Đế Văn quay ra nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Lão đại, chuyện này vẫn nên giao cho em đi." Ân oán giữa mafia và Nuss, Dạ Ưng thời gian qua không dính dáng với bên ngoài, đây là sự ký kết ngầm giữa hai phe, cũng là lí do vì sao mà anh ta lại quên mất Tô Lạc. Mafia và Tô Lạc chưa từng xung đột chính diện, tư liệu về mấy người Tô Lạc cũng chỉ lướt qua. Ấn tượng thật sự không sâu sắc.

Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, "Cậu không có thời gian." Đế Văn suýt nghẹn nhìn lại triêu Lôi Khiếu Thiên, lúc này Huống Ngân Dịch đã cắt tín hiệu truyền đạt lại ý lão đại cho Phó Hạnh Lương. Lôi Khiếu Thiên nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh ta, híp mắt, "Chuyện này giao cho Chris."…

Đế Văn bĩu môi, đáp lại một tiếng rồi ngồi lại như cũ. Hừ, bây giờ lão đại không cho anh nhúng tay, chờ sau khi về anh không biết tự đi tìm Chris điều tra ư? Đường Kiến Tâm không mấy hứng thú với chuyện của bọn họ, chỉ chơi đùa với Lôi Mông. Lôi Mông vốn ngồi dựa lưng vào Đường Kiến Tâm, hai tay vươn ra trước nắm lấy vải xô ở lưng ghế của Đế Văn, kêu bi ba bi bô. Đường Kiến Tâm bất đắc dĩ, đành ôm em quay sang Lôi Khiếu Thiên. Khóe miệng Lôi Mông dẹt ra, không nhìn tới bố em liền quay đầu vào ngực Đường Kiến Tâm.

Lôi Khiếu Thiên híp mắt lườm Lôi Mông đang đắc ý, Đường Kiến Tâm im lặng liếc qua Lôi Khiếu Thiên. Thời tiết này nóng bức khó chịu, miệng đắng lưỡi khô, tuy trong xe có điều hòa, thế nhưng...

"Lôi Khiếu Thiên, tìm chỗ nào đó uống nước đi, con trai anh đói rồi."

Vẻ mặt Lôi Khiếu Thiên xoay chuyển, cười như không cười nhìn Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi, có phải em muốn ăn không đấy?"

Đường Kiến Tâm nghiêm trang gật đầu, "Đương nhiên, con trai muốn ăn chính là tôi muốn ăn." Nói xong cúi đầu cầm lấy cái tay bé nhỏ của Lôi Mông đặt vào trong tay trái mình, nói tiếp, "Con trai, có đúng vậy không?"

"Nha nha!" Lôi Mông rất nể tình phối hợp.

Lôi Khiếu Thiên hết chỗ nói, bảo với Huống Ngân Dịch, "Tìm chỗ nào đỗ xe đi." Huống Ngân Dịch đang nhịn cười, nghe Lôi Khiếu Thiên nói liền nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy được một tiệm đồ uống cách đó năm mét. "Sảng Ẩm" (uống thoải mái), ồ, cái tên này thực sự... rất chất! Đế Văn liền lái xe qua đó. Đường Kiến Tâm đặt Lôi Mông vào lòng Lôi Khiếu Thiên, mình thì xuống xe trước. Đế Văn, Huống Ngân Dịch đồng tình liếc qua Lôi Khiếu Thiên với Lôi Mông đang ầm ĩ trong ngực anh, trong đầu chợt thoáng qua một ý niệm!

Lão đại (đại ca) anh thực đáng thương!

Lôi Khiếu Thiên một tay vòng qua bế xốc Lôi Mông lên, mở cửa đuổi theo Đường Kiến Tâm. Đế Văn, Huống Ngân Dịch nhìn nhau nhún vai rồi cũng đi theo!

"Để tôi nói với Diệp một tiếng, chúng ta tí nữa mới quay về."

Đế Văn gật đầu, nhân tiện bảo bọn họ chuẩn bị chút đồ ướp lạnh gì đó, lát nữa quay về là có thể ăn sẵn rồi.

