Lý Cường cười hì hì nói: " Chào Lan nha đầu, vị..này là tam tỷ của ngươi đó sao?"

Lan Hinh không có nghĩ đến Lý Cường lại xưng hô như thế, nàng tức giận lớn tiếng kháng nghị: " Cái gì mà gọi Lan nha đầu, không cho gọi ta như vậy!"

Lý Cường gãi gãi đầu, ngay chính hắn cũng không biết vì sao mình lại buột miệng gọi như vậy, không thể làm gì khác hơn là cười nói: " Ai ai, mọi người vào nhà đi."

Lan Hinh thấy Lý Cường không trả lời nàng, tức giận dậm chân một cái rồi lôi tam sư tỷ của nàng đi vào nhà. Lý Cường cũng vừa định đi vào thì liếc mắt nhìn thấy Trạch Cố đang ngây ngốc đứng đó, không khỏi cười nói: " Trạch Cố, đừng đứng ngây ra đó nữa, đi thôi."

Trạch Cố lúc này mới tỉnh lại, cười khổ nói: " Đại ca, đừng kỳ quái…cô nương của nơi này quả thật không thể nhìn a…"

Lý Cường kỳ quái hỏi: " Cái gì? Không thể nhìn? Ta nghĩ họ cũng xinh đẹp lắm mà, đâu có gì khó nhìn đâu."

Gương mặt của Trạch Cố hồng lên, nhỏ giọng nói: " Không phải khó coi, quả thật đẹp lắm, loại phàm phu tục tử như chúng ta mà nhìn thì chịu không được."

Tạp Ba Cơ Lão Đa cũng nói: " Đúng là không nên nhìn vẫn tốt hơn, ta cũng sợ sẽ xảy ra chuyện."

Lý Cường nhịn không được cất tiếng cười to, hắn biết chuyện Trạch Cố bọn họ có thất thố cũng không kỳ quái, bọn họ không phải có ý nghĩ gì khác, chỉ là trong nhất thời bị cái đẹp làm choáng váng, khiến cho bọn họ chịu không được.

Nữ nhân của tu chân giới chỉ cần tu tới Nguyên Anh kỳ, tuyệt đại đa số sẽ tự tu cải lại hình dáng bên ngoài của mình, đây cũng chỉ là điều tự nhiên. Còn nam nhân tu chân thì ít làm vậy hơn, thậm chí còn có người lại cố ý tự đem dung mạo mình biến xấu đi, Cảnh Phong vốn là người như vậy, tâm tư của hắn chỉ đặt vào chuyện tu chân, còn tất cả những thứ khác đều không quan trọng.

Lý Cường nói: " Không có việc gì đâu, nhìn nhiều một chút cũng chỉ là thói quen thôi, bất quá sau này khi các ngươi trở về Tây đại lục, khi nhìn thấy những cô nương khác chắc là không quen. Nga, không nói việc này nữa, chúng ta vào nhà đi."

Ba người đi vào phòng, Trạch Cố phát hiện thấy vị Lan Hinh cô nương kia đang ngồi trên ghế, không dám nhìn thêm, vội vàng quay đầu đi nơi khác. Lý Cường mời mọi người ngồi xuống, nói: " Lão Đa, sau này ngươi và Trạch Cố sẽ ở lại chỗ này, nếu có chuyện gì thì cứ phân phó cho võ sĩ đại ca bên ngoài, bọn họ sẽ giúp các ngươi. Ước chừng không bao lâu nữa, chúng ta có thể đi."

Lan Hinh vươn cánh tay nhỏ trắng nõn huơ qua lại trước mắt Lý Cường, nũng nịu kêu lên: " Tiền bối!", nàng chính là bảo bối của Thiên Lại Thành, ai cũng yêu thương sủng ái nàng, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp một người như Lý Cường, đối xử với nàng không đậm không nhạt, rất bình thường.

Nàng nhìn thấy Lý Cường không để ý tới nàng, liền đại phát tính tình, vì thế một tiếng tiền bối này của nàng có ẩn chứa mật pháp thần công của Thiên Lại Thành. Lý Cường công lực cao thâm thì không cảm thấy gì, nhưng Trạch Cố và Tạp Ba Cơ Lão Đa thì không chịu được, cả người chấn động, cơ hồ đồng thời nói: " Đại ca, nàng gọi ngươi." " Tiểu huynh đệ, cô nương đang nói chuyện với ngươi kìa."

Lý Cường dở khóc dở cười, nói: " Lan Hinh tiểu muội muội, đừng có gọi là tiền bối nữa, nghe không được tự nhiên chút nào, cứ gọi là đại ca sẽ dễ nghe hơn." Sau khi luyện khí hắn đã hiểu được một chút huyền bí về âm luật của Thiên Lại Thành, khi nói chuyện thì không tự chủ được đã dùng tới, hơn nữa với công lực của hắn, đã thật sự gây nên phiền toái.

Thanh âm của Lý Cường tràn ngập mị lực, Lan Hinh và mấy người trong phòng trở nên ngẩn ngơ. Tạp Ba Cơ Lão Đa và Trạch Cố thì có cảm giác như gặp được người thân thiết nhất của mình, là người mình không bao giờ muốn xa rời, họ nhịn không được cùng rơi nước mắt. Còn Lan Hinh và Tam sư tỷ kia phản ứng càng khác hẳn, hai nàng đều là cao thủ tinh thông âm luật nhưng trong lúc không kịp đề phòng, là đã bị thanh âm của Lý Cường hấp dẫn.

Hai nàng đồng thanh đáp: " Đại ca…" " Ca ca…" Thanh âm cả hai vừa kiều mỵ vừa quyến rũ.

" Bịch" Trạch Cố té phịch xuống sàn, còn Lão Đa dù sao tuổi cũng đã già, còn có thể miễn cưỡng tự chủ được.

Lý Cường nhìn thấy bộ dáng của hai nàng thì biết ngay lời nói vừa rồi của mình đã gây ra họa.

Lý Cường ho khan một tiếng, ra một bộ dáng được chiếm tiện nghi, lớn tiếng đáp: " Ai! Hắc hắc, nghe thật thuận tai a."

Hắn dùng một ít chân nguyên lực, Lan Hinh và sư tỷ nàng lập tức tỉnh táo lại, hai người đồng thời cùng đỏ mặt.

Một hồi lâu Trạch Cố mới từ dưới đất đứng lên, khó khăn nói: " Không được, để ta đi về, còn ở lại chỗ này sẽ bị các ngươi làm chết mất thôi." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Mọi người nghe xong không khỏi nở nụ cười, không khí nhất thời vui vẻ hơn.

Lan Hinh thẹn thùng nói: " Sao tiền bối cũng biết Chấn Âm Pháp của Hàn Âm Hoặc vậy? Đây là mật pháp bí truyền của Thiên Lại Thành đó. Quên đi, dù sao ngài cũng là một quái nhân, dù ở trong Thiên Lại đại trận cũng không có chuyện gì mà. Hì hì, đây là tay sư tỷ của ta, Hoàng Nghiên tỷ tỷ…nàng..nàng cũng muốn xuống Băng Nhãn.."

Lý Cường liền hiểu được chuyện này sẽ rất rắc rối, cuống quýt lắc đầu nói: " Tiểu muội muội, đây là điều ta không thể làm chủ, trong Băng Nhãn có cái gì ta cũng không rõ ràng lắm, làm sao có thể dẫn người đi xuống được?"

Ánh mắt của Lý Cường vẫn chăm chú nhìn vào Hoàng Nghiên, nàng có chút căm tức, nói: " Nhìn chằm chằm như vậy làm gì, không đáp ứng mới có nhiều lý do như vậy, hừ!"

Lý Cường bị nàng làm cho sửng sốt, cười nói: " Vì quần áo của ngươi là hoa văn của mẫu đơn, a a, nhìn thật sự cảm thấy thân thiết."

Hoàng Nghiên mặc dù căm tức chuyện Lý Cường nhìn mình chằm chằm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đắc ý. Nữ nhân luôn luôn muốn mình được người ta chú ý, nhưng khi nghe Lý Cường nói chỉ chú ý đến hoa văn trên quần áo của mình, nàng thật sự đã nảy sinh tức giận.

Nàng tức tối đứng dậy, kéo Lan Hinh: " Chúng ta đi! Thật sự là một quái nhân!"

Lan Hinh cảm thấy kỳ lạ, không biết sư tỷ tại sao tức giận, không biết làm gì khác hơn là nói: " Lần sau trở lại tìm tiền bối. A, một chút nữa sư tôn sẽ tới…a, sư tỷ, đừng lôi kéo, muội tự đi không được sao?" Hai người đến cũng vội vã mà đi cũng vội vã.

Trạch Cố và Tạp Ba Cơ Lão Đa cùng thở ra một hơi. Trạch Cố lau đi mồ hôi trên trán, nói: " Ây, ai muốn cưới lão bà như vậy, nhất định là sống không lâu. Thật sự là chịu không được, nguyên lai quá hoàn mỹ cũng không phải là chuyện tốt a."

Tạp Ba Cơ Lão Đa cười nói: " May mắn là ta đã già, nhìn mấy vị tiểu cô nương này cũng giống như nhìn nữ nhi của mình, bằng không cũng chịu không được a."

Lý Cường nghĩ thầm, mấy tiểu cô nương này sợ rằng tuổi tác còn lớn hơn nhiều so với Lão Đa, chỉ bất quá do nhìn không ra mà thôi.

Một ngân y võ sĩ tiến vào nói: " Thành chủ mời tiền bối đi qua, mọi việc đã chuẩn bị xong rồi."

Lý Cường vừa nghe thì hiểu ngay, cuống quýt kêu tốt lắm. Hắn nhìn Lão Đa, nói: " Lão Đa, các ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi, ta sẽ rất nhanh trở về. Có chuyện gì cứ phân phó cho người ở đây đi làm, chờ khi ta trở lại, chúng ta có thể rời đi nhanh thôi."

Lão Đa và Trạch Cố vội vàng đáp ứng. Lão Đa kéo Lý Cường, nói: " Tiểu huynh đệ, tất cả phải cẩn thận, chúng ta chờ ngươi quay lại."

Thiên Lại Thành có một cấm địa, không có lệnh của trưởng lão Thiên Hoành và thành chủ thì không ai được đi vào, đó chính là Cấm Kỵ Đường.

Hôm nay Cấm Kỵ Đường lại có rất nhiều người. Thiên Hoành mặc một bộ chiến giáp màu bạc, cả người sương khói vây quanh, hắn tựa như trẻ lại rất nhiều, tinh thần thật là cường tráng.

Thành chủ mặc một bộ y phục màu hồng, cả người như rất vui vẻ hưng phấn, liên tục ra lệnh cho các thuộc hạ.

Chiến giáp của Cảnh Phong rất kỳ lạ, tựa hồ như là loại da cá nào đó chế ra, toàn thân đều là những lân phiến nhỏ cỡ móng tay, khi ánh sáng chiếu xuống tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, hắn hết nhìn đông rồi lại nhìn tây rất là vui vẻ.

Phía sau thành chủ đứng năm, sáu cô gái xinh đẹp, một đám ngân y võ sĩ dưới sự chỉ huy của Văn Thu Ly, bận rộn chạy quanh.

Lý Cường đi vào Cấm Kỵ Đường, trong lòng có chút giật mình, nhiều người như vậy có chút ngoài ý liệu của hắn. Hắn liếc mắt nhìn thấy Thiên Hoành đang đứng, liền lớn tiếng hô: " Lão ca, tỷ tỷ, lão phong tử, bây giờ đi xuống sao?"

Lối xưng hô của hắn làm người trong phòng choáng váng, ai cũng suy nghĩ: " Lão ca là ai? Tỷ tỷ là ai? Lão phong tử thì ai cũng biết, nhưng trước mặt mọi người dám kêu lão là lão phong tử thì chỉ có một mình Văn Thu Ly, hai người bọn họ có giao tình sinh tử, thật ra không ai dám kêu hắn như vậy, chỉ có vài đệ tử gọi hắn là Phong gia gia.

Thiên Hoành cười nói: " Lão đệ, qua đây đi, tất cả đều chuẩn bị xong rồi."

Tất cả những người có mặt đều giật mình, Thiên Hoành sư thúc tổ gọi hắn là lão đệ, vậy còn hắn gọi tỷ tỷ là gọi ai? Mọi người còn đang đoán thì thành chủ đã nói: " Đệ đệ, một chút nữa sẽ bắt đầu đi xuống, hãy mặc chiến giáp vào đi." Mọi người đều mơ hồ, đây là kiểu xưng hô gì vậy a, hoàn toàn rối loạn như vậy.

Lý Cường gật đầu nói: " Tốt!" Hắn dương tay mặc vào Lan Uẩn chiến giáp, đeo Huyễn Dương Hoàn, một luồng ánh sáng màu vàng đậm tỏa ra chói mắt.

Thiên Hoành kinh ngạc nói: " Đây không phải là Lan Uẩn chiến giáp trong truyền thuyết đó sao? Hay thật, không hổ là người của Trọng Huyền Phái, đồ vật thật tốt a."

Lý Cường đến gần Thiên Hoành, nói: " Đây là của bằng hữu đưa cho đệ, không phải do đệ tự mình tu luyện đâu."

Thành chủ gật đầu, ở bên cạnh nói: " Nhân duyên của đệ đệ nhất định rất tốt, nếu không phải là bằng hữu tốt nhất nhất định sẽ không bao giờ tặng cực phẩm chiến giáp thế này."

Lý Cường đột nhiên nhìn thấy Phiêu Duyên, Lan Hinh và Hoàng Nghiên đứng phía sau thành chủ, hắn gật đầu với các nàng ra ý chào hỏi, ngoại trừ Hoàng Nghiên, mọi người đều nhẹ thi lễ. Hoàng Nghiên bĩu môi, vẻ mặt có chút giận dỗi, nhìn ra nàng vẫn còn đang tức giận.

Trên mặt đất trong Cấm Kỵ Đường có một tòa bạch ngọc thai rất lớn, có sáu cánh, ở bên trên khắc rất nhiều phù chú hoa văn, sáu cánh khảm sáu khối tiên thạch, đây là Cấm Kỵ Thạch, chuyên môn phong ấn linh thạch của Băng Nhãn.

Thiên Hoành nói: " Đây chính là Băng Nhãn, đợi lát nữa khi ta dời linh thạch, chúng ta cùng nhau đi xuống, tốc độ phải nhanh, linh thạch chỉ dời được chốt lát, nếu muốn mở lại, ít nhất phải đợi hai ngày thời gian.

Thiên Hoành xuất thủ ấn, bạch ngọc thai bắt đầu xoay tròn, linh thạch ở trung tâm từ từ xuất ra sương khói tràn ngập, nhìn kỹ có thể thấy nước bên trong đang nhộn nhạo. Thiên Hoành dùng sức thúc giục linh thạch, kêu lên: " Chuẩn bị tốt lắm rồi, ta đi thứ nhất, Cảnh Phong thứ hai, lão đệ thứ ba, án theo thứ tự mà đi."

Những người trong đại đường nhất thời khẩn trương, thành chủ và đệ tử của nàng cũng chậm rãi tụ tập lại.

