Vào một đêm đầy sao, ánh trăng chiếu sáng khắp mọi nơi, dường như mọi thứ đều được bao phủ bởi một làn khói mờ mờ ảo ảo. Cây cối đổ bóng dài trên mặt đất, những chiếc bóng yên tĩnh bất động giống như các chiến sĩ đang canh giữ ngoài biên cương.

Trong biệt thự, ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa sổ len lỏi vào bên trong một căn phòng tuyệt đẹp. Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ là hình ảnh hai người đang quấn lấy nhau, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh thì thào, rủ rỉ…

- … Anh, anh là ai…? - Người này là ai vậy? Dựa vào lồng ngực của anh ta thật là thoải mái, thật là… nóng. Tại sao cả người anh ta lại nóng như đang bốc cháy như vậy? Cô kinh hãi khi phát hiện ra rằng… cô… cô… đang cực kì khát vọng người đàn ông trước mặt…

Là cực kì trông đợi, cực kì mong ngóng. Nếu không phải cô đang khổ sở đè nén ngọn lửa đang chực trào ra trong lòng thì có lẽ lúc này anh ta đã sớm ăn sạch sẽ cô rồi… đến cả xương cốt cũng chẳng còn…

Đường Kiến Tâm khó khăn nuốt nước bọt, gương mặt ửng hồng, đôi mắt phượng hoàng khép hờ bị dục vọng làm cho mông lung, đôi mắt mờ mịt đó nhìn chằm chằm vào nửa thân trên của người đàn ông…

Lôi Khiếu Thiên ngẩng đầu mỉm cười, bàn tay to khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán của Đường Kiến Tâm như đang trân quý một món bảo vật. Anh nhoài người lên, đôi môi thì thầm bên tai Đường Kiến Tâm: “Tôi là Lôi Khiếu Thiên. Nhớ kỹ lấy, Lôi – Khiếu – Thiên!”

Đường Kiến Tâm sợ hãi hơi cựa quậy người. Hơi thở nóng bỏng của anh ta phả vào tai khiến cô có cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngứa, trái tim đang đập liên hồi. Cô mơ màng lặp lại: “Lôi – Khiếu – Thiên?”

- Đúng rồi!

- … A…. - Sao cô phải nhớ kỹ cái tên này? Anh ta cũng chẳng phải người cô quen biết - … Anh… có thể… nhanh lên chút được không… Tôi… khó chịu….

Thấy Lôi Khiếu Thiên không hề có động tĩnh gì, Đường Kiến Tâm đỏ bừng mặt chủ động áp người vào ngực anh ta. Cô không biết nên làm thế nào, cũng không biết tại sao lại muốn anh ta hành động nhanh lên. Cô chỉ biết lúc này cô đang khó chịu, cực kì khó chịu, cảm giác như đang bị rơi vào biển lửa, cô vô thức lại gần anh ta.

Có lẽ, anh ta có thể giúp cô.

Đôi mắt của Lôi Khiếu Thiên tối thẫm lại, bàn tay gia tăng thêm lực, không chút do dự nói nhỏ: “Như em mong muốn…”.

Một lúc sau…

- A… Đau quá! – Đường Kiến Tâm nhăn nhó hét lên. Tên khốn đó, anh ta làm cô đau quá… Tuy cô đang bị thuốc khống chế nhưng khi anh ta đâm vào, cảm giác đau đớn khi bị xé rách khiến cô theo bản năng kháng cự lại…

- Ngoan, từ từ… sẽ hết đau – Lôi Khiếu Thiên cũng nhăn mặt lại. Chết tiệt, anh cũng khó chịu lắm chứ!

- Huhu….

