Binh lính của Hắc Doanh không hổ là tinh duệ của Thản Đặc quốc, mắt thấy Lý Cường lăng không bay tới, một người chỉ huy ra lệnh, lập tức có một tiểu đội binh lính giơ thương bắn tới, lại có thêm một tiểu đội binh lính cùng giương tí thuẫn lên, tạo thành một bức tường phòng ngự lớn. Cứ như vậy ngăn cản được chốc lát thì phía sau có thêm một lượng lớn binh lính từ trong đường hầm ào ra, có những binh lính tay cầm loại binh khí cổ quái mà Lý Cường chưa nhìn thấy qua bao giờ.
Phần lớn những khổ tù không kịp chạy tránh đều chết dưới tích thương, tiếng kêu khóc loạn thành một đoàn. Quân đội Hắc Doanh cũng đã nổi điên, nguyên lai bọn họ muốn xuống đây thị uy, giết một ít người, đồng thời an bài lại tình hình trong Hắc ngục, không nghĩ tới lại gặp sự kháng cự có tổ chức làm tử thương không ít binh lính, những quan quân không hẹn mà đều có mệnh lệnh giết hết tất cả.
Lý Cường tức giận đến mắng to: " Mẹ kiếp các ngươi, tất cả đều chết hết cho lão tử!"
Lan Uẩn chiến giáp bị năng lượng quang cầu kích trúng làm cho kim quang bay tán loạn, thân hình của Lý Cường đột nhiên nhanh hơn, phát ra âm thanh " ô ô" nhiếp người bay thẳng vào giữa đám binh lính, trong phút chốc, vô số ảo ảnh của Bách Nhận Thương tản ra, cả Đại Không khu đều sáng rực.
Lý Cường lạc vào giữa đám binh lính, đám binh lính bị một thương này làm cho tứ tán ra, bảy, tám binh lính đứng gần nhất đều bị mất mạng, xa hơn một chút cũng bị chấn động đến ngất đi. Những binh lính có chế thức khải giáp hộ thân, lực phòng ngự dù sao cũng mạnh hơn nhiều, nếu không có khải giáp này hộ thân thì một thương này có thể đem binh lính bốn phía giết chết hết.
Lý Cường có cảm giác không hài lòng, biết tình huống nơi này và Hàm Lâm thành hoàn toàn không giống nhau, nhưng quan chỉ huy của Hắc Doanh lại chấn động, người này thật là đáng sợ, chỉ một kích mà có thể giết nhiều người, bọn họ cũng đã kêu to oa lạp oa lạp gì đấy.
Có mấy binh lính Hắc Doanh giơ cao một loại vũ khí kỳ quái gì đó hoảng hốt hướng về phía Lý Cường bắn ra.
" Mau tránh ra!"
Đó là tiếng kêu to của Ô Á. Lý Cường kinh hãi, cơ hồ không cần suy nghĩ tung mình bay lên không. Chỉ thấy hồng quang chợt lóe, một tia sáng rất lớn từ dưới chân xẹt qua, tốc độ thật nhanh, đánh vào tảng đá phía xa. Một tiếng nổ sét đánh, cả Đại Không khu cũng đều run lên, từng khối từng khối nham thạch thật lớn rơi xuống, oanh oanh long long sương khói tràn ngập khắp nơi.
" Mẹ kiếp, đây là loại đồ vật gì vậy?"
Lý Cường vươn tay bắn ra một con kim ưng, Ưng Kích Nỗ đã được tu luyện thêm một lần uy lực càng thêm lợi hại, một lượng lớn tiểu kim ưng bay lên bầu trời, kêu lên một tiếng, mỗi con kim ưng cũng đều hóa thành hai, hướng tới binh lính Hắc Doanh bay qua, binh lính đưa tí thuẫn ngăn cản, tiếng "ba ba" vang lên, tí thuẫn liền nổ tan, mấy binh lính bị nổ cụt tay kêu thảm bay ra ngoài.