Mặt ngoài linh thạch cấp tốc trầm xuống, lộ ra một đại động sâu không thấy đáy.

Chỉ nghe Thiên Hoành quát to: " Mở! Đi!"

Bóng người chớp lên, hắn thả người nhảy xuống, Cảnh Phong tựa hồ rất quen thuộc, theo sau nhảy vào. Lý Cường không dám chậm trễ, thân hình chớp lên, một đạo kim quang nhàn nhạt hiện lên, hắn cũng đã đi xuống.

Ngay chỉ một sát na linh thạch sắp phong bế, Hoàng Nghiên đột nhiên phi thân nhảy vào, mọi người không khỏi kinh hãi.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, linh thạch đã từ từ phong bế lại như cũ.

Thành chủ vô cùng tức giận, nàng lớn tiếng nói: " Nghiên nhi đang làm chuyện gì? Nó…nó…, thật là tức chết, lá gan quả thật quá lớn!"

Lan Hinh cũng đã sợ hãi, nàng không nghĩ tới tam sư tỷ lại quật cường như vậy, lại dám trong lúc không hề chuẩn bị mà nhảy xuống, cái này phải làm sao bây giờ? Cấm Kỵ Đường một mảnh yên tĩnh, thành chủ thở dài một tiếng, khoanh chân ngồi xuống, nàng cũng chỉ có thể ngồi chờ đợi. Những người khác cũng ngồi xuống, chờ đợi chuyện phát triển.

Đây là một băng động rất lạ kỳ, rộng mênh mông, không biết ánh sáng từ nơi nào phát ra, chiếu ánh sáng lấp lánh ra khắp băng động, kỳ lạ hơn chính là ở khắp các vách bám vào một ít thực vật quái dị màu đen, với những quả cây màu đỏ tươi. Thiên Hoành phóng qua hái được một quả rồi bay ngược trở về.

Thiên Hoành còn đang bay giữa không trung, Cảnh Phong và Lý Cường cơ hồ đồng thời bay tới bên người hắn. Thiên Hoành cười nói: " Đợi một hồi sẽ đi!"

Hoàng Nghiên đột nhiên đi tới bên cạnh ba người. Thiên Hoành cả kinh giận dữ quát: " Tiểu Nghiên nhi, chuyện gì xảy ra? Là ai cho ngươi tới nơi này?"

Hoàng Nghiên thương cảm nhìn mọi người, nhỏ giọng nói: " Tổ công công… Nghiên nhi muốn đi mà…"

Thiên Hoành thật sự bị chọc giận, quát to: " Muốn đi thì dám tự mình đi xuống sao? Công lực của ngươi thế nào ta không rõ ràng à? Thiên Lại Thành chúng ta đã chết rất nhiều người tu chân, chẳng lẽ ngươi còn không biết sự hung hiểm bên trong…ta…" Lão nhân gia bị chọc tức điên lên, râu mép cũng vểnh lên run rẩy.

Cái miệng nhỏ của Hoàng Nghiên mếu máo, khóc tấm tức nói: " Bây giờ không phải là có quái nhân tiền bối sao, ô ô, hắn nhất định là có biện pháp."

Lý Cường thiếu chút nữa là té xỉu xuống sàn, vội vàng nói: " Di, ai nói ta có biện pháp vậy? Tổ công công của ngươi chỉ muốn tốt cho ngươi, hắn sợ ngươi có nguy hiểm thôi."

Hoàng Nghiên liếc mắt nhìn Thiên Hoành, khóc ròng nói: " Ô ô, quái nhân tiền bối không phải là có Huyễn Tật Thiên Hỏa sao? Cho nên con nghĩ…muốn hắn lão nhân gia nhất định có thể giúp con…ô ô…con muốn nhìn thấy Huyền Vực mật thất một chút mà…"

Cảnh Phong cuống quýt lắc đầu: " Trong mấy tiểu nha đầu các ngươi…chỉ có ngươi là quật cường, háo thắng nhất..Ai, lão phong tử ta cũng không biết nói cái gì nữa, linh thạch đã đóng cửa, muốn trở về cũng đã không được." Hắn vẫn là muốn che chở cho Hoàng Nghiên, mượn cơ hội nhắc nhở Thiên Hoành, bây giờ muốn đại phát tính tình cũng đã vô dụng, bởi vì linh thạch đã phong bế, Hoàng Nghiên chỉ có thể đi theo mà thôi.