- Xin lỗi, anh xin lỗi… - Lôi Khiếu Thiên cũng hoảng hốt. Anh giữ nguyên tư thế bất động, nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau đớn của Đường Kiến Tâm. Khi thấy từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô, anh hết sức luống cuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô…

Anh thầm thề trong lòng, đời này anh sẽ không để cô rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa…

Một tháng trước

Bên bờ biển của thành phố Cancún[1] – Mexico, sắc vàng nhạt của bờ cát mịn kết hợp cùng màu xanh lam của nước biển tạo thành đường bờ biển dài cong cong uốn lượn. Cảnh sắc nơi đây đẹp như một bức tranh! Chỉ cần hít sâu một hơi là có thể ngửi thấy sự thanh mát và dịu nhẹ cùng vị biển đặc trưng thoang thoảng lẫn trong gió.

[1]: Cancún là một thành phố ven biển trong tiểu bang cực đông của Mexico, Quintana Roo, trên bán đảo Yucatán.

Trên bãi biển, một cô gái mặc áo tắm, đeo kính râm nằm trên chiếc ghế làm bằng tre hưởng thụ không khí nơi đây. Mái tóc đen dài của cô xõa xuống hai vai, chân phải chống lên, hô hấp lên xuống đều đều ổn định, có thể tưởng tượng ra cô đang ở trong một khung cảnh đẹp như mơ.

Một cơn gió nhẹ lướt qua mang theo những hạt cát vàng phủ lên làn da trắng như ngọc của cô, nhưng lại không hề tạo cảm giác chướng mắt mà lại càng làm cho vẻ đẹp của cô thêm hài hòa hơn. Chiếc ô to được kết thành từ lá cây cũng lay động trong cơn gió. Từ xa nhìn lại thì có thể tóm gọn trong mấy từ: cực kì lãng mạn, một cảm giác rất tao nhã và thư thái.

Sau một lúc lâu, khóe miệng cô gái hơi cong lên, dường như cô đang trong một giấc mơ đẹp. Dần dần, cô nở một nụ cười tươi…

“Dù có đau đớn thì ta vẫn phải quật cường, không chịu khuất phục. Đến cuối cùng, thứ ta có được sẽ là sự trầm tĩnh trước mọi sóng gió! Sợ gì chứ, có ta đây cùng điên với người…” (lời bài hát)

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại chói tai vang lên phá vỡ bầu không khí nên thơ. Đường Kiến Tâm nhíu mày lại, cực kì bực mình khi đang tận hưởng giấc mơ đẹp thế này mà lại bị quấy rầy.

Cô lười biếng xoay người lại, đưa tay mò mẫm trên đầu tìm chiếc mũ để che mặt lại mơ tiếp giấc mơ đẹp đang dang dở. Nhưng chiếc mũ cũng chỉ che được mặt, đâu che được tai. Hồi chuông kia vẫn réo rắt phá bĩnh giấc ngủ của cô…

Thật là…

“Mọi người đều nói tình yêu là đau khổ, là mơ hồ. Chỉ vì một sự lựa chọn lúc hồ đồ khi bản thân rung động… Em tin tưởng vào từng giây từng phút…” (lời bài hát)

Đường Kiến Tâm tức giận hất chiếc mũ đang che mặt ra, cô ngồi bật dậy, đôi mắt lạnh lẽo hơi nheo lại. Cô lấy chiếc điện thoại trên bàn, ấn nút nghe, nghiến răng nghiến lợi rít lên mấy chữ, không khó để nghe ra lửa giận trong cô đã bừng bừng…

- Tốt nhất là hãy nói ra chuyện quan trọng ngay đi, nếu không, dù có là ai thì cũng tự mình nhảy xuống Thái Bình Dương cho cá mập ăn đi! – Khốn kiếp, mãi mới được nằm trên bờ cát vàng để thư giãn tinh thần, sao tự dưng lại có đứa chết tiệt nào gọi cô thế này…

Muốn ngủ một giấc ngon cũng không được!

