn thành, giờ cũng dám nói ra, rõ là muốn ăn đòn mà! Chẳng qua động tác thô lỗ ấy lại làm áo chỗ ngực cô có dấu hiệu tung ra!
Sở Tử Ngang liếc cô nàng nào đó đang chống nạnh, ngực phập phồng mà nuốt nước miếng, rất không có ý thức là phải im lặng. Được rồi, lúc đó anh ngủ quên!
Diệp Trúc Phàm không quan tâm hai người nữa:
- Lão đại, Hắc Kiệt đã nói lối đi kia bị bịt lại rồi, chúng ta chỉ có thể thoát ra bằng cống thoát nước ở trong góc căn phòng đó thôi!
Đường Kiến Tâm cau mày, tự định giá hai giây.
- Đi lên trước rồi hãy nói!
Nếu chỉ có căn phòng kia mới có thể ra ngoài, mặc kệ cái lối đi kia có bị bịt hay không thì bọn họ cũng phải tới đó!
Mọi người gật đầu, nhưng vừa mới bước lên bậc thang thì căn phòng rung lắc dữ dội, tiếp đó là hai tiếng nổ mạnh vang lên! Ai cũng không kịp chuẩn bị, người nào người nấy đều đung đưa. Đường Kiến Tâm bình tĩnh lại đầu tiên, hét lớn: "Đi mau!" rồi dẫn đầu chạy lên tầng! Tiểu Ngải cũng phản ứng kịp, vội vàng nắm tay Đường Kiến Tâm, cắn môi, chân run rẩy bước theo!
Diệp Trúc Phàm và Sở Tử Ngang mỗi người một bên khiêng Amazon đi lên, Hạ Tâm Dung đi sau cùng! Còn chưa đi được hai bước thì lại chấn động, nhưng lần này tiếng nổ lại vang lên ở khá xa.
Cặp mắt Đường Kiến Tâm sáng lên, mặc dù không biết có phải cứu binh tới không, nhưng tình huống lúc này lại tốt cho bọn họ. - Mau lên! - đám người Diệp Trúc Phàm hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống này, không còn mãnh liệt như vừa mới bị ném bom, ổn định lại người rồi chạy đi!
Bên kia, Huống Ngân Dịch mạo hiểm tránh né đạo đạn cỡ nhỏ mà đối phương phóng ra, mới ổn định lại thì thất thanh, mắt như muốn nứt ra: "Đại ca, không được!"
Lôi Khiếu Thiên âm thầm tính toán thời gian, ngay khi Huống Ngân Dịch nhanh chóng tránh né đối phương thì anh biết cơ hội đã tới. Anh nhanh chóng buộc dù rồi dang hai tay nhảy xuống, lướt qua chiếc máy bay chiến đấu phía trước, chỉ để lại một điểm đen nhỏ...
- Thượng Tá, đó là...? - Người điều khiển trợn mắt nhìn chấm đen kia, quả thực là quá kinh ngạc!
Gương mặt thượng tá không chút thay đổi, khát máu nhìn máy bay đối phương: "Cho nổ, tôi muốn nó có tới mà không có về!"
- Rõ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT