Lý Cường nghiêm trang nói: " Tôi cần một việc làm, tiền lương không thành vấn đề, chỉ cần có cơm ăn là được."

Người phụ nữ trung niên ấp úng nói: " Cậu…cậu, chúng ta không cần người làm, cậu đi chỗ khác tìm thử xem sao."

Lý Cường không đạt được mục đích là sẽ không bỏ qua, hắn giả ra một bộ dáng khổ sở, nói: " Ai, tôi lưu lãng đến Hải Thị, vẫn một mực tìm việc làm, tìm hết cả tiền dành dụm cũng không có, ngày mai sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, dì à, tôi chỉ hy vọng có việc làm ở đây." Lời nói hắn bỏ thêm chút công pháp âm hoặc.

Người phụ nữ trung niên kia nước mắt cũng muốn rơi xuống, bà ta liên mẫn nói: " Đứa nhỏ thật đáng thương, vậy ở lại trong cửa hàng chúng ta làm việc đi, tiền lương có lẽ không có bao nhiêu, ăn cơm thì no bụng."

Trong lòng Lý Cường âm thầm xấu hổ, không ngờ cũng cần thủ đoạn như thế mới có thể lưu lại. Hắn vội vàng cảm tạ: " Cảm ơn dì." Nói xong, tự mình có chút ngại ngùng.

Người phụ nữ trung niên hướng vào trong hô: " Ba của tiểu Dung mau ra đây!"

Một nam tử trung niên từ trong đi ra, hắn đeo một tạp dề màu trắng, bàn tay dính đầy bột, nếp nhăn trên mặt rất sâu, bộ dáng là người rất thành thật. Hắn hỏi: " Lỵ Hồng, chuyện gì a?"

Lỵ Hồng cười nói: " Mướn cho ông một người giúp việc, được rồi, tiểu tử, cậu biết làm điểm tâm không?"

Trung niên nam tử kinh ngạc ngẩng đầu lên, nếp nhăn trên mặt càng sâu, hắn nói: " Lỵ Hồng, chúng ta chỉ là một cửa hàng nhỏ xíu, không mướn nổi người làm đâu…bà…"

Lý Cường vội vàng nói: " Đại thúc, tiền công thì tùy tiện bao nhiêu cũng được, chỉ cần có một chỗ ở và cơm ăn thôi." Hắn lại dùng tới thủ đoạn âm hoặc.

Thương cảm cho hai người phàm làm sao có thể chống đỡ nổi âm hoặc của Lý Cường, trung niên nam tử nhấc tạp dề lau tay, nói: " Cái…kia…được rồi, một tháng cho cậu năm trăm đồng tiền, ăn ở trong tiệm."

Lý Cường chỉ cầu được lưu lại, không trả tiền, không có ăn cũng đều được. Hắn nói: " Cảm ơn đại thúc, cảm ơn dì, tôi gọi là Lý Cường, hai người gọi tôi là tiểu Lý là được rồi."

Lỵ Hồng nói: " Tiểu Lý, ta họ Thái, cậu gọi ta là dì Thái là được rồi, cửa tiệm nhỏ này của chúng ta chỉ có ba người, ba của tiểu Dung họ Tề, cậu cứ gọi ông ấy là Tề đại thúc, hắn là người thành thật, chỉ biết cắm đầu làm việc, chúng ta còn có một con gái cũng ở trong tiệm phụ việc…"

Bà ta còn chưa nói xong, thì tiểu cô nương kia từ trong phòng đi ra, kêu lên: " Ba, mẹ, hai người nói cái gì a…di…hắn là ai vậy?" Nàng nhìn thấy Lý Cường không khỏi ngẩn ngơ.

Lý Cường từ sau khi tu luyện đến Thất Tinh Thiên cảnh giới, khí chất có biến hóa rất lớn, lại khắc ý che dấu, hắn và người thường không khác bao nhiêu, nhưng tướng mạo lại dị thường anh tuấn.

Hắn lần này không có biến ảo ngoại hình, theo quy củ của Trọng Huyền Phái, người dẫn đường nhất định phải được sự đáp ứng của huynh đệ truyền thừa, tuyệt đối không thể miễn cưỡng huynh đệ, năm đó Phó Sơn vì vậy mà đợi Lý Cường cũng nhiều năm.