Đường Kiến Tâm cực kì thích thành phố Cancún, nhất là bãi biển ở đây. Nơi đây có bầu trời xanh biếc cùng nước biển xanh lam, cơn gió nhẹ thoang thoảng thổi qua… Mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, cô đều dành chút thời gian “trốn” đến đây để nghỉ ngơi thư giãn vì khung cảnh ở đây đại diện cho sự thuần khiết, tĩnh lặng, thư thái, thần bí mà cũng gợi lên cảm giác buồn man mác…

Đây là nơi bí mật của cô, một bí mật chỉ có mình cô biết…

Cô là sát thủ đệ nhất của tổ chức Ám Hoàng, là hóa thân của Diêm Vương. Cô không có người thân, cũng chẳng có bạn bè, chỉ có kẻ thù và tổ chức. Chỉ cần nhắc đến tên cô là mọi người như nghe thấy tên của thành phần khủng bố, chỉ sợ chạy chậm một giây thôi là sẽ mất mạng trong tay cô. Còn trong tổ chức thì luôn hằm hè nhau, đủ các thể loại mưu mô, đâu đâu cũng rình rập nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút thôi là lâm vào cảnh khốn cùng…

- Chị, chị, sư phụ cho chị hai tiếng để về tổ chức….

Không ngờ đầu kia điện thoại lại truyền đến giọng nói tuy ấm ức nhưng vẫn rất kiên quyết khiến Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhíu mày. Cô hơi mím môi lại, cất giọng nhẹ nhàng: “Tiểu Ngải, sao lại là em?”

Tiểu Ngải là em đồng môn của cô, là đệ tử nhỏ tuổi nhất của tổ chức Ám Hoàng. Cô bé có gương mặt khá trẻ con, là một người dịu dàng ít nói, giọng nói cũng hết sức nhẹ nhàng khiến người khác phải yêu thích. Cô bé là người duy nhất nhận được sự yêu quý của tất cả mọi người trong tổ chức Ám Hoàng. Có một quy tắc ngầm là dù bình thường có ghen ghét nhau đến cỡ nào thì ở trước mặt Tiểu Ngải, mọi người đều phải ra vẻ tươi cười, thể hiện tình cảm đồng môn thân thiết với nhau.

- Huhu, chị, vừa rồi Tiểu Ngải bị chị dọa sợ lắm đấy!

- Xin lỗi, xin lỗi em, là lỗi của chị. Chị thề lần sau sẽ không như thế với em nữa, nếu không… - Đường Kiến Tâm luống cuống, cố gắng tìm lý do hợp lý để giải thích…

- Nếu không thì sao? – Đầu bên kia, Tiểu Ngải khẽ cười trộm nhưng vẫn cố nghiêm giọng hỏi lại.

Đường Kiến Tâm bắt đầu toát mồ hôi hột. Cô đâu dám chọc vào cô công chúa nhỏ của tổ chức mà rước họa vào thân. Chỉ nghĩ thôi đã thấy thót cả tim rồi, lời vừa đến miệng là cô bật ra ngay: “Nếu không thì chị sẽ biến thành người mà ai gặp cũng phải sợ, hoa cỏ nhìn thấy cũng phải thét lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn như của một bà già, lại còn xấu xí và hung tợn nữa”.

- Haha… - Chị ấy đúng là giỏi dỗ dành, làm gì mà phải tới mức đó chứ… Ai gặp cũng phải sợ? Hoa cỏ nhìn thấy cũng phải thét lên? Mấy lời đó đâu dễ gì được thốt ra từ miệng chị ấy chứ. Có thể thấy lần này chị ấy cuống đến mức loạn cả lên rồi…

Thật không ngờ Đường Kiến Tâm lại như vậy chỉ vì… cô.