Hoàng Nghiên rất thông minh, kéo tay Lý Cường và Thiên Hoành, hai người không biết làm sao mới tốt cho nàng. Cuối cùng Lý Cường mềm lòng, nói: " Quên đi, lão ca, chúng ta mang nàng đi thôi. Tiểu muội muội, ngươi đem chiến giáp mặc vào, cẩn thận một chút, một chút nữa phải đi theo sát phía sau ta, không được chạy loạn, tình huống bên trong ta cũng không biết, ngàn vạn lần đừng làm cho ta phân tâm, biết không?"

Hoàng Nghiên lần này phi thường nhu thuận, nhỏ nhẹ nói: " Cảm ơn tiền bối, cảm ơn tổ công công, cảm ơn Phong gia gia." Nàng lấy ra chiến giáp cất trong đai lưng trữ vật.

Thiên Hoành biết có mắng tiếp cũng không hữu dụng, hắn đưa quả trái cây màu đỏ trong tay cho mọi người, nói: " Mọi người lấy Tam Dương Quả mà ăn, có thể chống đỡ cực hàn chi khí. Lão đệ, ngươi nên hái một ít Tam Dương Quả đặc sản tại Băng Nhãn để dành, đây là trân phẩm chế tác thuốc đó."

Lý Cường vừa nghe nói Tam Dương Quả thì biết là đồ vật tốt, bởi vì trong ngọc đồng giản của Linh Bàn Môn có ghi lại. Hắn cũng không khách khí, phi thân hái được không ít thu vào trong thủ trạc.

Lý Cường cũng không có ăn Tam Dương Quả, thân thể hắn thuộc hỏa tính, căn bản không cần dùng loại quả này chống đỡ hàn khí.

Hoàng Nghiên cũng là lần đầu tiên ăn Tam Dương Quả, sau khi ăn xong, nàng cảm thấy được nóng đến không chịu nổi, sắc mặt cũng đã trở nên kiều diễm ướt át. Chiến giáp trên người nàng cũng rất đặc sắc, giống như là có ngàn chiếc lá xếp lớp lớp tạo thành, lóe lên quang hoa màu xanh biếc, rất là đẹp mắt.

Thiên Hoành nói: " Chúng ta đi xuống thôi, mọi người lập tức theo sát, chúng ta sẽ gặp ngay đoàn khí lạnh. Ba người chúng ta bày thành tam giác trận, tiểu Nghiên nhi ở chính giữa. Được rồi! Đi!"

Trong lòng Hoàng Nghiên hưng phấn vô cùng, lần này mạo hiểm rốt cuộc thành công, trở về có nghe sư tôn mắng cũng đáng, đồng môn sư tỷ muội có ai có được kinh nghiệm này? Nàng cẩn thận theo sát sau người Lý Cường, hết nhìn đông rồi nhìn tây.

Bốn người một đường thẳng xuống dưới bay đi, tốc độ không nhanh lắm, hạ xuống chừng ba trăm thước, Thiên Hoành nhấc tay ra dấu mọi người dừng lại, nói: " Mọi người phóng phi kiếm ra, bảo vệ toàn thân, phía dưới chính là Băng Vụ đó."

Lý Cường nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một tầng hàn quang bàng bạc bao bọc bên dưới chân, tựa như một tầng bàng bạc băng tầng đang phiêu phù, hắn cảm giác rất kỳ quái, nghĩ thầm: " Cái này có gì lợi hại? Nhìn thấy lão ca có vẻ trịnh trọng như vậy, ta nên cẩn thận một chút." Hắn phóng ra Hấp Tinh kiếm.

