Hồng Thiêm đã từ người của Liệt Thú tộc biết được nơi Thiên Lộ thảo nguyên có sự hiện hữu của người tu chân, cho nên trong lòng cũng không thấy giật mình, hắn chỉ là không thể xác định, họ có phải là người tu chân mà Liệt Thú tộc đã nói hay không.

Nạp Thiện vội giục: " Lão Đại, sao chúng ta không mau chân đến xem thử?"

Lý Cường nói: " Đừng đi trêu chọc bọn hắn, chúng ta mau trở về xem tình huống của thương đội."

Mạt Bổn cười khổ nói: " Tình huống của thương đội thật không tốt chút nào, thương vong thảm trọng, đã chết rất nhiều người."

Thật ra sau khi Lý Cường bị người của Thiên Kích Phong vây khốn, chỉ biết thương đội sẽ rất khó ngăn cản được quái thú. Hắn nói: " Chúng ta đi xem, có cái gì có thể giúp đỡ thì giúp một tay. Vận khí của bọn họ thật sự là quá kém, lại đúng lúc bị cuốn vào chuyện này, không khéo ta lại bị giữ chặt ở đây."

Hồng Thiêm nói: " Đúng vậy, bây giờ cả Tây đại lục đều không yên bình, chuyện phát sinh ở Thiên Lộ thảo nguyên chỉ là một nguyên nhân trong đó mà thôi."

Lý Cường nghe ra trong lời nói của hắn có ẩn ý, hỏi: " Hồng Thiêm phát hiện chuyện gì sao? Nói thử nghe một chút."

Hồng Thiêm nói: " Sư thúc, nghe người của Liệt Thú tộc nói, lần này biến cố xảy ra ở Thiên Lộ thảo nguyên, chính do Linh Quỷ Sư tác quái, trong đó có nói đến một lão tổ nào đó ở Mãng Nguyên, tất cả người của Liệt Thú tộc đều bị khống chế, bọn họ chỉ là khôi lỗi(con rối) và công cụ mà thôi. Cùng với tình huống tại trấn nhỏ giống nhau, bọn họ tựa hồ cũng đang thu tập hồn phách, nhưng khác với lần trước chính là lần này họ lại muốn thu thập oán khí lệ phách( oan hồn chết thảm)."

Lý Cường trầm ngâm hồi lâu, hắn cũng không hiểu rõ chuyện ảo diệu trong đó. Nhìn kiếm quang ở phía xa xa, hắn thì thào lẩm bẩm: " Là lão tổ gì đây? Hắn rốt cuộc là ai?"

Mạt Bổn hỏi: " Sư tôn vừa rồi đã tranh đấu với ai?"

Lý Cường thở dài nói: " Là người tu chân của Thiên Kích Phong, bọn họ đại động can qua chạy đến Thiên Lộ thảo nguyên lắp đặt cạm bẫy…bỏ đi, không nói nữa, việc này có chút khó nói, chúng ta trở về thương đội xem sao."

Nạp Thiện nghe xong sắc mặt biến đổi, vừa muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại nhẫn nhịn.

Bốn người đáp xuống doanh địa trung ương của thương đội, Lý Cường không dám tin tưởng nhìn vào thảm trạng trước mắt, hắn lấy ra linh đan chữa thương, nói: " Hồng Thiêm, mang nước tới hòa tan với linh đan, cho những người bị thương uống đi. Ban Đồng tổng lĩnh ở nơi nào? Đưa ta đi gặp hắn."

Hồng Thiêm chỉ chỉ Ban Đồng đang ngồi thẫn thờ trên mặt đất, cầm lấy linh đan gọi người tới giúp trị thương, Nạp Thiện và Mạt Bổn cũng tiến lên hỗ trợ.

Lý Cường chậm rãi đi tới trước mặt Ban Đồng, không nói gì chỉ nhìn hắn.

" Ta có lỗi với những huynh đệ đã đi theo ta, đã làm chết nhiều người như vậy…ai! Liệt – Thú – tộc! Ta…tại sao ta lại kiên trì tiến về phía trước chứ? Thật là quỷ mê tâm khiếu a." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Ban Đồng nhìn chằm chằm Khảm Đao trước mắt, hối hận nói. Làm tổng lĩnh của thương đội, hắn quả thật không cách nào đối mặt với tràng tai nạn này, thương đội rơi vào tình cảnh này, phải đóng cửa là chắc chắn.

Lý Cường vỗ vai hắn an ủi: " Ban Đồng, không có gì phải hối hận, chuyện nếu đã xảy ra, phải nghĩ biện pháp giải quyết, những chuyện sau này sẽ nói sau. Nhưng bây giờ các ngươi phải đi trở lại thôi, phía trước còn có nhiều quái thú hơn."

Ban Đồng ngẩng đầu lên, Lý Cường phát hiện con mắt hắn đã đỏ rực.

Ban Đồng gầm nhẹ: " Liệt Thú tộc tại sao lại làm như vậy? Con mẹ nó…tại sao bọn họ làm vậy?"

Lý Cường lắc đầu nói: " Bọn họ bị người khống chế, thân bất do kỷ (không được tự mình làm chủ)."

Cả người Ban Đồng đều ngây dại, một hồi lâu hai hàng nước mắt chảy xuống, dĩ nhiên lại là huyết lệ. Hắn biết rõ mối thù này cả đời cũng không thể nào báo được, có thể khống chế được người của Liệt Thú tộc, tuyệt đối không phải khả năng của hắn có thể đối phó được.

Ban Đồng dù sao cũng là một hán tử tung hoành nam bắc, chỉ lát sau đã bình tĩnh trở lại, trên mặt lộ ra vẻ kiên nghị. Trong lòng Lý Cường ngầm thán phục, ý chí của người này thật không phải chuyện đùa, gặp phải đả kích trầm trọng như thế mà có thể mau chóng tỉnh táo, thật sự là lợi hại.

Ban Đồng thi lễ thật sâu: " Cảm ơn tiền bối!"

Lý Cường gật đầu nói: " Ngươi đi đi!"

Lý Cường xoay người liếc mắt một cái nhìn thấy Tạp Châu nằm ở trong vũng máu, một tay còn cầm thanh Hắc ngục thương, hắn vội bước lên định dìu hắn lúc này mới phát hiện thân thể Tạp Châu đã cứng ngắc.

Đôi mắt Tạp Châu vô thần nhìn lên bầu trời, ở bụng bị một vết thương lớn, bị một cái sừng của Bát Sát Thú cắm vào. Lý Cường nhẹ nhàng vuốt mắt cho hắn, trong lòng không khỏi cảm thán tính mạng con người sao lại quá yếu ớt.

Tạp Châu kiên trì đến giờ phút cuối cùng mới chết, sau khi hắn cứu Xú Cước, không cẩn thận bị một Bát Sát Thú đang bỏ chạy húc vào bụng, mặc dù hắn cũng dùng Hắc ngục thương giết chết được Bát Sát Thú này, nhưng chính hắn cũng không thể sống được.

Cùng với hắn kết bạn đồng hành có mấy hành thương bằng hữu cũng đã chết hết, không ai tránh được tràng đại kiếp này.

Ban Đồng tự khởi tinh thần, chỉ huy những hộ vệ đã kiệt sức thu thập những thi thể đồng bạn đã chết đi.

Một trận khói nhẹ nhàng thổi lại, có người kêu lên: " Thảo nguyên cháy rồi! Bốc lửa rồi!"

Đại hỏa hùng hùng bốc lên, phát ra " phách phách ba ba" những tiếng vỡ vụn, ngọn lửa hòa cùng bụi mù bốc lên tận trời.

Doanh địa nhất thời lại trở nên rối loạn, mọi người đều hiểu rõ lửa cháy trên thảo nguyên vô cùng kinh khủng, Ban Đồng kêu to đến khàn cả giọng muốn cho mọi người trấn tĩnh lại.

Lý Cường nhìn hướng gió, hoàn hảo không thổi tới hướng doanh địa, hắn gọi: " Hồng Thiêm, cùng ta đi diệt lửa!"

Hồng Thiêm hét lớn: " Sư thúc, ngài xem!"

Chỉ thấy xa xa kiếm quang lóe ra, người tu chân ở nơi đó cũng đã phát hiện trận lửa lớn này bèn bay tới rất nhanh.

Hồng Thiêm nói: " Sư thúc, chúng ta tới nghênh đón họ không?"

Lý Cường nói: " Chờ một chút, nhìn xem rồi hãy nói."

Trong lòng hắn đối với người tu chân nơi này đã có sự nghi hoặc lo lắng.

Trong lòng Hồng Thiêm kỳ quái, sư thúc thích nhất là giao hữu với mọi người, nhưng lần này tựa hồ rất lãnh đạm, không biết là vì nguyên nhân gì.

Nạp Thiện chạy tới nói: " Lão Đại, bên kia bay tới rất nhiều người tu chân."

Lý Cường không để ý đến tiếng kêu của Nạp Thiện, hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời, thần sắc trên mặt bình tĩnh yên lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mười mấy người tu chân từ trên bầu trời xẹt qua, lao thẳng tới chỗ lửa cháy.

Hồng Thiêm kinh ngạc nói: " Đây là người tu chân từ nơi nào tới, sao lại nhiều đến như vậy? Kỳ quái, người tu chân rất ít tới Tây đại lục a."

Lý Cường nói: " Hình như không phải là người tu chân của Tây đại lục, ngươi xem trang phục của họ, khác hẳn người của nơi này."

Hồng Thiêm gật đầu: " Thật sự là không giống. Sư thúc, chúng ta đi hỏi thử xem."

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Bọn họ sẽ tới, chúng ta chờ là được."

Nhóm người tu chân kia bay đến trên bầu trời nơi lửa cháy, lập tức đại động can qua, hơn mười đạo sét đánh xuống nhanh như chớp, đánh cho hỏa trường bắn ra hoa lửa kinh thiên động địa khắp bốn phía, âm thanh cuồng bạo oanh long oanh long đến rung trời.

Trong đó có một cô nương hình như là người cầm đầu, ở một bên lớn tiếng ra lệnh, nói động tác này không đúng, người kia ra tay không đủ nhanh. Nhóm người tu chân kia đều dùng những phương cách khác hẳn nhau, không giống như phương pháp diệt lửa.

Mấy người Lý Cường nhìn đến trợn tròn mắt, mấy người này từ đâu tới? Hành động của bọn họ nằm ngoài ý nghĩ của người khác.

Rất nhanh trận lửa đã dần giảm xuống, cô nương dẫn đầu kia lớn tiếng ra lệnh, nhưng người tu chân còn lại đồng thời xuất ra phi kiếm của mình, trong lúc nhất thời, kiếm quang tung bay đầy trời, tràng diện thật tráng quan.

Hồng Thiêm nhịn không được cười nói: " A a, nhìn thật là xinh đẹp a. Bọn họ có lẽ là đệ tử của đại môn phái tu chân nào đó, đi ra lịch lãm tu hành, a a, thật sự là hiếm thấy."

Lý Cường cẩn thận quan sát, hiểu được Hồng Thiêm nói rất có lý, những người tu chân này chỉ đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ, phần lớn chỉ mới đạt tới giai đoạn rất bình thường. Cô nương chỉ huy bọn họ ước chừng chỉ mới tới Nguyên Anh trung kỳ, có thể xem như một tu chân cao thủ, ở phía sau nàng có một người tu chân đang đứng, tu vi còn cao hơn nàng, hắn vẫn yên lặng đứng ở một bên nhìn quanh bốn phía, tựa hồ đang đề phòng gì đó.

Chỉ lát sau, những người tu chân này đã diệt hết trận lửa lớn, hướng doanh địa của thương đội bay tới. Bọn họ đáp xuống mặt đất, nhìn thấy thảm trạng của thương đội thì phi thường giật mình, đang nhỏ giọng nghị luận với nhau.

Chỉ nghe cô nương kia nói: " Mọi người yên tĩnh một chút! Đây là thương đội của Tây đại lục Thản Bang Tinh, xem ra bọn họ vừa mới bị quái thú nơi này tập kích qua. Bây giờ không nói nhiều nữa, tất cả đệ tử đi cứu trị người bị thương, đây cũng là một trong những mục đích tu hành của các ngươi, nhanh chóng hành động đi."

Nghe nàng nói, Lý Cường và Nạp Thiện đều hiểu rõ, đây là ngôn ngữ của Thiên Đình Tinh, cũng là tiếng quê quán của Lý Cường. Những người khác, kể cả Ngoan Công cũng không rõ họ nói cái gì.

Đám người tu chân kia lập tức tản ra, rất chăm chú đi cứu trị người bị thương, trong lòng Lý Cường đối với bọn họ sanh hảo cảm, hiểu được đây mới chính thức là người tu đạo.

Bởi vì mấy người Lý Cường không có mặc chiến giáp, những người tu chân này cũng không nhận ra trong doanh địa còn có người tu chân, Nạp Thiện nhịn không được nữa, hắn nghe được ngôn ngữ của quê nhà nên trong lòng khó nhịn, lớn tiếng nói: " Chào các ngươi, a a, các ngươi ở đâu tới?"

Đám người tu chân kia chấn động quay đầu nhìn về hướng Nạp Thiện, Lý Cường ở một bên mỉm cười không nói gì.

Cô nương kia đi tới, nàng vừa đi vừa ra lệnh: " Các ngươi tiếp tục cứu người, đừng phân tâm chuyện khác."

Nàng nhìn Nạp Thiện ôm quyền hỏi: " Xin hỏi làm sao ngươi biết được ngôn ngữ của Cổ Kiếm Viện chúng ta, các ngươi là…"

Nạp Thiện ngạc nhiên nói: " Các ngươi không phải từ Thiên Đình Tinh tới sao?"

Lý Cường chen lời: " Cổ Kiếm Viện? Là Phong Duyên Tinh Cổ Kiếm Viện?"

Vị cô nương tu chân kia trên đầu bới tóc cao, búi tóc cắm hai thanh tiểu kiếm nhỏ làm trang sức, đôi mày hơi xếch cao, hai mắt linh động có thần, có một bộ dáng hào phóng. Nàng mặc quần áo màu phấn sắc, vóc người so ra rất cao, so với Lý Cường không thấp hơn bao nhiêu.

Nàng cất cao giọng nói: " Không sai, chúng ta đúng là người tu chân của Cổ Kiếm Viện nơi Phong Duyên Tinh, ta gọi là Bạch Nhược Tuyền, là Ngân Phượng kiếm sư của Cổ Kiếm Viện, vị này gọi là Lý Khiếu Thiên, là Kim Lân kiếm sư của Cổ Kiếm Viện. Chúng ta mang theo đệ tử đến Tây đại lục tu hành lịch lãm, các ngươi là…?"

Có thể nhìn ra được Bạch Nhược Tuyền là một người rất sảng khoái, không một lời che dấu.

Lý Cường cười nói: " A a, ta gọi là Lý Cường, cũng là người tu chân, mặc dù không có đi qua Phong Duyên Tinh nhưng cũng biết đại danh Cổ Kiếm Viện, ngưỡng mộ đã lâu."

Hắn không phải nói lời giả dối, Phó Sơn cho hắn ngọc đồng giản có nói qua về Cổ Kiếm Viện, Cổ Kiếm Viện tại Phong Duyên Tinh là một trong bảy môn phái nổi tiếng nhất, đứng hàng thứ sáu, người tu chân rất nhiều, thực lực rất lợi hại.

Lý Khiếu Thiên và Lý Cường đều là Xuất Khiếu sơ kỳ tu chân cao thủ, hắn tươi cười vươn tay ra: " Chúng ta cùng họ a, a a, cảm giác thật thân thiết, không biết các ngươi ở Tây đại lục làm gì vậy?"

Lý Cường cũng vươn tay: " Không có gì, chỉ là đi du ngoạn khắp nơi thôi, a a.." Hai bàn tay " ba" áp vào cùng một chỗ.

Lý Cường mỉm cười, vẻ mặt không chút thay đổi vận chân nguyên lực súc tới bàn tay mà không phát ra, nào ngờ trên tay Lý Khiếu Thiên lại không có chút lực đạo nào, làm cho Lý Cường rất là xấu hổ, nghĩ thầm: " Mụ nội nó, bị người của Thiên Kích Phong làm cho thần kinh khẩn trương, nghi thần nghi quỷ mãi."

Buông tay ra, Lý Cường hỏi: " Các ngươi đến Tây đại lục lúc nào? Chuẩn bị đi đâu lịch lãm tu hành?"

Bạch Nhược Tuyền cười nói: " Chúng ta vừa đến Tây đại lục, trạm thứ nhất chính là Thiên Lộ thảo nguyên, chủ yếu muốn cho các đệ tử kiến thức về quái thú và chút vật phẩm đặc sản của Tây đại lục."

Nàng đối với mấy người Lý Cường vô cùng tò mò, mặc dù ở Phong Duyên Tinh các nơi đều là người tu chân nhưng ở những tinh cầu khác người tu chân rất là hiếm thấy.

Lý Khiếu Thiên giải thích: " Đây là lần đầu tiên Nhược Tuyền lĩnh đệ tử đi ra lịch lãm, a a, ta đi theo làm hướng đạo và bảo tiêu cho bọn hắn."

Bạch Nhược Tuyền gắt giọng: " Ai cần ngươi bảo vệ! Chúng ta hoàn toàn có thể tự ứng phó nếu gặp khó khăn, hì hì, ngươi làm hướng đạo không tệ lắm, còn những chuyện khác không cần ngươi lo."

Lý Khiếu Thiên khoan hậu chỉ cười lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Lý Cường nói: " Vừa tới? Vậy ý nói có Truyền Tống Trận ở gần đây? Thật là không nghĩ tới."

Hồng Thiêm nói: " Chúng ta đến bên kia nói chuyện, nơi này quá rối loạn."

Lý Cường cười nói: " Không quan hệ, bọn họ sẽ không quan tâm đâu."

Bạch Nhược Tuyền nhìn chung quanh, hỏi: " Tại sao lại có nhiều quái thú tập kích thương đội như thế, các ngươi không có hỗ trợ sao?" Lời nàng rất thẳng thắn, tựa hồ như có ý trách móc.

Hồng Thiêm cau mày, cười khổ nói: " Nếu không có chúng ta ở chỗ này chỉ sợ rằng người của thương đội cũng không ai còn sống. Hàng vạn Kiếm Xỉ Hào và Bát Sát Thú, lại có vô số cực độc Hỏa Liệt Trùng, phía sau còn đi theo hai Địa Hỏa Thú, loại công kích này cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy, quả thật giết cũng không hết a."

Hắn lấy tay sờ vào mũi, nói tiếp: " A a, nếu các ngươi tới sớm một chút, có lẽ sẽ ít tổn thất hơn."

Bạch Nhược Tuyền giật mình mở to hai mắt, nói: " Ai nha, thật là đáng sợ, nhất định là có người cố ý khống chế quái thú tập kích, ta dám khẳng định." Nhìn bộ dáng của nàng có vẻ rất chắc chắn.

Lý Cường tò mò hỏi: " Sao ngươi biết có người khống chế quái thú?"

Bạch Nhược Tuyền cười nháy mắt mấy cái, nói: " Bát Sát Thú và Kiếm Xỉ Hào nếu không ai khống chế, đã sớm tự giết lẫn nhau, chúng nó không phải đồng loại."

Lý Khiếu Thiên ở một bên giải thích: " Nhược Tuyền có nghiên cứu đối với quái thú."

Lý Cường nói: " Nguyên lai là như vậy. Được rồi, các ngươi có hiểu rõ chuyện phát sinh gần đây của Tây đại lục không? Các ngươi từ Phong Duyên Tinh đi ra có nghe được tin tức gì không?"

Hắn muốn hiểu rõ xem Phong Duyên Tinh có lời đồn gì không, bây giờ hắn đối với tin tức dường như bế tắc, khiến cho hắn không cách nào phán đoán được tình thế chuẩn xác.

Lý Khiếu Thiên nói: " Chuyện gì? Chúng ta không biết, chúng ta mới từ sa mạc của Lăng Nguyên Tinh chạy lại đây, còn chưa biết tình huống nơi này." Hắn dừng một chút, lại nói: " Chúng ta đi ra thời gian cũng đã rất lâu, Tây đại lục là trạm dừng chân cuối cùng, rất nhanh sẽ về Phong Duyên Tinh."

Hồng Thiêm nói: " Tây đại lục không được an bình, có thể nói là nguy cơ trọng trọng, bất quá nếu các ngươi cần lịch lãm tu hành thì đây là một cơ hội tốt."

Lý Cường trừng mắt một cái nhìn Hồng Thiêm, hắn liền biết ngay ý của sư thúc không muốn lôi kéo những người này vào cuộc, hắn đành nhu nhu lỗ mũi, không dám nói thêm gì nữa.

Bạch Nhược Tuyền cảm thấy rất hứng thú, nói: " Được a, Thiên đại ca, chúng ta tham gia đi."

Nhưng Lý Khiếu Thiên lại hỏi: " Có thể nói cho chúng ta biết Tây đại lục phát sinh đại sự gì hay không?" Dù sao lịch duyệt của hắn so với Bạch Nhược Tuyền cũng cao thâm hơn, trong lúc chưa hiểu rõ tình huống thì không dễ dàng làm ra quyết định.

Lý Cường đem tình huống nơi này nói lại đơn giản một lần, thần sắc của Lý Khiếu Thiên và Bạch Nhược Tuyên trở nên ngưng trọng, mặc dù bọn họ biết đây là cơ hội rất tốt để lịch lãm tu hành, nhưng bọn họ cũng phải lo lắng cho an toàn của các đệ tử, hai người không khỏi do dự tính toán.

Lý Cường cười nói: " Ta chuẩn bị đến An Độ Trung Trại nhìn thử xem là ai đang giở trò quỷ ở Thiên Lộ thảo nguyên, các ngươi không cần tiến vào vòng thị phi này a."

Bạch Nhược Tuyền nói: " Chờ ta và Thiên đại ca thương lượng một chút đã, được không?"

Lý Cường tìm Ngoan Công, nói: " Ngoan Công, thế cục bây giờ ngoài dự đoán của ta, ngươi theo thương đội trở về đi, hành trình tiếp theo sẽ hung hiểm dị thường…"

Ngoan Công nghe được những lời này thì lo lắng vạn phần, hắn đã chứng kiến bản lĩnh của mấy người Lý Cường, không muốn dễ dàng rời khỏi họ.

Lý Cường nhìn thấy nét mặt già nua của Ngoan Công đỏ bừng, trong lòng không khỏi có chút áy náy, nói: " Ngoan Công, thật xin lỗi, ta không thể để cho ngươi tiếp tục mạo hiểm nữa."

Ý tứ của hắn Ngoan Công cũng hiểu được, cũng do năng lực của mình quá yếu kém, ý nghĩ này làm hắn rất uể oải.

Ngoan Công thở dài: " Ai! Lão Đại, ta sẽ không liên lụy các ngươi đâu, cho ta đi theo đi, dù cho sống chết thế nào ta cũng sẽ không có nửa lời oán hận."