Nghe thấy tiếng cười của Tiểu Ngải, Đường Kiến Tâm liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa tưởng tượng ra cảnh cô sẽ bị một đống người xông vào “ném bom oanh tạc” mà cả thể xác lẫn tinh thần cô đều như nhũn cả ra, rét lạnh sống lưng. Trời ơi, nếu thật sự như thế thì sẽ cực kì thê thảm…

- Đúng rồi, Tiểu Ngải, em tìm chị có việc gì? – Cô công chúa nhỏ bị chọc cười khiến IQ của cô cũng trở về. Nghĩ đến tình cảnh bị phá vỡ giấc mơ đẹp, cô vẫn cực kì đau lòng, cực kì buồn bực. Nhưng mà ném cho cá mập ăn thì không được, xem ra khẩu khí to như thế chỉ có thể ngậm ngùi nuốt vào bụng mà thôi…

- À… khụ khụ… sư phụ, sư phụ bảo em… báo cho chị biết hôm nay phải trở về… khụ khụ… - Tiểu Ngải ở đầu bên kia đang cười ngặt nghẽo tự dưng nghe được câu hỏi của Đường Kiến Tâm, cô nhất thời chưa phản ứng lại kịp, vừa ho vừa nói.

Kể ra người xưa nói cũng đúng, cười người hôm trước hôm sau người cười. Cô cười người ta thì cuối cùng cũng sẽ trở thành chuyện cười cho người khác… Quả nhiên, internet không lừa cô.

Đường Kiến Tâm sửng sốt! Sư phụ ư? Sao lúc này lại tìm cô, sư phụ hẳn là biết cô đang thực hiện một nhiệm vụ khác mà. Trong đầu cô hiện lên một loạt dấu chấm hỏi, nhất thời quên mất không để ý đến tràng ho khan ở đầu bên kia của Tiểu Ngải, hàng lông mày nhíu chặt lại.

- Sư phụ có nói chuyện gì không?

- Chờ… chị… về… rồi… sẽ… nói… - Tiểu Ngải khó khăn lắm mới nói xong câu rồi vội vội vàng vàng cúp điện thoại ho tiếp…

Đường Kiến Tâm ngây ngốc nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt tín hiệu, trong đầu đầy nghi vấn. Lúc này cô mới chú ý đến giọng nói khác thường ở đầu bên kia. Tiểu Ngải làm sao vậy? Sao tự dưng lại nói chuyện đứt quãng như thế? Chẳng lẽ… đã xảy ra chuyện gì rồi?

Không xong rồi, hiện tại Ám Hoàng không thể gặp chuyện không may được, nếu ông ta có mệnh hệ gì thì mọi chuyện sau đó sẽ như thế nào? Nghĩ vậy, cô đứng bật dậy rồi chạy vội đi, chỉ lưu lại một chiếc ghế trống trên bãi biển rộng lớn và một bóng lưng chớp nhoáng…

Mỹ, phía tây Chicago, tầng 108 của một tòa cao ốc

Tiếng “Ding” vang lên, cửa thang máy mở ra, Đường Kiến Tâm mặc một chiếc áo len sặc sỡ kết hợp với quần bò cạp trễ bước ra. Cô nheo mắt nhìn quang cảnh trên tầng cao nhất…

- Sư phụ, tôi về rồi.

Đường Kiến Tâm cung kính cúi đầu trước bàn làm việc trong thư phòng rồi thấp giọng nói, chờ người ngồi trên ghế quay mặt lại về phía mình.

CHƯƠNG 1: SAI MỘT LY, ĐI MỘT DẶM

Vào một đêm đầy sao, ánh trăng chiếu sáng khắp mọi nơi, dường như mọi thứ đều được bao phủ bởi một làn khói mờ mờ ảo ảo. Cây cối đổ bóng dài trên mặt đất, những chiếc bóng yên tĩnh bất động giống như các chiến sĩ đang canh giữ ngoài biên cương.