Huống Ngân Dịch gật đầu bắt kịp Đế Văn. Đường Kiến Tâm bước vào tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, nhìn tình hình trong tiệm này miệng khẽ cong. Mặc dù giờ đã là tháng chín nhưng việc buôn bán đồ uống lạnh còn rất tốt. Cửa tiệm trang hoàng lịch sự tao nhã, chia ra làm hai tầng. Tuy là tình hình trên tầng hai không rõ ràng, nhưng ở tầng một này đã rất đông khách. Ánh mắt thu lại nhìn sang Lôi Khiếu Thiên, lập tức trợn tròn hai mắt, "Có người nào lại ôm con trai như anh hả?"

Lôi Khiếu Thiên mặt lạnh, "Lão tử ôm nó đã không tệ rồi."

Đường Kiến Tâm cười nhạt."Hừ, cẩn thận sau này con trai lớn lên không nuôi anh." Lôi Khiếu Thiên nhún vai, anh mà cần con trai nuôi ấy hả? Nực cười! Đường Kiến Tâm dùng tóc nghĩ cũng biết trong đầu Lôi Khiếu Thiên lúc này đang có cái gì, bế Lôi Mông trong ngực anh, nói những lời thấm thía, "Con trai à, bố con nói sau này không cần con nuôi, mẹ đưa con về nhà bà ngoại nhé được không?"

"Em dám!"

Đường Kiến Tâm liếc qua anh một cái, hoàn toàn coi như không thấy, cô có gì mà không dám?

Tâm tình Lôi Khiếu Thiên không tốt mà sắc mặt cũng khó coi, nhưng lại không dám nổi giận với bà xã mình. Bản thân mà chọc giận Tâm Nhi để cô bỏ chạy thật thì anh phải làm sao?

Huống Ngân Dịch, Đế Văn đứng từ cửa nhìn lại, cảm giác bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ. Đế Văn lấy thúc cùi chỏ vào Huống Ngân Dịch bên cạnh, rất muốn che mặt, "Lão đại lại bị phê bình rồi."

Huống Ngân Dịch nuốt một ngụm nước bọt, "Anh có vẻ rất hả hê thì phải?"

Đế Văn khoanh tay gật đầu, hả hê sao? Đương nhiên rồi, từ bé mặt lão đại đã như ông cụ, bây giờ có thể thấy được vẻ mặt bị đánh bại kia của anh ấy, thực sự là không dễ dàng.

"Đi, qua đó xem tình huống thế nào."

Huống Ngân Dịch gật đầu, đi cùng Đế Văn. Lôi Khiếu Thiên vẫn chăm chú nhìn Đường Kiến Tâm đang phớt lờ anh, một cậu con trai mặc đồng phục rất lẽ phép tới hỏi, "Xin hỏi hai vị dùng gì?"

Đường Kiến Tâm nhìn thực đơn, "Dưa hấu ướp lạnh." Cậu con trai kia gật đầu, để cái bảng viết số 29 lên bàn.

Đế Văn đúng lúc chen lời, "Thêm ba phần nữa!"

"Các vị chờ chút!" Cậu con trai kia khách sáo một câu rồi lui ra. Đế Văn ngồi bên phải Lôi Khiếu Thiên, Huống Ngân Dịch ngồi đối diện anh. Lôi Mông thấy tấm bảng đôi mắt tròn sáng lên, nhoài người vươn hai tay về phía cái bàn. Đường Kiến Tâm cầm lấy cái bảng đưa cho em. Lôi Mông vui vẻ cười không ngừng.

Lôi Khiếu Thiên quay đi, cảm thấy không thể chấp nhận tiểu quỷ cười ngu ngốc kia là con anh. Đế Văn cứ cười im ỉm, dĩ nhiên Huống Ngân Dịch lớn mật thế nào cũng chẳng dám bật cười trước mặt đại ca, sắc mặt đại ca lúc này đã đen đến mức không thể đen hơn rồi. …

Đồ uống được mang lên rất nhanh. Lôi Khiếu Thiên có vẻ chê bai nhìn cốc dưa hấu trước mặt này, ngước mắt lên thì trông thấy mấy người đẩy cửa đi vào, có hơi sững sờ.