Lý Cường lấy trong thủ trạc ra một bộ khải giáp của Thản Bang đại lục, lại lấy ra một thanh Thánh Đao, nói: " Ngoan Công, bộ khải giáp và Quang Minh Nhận này tặng cho ngươi, đợi chốc lát ta bảo Mạt Bổn dạy cho ngươi một bộ pháp môn để luyện công. Lần này có thể quen biết mấy người bằng hữu Man Dã tộc các ngươi ta thật sự cảm thấy rất vui vẻ."

Ngữ khí của hắn cực kỳ chân thành, Ngoan Công hiểu được Lý Cường không muốn mình đi mạo hiểm nữa, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận khải giáp và Thánh Đao, trên mặt toát ra vẻ thất vọng vô hạn.

Lý Cường ngoắc Mạt Bổn tới dặn dò vài câu, Ngoan Công cung kính hướng Lý Cường thi lễ nói: " Lão Đại, sau này nếu có gì cần Man Dã tộc chúng ta hỗ trợ, chỉ cần ngươi nhắn lời tới, chúng ta sẽ toàn lực giúp đỡ."

Lý Cường chắp tay đáp lễ, cười nói: " Ngoan Công khách khí rồi."

Mạt Bổn cười kéo Ngoan Công sang một bên truyền công pháp.

Lý Khiếu Thiên đi tới, nói: " Thật ngại quá, chúng ta không thể làm gì thêm, các đệ tử chỉ là lần đầu tiên đi ra lịch lãm, chúng ta phải cam đoan sự an toàn của bọn họ, không thể có gì sơ thất được."

Lý Cường quay đầu lại nhìn Bạch Nhược Tuyền, chỉ thấy nàng đang dùng sức đá mạnh vào thi thể một Kiếm Xỉ Hào, bộ dáng như đang rất tức giận, không khỏi tức cười nói: " Không gì đâu. Chúng ta sẽ đi ngay trong chốc lát, các ngươi phải cẩn thận nhiều hơn."

Thật ra trong lòng Lý Khiếu Thiên cảm thấy hơi khó khăn, hắn muốn tìm hiểu rõ nơi này đang xảy ra chuyện gì, nhưng vì an toàn của các đệ tử, đây toàn là những đại đệ tử tinh hoa của Cổ Kiếm Viện, hắn thật không dám mạo hiểm.

Lý Cường và Hồng Thiêm thương lượng, chuẩn bị đi đến An Độ Trung Trại thám thính sự việc, tìm hiểu xem cuối cùng là do ai đang tác quái.

Ban Đồ nhờ những người tu chân này trợ giúp, cuối cùng miễn cưỡng sửa sang lại đội xe, bọn họ cũng không dám mạo hiểm đi về phía trước Thiên Lộ thảo nguyên, đành quay đầu trở về. Trước khi đi, Ban Đồng suất lĩnh mọi người trong thương đội, hướng Lý Cường mấy người thi lễ đa tạ, nếu không phải nhờ có mấy người bọn họ thì người trong thương đội sợ rằng không còn ai sống sót.

Trụ Đầu mang theo tiểu đội của mình, hướng Lý Cường cáo biệt, hắn nói: " Tiểu ca, nếu không có các ngươi, thì chúng ta đã không thể quay trở về, ai, nói một lời, các ngươi đưa tiền nhờ chúng ta bảo vệ, ngẫm lại cũng thật xấu hổ a."

Lý Cường khẽ cười nói: " Tiền đồ cẩn thận." Hắn đối với sự gặp gỡ ly biệt đã tạo thành thói quen.

An Độ Trung Trại, nằm ngay giữa trung tâm Thiên Lộ thảo nguyên. Lý Cường bốn người từ biệt thương đội và nhóm người của Lý Khiếu Thiên, rất nhanh đã bay tới An Độ Trung Trại, Lý Cường nắm Nạp Thiện, Hồng Thiêm kéo Mạt Bổn, lơ lửng đứng ngay trên bầu trời bên trên An Độ Trung Trại.