Trong biệt thự, ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa sổ len lỏi vào bên trong một căn phòng tuyệt đẹp. Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ là hình ảnh hai người đang quấn lấy nhau, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh thì thào, rủ rỉ…

- … Anh, anh là ai…? - Người này là ai vậy? Dựa vào lồng ngực của anh ta thật là thoải mái, thật là… nóng. Tại sao cả người anh ta lại nóng như đang bốc cháy như vậy? Cô kinh hãi khi phát hiện ra rằng… cô… cô… đang cực kì khát vọng người đàn ông trước mặt…

Là cực kì trông đợi, cực kì mong ngóng. Nếu không phải cô đang khổ sở đè nén ngọn lửa đang chực trào ra trong lòng thì có lẽ lúc này anh ta đã sớm ăn sạch sẽ cô rồi… đến cả xương cốt cũng chẳng còn…

Đường Kiến Tâm khó khăn nuốt nước bọt, gương mặt ửng hồng, đôi mắt phượng hoàng khép hờ bị dục vọng làm cho mông lung, đôi mắt mờ mịt đó nhìn chằm chằm vào nửa thân trên của người đàn ông…

Lôi Khiếu Thiên ngẩng đầu mỉm cười, bàn tay to khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán của Đường Kiến Tâm như đang trân quý một món bảo vật. Anh nhoài người lên, đôi môi thì thầm bên tai Đường Kiến Tâm: “Tôi là Lôi Khiếu Thiên. Nhớ kỹ lấy, Lôi – Khiếu – Thiên!”

Đường Kiến Tâm sợ hãi hơi cựa quậy người. Hơi thở nóng bỏng của anh ta phả vào tai khiến cô có cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngứa, trái tim đang đập liên hồi. Cô mơ màng lặp lại: “Lôi – Khiếu – Thiên?”

- Đúng rồi!

- … A…. - Sao cô phải nhớ kỹ cái tên này? Anh ta cũng chẳng phải người cô quen biết - … Anh… có thể… nhanh lên chút được không… Tôi… khó chịu….

Thấy Lôi Khiếu Thiên không hề có động tĩnh gì, Đường Kiến Tâm đỏ bừng mặt chủ động áp người vào ngực anh ta. Cô không biết nên làm thế nào, cũng không biết tại sao lại muốn anh ta hành động nhanh lên. Cô chỉ biết lúc này cô đang khó chịu, cực kì khó chịu, cảm giác như đang bị rơi vào biển lửa, cô vô thức lại gần anh ta.

Có lẽ, anh ta có thể giúp cô.

Đôi mắt của Lôi Khiếu Thiên tối thẫm lại, bàn tay gia tăng thêm lực, không chút do dự nói nhỏ: “Như em mong muốn…”.

Một lúc sau…

- A… Đau quá! – Đường Kiến Tâm nhăn nhó hét lên. Tên khốn đó, anh ta làm cô đau quá… Tuy cô đang bị thuốc khống chế nhưng khi anh ta đâm vào, cảm giác đau đớn khi bị xé rách khiến cô theo bản năng kháng cự lại…

- Ngoan, từ từ… sẽ hết đau – Lôi Khiếu Thiên cũng nhăn mặt lại. Chết tiệt, anh cũng khó chịu lắm chứ!

- Huhu….

- Xin lỗi, anh xin lỗi… - Lôi Khiếu Thiên cũng hoảng hốt. Anh giữ nguyên tư thế bất động, nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau đớn của Đường Kiến Tâm. Khi thấy từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô, anh hết sức luống cuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô…

Anh thầm thề trong lòng, đời này anh sẽ không để cô rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa…

Một tháng trước

Bên bờ biển của thành phố Cancún[1] – Mexico, sắc vàng nhạt của bờ cát mịn kết hợp cùng màu xanh lam của nước biển tạo thành đường bờ biển dài cong cong uốn lượn. Cảnh sắc nơi đây đẹp như một bức tranh! Chỉ cần hít sâu một hơi là có thể ngửi thấy sự thanh mát và dịu nhẹ cùng vị biển đặc trưng thoang thoảng lẫn trong gió.

[1]: Cancún là một thành phố ven biển trong tiểu bang cực đông của Mexico, Quintana Roo, trên bán đảo Yucatán.