Khổng Ngôn đi tuốt ở đàng trước, trong tay ôm tiểu Nhan. Tô Lạc cũng đi bên cạnh, ôm tiểu Bảo, mặt rất thúi, "Bố nói này, muốn uống thì về nhà không phải có rồi sao? Làm gì mà cứ nhật định phải uống ở tiệm?"

Tiểu Nhan kiêu ngạo trả lời, "Bố, bố làm uống không ngon."

Tô Lạc lườm lườm tiểu Nhan, rất muốn thả tiểu Bảo xuống đất, đã hai tuổi rồi mà còn động một chút là muốn ôm, "Có thể làm bố con động thủ con nên cười trộm mới phải, còn dám ghét bỏ, có tin bố ném con về nhà bà ngoại không hả?"

Tiểu Nhan làm mặt quỷ, trở tay ôm lấy cổ Khổng Ngôn, "Papa, bố ức hiếp tiểu Nhan."

Tiểu Bảo ở một bên cười trộm, "Em thật ngốc, papa không giúp em đâu, papa không nỡ đánh bố mà."

Khổng Ngôn thật không còn gì để nói, bảo Tô Lạc, "Thỉnh thoảng ra uống ở bên ngoài cũng hay mà, mấy cục cưng thích là được."

Mặt Tô Lạc nặng nề, "Thế nhưng cậu không chịu nổi trời nóng như thế này."

"Không sao đâu, bây giờ trong tiệm cũng không nóng, tốt hơn rồi."

Hai người đi theo hướng bên phải lập tức dừng bước. Đế Văn hiển nhiên cũng thấy bọn họ, đúng là oan gia ngõ hẹp. Trên đường ngẫu nhiên cũng có mấy trăm tiệm đồ uống đông lạnh, ấy vậy mà có thể đụng phải phe địch, thế giới này thực sự là nhỏ.

Đường Kiến Tâm ngồi quay lưng ra cửa, liếc thấy sắc mặt đám người Lôi Khiếu Thiên trông có vẻ khó coi, dè dặt. Không nhịn được quay người nhìn ra sau. Giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ nghi hoặc!

Bọn họ là ai vậy? Nhưng mà hai đứa bé trong lòng bọn họ thật đáng yêu!

Đường Kiến Tâm xoay người thì Lôi Mông trong ngực cô cũng tự nhiên xoay theo. Lúc thấy tiểu Bảo tiểu Nhan, mắt sáng ngời, kêu nha nha với hai đứa bé kia...

Tiểu Nhan tiểu Bảo cũng thấy Lôi Mông, giọng trẻ con kêu lên với Khổng Ngôn, "Papa, papa ơi, em trai kia thật là đáng yêu, tiểu Nhan có thể xuống chơi với em ấy không papa?" Vẻ mặt có chút lo lắng, dường như rất sợ Khổng Ngôn không đồng ý.

Sắc mặt của Khổng Ngôn có hơi cứng, đơn giản là vừa mới không lâu trước đó xảy ra chuyện không vui lắm với bọn họ. Mà lạc... Ánh mắt Khổng Ngôn chuyển sang Tô Lạc, quả nhiên, sắc mặt cậu ta đã đen xì! Rất khó chịu!

"Papa!" Tiểu Bảo thấy Khổng Ngôn không nói hết, hai người cứ đứng bất động ở cửa, ủy khuất nhìn Khổng Ngôn, sau đó quay lại kéo cánh tay Tô Lạc, "Bố ơi, tiểu Bảo muốn chơi với em trai kia."

Tô Lạc hừ lạnh, "Em trai chó má."

Khổng Ngôn không đồng ý liếc sang Tô Lạc, "Lạc lạc, đừng nói lời thô tục trước mặt trẻ con."

