Nguyên lý tu luyện Tử Viêm Tâm Lý Cường đã tra được trong ngọc đồng giản, trụ cột tu luyện pháp bảo thật ra chỉ có hai bộ phận, một là thay đổi thể chất của con người, hai là hình thành một pháp bảo nguyên anh vô ý thức, còn tác dụng khác chính là làm cho con người có tư chất rất nhanh tiến vào tu chân.

Lý Cường thoáng sửa sang lại ngọc đồng giản của mình, đem các loại tài liệu quy nạp vào, hoặc bài xuất ra gì đó.

Đệ nhất kiện chính là Hỏa Nguyên Tinh, sau đó theo thứ tự là Khinh Linh Thủy thu được ở Huyễn Thần Điện, một khối cực phẩm tinh thạch tìm được tại Hắc Ngục và Tinh Nguyên Thủy, Huyền Băng Tinh Túy của Thiên Lại Thành, một khối Thiên Kim Thối, thêm một đống vật phẩm, thậm chí còn có cả linh đan do Mai Du Băng luyện chế. Lý Cường suy nghĩ một chút, lập tức bắt đầu tu luyện.

Lý Cường vẫn đi theo con đường Phó Sơn tu luyện Tử Viêm Tâm, dùng cực lạnh bao vây cực nóng, loại phương pháp này sự khó khăn không cần nói cũng biết. Lúc đầu Phó Sơn tu luyện Tử Viêm Tâm, tốn hao tinh lực thật lớn cùng thời gian, dựa vào luyện khí thủ pháp cực kỳ tinh tế mới làm ra Tử Viêm Tâm, mà Lý Cường lại có thần dịch lực còn mạnh mẽ hơn gấp bao nhiêu lần so với thần dịch lực, tu luyện dễ dàng hơn Phó Sơn rất nhiều.

Thần dịch lực cơ hồ là không gì kháng nổi, cho dù là Hỏa Nguyên Tinh cứng rắn vô cùng cũng không chịu được uy lực của nó. Lý Cường dùng thần dịch lực chấn hé Hỏa Nguyên Tinh vỡ ra, lấy ra một tinh thể chừng đầu ngón tay, hắn biết nếu dùng nguyên khối Hỏa Nguyên Tinh thì người thường căn bản không cách nào chịu được, sợ rằng chỉ một chút sẽ bị biến thành tro tàn.

Lý Cường trước tiên dùng Thiên Kim Thối tạo ngoại tầng, dùng một phòng ngự tiên trận cực nhỏ cố định, sau đó mới chính thức tu luyện.

Một đoàn kim quang xoay quanh hai tay, dần dần, hồng quang lộ ra, Hỏa Nguyên Tinh do thần dịch lực tác dụng dĩ nhiên cũng vỡ thành vô số tinh lạp, lẫn vào trong Thiên Kim Thối. Khối cực phẩm Khảm Tiền Thạch có được ở Hắc Ngục cũng bị chấn thành toái tinh, Lý Cường dùng toái tinh xuất ra ba trận pháp, từ thấp lên cao, là ba chủng loại trúc cơ trận pháp đặc hữu của Trọng Huyền Phái, sau đó hắn đem Khinh Linh Thủy hòa vào một ít Bồi Nguyên Đan theo thứ tự để vào, dựa vào trận pháp đem tất cả đồng loạt thu nhiếp.

Thật ra, Lý Cường tự mình cũng không có nắm chắc, bởi vì hắn chỉ dùng thần dịch lực để luyện chế, chỉ mong cùng với thủ pháp truyền thống của Trọng Huyền Phái đừng chênh lệch quá lớn, hắn thật sự không tự tin cấp cho người bình thường sử dụng.

Đặc tính của thần dịch lực chính là tùy tâm sở dục, trúc cơ pháp bảo do thần dịch lực bao vây từ từ thành hình, đó là một đóa tiên diễm mẫu đơn chừng nắm tay, bởi vì có tiên trận ở bên trong, đóa mẫu đơn này có vẻ diệc chân diệc huyễn ( thật thật ảo ảo). Thiên Kim Thối là màu bạc, vô số Hỏa Nguyên Tinh cực tế dung khảm ở trong đó, làm cho mặt ngoài màu bạc ấn nhiễm một mảnh đỏ tươi, hồng quang nhàn nhạt trên cánh hoa chảy xuôi, Thiên Kim Thối màu bạc lộ ra vầng sáng, phảng phất như lộ châu đang lóe ra thần quang, hoặc như là tinh hoa của các cánh hoa rơi đầy trời.

" Tốt! Phi thường tốt, trúc cơ pháp bảo như vậy so với Tử Viêm Tâm của ta càng cao minh!"