Trên bãi biển, một cô gái mặc áo tắm, đeo kính râm nằm trên chiếc ghế làm bằng tre hưởng thụ không khí nơi đây. Mái tóc đen dài của cô xõa xuống hai vai, chân phải chống lên, hô hấp lên xuống đều đều ổn định, có thể tưởng tượng ra cô đang ở trong một khung cảnh đẹp như mơ.

Một cơn gió nhẹ lướt qua mang theo những hạt cát vàng phủ lên làn da trắng như ngọc của cô, nhưng lại không hề tạo cảm giác chướng mắt mà lại càng làm cho vẻ đẹp của cô thêm hài hòa hơn. Chiếc ô to được kết thành từ lá cây cũng lay động trong cơn gió. Từ xa nhìn lại thì có thể tóm gọn trong mấy từ: cực kì lãng mạn, một cảm giác rất tao nhã và thư thái.

Sau một lúc lâu, khóe miệng cô gái hơi cong lên, dường như cô đang trong một giấc mơ đẹp. Dần dần, cô nở một nụ cười tươi…

“Dù có đau đớn thì ta vẫn phải quật cường, không chịu khuất phục. Đến cuối cùng, thứ ta có được sẽ là sự trầm tĩnh trước mọi sóng gió! Sợ gì chứ, có ta đây cùng điên với người…” (lời bài hát)

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại chói tai vang lên phá vỡ bầu không khí nên thơ. Đường Kiến Tâm nhíu mày lại, cực kì bực mình khi đang tận hưởng giấc mơ đẹp thế này mà lại bị quấy rầy.

Cô lười biếng xoay người lại, đưa tay mò mẫm trên đầu tìm chiếc mũ để che mặt lại mơ tiếp giấc mơ đẹp đang dang dở. Nhưng chiếc mũ cũng chỉ che được mặt, đâu che được tai. Hồi chuông kia vẫn réo rắt phá bĩnh giấc ngủ của cô…

Thật là…

“Mọi người đều nói tình yêu là đau khổ, là mơ hồ. Chỉ vì một sự lựa chọn lúc hồ đồ khi bản thân rung động… Em tin tưởng vào từng giây từng phút…” (lời bài hát)

Đường Kiến Tâm tức giận hất chiếc mũ đang che mặt ra, cô ngồi bật dậy, đôi mắt lạnh lẽo hơi nheo lại. Cô lấy chiếc điện thoại trên bàn, ấn nút nghe, nghiến răng nghiến lợi rít lên mấy chữ, không khó để nghe ra lửa giận trong cô đã bừng bừng…

- Tốt nhất là hãy nói ra chuyện quan trọng ngay đi, nếu không, dù có là ai thì cũng tự mình nhảy xuống Thái Bình Dương cho cá mập ăn đi! – Khốn kiếp, mãi mới được nằm trên bờ cát vàng để thư giãn tinh thần, sao tự dưng lại có đứa chết tiệt nào gọi cô thế này…

Muốn ngủ một giấc ngon cũng không được!

Đường Kiến Tâm cực kì thích thành phố Cancún, nhất là bãi biển ở đây. Nơi đây có bầu trời xanh biếc cùng nước biển xanh lam, cơn gió nhẹ thoang thoảng thổi qua… Mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, cô đều dành chút thời gian “trốn” đến đây để nghỉ ngơi thư giãn vì khung cảnh ở đây đại diện cho sự thuần khiết, tĩnh lặng, thư thái, thần bí mà cũng gợi lên cảm giác buồn man mác…

Đây là nơi bí mật của cô, một bí mật chỉ có mình cô biết…

Cô là sát thủ đệ nhất của tổ chức Ám Hoàng, là hóa thân của Diêm Vương. Cô không có người thân, cũng chẳng có bạn bè, chỉ có kẻ thù và tổ chức. Chỉ cần nhắc đến tên cô là mọi người như nghe thấy tên của thành phần khủng bố, chỉ sợ chạy chậm một giây thôi là sẽ mất mạng trong tay cô. Còn trong tổ chức thì luôn hằm hè nhau, đủ các thể loại mưu mô, đâu đâu cũng rình rập nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút thôi là lâm vào cảnh khốn cùng…

- Chị, chị, sư phụ cho chị hai tiếng để về tổ chức….