Quan chỉ huy Hắc Doanh con mắt trở nên đỏ hồng, không ngừng điên cuồng gào thét gì đó, càng nhiều binh lính giơ thứ tích thương hướng về Lý Cường điên cuồng bắn tới. Do Lý Cường hấp dẫn phần lớn hỏa lực, số khổ tù còn lại tranh thủ thời gian quý giá triệt lui đi.
Nguỵ Nguyên Thanh đứng ở cửa đường hầm quát: " Lão Đại, mau lui về."
Tinh Nguyên Cung bắn ra một luồng hồng quang, hắn đang cố gắng yểm hộ Lý Cường thối lui.
Trên không trung, Lý Cường bị thứ tích thương bắn trúng không ngừng thối lui ra sau, cả người như một quang cầu lớn, hắn cũng hiểu được cũng đã cố gắng hết sức. Nhìn xem người của mình cũng đã lui hết về đường hầm, thân hình đột nhiên di động, nhanh như gió xông vào giữa đám binh lính, lần này hắn bắt đầu phản kích.
Lý Cường biết công kích ở trước mặt mặc dù có thể giết chết binh lính, nhưng phải cần dùng rất nhiều chân nguyên lực. Dùng thân pháp thật quỷ mị, hắn cố ý chuyển đến phía sau ra tay, rất dễ dàng giết chết được mười mấy binh lính. Binh lính Hắc Doanh luống cuống, đã bắt đầu bắn rối loạn.
Nhưng đại bộ phận binh lính dưới sự chỉ huy của quan quân, vẫn như trước tiến hành công kích Lý Cường, làm cho hắn không có nhiều cơ hội nữa.
Trong lòng Lý Cường ngầm bội phục, quân đội này lực chiến đấu không phải tầm thường, dù cho là thực lực của người tu chân cũng không thể tùy tâm sở dục dễ dàng giết họ. Hắn càng ngày càng thấy cật lực, thầm nghĩ phải lui lại thôi. Khóe mắt nhìn thấy quan chỉ huy mặc hồng giáp, Lý Cường nhìn đám binh lính đang điên cuồng xạ kích mỉm cười, thân ảnh nhoáng lên một cái đột nhiên biến mất.
Quan chỉ huy Hắc Doanh đang điên cuồng hét lên chỉ huy binh lính công kích, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, người đã biến mất, sợ đến thất thần kêu loạn, hai tay quơ tứ tung loạn xạ. Hắn quả thật khó thể tin, khải giáp của quan quân một khí đã mở phòng hộ, người khác không thể đến sát bên, người nọ làm sao mà làm được?
Lý Cường nắm lấy quan chỉ huy đó, hướng về đường hầm bay đi. Tiêm Trùy Pháo của Ô Á cuối cùng phát ra một đại quang cầu, vừa rồi hắn vẫn do dự, sợ làm bị thương Lý Cường. Hiện nhìn thấy Lý Cường lui về, lúc này mới bắn ra một pháo, cũng là một pháo duy nhất.
Quang cầu màu xanh chậm rãi từ trên không rơi xuống, không trên không dưới bay thẳng vào một cửa đường hầm.. "Ông" một âm thanh trầm muộn vang lên, Đại Không khu liền lay động, đại lượng binh lính Hắc Doanh bị nổ trúng bay lên giữa không trung, không gian bên trên của Đại Không khu chung quy không chịu nổi chấn động, bắt đầu rơi xuống.
Không khí tràn ngập vẻ khó thở, do tinh thạch bị rơi xuống, cả Đại Không khu đã trở nên hôn ám không nhìn thấy rõ bóng người, có quang cầu của thứ tích thương ngẫu nhiên xẹt qua, mới có thể loáng thoáng thấy có người đang giãy dụa.