Lý Cường nâng đóa mẫu đơn nọ lên, quay đầu hét lớn: " Phó đại ca!"

Gương mặt Phó Sơn đang mỉm cười, lẳng lặng đứng trên bình đài, tâm tình của hắn vô cùng thư sướng, mặc dù đã tu tới Đại Thừa kỳ, không còn gì có thể làm cho hắn kích động nữa, nhưng trên mặt hắn vẫn đang không ức chế được vẻ mặt mừng rỡ đang toát ra.

Phó Sơn nói: " Phó Sơn ta đời này chỉ có hai chuyện đáng giá kỷ niệm, một là theo Ngô đại ca tu chân, một là làm người dẫn đường cho lão đệ, còn những chuyện khác đều không đáng nhắc đến, ha ha.."

Lý Cường và Phó Sơn mặc dù gặp ít xa nhiều, nhưng cảm tình huynh đệ của hai người rất sâu đậm. Cảnh giới bây giờ của Lý Cường đã không kém hơn Phó Sơn, hơn nữa trải qua nhiều năm tu luyện như vậy, hắn cũng đã trở nên rất trầm ổn. Hắn giơ lên đóa mẫu đơn trong tay, cười nói: " Phó đại ca, huynh xem kiện trúc cơ pháp bảo đầu tiên này của đệ có thể sử dụng được hay không?" Hắn cũng không hỏi Phó Sơn tình huống như thế nào, tới cảnh giới này, hai huynh đệ cũng không thèm để ý đến chuyện tụ tán ly hợp nữa.

Phó Sơn tiếp nhận mẫu đơn, cẩn thận xem xét một phen, một hồi lâu hắn thở dài: " Thanh xuất vu lam( hoàn mỹ tuyệt vời) a, đáng tiếc, đáng tiếc, lão đệ, chỉ sợ ngươi phải một lần nữa tu luyện thêm một trúc cơ pháp bảo nữa, bảo bối này của ngươi, người phàm không có cách nào tiêu thụ, quá lợi hại rồi."

Lý Cường không khỏi cười khổ: " Đại ca a, đệ cũng đã lo lắng rồi, nhưng đệ không có chân nguyên lực làm đường dẫn, làm sao bây giờ đây?"

Nếu Lý Cường có tiên linh khí, có lẽ còn có thể tu luyện ra trúc cơ pháp bảo mà người phàm có thể thừa nhận, thần dịch lực của hắn thật sự là quá cao minh, dùng thần dịch lực tu luyện ra vật gì đó, người phàm làm sao mà tiếp nhận.

Phó Sơn gật đầu nói: " Được rồi, để ta thử một chút, ta và ngươi hợp tu trúc cơ pháp bảo này."

Công lực của Phó Sơn cực cao, tại phương diện luyện khí so với Lý Cường lợi hại hơn nhiều lắm, hắn đề nghị lập tức khiến cho Lý Cường hứng thú. Trong lòng Lý Cường hiểu được, Phó Sơn muốn mượn cơ hội này truyền cho hắn một ít phương diện luyện khí mà mình lĩnh ngộ.

Hai người thảo luận một hồi, Phó Sơn rốt cuộc hiểu được đặc điểm luyện khí của Lý Cường, hắn cười nói: " Khó trách trúc cơ pháp bảo này cũng có đặc điểm của tiên khí, a a, không biết ai sẽ có phúc khí làm huynh đệ của ngươi, nếu hắn có thể thuận lợi trúc cơ, tiến độ tu hành nhất định sẽ đánh vỡ phá tan sự ghi chép của tu chân giới."

Lý Cường hiểu được Phó Sơn là đang nhắc nhở mình, lực lượng tăng cường quá nhanh là một chuyện rất nguy hiểm. Hắn cười nói: " Đại ca, nếu có thể trong trúc cơ pháp bảo gia nhập ba trận pháp, hẳn là có thể khống chế lực lượng của cả pháp bảo." Hắn thuận miệng nói ra kết cấu của ba loại trận pháp hắn nghĩ.

Phó Sơn suy nghĩ chốc lát, làm ra một ít tu cải, lúc này mới nói: " Như vậy hẳn là hoàn thiện thêm một chút."

Lý Cường bội phục nói: " Hay, vẫn là Phó đại ca nghĩ được chu đáo."

Đóa mẫu đơn lại một lần nữa được thần dịch lực bao vây, Lý Cường bắt đầu tu luyện thêm một lần nữa, Phó Sơn đứng đối diện hắn, một đạo chân nguyên lực bắn tiến vào mẫu đơn do thần dịch lực bao vây.

Trong lòng Phó Sơn thầm giật mình, hắn phát giác chân nguyên lực đang mất đi với lượng lớn, thần dịch lực giống như một đoàn liệt hỏa, tựa hồ đang phân hủy chân nguyên lực đang trút vào của mình. Hắn phân thần nói: " Lão đệ, trong mẫu đơn cho ba phiến lá xanh nhô ra, để ta trở lại tu luyện." Hắn thu hồi chân nguyên lực, lập tức khoanh chân ngồi xuống khôi phục. Vừa rồi chỉ không được mười phút thời gian, đã làm cho hắn cảm thấy cố hết sức.

Thật ra chân nguyên lực của Phó Sơn cũng không có hao tổn, mà là trong lúc vô ý bị Lý Cường tiệt lưu lại. Lý Cường theo lời tu luyện xuất ra ba phiến lá cây, đặc ý lưu lại cũng đủ không gian để cho Phó Sơn bày trận. Hắn gọi: " Phó đại ca, trở lại."

Phó Sơn đứng dậy, cười khổ nói: " Thần dịch lực của lão đệ thật sự là quá thần kỳ."

Lần này Lý Cường đặc ý đem thần dịch lực co rút lại tại trên đóa hoa, lưu xuất ra ba phiến lá xanh để cho Phó Sơn bày trận. Không có thần dịch lực quấy nhiễu, Phó Sơn rất nhanh tại ba lá cây bố trí trận pháp, đồng thời dùng chân nguyên lực kích phát, hắn thu tay lại nói: " Lão đệ, kích phát dẫn tử đã làm tốt lắm rồi, ngươi cẩn thận đừng có phá hủy sự vận chuyển của trận pháp, bây giờ có thể nối tiếp cho chủ trận."

Bởi vì vừa rồi Lý Cường trong lúc vô ý lưu lại một bộ phận chân nguyên lực của Phó Sơn, cho nên chủ trận và phụ trận liên tiếp cực kỳ thuận lợi. Chỉ thấy đóa mẫu đơn này thả ra quang hoa sáng lạn, một vong thải quang cuộn tròn huyễn hóa phát ra.

Phó Sơn biết sẽ thành công, hắn thì thào lẩm bẩm: " Một đóa tiên hoa...cấp cho một vị huynh đệ, thật sự là rất kỳ quái a, hắn không phải sẽ đi thu một vị tiểu muội trở về đi chứ..." Vị huynh đệ này ngay từ ngày đầu tu chân đã làm ra những chuyện không thể tưởng tượng, hắn cũng không rõ Lý Cường đang muốn làm gì.

Một tiếng vang chấn động thanh thúy, Lý Cường giơ đóa mẫu đơn, cười nói: " Đại ca, thành công rồi, ha ha."

Phó Sơn cười nói: " Không có tiến vào luyện tâm đã tu luyện ra được trúc cơ pháp bảo thì chỉ có một mình ngươi mà thôi, ngươi có thể tính là người đầu tiên của Trọng Huyền Phái chúng ta rồi đó."

Lý Cường hiếu kỳ nói: " Tại sao tu luyện trúc cơ pháp bảo phải tiến vào luyện tâm?"

Phó Sơn giải thích: " Luyện tâm có rất nhiều tài liệu, hơn nữa có rất nhiều ngọc đồng giản luyện chế trúc cơ pháp bảo, đây đều là do tiền bối lưu lại kinh nghiệm và giáo huấn, có rất lớn giá trị tham khảo, cho nên hạch tâm huynh đệ đều là tiến vào luyện tâm tu luyện trúc cơ pháp bảo cả, một kiện trúc cơ pháp bảo tu luyện thành công, cũng có ý nghĩa có thể chính thức trở thành luyện khí tông sư của Trọng Huyền Phái, bất quá, ngươi là một ngoại lệ..."

Lý Cường không thèm để ý có trở thành luyện khí tông sư của Trọng Huyền Phái hay không, hắn chỉ để ý đến trúc cơ pháp bảo mà mình tu luyện có thể dùng hay không thôi.

Phó Sơn cảm thấy tò mò, hắn nhịn không được hỏi: " Lão đệ, sao ngươi tu luyện trúc cơ pháp bảo lại có ngoại hình là hoa mẫu đơn, Trọng Huyền Phái mặc dù không hạn chế thu tiểu muội, nhưng là....ở trước mắt, hạch tâm huynh đệ trong Trọng Huyền Phái không có tỷ muội nào, hơn nữa trúc cơ pháp bảo này của ngươi cũng không thích hợp cho nữ hài tử trúc cơ dùng a."

Lý Cường cười ha hả, hắn đem hoa mẫu đơn đưa ra trước mắt nói: " Lúc đệ tu luyện không có nghĩ sẽ cho ai dùng, mà chỉ là vì cánh hoa mẫu đơn tầng tầng lớp lớp, làm cho đệ có thể dễ dàng bày trận, về phần cho ai dùng, ai có quy định mẫu đơn nhất định phải cấp cho nữ tử dùng đâu? Đóa mẫu đơn này cũng không phải cắm ở trên đầu, đây là trúc cơ pháp bảo a, a a, đại ca nghĩ đến đâu rồi vậy?"

Phó Sơn cũng cười, hắn cảm thấy mình quả thật có điểm nghĩ quá nhiều, vì vậy đổi lời: " Trúc cơ pháp bảo của ngươi còn không có tên, ngươi định chuẩn bị đặt tên thế nào?"

Lý Cường trầm tư chốc lát, nói: " Đại ca có cái tên gì thật hay không? A a, nói thử một chút xem sao."

Phó Sơn biết vì Lý Cường tôn trọng mình nên muốn cho mình đặt tên. Hắn lắc đầu nói: " Pháp bảo này phải chính ngươi tự mình đặt tên, đây là trách nhiệm của ngươi."

Lý Cường si mê nhìn đóa tuyệt thế mẫu đơn này, một hồi lâu mới nói: " Đã vậy, thì gọi là Tâm Giám Chi Hoa."

Phó Sơn hỏi: " Tâm Giám Chi Hoa? Là ý tứ gì?"

Lý Cường thu Tâm Giám Chi Hoa vào trong cơ thể, dùng thần dịch lực bồi dưỡng linh khí. Hắn cười nói: " Không có ý tứ gì, chỉ là một cái tên mà thôi."

Phó Sơn vỗ vào đầu hắn một cái: " Ra vẻ thần bí! Bỏ đi..."

Lý Cường đột nhiên cắt đứt lời hắn: " Ai, được rồi, Hầu lão ca có về cùng huynh hay không?"

Phó Sơn nói: " Không có, ta cũng không biết hắn đã tới nơi nào, nhưng nghe nói hắn muốn về Thiên Đình Tinh xem thử, có lẽ hắn vẫn còn ở nơi đó mà thôi."

Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh đều đạt tới Đại Thừa kỳ, bây giờ đang chuẩn bị để phi thăng, tới được cảnh giới tu chân này, cơ bản chính là thời gian nhàn hạ nhất, chỉ cần chấm dứt một ít tục sự tục vụ mà thôi.

Cố Tống quốc ở Thiên Đình Tinh vẫn là tâm bệnh mà Hầu Phích Tịnh không thể dứt bỏ, dù hắn đã tu luyện tới Đại Thừa kỳ nhưng vẫn không quên về thăm. Lý Cường rất rõ ràng tâm tình của Hầu Phích Tịnh, lão ca ca này nhìn như cô tịch, nhưng đối với bằng hữu lại phi thường nhiệt tâm hào sảng, hắn cũng rất muốn gặp lại lão ca một lần.

Lý Cường than thở: " Đệ còn tưởng rằng Hầu lão ca và đại ca ở cùng một chỗ, ai, không biết trước khi hắn phi thăng còn có thể gặp lại hay không."

Phó Sơn không đáp, hắn đưa lưng về phía Lý Cường, hai tay khoanh trước ngực xuất thần nhìn ra thái không khôn cùng vô tế, vẻ mặt có vẻ rất cô đơn, đột nhiên hắn khẽ thở dài một tiếng: " Kinh nghiệm càng nhiều lại càng lạnh lùng, kỳ vọng càng nhiều cũng lại càng thất vọng, lão đệ, không có gì, đã tới cảnh giới này của ngươi, hẳn là sẽ không còn chờ mong cái gì nữa, chuyện gì cũng chỉ là một loại thể nghiệm. Tu đến Đại Thừa kỳ là nguyện vọng bình sinh của ta, giờ đây chính thức tu tới rồi, a a, ta cảm thấy cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người cả, thật sự là một dạng tâm tình rất kỳ quái a."

Lý Cường lắc đầu nói: " Đệ có rất nhiều chuyện đều không buông ra được, nhất là chuyện sư tôn và Mạc đại ca chuyển thế, bây giờ nhiệm vụ hạng nhất lại là phải tìm được người thích hợp với Tâm Giám Chi Hoa. Đại ca, đệ tựa hồ một mực bận rộn, cho tới bây giờ cũng không tĩnh tâm tu hành, nếu không tu thần, có lẽ đệ vẫn còn đình trệ lại trong cảnh giới Xuất Khiếu kỳ mà thôi..."

Phó Sơn gật đầu nói: " Thời gian ngươi tu hành quá ngắn, trụ cột căn bản nhất của tu thần chính là tu chân, có chút thể ngộ và cảnh giới còn phải lăn lộn trong hồng trần mới xong, phải đích thân thể nghiệm, người khác chỉ điểm sẽ không hữu dụng. Lão đệ, chứng kiến cảnh giới tu vi hiện giờ của ngươi, ta cũng tự hào cho ngươi, cũng vì ngươi lo lắng, người dẫn đường như ta kỳ thật không hợp cách a." Trong lời hắn rõ là lo lắng cho Lý Cường, Lý Cường tu luyện tốc độ thật sự là quá nhanh.

Phó Sơn cùng Lý Cường lại một lần nữa đi quanh ba mươi sáu phòng một lần, hắn đem một ít tinh hoa nội dung của Trọng Huyền Phái truyền thụ cho Lý Cường, đây là tu chân lý niệm có hệ thống giảng giải duy nhất của hắn thuộc Trọng Huyền Phái, cũng là lần truyền thụ cuối cùng, cho nên hắn truyền thụ cũng rất chăm chú.

Lý Cường hiểu được sau này Phó đại ca sẽ không còn cùng mình có cơ hội thảo luận hệ thống tu chân nữa, hắn cũng mang ra tiên linh huyền mình có được cấp cho Phó Sơn, còn nói cảm tưởng thể ngộ cảnh giới của chính mình cho hắn biết.

Cả hai huynh đệ cứ nói liên miên không ngớt, không ngừng học tập thảo luận, không chỉ mình Lý Cường thu hoạch thật lớn, ngay cả Phó Sơn cũng được mở rộng tầm mắt. Lý Cường không ngờ cũng biết tiên linh huyền, nhưng lại có cả thần quả Thánh Thật Lãm và Cam Thần Lộ, điều này làm cho Phó Sơn giật mình không nhỏ, trong lòng hắn hiểu được, dựa vào tiên linh huyền và thần quả mà Lý Cường cung cấp, thực lực của mình có thể đề cao thật lớn, khi tới tiên giới, mình sẽ mạnh hơn so với tiên nhân bình thường, mặc dù hắn còn không biết tiên giới sẽ có hình dạng như thế nào.

Vào một ngày, Lý Cường sau khi học xong một bộ trận pháp, hỏi: " Phó đại ca, huynh còn việc gì chưa hoàn thành, thì cứ giao cho tiểu đệ đi, a a, đệ sẽ làm giúp."

Phó Sơn chậm rãi lắc đầu nói: " Đều là một chút chuyện không khẩn yếu, không có đại sự gì, ta đã xử lý tốt rồi, nga, có một việc..." Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, con mắt nhìn chằm chằm Lý Cường, thần sắc có chút do dự, tựa hồ muốn nói lại có điểm không muốn nói.

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Đại ca, huynh có chuyện gì cứ phân phó, đệ nhất định sẽ làm được..." Trong giây lát, hắn chợt tỉnh ngộ, hét lớn: " Là nàng – Hoa đại tỷ! Phó đại ca, huynh lo lắng cho Hoa đại tỷ?"

Trên mặt Phó Sơn lộ ra một tia mỉm cười vui mừng, hắn không nói đúng, cũng không nói không phải, chỉ là nói: " Huynh đệ, lần này từ biệt thật không biết khi nào gặp lại, a a, chúng ta hẳn là còn cơ hội gặp mặt. Đây là Tinh Tiêu, bên trong có tinh lộ trở về cố hương." Hắn đưa cho Lý Cường một tiêu thức, chính là Tinh Tiêu.

Lý Cường dùng thần thức xem xét một chút, đem con đường trở về lại một lần nữa ghi tiêu thức vào trong Định Tinh Bàn. Tinh lộ của Tinh Tiêu rất đơn giản, chỉ có hai đường đi, một cái về địa cầu, còn một thì thông tới một tinh cầu xa lạ, hắn tò mò hỏi: " Phó đại ca, một tinh lộ còn lại đi đến nơi nào?"

Phó Sơn nói: " Đó là một tinh cầu rất mỹ lệ gọi là Huyễn Vân Tinh, Hoa đại tỷ của ngươi đang ở nơi đó tu hành, có rảnh ngươi đi thăm nàng, ai, nàng có tính tình nóng nảy, đắc tội không ít người..."

Lý Cường gật đầu nói: " Ân, đại ca yên tâm đi, đệ sẽ đi xem."

Thật ra không cần Phó Sơn nói, Lý Cường cũng biết Hoa Mị Nương có không ít kẻ thù, nàng có danh là tiểu yêu nữ, đắc tội với tu chân cao thủ thật sự là không ít, có Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh ở đây thì những người đó còn không dám làm gì, nhưng khi Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh phi thăng, khó bảo toàn cho những người đó không đi tìm nàng mà trả thù.