Không ngờ đầu kia điện thoại lại truyền đến giọng nói tuy ấm ức nhưng vẫn rất kiên quyết khiến Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhíu mày. Cô hơi mím môi lại, cất giọng nhẹ nhàng: “Tiểu Ngải, sao lại là em?”

Tiểu Ngải là em đồng môn của cô, là đệ tử nhỏ tuổi nhất của tổ chức Ám Hoàng. Cô bé có gương mặt khá trẻ con, là một người dịu dàng ít nói, giọng nói cũng hết sức nhẹ nhàng khiến người khác phải yêu thích. Cô bé là người duy nhất nhận được sự yêu quý của tất cả mọi người trong tổ chức Ám Hoàng. Có một quy tắc ngầm là dù bình thường có ghen ghét nhau đến cỡ nào thì ở trước mặt Tiểu Ngải, mọi người đều phải ra vẻ tươi cười, thể hiện tình cảm đồng môn thân thiết với nhau.

- Huhu, chị, vừa rồi Tiểu Ngải bị chị dọa sợ lắm đấy!

- Xin lỗi, xin lỗi em, là lỗi của chị. Chị thề lần sau sẽ không như thế với em nữa, nếu không… - Đường Kiến Tâm luống cuống, cố gắng tìm lý do hợp lý để giải thích…

- Nếu không thì sao? – Đầu bên kia, Tiểu Ngải khẽ cười trộm nhưng vẫn cố nghiêm giọng hỏi lại.

Đường Kiến Tâm bắt đầu toát mồ hôi hột. Cô đâu dám chọc vào cô công chúa nhỏ của tổ chức mà rước họa vào thân. Chỉ nghĩ thôi đã thấy thót cả tim rồi, lời vừa đến miệng là cô bật ra ngay: “Nếu không thì chị sẽ biến thành người mà ai gặp cũng phải sợ, hoa cỏ nhìn thấy cũng phải thét lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn như của một bà già, lại còn xấu xí và hung tợn nữa”.

- Haha… - Chị ấy đúng là giỏi dỗ dành, làm gì mà phải tới mức đó chứ… Ai gặp cũng phải sợ? Hoa cỏ nhìn thấy cũng phải thét lên? Mấy lời đó đâu dễ gì được thốt ra từ miệng chị ấy chứ. Có thể thấy lần này chị ấy cuống đến mức loạn cả lên rồi…

Thật không ngờ Đường Kiến Tâm lại như vậy chỉ vì… cô.

Nghe thấy tiếng cười của Tiểu Ngải, Đường Kiến Tâm liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa tưởng tượng ra cảnh cô sẽ bị một đống người xông vào “ném bom oanh tạc” mà cả thể xác lẫn tinh thần cô đều như nhũn cả ra, rét lạnh sống lưng. Trời ơi, nếu thật sự như thế thì sẽ cực kì thê thảm…

- Đúng rồi, Tiểu Ngải, em tìm chị có việc gì? – Cô công chúa nhỏ bị chọc cười khiến IQ của cô cũng trở về. Nghĩ đến tình cảnh bị phá vỡ giấc mơ đẹp, cô vẫn cực kì đau lòng, cực kì buồn bực. Nhưng mà ném cho cá mập ăn thì không được, xem ra khẩu khí to như thế chỉ có thể ngậm ngùi nuốt vào bụng mà thôi…

- À… khụ khụ… sư phụ, sư phụ bảo em… báo cho chị biết hôm nay phải trở về… khụ khụ… - Tiểu Ngải ở đầu bên kia đang cười ngặt nghẽo tự dưng nghe được câu hỏi của Đường Kiến Tâm, cô nhất thời chưa phản ứng lại kịp, vừa ho vừa nói.