Mấy người Lý Cường thuận lợi lui vào trong đường hầm, Ngụy Nguyên Thanh khẩn trương nói: " Ô Á, đồ vật trên tay ngươi thật là quá lợi hại, Đại Không khu mà cũng bị ngươi làm nổ sụp."
Ô Á cười một tiếng, kỳ thật hắn cũng không biết Tiêm Trùy Pháo lợi hại như thế, đáng tiếc chỉ có thể phát ra một năng lượng cầu.
Lý Cường nói: " Chúng ta trở về, tại tất cả thông đạo đều phải bố trí binh lính phòng thủ, lần này binh lính Hắc Doanh hẳn là không có chuẩn bị tốt, lần sau sợ rằng sẽ không dễ đối phó nữa. Mẹ kiếp, binh lính nơi này thật là hỗn đản."
Nhìn sang quan chỉ huy Hắc Doanh kia, lại nói: " Người kia hình như còn chưa có chết, trở về lập tức thẩm vấn."
Đám binh lính Hắc Doanh bị tổn thất nặng, không thể làm gì khác hơn là lui trở về. Cuộc chiến lần này khổ tù Hắc ngục chết đến ba ngàn người, binh lính Hắc Doanh bị giết chết cũng có hơn trăm người, bị thương năm trăm người, đại bộ phận đều là do Lý Cường giết chết, còn có những người bị nham thạch chôn vùi ở Đại Không khu. Sự cường hãn của binh lính Hắc Doanh và năng lực chỉ huy tổ chức của đám quan quân lưu lại ấn tượng sâu đậm với Lý Cường, hắn cũng vì người bên mình không kịp chuẩn bị mà lửa giận bốc cao ba trượng.
Tin tức truyền ra, quân phương của Thản Đặc quốc cực kỳ khiếp sợ, lập tức điều động năm ngàn binh lính quân đội hướng tới Hắc Doanh, chuẩn bị bắt đầu thanh trừ.(tiêu diệt)
Dọc theo đường đi, khổ tù bị thương tràn ngập, rên rỉ kêu khóc, nằm đầy ở những chỗ tối trên đường hầm, chờ đợi cái chết phủ xuống, không khí tràn ngập mùi máu tươi và hôi thối.
Trở lại tụ tập ở khu thủy trì, nhìn thấy Lý Cường bọn họ tiến đến, chỉ cần có thể đứng thì các khổ tù đều đứng lên, yên lặng nhìn bọn họ, không khí bốn phía cũng đều trầm xuống.
" Lão Đại các khu và tiểu đội trưởng của chúng ta đều cũng đến ngay phòng ta.." Thảm trạng dọc theo đường đi làm cho tâm trạng Lý Cường cực kỳ ác liệt, hắn không hề để ý tới những người khác, quay đầu đi đến nơi bọn họ thường tụ họp. Nạp Thiện và Nạp Nạp Đôn liếc nhau, gắt gao đi theo sát phía sau.
Đứng bên bàn là tảng đá lớn đặt ở trong phòng, trong lòng Lý Cường cực kỳ trầm muộn như đưa tang, hắn cũng không có nghĩ đến phải chết nhiều khổ tù như vậy, ngọn lửa vô danh trong lòng cứ từ từ dâng cao, sắc mặt trở nên trắng xanh, vết sẹo trên mặt cũng vặn vẹo biến hình, tiêu chí nô lệ màu đỏ trên trán càng đỏ rực như muốn xuất huyết, có vẻ dữ tợn và đáng sợ.
Mấy người Nạp Thiện bọn họ cũng là lần đầu tiên chứng kiến Lý Cường bạo nộ như thế, cảm thấy được trên người hắn có một loại âm trầm đáng sợ, không khỏi cẩn thận đứng yên không cử động. Mạt Bổn đứng ở trong góc phòng, sợ đến cả người phát run. Hàn Tấn lặng lẽ tới gần Mạt Bổn, nhỏ giọng nói: " Đi tìm Kiều Vũ Hồng đến đây, nhanh lên một chút!"