Lý Cường hỏi: " Phó đại ca, cuối cùng trong khoảng thời gian này, huynh chuẩn bị chạy đi đâu?" Hắn có chút không đành lòng.

Phó Sơn mỉm cười nói: " Cáo biệt với các lão bằng hữu, thuận tiện đi thăm các nơi một chút, ta còn định về cố hương một chuyến, mỗi lần trở về cảm thụ đều cũng bất đồng a." Trong giọng nói của hắn tựa hồ có loại ý vị giải thoát: " Lão đệ, ngươi phải bảo trọng nha, nhìn thấy ngươi, ta cũng đã kết thúc được một tâm nguyện."

Lý Cường nghe ra ý tứ trong câu nói của hắn: " Đại ca phải đi?" Trong phút chốc, trong lòng hắn cảm thấy cực độ mất mác, mặc dù hắn gọi Phó Sơn là đại ca, nhưng trên thực tế, Phó Sơn trong lòng hắn tựa như một người cha, từ khi bước vào tu chân giới, Phó Sơn đối với hắn vô tư quan ái, vẫn làm cho hắn vô cùng cảm động, nghe được Phó Sơn chính thức muốn rời đi, trong lòng hắn tựa như sắp mất đi vật gì đó quý giá nhất, trên mặt không nhịn được toát ra vẻ vô cùng buồn bã.

Phó Sơn lắc đầu nói: " Lão đệ, đừng có lưu luyến như vậy, trần thế phân hợp ly biệt là chuyện bình thường, với cảnh giới của ngươi hẳn là không sao đâu." Hắn tiêu sái ôm quyền chắp tay nói: " Lão đệ, hẹn ngày gặp lại." Không đợi Lý Cường trả lời, bóng dáng của hắn đã vô tung.

Lý Cường chậm rãi ngồi xuống, sự ly biệt đột ngột kích thích Kim Tôn Thần Tâm kịch liệt nhảy lên dữ dội, cả người hắn đều đắm chìm trong tâm cảnh mất mác. Ba động của Kim Tôn Thần Tâm làm cho hắn phi thường khó chịu, hắn thất thần nhìn bầu trời đầy sao phía xa xa, dần dần bị lạc vào trong cảnh giới.

Đây là từ khi Lý Cường tu thần lần đầu tiên vô ý thức rơi vào sự tu luyện, hắn tựa hồ như bị hãm vào cảnh giới kỳ lạ nào đó của Phật tông, không muốn vô cầu, phảng phất như hỗn độn sơ khai, Kim Tôn Thần Tâm cũng đã đình chỉ nhảy lên, tinh thần đầy trời phảng phất như dung vào trong thân tâm của hắn, hắn bắt đầu thoát thai hoán cốt. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Chính Lý Cường cũng không biết xảy ra chuyện gì, may mắn nơi này là Tâm Luyện Các, là địa phương bí ẩn nhất của Trọng Huyền Phái, không có người đến quấy rầy hắn.

Bây giờ là lúc nguy hiểm nhất của hắn, bởi vì hắn bị vây trong trạng thái thất thần, chỉ cần có một chút kinh động, hắn sẽ tẩu hỏa tự bạo, ngay cả nhập ma cũng không có khả năng, nhưng công lực của hắn giờ phút này cũng nhanh tăng trưởng, tốc độ cực nhanh làm kẻ khác khó thể tưởng tượng.

Chậm rãi, một vòng quang mang màu vàng chói mắt từ trên thân hắn khởi lên, cả Tâm Luyện Các bị chiếu rọi một mảnh sáng rực, tất cả kiến trúc cũng giống như có một tầng vàng kim lòe lòe sáng lên. Thời gian không dài, quang mang màu vàng ẩn lại vào trong cơ thể Lý Cường, thân ảnh của hắn cũng từ từ trở nên mơ hồ vặn vẹo, chỉ chốc lát sau, Lý Cường biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn không ngờ lại cũng ẩn hình.

Trải qua bảy lần hiện hình ẩn hình, Lý Cường như trước dừng ở tinh không, phảng phất hết thảy biến hóa không có quan hệ gì tới hắn.

Lý Cường còn không biết, hắn trong lúc vô ý tiến vào tu hành Đại Tịch Diệt quan, đây là bí truyền của Phật tông, có liên quan đến tâm tình do lực lượng thần bí nào đó xúc động. Phó Sơn rời đi làm cho trong lòng Lý Cường có sở cảm, hơn nữa hắn hiểu rõ công pháp của Phật tông, mặc dù không có tu luyện qua, nhưng ngộ tính của hắn cũng đủ nhập vào trong cảnh giới này.