Nạp Thiện nhỏ giọng nói: " Lão Đại, phía dưới hình như không có ai, hoàn toàn trống rỗng, không biết có mai phục hay không?"

Lý Cường nói: " Không cần biết là có mai phục hay không, chúng ta cứ xông vào."

Hồng Thiêm cười nói: " Sư thúc, Linh Quỷ Sư cũng không có gì lợi hại, cũng chẳng làm nên chuyện gì, chúng ta đi xuống đi."

Bốn người từ trên không trung rơi xuống đường cái trong trại, bốn phía một mảnh tử khí, phòng ốc cũng giống như tây trại, ẩn hiện trong luồng sương khói nhàn nhạt, không nghe được một âm thanh nào.

Lý Cường nói: " Chúng ta xem xét một chút, nơi này giống như một tòa tử trại."

Nạp Thiện nói: " Ai, hình như đệ cảm thấy rợn tóc gáy a, mụ nội nó, âm khí nặng nề như vậy."

Hồng Thiêm nói: " Không có mai phục, bất quá hình như nơi này đã thật lâu không có ai tới, mọi người nhìn chỗ này…" Hắn đưa tay vuốt trên lan can một cái, trên bàn tay bám đầy bụi bặm.

Mạt Bổn nói: " Xem tình hình, bất luận thương đội từ phương hướng nào đi tới cũng không đến được trung trại…bọn họ hẳn là…"

Ý tứ của hắn mọi người đều hiểu rõ, Lý Cường khẽ nói một câu: " Đáng chết!"

Hồng Thiêm nói: " Đám Linh Quỷ Sư này thật là ghê tởm, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha cho chúng, nhưng Thiên Lộ thảo nguyên lớn như vậy, chúng ta rất khó tìm được bọn họ."

Lý Cường nói: " Bọn họ cần thu hồn luyện phách, nhất định sẽ có tế thai, có thể tiêu diệt bọn họ."

Nạp Thiện nói: " Thiên Lộ thảo nguyên lớn như vậy, làm sao mà tìm a."

Một đạo lam quang từ sau lưng Lý Cường bay ra, tiểu Hải yêu kiêu ngạo kêu to mấy tiếng, Lý Cường lập tức hiểu được ý tứ của nó, đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu. Hắn cười nói: " Tiểu Hải yêu biết, chúng ta đi theo nó là được."

Hồng Thiêm chợt hiểu ra: " Đúng vậy, tiểu Hải yêu đối với hồn phách phi thường mẫn cảm, nó nhất định có thể tìm được."

Lý Cường nhìn tiểu Hải yêu nói: " Tiểu tử kia, bay chậm một chút, bây giờ ta không còn đuổi kịp ngươi nữa đâu."

Nạp Thiện nhịn không được cười to, khoa trương nói: " Haha, lão Đại, huynh không cho rằng tiểu Hải yêu hiểu được tiếng người đó chứ…"

Lam quang chợt lóe, tiểu Hải yêu hung hăng lao tới gõ lên cái đầu bóng lưỡng của Nạp Thiện một cái rồi lại bay lên không trung ngẩng đầu lên, trong miệng vang lên tiếng cô lỗ gì đó, bộ dáng phi thường phật ý.

Nạp Thiện bị gõ một cái, kêu lên quái dị: " Lão Đại, nó đánh ta!"

Mấy người nhất thời cười ha hả, Nạp Thiện cũng không nhịn được cũng mỉm cười, không ngờ mình lại cáo trạng với lão Đại khi mà đối phương chỉ là một tiểu Hải yêu nhỏ bé.

Tiểu Hải yêu đột nhiên bay lên trời cao, kêu lên một tiếng lanh lảnh.

Lý Cường chợt động, chụp lấy cánh tay Nạp Thiện, quát: " Hồng Thiêm, chúng ta theo sau!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play