Kể ra người xưa nói cũng đúng, cười người hôm trước hôm sau người cười. Cô cười người ta thì cuối cùng cũng sẽ trở thành chuyện cười cho người khác… Quả nhiên, internet không lừa cô.

Đường Kiến Tâm sửng sốt! Sư phụ ư? Sao lúc này lại tìm cô, sư phụ hẳn là biết cô đang thực hiện một nhiệm vụ khác mà. Trong đầu cô hiện lên một loạt dấu chấm hỏi, nhất thời quên mất không để ý đến tràng ho khan ở đầu bên kia của Tiểu Ngải, hàng lông mày nhíu chặt lại.

- Sư phụ có nói chuyện gì không?

- Chờ… chị… về… rồi… sẽ… nói… - Tiểu Ngải khó khăn lắm mới nói xong câu rồi vội vội vàng vàng cúp điện thoại ho tiếp…

Đường Kiến Tâm ngây ngốc nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt tín hiệu, trong đầu đầy nghi vấn. Lúc này cô mới chú ý đến giọng nói khác thường ở đầu bên kia. Tiểu Ngải làm sao vậy? Sao tự dưng lại nói chuyện đứt quãng như thế? Chẳng lẽ… đã xảy ra chuyện gì rồi?

Không xong rồi, hiện tại Ám Hoàng không thể gặp chuyện không may được, nếu ông ta có mệnh hệ gì thì mọi chuyện sau đó sẽ như thế nào? Nghĩ vậy, cô đứng bật dậy rồi chạy vội đi, chỉ lưu lại một chiếc ghế trống trên bãi biển rộng lớn và một bóng lưng chớp nhoáng…

Mỹ, phía tây Chicago, tầng 108 của một tòa cao ốc

Tiếng “Ding” vang lên, cửa thang máy mở ra, Đường Kiến Tâm mặc một chiếc áo len sặc sỡ kết hợp với quần bò cạp trễ bước ra. Cô nheo mắt nhìn quang cảnh trên tầng cao nhất…

- Sư phụ, tôi về rồi.

Đường Kiến Tâm cung kính cúi đầu trước bàn làm việc trong thư phòng rồi thấp giọng nói, chờ người ngồi trên ghế quay mặt lại về phía mình.

- Ừ!

Ám Hoàng hay còn gọi là Địch Long! Anh ta mặc bộ vest màu bạc, đầu dựa vào ghế, hai mắt nhắm lại, hai chân vắt chéo, khuỷu tay dựa vào tay vịn, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối...

Khuôn mặt khôi ngô mang theo chút tà khí và uy nghiêm...

- Cô xem tập tài liệu trên bàn đi. Chuyện này rất quan trọng, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại! – Địch Long không hề mở mắt cũng không quay người lại, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang vọng khắp thư phòng khiến người khác phải run sợ. Rõ ràng không hề có gió lạnh thổi vào nhưng sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh ta khiến cả người Đường Kiến Tâm rét lạnh...

- ... Vâng!

- Ừ!

Ám Hoàng hay còn gọi là Địch Long! Anh ta mặc bộ vest màu bạc, đầu dựa vào ghế, hai mắt nhắm lại, hai chân vắt chéo, khuỷu tay dựa vào tay vịn, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối...

Khuôn mặt khôi ngô mang theo chút tà khí và uy nghiêm...

- Cô xem tập tài liệu trên bàn đi. Chuyện này rất quan trọng, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại! – Địch Long không hề mở mắt cũng không quay người lại, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang vọng khắp thư phòng khiến người khác phải run sợ. Rõ ràng không hề có gió lạnh thổi vào nhưng sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh ta khiến cả người Đường Kiến Tâm rét lạnh...

- ... Vâng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play