Đại Tịch Diệt quan là một loại cảnh giới rất thần kỳ, tu luyện bất cứ công pháp gì, nếu có thể đi vào Đại Tịch Diệt quan cảnh giới, thì công lực tăng trưởng sẽ không bị người tu hành khống chế, Lý Cường tu luyện tu thần Thiên Tiến Chương cũng là giống nhau. Đại Tịch Diệt quan giống như là vạn năng dung hóa, chỉ cần ngươi có thể đi vào Đại Tịch Diệt cảnh giới, công pháp ngươi tu luyện sẽ tăng trưởng rất nhanh.

Nhưng Đại Tịch Diệt cảnh giới là có thể ngộ không thể cầu, cho dù ngươi phi thường quen thuộc công pháp này, cũng không có khả năng dễ dàng tiến vào cảnh giới đó, nó phải do tự nhiên xúc cảnh sinh tình mà sinh ra.

Kim Tôn Thần Tâm của Lý Cường bành trướng ra, hơn nữa xuyên thấu qua thân thể hắn hướng ra phía ngoài khoách triển, một cỗ kính lưu vô hình theo bình thai chảy xuôi, xoay vòng cuồn cuộn, mặt đất bằng đá kim cương cũng ngạnh sanh xuất ra từng đạo vết rạn thô. Rồi đột nhiên, Kim Tôn Thần Tâm co rút trở về, một đạo gió lốc màu vàng nhạt vây vòng quanh Lý Cường.

Điểm tinh mang trên trán Lý Cường đột nhiên bị xúc động, một cỗ chiến ý vô cùng như nước hồng thủy tuôn cuồn cuộn ra. Toàn thân Lý Cường kịch liệt rung động lên.

Thần Chi Chiến Hồn do Lý Cường thu được tại Tử Hồn Tinh, lúc ấy do hắn đang nuốt Cam Thần Lộ trong miệng, khi thu nhiếp Thần Chi Chiến Hồn thì Cam Thần Lộ dung vào Thần Chi Chiến Hồn, biến thành một cỗ thần ý tinh thuần cất giấu vào trong cơ thể hắn.

Lý Cường bị Thần Chi Chiến Hồn thúc giục, rốt cuộc tỉnh táo lại, chuyển niệm khoảnh khắc, hắn liền chìm vào cảnh giới của tu thần bắt đầu tu luyện.

Lý Cường đột nhiên phát giác cảnh giới bây giờ không còn là cảnh giới bản thân quen thuộc Bất Tử Chi Tâm nữa, mà là một cảnh giới xa lạ, hắn phân thần thoáng tự hỏi trong chốc lát, không khỏi vừa mừng vừa sợ, chính mình trong lúc vô ý thức đã tu vào Ngũ Kình Thiên sơ bộ cảnh giới, tức là Sát Lục ( giết chóc) Chi Tâm cảnh giới, cư nhiên chỉ một chút đã nhảy vọt qua hai Trọng Thần Thiên, điều này là cho hắn không hiểu nổi.

Thật ra vào lúc Thần Chi Chiến Hồn bắt đầu dung hợp tiến tới, thì công lực tu thần của Lý Cường cũng cấp tốc đề cao lên, đây cũng chính là thần hiệu của Cam Thần Lộ, nếu Thần Chi Chiến Hồn được Lý Cường hoàn toàn hấp thu, bây giờ hắn cũng đã có thể lên được tới Thất Tinh Thiên cảnh giới.

Nhưng chỉ như vậy mà Lý Cường cũng đã cảm thấy phải vạn phần cố hết sức rồi, hắn cố gắng đắm chìm trong Sát Lục Chi Tâm cảnh giới, không ngừng tăng lên sát ý của chính mình. May là lúc này chung quanh không có ai, nếu không dựa vào cỗ sát ý này của hắn là có thể làm cho người ta hoàn toàn hỏng mất.

Lý Cường cảm thấy bản thân mình có thừa lực lượng, tựa hồ còn có thể có điều đột phá, hắn thoáng có chút do dự, đột nhiên nghĩ tới Thanh Đế đã cho Cô Tinh chuyển cáo – " Tiết Chế". Tâm niệm của hắn vừa chuyển, cũng lập tức bỏ đi ý niệm tiếp tục đột phá trong đầu, toàn lực củng cố thành quả hiện tại.

Khuyến cáo của Thanh Đế đã kéo Lý Cường từ quỷ môn quan quay trở về, hắn lại đắm chìm trong Ngũ Kình Thiên sơ bộ cảnh giới.