Bây giờ Lý Cường cũng giống nhau, hắn không thể giấu diếm tiểu cô nương này, thậm chí cũng không thể dùng thủ đoạn âm hoặc đối với nàng.

Tiểu cô nương bị ngoại hình của Lý Cường làm rung động, trong phút chốc thất thần, làm cho nàng vẻ mặt đỏ bừng. Điều này cũng khó trách, dù sao Lý Cường cũng là siêu cấp cao thủ tu thần, khí thế không phải con người có thể ngăn cản được, cũng may Lý Cường đã kiệt lực thu liễm.

Thái Lỵ Hồng nói: " Tiểu Lý, đây là con gái lớn của ta, tên gọi Tề Tiểu Dung, vừa mới tốt nghiệp đại học, còn chưa tìm được việc làm, cho nên ở nhà hỗ trợ."

Lý Cường nói: " Chào Tiểu Dung muội muội, tôi gọi là Lý Cường, sau này làm việc trong tiệm của mọi người." Hắn không dùng thủ đoạn âm hoặc, ngữ khí nói chuyện rất thành khẩn.

Tề Tiểu Dung tựa hồ khác thường, vẻ mặt hoảng hốt trong nháy mắt đi qua, nàng khoát tay nói: " Uy, ai là…muội muội của ngươi? Mẹ, sao mẹ lại thu một người xa lạ vào làm việc, hắn có thân phận chứng minh hay không..uy, cho ta nhìn xem thân phận chứng của ngươi." nguồn TruyenFull.vn

Nàng không chút khách khí vươn tay, bộ dáng không chút tín nhiệm.

Tâm tính của Lý Cường bây giờ cực kỳ bình thản, hắn cười hì hì lấy ra thân phận chứng Triệu Hào cấp cho đưa tới, nói: " Tiểu Dung muội muội rất cẩn thận ma, đây là thân phận chứng của ta."

Tề Tiểu Dung tiếp nhận thân phận chứng, chỉ nhìn thoáng qua, đã kinh hãi kêu lên: " Má ơn, hai mươi tám tuổi? Ta còn tưởng rằng ngươi mới mười tám tuổi! Ân, bỏ đi, trả cho ngươi, là mẹ ta thuê ngươi, ta không sao cả." Nàng đưa thân phận chứng trả lại Lý Cường, xoay người trở vào trong phòng.

Thái Lỵ Hồng có chút ngại ngùng nói: " Tiểu Dung tính tình quật cường, cậu đừng nên trách a…được rồi, cậu còn chuyện khác cần xử lý gì không? Hay là làm việc ngay bây giờ?"

Lý Cường nói: " Thái a di( dì), tôi không có việc gì, bây giờ làm việc ngay."

Tề đại thúc nói: " Tiểu Lý, cậu ở chỗ này phụ bán điểm tâm đi, không cần đi phòng bếp hỗ trợ." Hắn cho rằng Lý Cường dám chắc không biết làm điểm tâm, nói xong xoay người trở vào trong.

Thái Lỵ Hồng nói: " Tiểu Lý, đây là giá tiền của điểm tâm, ngươi học thuộc một chút, thuận tiện trông chừng cửa hàng, ta đi chợ, một lát trở về." Nàng cởi tạp dề, vội vã đi ra khỏi cửa hàng.

Lý Cường không nghĩ người gia đình này lại phóng khoáng như thế, vừa mới nhận người làm đã tin tưởng giao cửa hàng cho hắn trông chừng.

Hắn cầm lấy bảng giá, dùng tâm niệm nhanh chóng ghi nhớ lại, sau đó đối chiếu thật nhanh với điểm tâm trên quầy, chút việc nhỏ ấy đối với hắn chỉ cần vài phút đã làm xong.

Không bao lâu, Lý Cường đã bán không ít điểm tâm, hắn dùng âm hoặc làm cho người ta phải mua cao điểm(điểm tâm), cho dù là người chỉ đi vào nhìn thử, cũng bị hắn cổ động mua không ít.

Hắn vốn xuất thân từ thương nhân, dùng chút thủ đoạn cho người ta mua vật hắn cảm thấy rất bình thường, dù sao là thực phẩm, mua về cũng không có vấn đề thích hợp hay không, cho nên hắn dứt khoát chạy ra ngoài cửa mời mọc khách nhân.