Mạt Bổn mặc dù không biết lý do tại sao, bất quá hắn cũng rời đi thật nhanh, cái loại áp lực vô hình này làm cho hắn không chịu nổi, hắn xoay người đi nhanh ra ngoài.
Lão Đại các khu lục tục đi vào phòng, các lão đại này đã từng nhìn thấy thực lực siêu nhân của Lý Cường, trong lòng cũng sợ hãi không thôi. Ba Lạp cũng từng có một đoạn nhân duyên với Lý Cường, nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn cho đám lão đại này, nói: " Mộc Tử lão đại, ngài có điều gì phân phó?"
Trong lòng hắn thật sự nhịn không được, lại nói: " Binh lính Hắc Doanh mặc dù đã bị tổn thất nặng nhưng ta nghĩ bọn họ sẽ đến trả thù rất nhanh, khi đó có thể tất cả người trong Hắc ngục...đều cũng sẽ chết hết."
" Phải vậy không? Lão tử cũng không tin điều đó." Ánh mắt dữ tợn của Lý Cường nhìn về phía Ba Lạp, trong phút chốc Ba Lạp tựa như rơi vào vực sâu, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng tuôn ra, trong lòng không nói được nên lời, thân thể như đang run lên, thật sâu cúi đầu xuống không dám liếc mắt nhìn Lý Cường một cái.
Đến lúc này thì Kiều Vũ Hồng đi vào phòng, nhẹ nhàng khe khẽ kêu lên: " Ca ca…"
Thật ra lúc này một chân của Lý Cường đã ngộ nhập vào ma đạo, bị Kiều Vũ Hồng gọi một tiếng ca ca, hắn lập tức tỉnh lại, thầm kêu một tiếng: " Xấu hổ, thật là nguy hiểm quá." Mọi người đột nhiên cảm giác được, áp lực vừa rồi đột nhiên tiêu mất.
Khôi phục lại thái độ bình thường, Lý Cường cười cười nói: " Ba Lạp, nếu Hắc Doanh muốn tất cả chúng ta đều chết, chúng ta cũng cho bọn chúng vĩnh viễn nhớ kỹ, muốn giết sạch toàn bộ chúng ta, phải nỗ lực tiêu hao thảm trọng. Nếu chúng ta không phản kháng, thì sẽ không còn ngày xuất đầu lộ diện nữa. Các ngươi nếu có ai muốn chết già ở Hắc ngục, Mộc Tử ta quyết sẽ không miễn cưỡng, xin mời rời khỏi đây. Muốn cùng chúng ta thử một lần, thì mời lưu lại."
Ba Lạp lau mồ hôi lạnh trên đầu, than thở: " Ai, người nào cũng đều không đi cả. Đã tới bước đường này, không muốn liều một lần cũng không được. Ta đành nhận mệnh thôi, nghe lời Mộc Tử lão đại ngươi vậy."
Thật ra các lão đại khác cũng không còn biện pháp nào, chỉ có thể tuân theo sự chỉ huy của Lý Cường.
Lý Cường đột nhiên cảm nhận được tính cách của mình thay đổi rất nhiều, tâm tư có đúng là đã vượt qua khỏi Nguyên Anh kỳ rồi không, chẳng lẽ tiến vào Xuất Khiếu kỳ sẽ thay đổi tính cách của mình sao? Vì điều gì mà bây giờ mình trở nên ngày càng hung hãn vô tình, Lý Cường cảm thấy nguy hiểm vì bước tiếp theo để tu chân phải làm thế nào, từ lúc cùng Phó Sơn chia tay, hắn vẫn chính mình thăm dò phương hướng tu chân, chỉ nhìn theo sự ghi chép trên ngọc đồng giản mà không có cao thủ chỉ điểm, bước tu chân của hắn thật sự là tiến triển quá nhanh, bởi vậy càng thêm nguy hiểm.