Phi kiếm Thiên Hoành thả ra có một đặc điểm hiếm thấy, cũng là lần đầu tiên Lý Cường nhìn thấy phi kiếm có bộ dáng thế này. Phi kiếm là từ trong miệng Thiên Hoành phun ra, nhìn giống như hào quang ngũ sắc, rực rỡ tú lệ, tỏa ra ánh sáng chói mắt làm bốn phía nhất thời sáng rực lên. Lý Cường không khỏi lớn tiếng kêu lên: " Tốt! Phi kiếm của lão ca thật sự là diệu phẩm."

Phi kiếm của Cảnh Phong cũng rất lạ lùng, hình như là giống như những con cá màu đen di động, vờn quanh thân kiếm. Chỉ có phi kiếm của Hoàng Nghiên là không tốt lắm, đó là một thanh kiếm có quang hoa màu xanh, nhìn qua thì có chút bác tạp không thuần nhất. Đây cũng là một trong những lý do nàng muốn đi Huyền Vực mật thất, nàng muốn tìm một thanh phi kiếm thật tốt, nàng biết trong Huyền Vực mật thất cất giấu không ít pháp bảo, bởi vậy mới muốn tự mình thử xem vận khí thế nào.

Thiên Hoành nói: " Mọi người dùng thần thức, cẩn thận không nên để mê muội rồi thất lạc." Nói xong năm luồng ngũ sắc kiếm hoa vờn quanh thân thể đột nhiên trầm xuống, chỉ nghe một trận âm thanh như mưa châu ngọc xao động vào nhau, từng tầng băng phiêu phù bị phi kiếm kích vào nát bấy.

Cảnh Phong hét lớn: " Cẩn thận, khí hàn đang bốc lên đây." Hắn cùng từng tới Băng Nhãn, biết cái này rất lợi hại.

Cảnh Phong vừa dứt lời, thì một cơn gió vô cùng lạnh giá theo sát khí hàn bốc lên. Hoàng Nghiên rùng mình một cái, nói: " Ai nha, lạnh quá."

Lý Cường kéo nàng vào sát bên người, Hoàng Nghiên ngạc nhiên khi phát hiện một luồng khí ấm áp bao phủ toàn thân nàng, tựa như được kéo ôm vào trong lòng ngực, tâm thần của nàng lập tức trầm tĩnh lại, nhỏ giọng nói: " Cảm ơn tiền bối."

Ngoài ý liệu của nàng, Lý Cường hướng tới nàng làm một cái mặt quỷ, làm nàng nhịn không được bật cười ra tiếng. Bởi vì dựa sát bên cạnh Lý Cường nên nàng thu hồi phi kiếm của mình lại, nghĩ thầm: " Dứt khoát nên tiết kiệm chân nguyên lực, từ từ xem sao."

Tâm thần của Lý Cường gắt gao bao lấy Thiên Hoành, sương khói khắp bốn phía đã tràn ngập, chỉ còn mơ hồ nhìn thấy phi kiếm tỏa năm luồng hào quang ngũ sắc của Thiên Hoành. Thân hình của Cảnh Phong giống như một con cá lớn, đang di chuyển trong sương khói.

Dần dần sương khói tiêu tán nhưng lại càng thêm rét lạnh. Thiên Hoành ở phía dưới nói: " Lập tức sẽ đến đáy động rồi."

Đột nhiên Cảnh Phong hét lớn: " A…Băng Tinh Phách! Cẩn thận đó, ngàn vạn lần đừng cho nó vướng trên người, hãy coi thủ đoạn của lão phong tử ta!"

Lý Cường và Hoàng Nghiên đều là lần đầu xuống tới, Hoàng Nghiên biết nhiều hơn Lý Cường một chút từ những lời đồn về Băng Nhãn và những kinh nghiệm hung hiểm của các bậc tiền bối, đó đều là những lời bàn tán của các nàng lúc nhàn rỗi nói về chuyện xưa.