Theo âm thanh mời mọc tràn ngập âm hoặc của Lý Cường, chỉ cần người nào nghe thấy đều cũng tiến vào trong cửa hàng.

Đợi đến lúc Thái Lỵ Hồng trở lại, bà kinh ngạc phát hiện, tất cả điểm tâm trong cửa hàng toàn bộ không còn nữa, trên kệ đã trống rỗng.

Lý Cường đứng sau quầy, mỉm cười nói: " Thái a di, cao điểm hôm nay đã bán hết, đây là tiền thu được, mỗi một phần đều có ghi chép."

Thái Lỵ Hồng khó tin nhìn Lý Cường, điều này cũng quá khoa trương, bà chỉ đi ra chừng một giờ, Lý Cường đã đem hết tất cả cao điểm trong cửa hàng bán hết.

Bà đi tới quầy thu tiền, xem xét máy thu tiền một chút, phát hiện Lý Cường chẳng nhưng đem hết cao điểm bán sạch, thậm chí ngay cả cao điểm mấy ngày hôm trước còn chưa bán được sắp qua thời gian cũng đã bán hết luôn.

Bà vừa mừng vừa sợ hỏi: " Tiểu Lý, cậu…cậu làm sao bán hết được?"

Lý Cường thầm nghĩ định dùng chiêu vỗ mông ngựa, lúc này mới tỉnh ngộ làm vậy thì không bình thường, lại không thể nói là chỉ dùng âm hoặc cổ động người khác vào mua được. Hắn gãi gãi đầu, xấu hổ cười nói: " Ân, đại khái hôm nay…này…mọi người đều muốn ăn cao điểm thì phải, tôi cũng không biết lại bán được như vậy, a a."

Thái Lỵ Hồng hưng phấn đến đỏ bừng mặt, bà lớn tiếng kêu lên: " Ba của tiểu Dung a, mau ra đây, mau ra đây!"

Tề đại thúc vội vàng từ bên trong chạy ra, hỏi: " Chuyện gì gấp như vậy?"

Thái Lỵ Hồng chỉ vào giá kệ trống rỗng, nói: " Tiểu Lý đã bán hết toàn bộ cao điểm rồi, đứa nhỏ này thật giỏi a."

Lý Cường nghe được đầu cũng muốn choáng, nếu tính theo tuổi tác của địa cầu, tuổi của hắn không biết lớn hơn Thái Lỵ Hồng là bao nhiêu, bây giờ tự nhiên lại nghe bà gọi mình là đứa nhỏ, bất quá vì muốn làm người dẫn đường, hắn cũng không sao cả, nghĩ thầm: " Nghe kêu đứa nhỏ ta cũng không mất một miếng thịt nào, bà ấy thích xưng hô như vậy thì cứ theo ý bà ta thôi."

Tề đại thúc trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, nói: " Ta biết rồi, vừa rồi cao điểm mới ra lò cũng đã bán hết, còn có người đặt mười mấy đản cao, tối hôm nay phải tăng thêm giờ làm việc nữa." Nếp nhăn trên mặt hắn như cũng giãn ra.

Lý Cường rốt cuộc yên tâm, hắn sợ hai vị này hoài nghi mình thì cũng khó làm việc.

Thái Lỵ Hồng cao hứng nói: " Hôm nay ăn mừng đi thôi, ta đi làm vài món ăn sáng khao mọi người, tiểu Lý nghỉ ngơi một chút, ta đi trước thu thập phòng, an bài cho tiểu Lý ở."

Bà hưng phấn đi vào trong, Tề đại thúc cười cười phúc hậu, cũng xoay người tiến vào.

Lý Cường thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng khởi lên cảm giác ấm áp, phảng phất như về lại nhà mình.

" Nhật Dạ Cao Đoàn Điếm" là một cửa hàng rất nhỏ, vị trí lại nằm trong khu hẻm nhỏ cư dân, chỉ là căn nhà hai tầng thấp bé, địa thế thật trống trải.

Khu cư dân này có kiến trúc như đã có niên đại rất lâu, đại bộ phận đều là sáu, bảy lầu, so với khu bần dân nghèo thì còn tốt hơn được một chút, hiển nhiên không phải là nơi dân có tiền cư ngụ.