Nạp Nạp Đôn cười khổ nói: " Lão Đại, có rất nhìều người bị thương đang cần chữa trị, còn nữa, thực vật phải làm sao đây? Số người đến nơi này bây giờ đã nhiều lắm." Hắn lấy tay nhẹ nhàng xoa lên bàn, gương mặt đầy vẻ tiều tụy già nua.
Lý Cường cau mày, trong lòng tính toán cần phải làm sao. Một binh lính lặng lẽ đi vào nói nhỏ vào tai Nạp Thiện mấy câu, Nạp Thiện nắm lấy hắn nói: " Ngươi đi nói với lão Đại."
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía binh lính kia, hắn liền khẩn trương nói: " Báo cáo, tên chỉ huy binh lính kia sau khi tỉnh lại có ý chạy trốn."
Điều này nhắc nhở Lý Cường, hắn lập tức ra lệnh: " Phái người lập tức đem hắn lại đây."
Lâm Phong Hợp nói: " Ta nếu là quan chỉ huy của Hắc Doanh thì chỉ có hai lựa chọn, một là vây khốn người của Hắc ngục, hai là tập trung binh lực đánh xuống, mọi người xem thế nào?"
Lý Cường suy nghĩ một chút, hỏi: " Ba Lạp, Hắc Doanh đối với nhu cầu cung cấp tinh thạch có vội hay không? Bình thường thì dùng một thời gian dài mới trao đổi thực vật hay là tùy thời tùy lúc?"
Mấy người Ba Lạp trao đổi bằng ánh mắt, có chút mơ hồ nói: " Trước kia thì qua một thời gian rất lâu thì họ mới xuống đổi, hơn nữa chỉ là tinh thạch phẩm cấp cao. Ân, gần đây lại có điểm không giống, thường xuyên xuống trao đổi hơn, hình như là loại tinh thạch phẩm cấp nào cũng đổi, điều kiện cũng đã ưu tiên hơn rất nhiều…lão Đại, điều này có tác dụng gì sao?"
Thản Ca và Khảm Khảm Kỳ nhỏ giọng nói vài câu, Lý Cường sờ sờ vết sẹo trên mặt nói: " Thản Ca đã hiểu được mục đích câu hỏi của ta rồi, Thản Ca ngươi giải thích cho mọi người một chút đi."
Thản Ca từng làm quan cung cấp quân nhu, đối với vật tư tài nguyên phi thường mẫn cảm, hắn bèn giải thích: " Theo Ba Lạp vừa nói, ta cho rằng, Thản Đặc quốc bây giờ cần được cung cấp tinh quáng thạch, nói cách khác họ sẽ không dùng phương pháp vây khốn đối phó chúng ta…Rất nhanh họ sẽ xuống thanh trừ, bởi vì bọn họ không có thời gian để ở đây vây khốn chết chúng ta, mặc dù đây là biện pháp vừa an toàn vừa tàn nhẫn nhưng họ sẽ rất nhanh xuống tới."
Nạp Thiện nghiêng cái đầu bóng lưỡng nói: " Nhìn không ra lão Đại thật sự là một người tỉ mỉ cẩn thận như vậy, điều này mà cũng đoán ra."
Nạp Nạp Đôn cũng gật đầu nói: " Rất có lý, thời gian của chúng ta cần phải khẩn trương hơn."
" Báo cáo, tù binh mang đến rồi…đi vào…" Mấy binh lính đẩy tù binh tiến vào.
Khải giáp của tên quan quân kia đã bị lột ra, nửa thân trên cởi trần, Lý Cường chú ý trên người hắn cũng có lân phiến( vảy) che kín, trong lòng tò mò phi thường, hắn chậm rãi đi tới trước mặt tên tù binh, đưa tay sờ vào lân phiến màu xám trắng trên người hắn, bàn tay cảm giác được có gai nhọn, làm cho người ta thật không thoải mái. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Hắn nhàn nhạt hỏi: " Tên?" Tên quan quân kia không biết Lý Cương hỏi cái gì, nhưng từ khí thế trên người Lý Cường toát ra, lại ép tới chính mình không thở nổi.