Tô Lạc hừ lạnh quay đầu đi, ngồi luôn xuống một chỗ cách đám người Đường Kiến Tâm ba cái bàn. Khổng Ngôn chỉ có thể bắt kịp ngồi xuống bên cạnh, lễ phép gật đầu với Đường Kiến Tâm. Khóe miệng Đường Kiến Tâm giật giật, lập tức nhìn về phía bé trai bé gái của bọn họ, hơi thất thần.

Tiểu Bảo, tiểu Nhan đợi Khổng Ngôn và Tô Lạc ngồi xuống xong đã không kịp chờ leo xuống, ngay khi Tô Lạc còn chưa kịp phản ứng thì cả hai đứa đã chạy lại chỗ Đường Kiến Tâm làm Khổng Ngôn trợn to hai mắt...

"Dì ơi, Nhan Nhan muốn chơi với em trai." Ở nhà cũng chỉ chơi với ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, không có anh trai hay em trai chơi với bọn chúng, mà bố lại còn không cho chúng chơi với những bạn nhỏ khác. Thực sự là đáng ghét.

Tiểu Bảo cũng cười gật đầu, "Tiểu Bảo cũng thích em trai."

Đường Kiến Tâm sửng sốt, Lôi Mông liền kêu nha nha vươn hai tay ra muốn ôm lấy hai bé kia. Đường Kiến Tâm chớp mắt, con trai mình mình hiểu rõ, có thể chủ động giơ tay ra ôm thật không dễ dàng. Ngay cả bố nó mà nó cũng không muốn thấy nữa. Ấy thế mà lại nhìn trúng hai bé cưng này, mặt trời mọc ở hướng tây thật rồi! Đế Văn đen cả mặt lại, âm thầm nói, con đúng là tên phản đồ nhỏ!

Lôi Khiếu Thiên đảo mắt qua chỗ Tô Lạc ngồi, mâu quang lóe lên, lộ ra ý tứ cảnh cáo! Tô Lạc trả lại cho anh cái nhìn không rõ ý tứ hàm xúc, cuối cùng chuyển ánh mắt sang Khổng Ngôn!

"Em trai cũng rất thích các con đấy." Song bào thai, bề ngoài của chúng giống hệt nhau, không biết em gái Mông Mông có phải cũng giống như Lôi Mông? Nhất định còn đáng yêu hơn cặp song sinh này. Đường Kiến Tâm nhìn tiểu Bảo tiểu Nhan, trái tim như bị người ta nện lên một quyền, đau đến khó chịu!

Khổng Ngôn vội vàng đi tới, nói với Đường Kiến Tâm, "Ngại quá, hai đứa bé này nghịch ngợm quá rồi."

Đường Kiến Tâm lắc đầu, ánh mắt có chút hâm mộ nhìn tiểu Nhan tiểu Bảo, "Chúng là song bào thai à?"

"Phải." Khổng Ngôn nói xong ngồi xuống ôm lấy tiểu Nhan, không để ý tới tiểu Bảo ủy khuất chu mỏ, kéo lấy tay bé mỉm cười, "Đều bị bố nó làm hư, không biết trên dưới, tiểu Nhan, tiểu Bảo, tạm biệt em trai đi."

Tiểu Nhan uốn éo người muốn nhảy xuống, "Không muốn đâu, con muốn em trai."

Khổng Ngôn toát hết cả mồ hôi. Papa xin con, con trai con gái à, không thấy mặt ba chú kia đã tái hết cả rồi sao? Hơn nữa, muốn có em trai thì về nhà sinh cho con được không hả.

Tiểu Bảo cũng lắc tay Khổng Ngôn làm nũng, "Papa, tiểu Bảo cũng muốn chơi với em trai. Papa xem em ấy thật đáng yêu, cái miệng cong lên đang muốn ôm kìa."

Lôi Mông cũng trông thấy sinh vật như mình, có vẻ rất kích động, so với những món đồ chơi kia thì hay hơn nhiều, không chút suy nghĩ bò ra khỏi ngực Đường Kiến Tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play