Gần đây Mễ Tư Lạp rất phiền não, Thiên Thực lão tiên hình như bắt đầu có hứng thú đối với hắn, mỗi ngày đi theo hắn, kỳ quái nhất là lão tiên lại không nói gì, chỉ là đi theo hắn, hắn đi nơi nào, lão tiên đi nơi đó, hắn quả thật gần như chịu không được mà muốn chửi người.

Vào một ngày, Mễ Tư Lạp đang chỉ đạo đệ tử tu luyện, lão tiên đứng bên cạnh vẻ mặt khinh thường. Mễ Tư Lạp biết hắn không xem trọng công pháp của mình, nhưng lại không có cách nào làm cho hắn biến mất, không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói: " Tiền bối, ta nói rồi, chỉ cần tiến vào Tâm Luyện Các của Trọng Huyền Phái, chúng ta thật không thể đi quấy rầy đâu, ai..."

Thiên Thực lão tiên mặt không chút thay đổi nói: " Tiểu tử kia mất tích thời gian dài quá, đều đã gần một năm rồi, cũng không thấy hắn đi ra, lần trước ta nghe Phó Sơn kia nói, hắn nói tiểu tử nọ sẽ mau đi ra, hay a, ngay cả bóng người cũng đều không thấy, ta chỉ là muốn ngươi đi Tâm Luyện Các một chuyến, xem hắn còn ở đó hay vắng mặt, hừ, chọc giận ta, cẩn thận ta phá hủy cái Tâm Luyện Các kia của các ngươi."

Trần Trí Phong vội vã chạy tới, hỏi: " Lý huynh đệ còn chưa xuất quan?"

Mễ Tư Lạp thật muốn nổi điên, hắn hét lớn: " Ca ca a, ngươi cũng không phải không biết quy củ của Trọng Huyền Phái, huynh đệ nào bế quan người khác cũng không thể quấy rầy, chỉ có chờ hắn tự mình đi ra thôi...ai!" Hắn bị lão tiên làm cho vô cùng khó chịu, nghe được một câu nói trong lúc vô tình của Trần Trí Phong, nhịn không được liền nhảy dựng lên.

Trần Trí Phong cười nói: " Mễ lão đệ làm gì mà nóng nảy như vậy? Ta chỉ là hỏi một chút thôi, được rồi, muội tử của Lý huynh đệ đã tới, cũng đang tìm đại ca của nàng."

Mễ Tư Lạp đột nhiên quát to một tiếng: " Đừng hỏi ta!" Một đạo bạch quang hiện lên, không biết hắn đã thuấn di ra phương nào. Thiên Thực lão tiên cũng đã theo sát mất đi tung tích.

Mị nhi và Linh Bách Tuệ hai người đã đi tới, Mị nhi nói: " Trần lão gia tử, đại ca ta xuất quan chưa?"

Trần Trí Phong cũng có chút sợ tiểu nha đầu này, Ngô Sân lão gia tử từ nửa năm trước cùng Mị nhi hàn huyên một ngày thì đi ra ngoài du lịch, cho tới bây giờ còn không có trở về, cả Trọng Huyền Phái chỉ có hắn và Mễ Tư Lạp là hạch tâm huynh đệ, hơn nữa gần đây có đệ tử tham gia đại hội tranh tài, bọn họ càng bận không kể xiết, Mị nhi tới cũng không có việc gì khác chính là hỏi Trần lão gia tử đòi Lý Cường.

Trần Trí Phong vội vàng đánh trống lảng: " Mị nhi cô nương, bây giờ cô nên chuẩn bị một chút đi, lập tức sẽ tham gia đại hội tranh tài, còn thanh nhàn như vậy a."

Mị nhi bĩu bĩu môi, dịu dàng nói: " Lão gia tử..."

Một tiếng gọi kiều mỵ này làm cho Trần Trí Phong cả người tê rần, hắn không nghĩ ra tại sao Mị nhi chỉ tùy tiện một câu nói mà bản thân mình lại chịu không được.

Hoàn hảo Mị nhi vẫn không có lộ ra bổn tướng, nếu không một câu kiều mỵ này, là có thể làm cho đạo tâm của Trần Trí Phong đại loạn. Mị nhi trời sinh mị hoặc đã đạt tới Đại Thừa, có thể nói tu chân giới không ai có thể chống đỡ, điều này cũng là lý do vì sao Lý Cường không cho Mị nhi lộ ra bổn tướng.

Trong bạch quang chớp động, Mễ Tư Lạp đã thuấn di trở về, hắn hoảng hốt nói: " Lão tiên muốn nổi điên rồi, làm sao bây giờ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play