Mạt Bổn vội vàng phiên dịch: " Hắn nói, hắn tên là Tạp Đức Bát Kỳ."
Lý Cường bật cười: " Tên này nghe cũng hay đó. Mạt Bổn, ngươi hỏi hắn, binh lính của Hắc Doanh tổng cộng có bao nhiêu người?"
Hai người xì xồ vài câu, Mạt Bổn lắc đầu nói: " Hắn không chịu nói."
Không đợi Lý Cường nói chuyện, Nạp Thiện đã nhảy dựng lên, cái đầu bóng lưỡng quái thanh quái khí nói một tràng tiếng Thản Đặc quốc. Tạp Đức Bát Kỳ như rất tức giận bèn ngạnh trả lời lại, chỉ mấy câu dường như Nạp Thiện tức giận không dằn được, đánh một quyền vào bụng hắn, mắng: " Mụ nội nó, con ma chết ngươi, ta lột hết lân phiến của ngươi…"
Nạp Thiện vừa động thủ thì như lây dẫn, tiếp theo là Ba Lạp cũng huy quyền đánh tiếp, lão đại các khu cũng ào tới, ngay cả Nạp Nạp Đôn cũng lén đạp một cước. Lý Cường dở khóc dở cười nhìn mọi người phát tiết, quát: " Tất cả dừng tay."
Mọi người sửng sốt cùng ngừng lại, Tạp Đức Bát Kỳ cả người toàn máu, lân phiến trên người cũng bị vỡ không ít, mềm nhũn ngã về phía Mạt Bổn. Mạt Bổn kinh hãi kêu lên: " Đứng lên, đứng lên..được rồi..a..ta không phải cố ý đâu." Hắn đưa tay đỡ lấy Tạp Đức Bát Kỳ nhưng động tác quá mạnh, lại đập vào mặt tên tù binh làm hắn ngã luôn xuống đất.
Nạp Thiện cười to, nói: " Mạt Bổn, ngươi thật sự là mạnh quá đó, ha ha, ta thích a. " Mọi người cười to, tựa như muốn phát tiết tất cả buồn bực và bất an trong lòng.
Cả Hắc ngục đều được tổng động viên. Nạp Nạp Đôn và Lâm Phong Hợp đầu tiên đem mọi người tụ tập lại, chọn lựa những binh lính có lực chiến đấu, Khảm Khảm Kỳ, Triệu Trì và Ngụy Nguyên Thanh gia tăng tíến hành huấn luyện. Mọi người đều cũng biết, một khi quân đội Hắc Doanh xuống tới thanh trừ, không một ai có thể chạy thoát.
Lý Cường ở trong phòng luyện ra một lô đan hoàn và vũ khí. Do có kinh nghiệm giao chiến với binh lính Hắc Doanh, hắn biết rõ thực lực trước mắt không đủ, nên bắt đầu tu luyện Thái Hạo Toa và một cực phẩm phi kiếm do Mạc Hoài Viễn tặng cho, kiếm này gọi là Hấp Tinh, là do Mạc Hoài Viễn phát hiện tại Tinh Cung.
Lai lịch Hấp Tinh kiếm phi thường kỳ quái, đó là khi Mạc Hoài Viễn phá vỡ trận pháp ở Giai Không cung thì phát hiện trong một cái ngọc hạp. Theo Mạc Hoài Viễn nói, Hấp Tinh kiếm có một đặc chất quái dị, đó là có thuộc tính Thủy Hỏa, người tu chân dùng loại kiếm có hai thuộc tính này cực kỳ hiếm thấy, đại đa số chỉ dùng loại kiếm chỉ có một thuộc tính. Bởi vì Lý Cường có một thể chất thuộc tính Hỏa hiếm thấy, Mạc Hoài Viễn từng nói với hắn, nếu tu luyện loại phi kiếm này, kết quả chỉ chiếm được một nửa thuộc tính, Mạc Hoài Viễn cũng không biết được sẽ ra loại hậu quả gì.