Đi ra khỏi khu cư dân này, đi qua hai con đường, chính là đường cái buôn bán phồn hoa, bởi vậy có rất nhiều phòng địa sản đối với khu dân cư này cảm thấy hứng thú, nhưng phải đền bù khoản tiền không nhỏ, điều này phòng địa sản bình thường không có khả năng thừa nhận.

Lý Cường được an bài trong một phòng nhỏ bên cạnh phòng bếp, chỉ có thể đặt đủ một chiếc giường đơn.

Nơi này nguyên lai là kho đựng đồ, phi thường nhỏ hẹp, chiếc giường đơn cũng đã chiếm không gian lớn. Lý Cường căn bản không thèm để ý đang ở nơi nào, chỉ cần có chỗ ngồi là được.

Thái Lỵ Hồng áy náy nói: " Trên lầu chỉ có hai phòng, thật sự không có chỗ an bài, chỉ có thể ủy khuất cậu ngủ ở chỗ này thôi."

Lý Cường cười nói: " Thái a di, không quan hệ, tôi ở dưới lầu vừa lúc canh chừng tiệm."

" Nhật Dạ Cao Đoàn Điếm" cũng không bán suốt hai mươi bốn giờ, bình thường chín giờ tối đã đóng cửa, hôm nay bởi vì tất cả cao điểm đều bán hết, cho nên buổi chiều đóng cửa nấu ăn.

Thái Lỵ Hồng bận rộn chuẩn bị thức ăn, Lý Cường giúp không được gì, liền hỏi: " Thái a di, nơi này có điện thoại không?"

Thái Lỵ Hồng chỉ vào trên lầu nói: " Ác, trên lầu có điện thoại."

Lý Cường dọc theo thang lầu hẹp hòi đi lên, lầu hai chỉ có hai phòng, cửa đều đóng chặt. Lý Cường dùng thần thức đảo qua, lập tức biết ngay Tề Tiểu Dung đang ở phòng nào.

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, Tề Tiểu Dung ở trong phòng lớn tiếng nói: " Là ai đó? Vào đi."

Lý Cường đẩy cửa phòng, chỉ thấy Tề Tiểu Dung đang nằm ngửa trên giường, nhìn thấy Lý Cường đi vào, nàng kêu một tiếng bật dậy.

Lý Cường không đợi nàng phát tiêu, lập tức nói: " Xin lỗi, mượn điện thoại dùng."

Tề Tiểu Dung tức giận đến không biết nói gì, nàng chỉ vào Lý Cường, chỉ nói ra một chữ: " Ngươi…ngươi…"

Lý Cường gật đầu cười nói: " Ta? Ta rất khỏe, cảm ơn." Hắn trực tiếp đi tới trước bàn sách, cầm lấy điện thoại.

Tề Tiểu Dung há to miệng, một chữ cũng không nói ra được. Người tự nói tự trả lời như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nàng rất muốn dùng một cước đá người này ra ngoài cửa, bất đắc dĩ người này quá khôi ngô cường tráng, vạn nhất nếu hắn động thủ, bị đá ra cửa phòng nhất định không phải là hắn, mà bản thân mình mới có thể.

Nàng " hô xích hô xích" thở hổn hển, trong lòng âm thầm tính toán.

Điện thoại trên bàn sách của Tề Tiểu Dung vẫn có hình dáng cổ xưa, không có màn hình, chỉ có nút bấm. Lý Cường đánh thông điện thoại, nói: " Triệu Hào, là ta, bây giờ ta ở Hải Thị, không nên lại đây, qua một đoạn thời gian ta sẽ đi tìm ngươi…ta đã dặn dò những chuyện kia có tin tức gì chưa?"

Đợi lúc Lý Cường buông điện thoại, thì Tề Tiểu Dung đã hồi phục, nàng đưa tay ra nói: " Mười đồng tiền, đưa ta mười đồng tiền!"

Trong lòng Lý Cường buồn cười, biết rõ còn cố hỏi: " Cái gì mười đồng tiền?"

Tề Tiểu Dung lộ ra một tia mỉm cười: " Điện thoại phí! Mười đồng tiền, nhanh lên một chút!" Nghĩ thầm: " Nhìn ngươi lấy cái gì trả." Nàng biết người này là một tên nghèo mạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play