Nàng nhỏ giọng nhắc nhở Lý Cường: " Tiền bối, trên thân Băng Tinh Phách có nguyên anh, phi thường đáng sợ."

Lý Cường ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy phi kiếm của Cảnh Phong đã bay qua. Băng Tinh Phách chỉ là một hư ảnh nhàn nhạt, nhưng làm cho Lý Cường kinh ngạc chính là cái bóng biến ảo của Băng Tinh Phách lại giống y như dung mạo của Cảnh Phong. Khi Cảnh Phong và Băng Tinh Phách tranh đấu rồi rơi xuống đáy động, Thiên Hoành có chút không nhịn được, nói: " Đúng là phong tử! Còn không mau giải quyết nó! Còn dây dưa mãi để làm gì?"

Cảnh Phong ha ha cườii nói: " Lão nhân gia đừng có gấp, đệ tử muốn thu một cái Băng Tinh Phách thôi mà."

Hoàng Nghiên le lưỡi, trốn phía sau Lý Cường, nói: " Phong gia gia thật là quá lợi hại, vậy mà cũng dám thu Băng Tinh Phách."

Tay Thiên Hoành bắn ra một đạo ánh sáng. Cảnh Phong kêu to: " Không nên…a a…Băng Tinh Phách bên ngoài là yếu nhất, khi tiến vào trong đệ tử không thu được đâu, a…" Đạo ánh sáng bắn vào hư ảnh kia, một âm thanh trầm muộn vang lên, kình khí phát ra bốn phía, đạo hư ảnh kia phát ra một tiếng rên rỉ chói tai, biến mất vô tung.

Lý Cường nói: " Cái này đã bị hủy diệt, hình như cũng rất dễ dàng mà."

Cảnh Phong tức giận nói: " Dễ dàng? Ai nói vậy hả? Đây mới chỉ là hư ảnh của Băng Tinh Phách, chân thân không ở chỗ này. Ai, bị lão nhân gia đánh rớt, thôi quên đi."

Thiên Hoành nhìn thoáng qua Hoàng Nghiên, nói: " Tiểu Nghiên nhi, nhớ theo sát đó. Năm đó ta cũng nhờ trốn trong bóng kiếm của sư tôn mà qua được. Công lực ngươi không đủ, tùy tiện đi ra sẽ không ai cứu được ngươi."

Bốn người cẩn thận đi đến chỗ Băng Nhãn, đi xa thêm một chút, một dòng suối băng tinh đông kết thật lớn xuất hiện ở trước mặt. Dòng suối đóng băng nọ giống như một dòng nước chảy xoay tròn thì đột nhiên bị đông kết lại, hình dáng tầng tầng điệp điệp, lóe ra lam quang chói mắt, ở chính giữa có một huyệt động không lớn, chỉ có chừng mười thước, bên trong không ngừng phiêu xuất luồng sương khói màu lam nhạt trong suốt, bốn phía tĩnh lặng, có vẻ vô cùng quỷ dị.

Hoàng Nghiên đột nhiên kinh hô than thở: " Oa…đẹp quá a!"

Ba người bị tiếng kinh hô của nàng làm hoảng sợ, Thiên Hoành nhỏ giọng gắt: " Không muốn sống sao, không được lên tiếng!"

Cảnh Phong kêu khẽ: " Đã quá muộn, đã kinh động Huyền Hàn Khí Triều!"

Chỉ nghe bốn phía vang lên một mảnh quái thanh " ti ti sa sa", ánh sáng chung quanh nhất thời tối sầm, từ băng tinh màu lam chậm rãi tán xuất hàn khí, bắt đầu ngưng kết, dần dần áp về phía bọn họ.

Hoàng Nghiên vừa biết, mình đã gây ra đại họa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play