Lý Cường có một ý nghĩ mạc danh kỳ diệu, hắn cho rằng Lan Uẩn chiến giáp thuộc thủy tính, hiệu quả sử dụng tốt thần kỳ thì cây kiếm này cũng sẽ được như vậy. Cái ý nghĩ này của hắn đã làm cho hắn có được rất nhiều chỗ tốt, cũng làm cho hắn ăn không ít đau khổ.
Theo ngọc đồng giản của Mạc Hoài Viễn ghi lại, Lý Cường đem Hấp Tinh kiếm đặt vào lòng bàn tay, với hắn bây giờ có Thiên Hỏa dùng để luyện khí còn lợi hại hơn cả Tam Muội Chân Hỏa đồng thời lại có Hỏa Tinh khống chế hỏa hầu. Hấp Tinh kiếm chậm rãi bị luyện hóa, tựa như một dòng thủy ngân lưu động, ở giữa hai tay hắn xoay quanh.
Lý Cường ngạc nhiên phát hiện, cây phi kiếm này không có ẩn tàng trận pháp. Hắn đưa một tia chân nguyên lực đi vào dò xét, không phát hiện ra có gì đáng chú ý, đang muốn triệt đi tia chân nguyên lực đó thì đột nhiên một cỗ hấp lực thật lớn từ thân kiếm phát ra, chân nguyên lực của Lý Cường tựa như bị hấp vào động không đáy, cấp tốc tuôn ra. Theo thời gian, một đoàn ngân vụ xoay tròn quanh Lý Cường.
Lý Cường choáng váng đầu, biết đây là biểu hiện thoát lực, hắn liền dùng Thiên Hỏa cắt đức luồng chân nguyên lực đang bị hút lấy đó, đoàn ngân vụ xoay nhanh thật thần kỳ biến mất vào trong tay Lý Cường, thanh Hấp Tinh kiếm đó cũng hoàn toàn biến mất.
Lý Cường tưởng rằng mình luyện khí thất bại, trong lòng dù thở dài nhưng cũng không quá khổ sở, chỉ biết là đã lãng phí thời gian.
Bởi vì tu luyện thất bại, chân nguyên lực cũng hao phí quá lớn, Lý Cường lấy ra một khối tiên thạch muốn bổ sung lại lượng chân nguyên đã mất đi. Trong lúc vô tình hắn lấy khối Khảm Tiến Thạch trong thủy đàm ra, cầm lấy khối tiên thạch này, tâm thần chìm nhập vào trong nguyên anh, thúc giục trận pháp vờn quanh nguyên anh, trong phút chốc tiểu vũ trụ liền cấp tốc xoay tròn.
Lý Cường kỳ quái nhìn chính thân thể mình đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, nghĩ thầm: " Tại sao ta lại có thể nhìn thấy mình đang ngồi thế này chứ?"
Hắn nghĩ thầm hay là đi xem thử bọn họ đang huấn luyện ra sao, tâm thần vừa động, đã đi tới bên cạnh cái ao, nhìn Nạp Nạp Đôn và Lâm Phong Hợp đang tiến hành huấn luyện tiểu đội, đột nhiên Lý Cường đã hiểu được, nguyên lai mình đã tu luyện đến Xuất Khiếu kỳ.
Mọi người tựa hồ không nhìn thấy Lý Cường, vẫn đang chăm chú tiến hành huấn luyện.
Lý Cường mừng rỡ, nghĩ thầm nếu như vậy đi quan sát tình hình của địch, ai có thể phát hiện ra ta.
Tâm khẽ niệm, dĩ nhiên cũng đã ra tới bên ngoài núi.