Lý Cường giải thích với mọi người chuyện Xích Minh ma tôn bị Ma Cấm, sau đó nói: " Lão Xích phải đi theo ta, các ngươi nếu cảm thấy không an toàn thì có thể lưu lại, ta sẽ lưu lại ngọc đồng giản tu luyện, thật ra, trên đường đi ta cũng không rõ sẽ gặp phải nguy hiểm gì không nữa." Hắn muốn nhắc nhở gia đình Đạm Bác Vũ và Bách Thịnh Chân, vì đường đi quả thật rất nguy hiểm.
Anh Diễm lôi kéo Anh Tuệ nhỏ giọng thương lượng gì đó, Đạm Bác Vũ suy tư nhìn vợ và em vợ, chỉ thấy trên mặt hai người đều toát ra thần sắc lo lắng. Anh Tuệ lại kéo Đạm Bác Vũ lại, chỉ chốc lát sau, vẻ mặt Đạm Bác Vũ tiếc nuối nói: " Sư tôn...chúng ta..." Hắn ấp úng nói không được nữa.
Lý Cường khoát tay ngăn cản, nói: " Bác Vũ, ta hiểu được, như vậy đi, gia đình các ngươi cứ ở lại với Bách Thương Lão, như vậy cũng có thể chiếu ứng cho nhau."
Lý Cường hiểu được, vợ chồng bọn họ không phải sợ đường đi gian hiểm, chỉ là quá lo lắng cho hai đứa con. Hắn lại hỏi: " Triền lão, ngươi có yên tâm cho Thinh Chân hay không?"
Ngoài ý liệu chính là Bách Thương Lão thái độ rất kiên quyết: " Thịnh Chân ở lại Lâm Minh Tinh sẽ rất khó xuất đầu, tiền bối, ngài cứ dẫn nó đi thôi."
Trong lòng Yển Thiên Hồi thầm khen, đừng xem Bách Thương Lão chỉ là người bình thường, hắn so với người tu chân còn phóng khoáng hơn.
Lý Cường hỏi Yển Thiên Hồi một ngọc đồng giản trống, thoáng suy tư, ở bên trong ghi chép một loại pháp môn tu luyện, đó chính là hai phương thức tu luyện có được trong Đại Huyễn Phật Cảnh. Lý Cường thoáng tu cải một chút, đồng thời còn ghi chép một ít pháp môn luyện khí đơn giản, đó là Tâm Luyện phương pháp của Trọng Huyền Phái. Hắn đưa ngọc đồng giản cho Đạm Bác Vũ nói: " Bác Vũ, ta biết những tu chân môn phái ở Lâm Minh Tinh đều cũng rất bảo thủ, trong ngọc đồng giản này ghi chép hai loại pháp môn tu luyện, còn có phương pháp luyện khí, cả nhà các ngươi đều cũng có thể tu luyện tìm hiểu, Bách Thương Lão nếu nguyện ý thì cũng có thể tu luyện."
Yển Thiên Hồi lại càng hoảng sợ, pháp môn tu luyện hắn cũng truyền đến hai chủng loại, đây là cách nào thế nào? Hơn nữa hắn còn như không quan tâm là cho ai học được. Hắn cười nói: " Mộc tử huynh, có thể cho ta xem một chút không?"
Lý Cường nói: " Có thể a, ngươi cứ xem đi, bất quá ngươi là đại tông sư đạt tới Hợp Thể kỳ, nhìn cũng không có tác dụng gì."
Tiếp nhận ngọc đồng giản, Yển Thiên Hồi dùng tâm niệm xem xét nội dung một chút, kinh ngạc nói: " Vật này và phương thức tu luyện của Lâm Minh Tinh khác nhau thật lớn, quả thật đúng là hai pháp môn tu luyện cao cấp. Tiểu Vũ, các ngươi có phúc rồi, chăm chỉ tu luyện đi." Hắn là một nhân vật cấp bậc đại tông sư tại Lâm Minh Tinh, phân lượng nói chuyện thì khác hẳn, gia đình Đạm Bác Vũ ai cũng vui mừng hớn hở, cùng tiến lên bái tạ Lý Cường.
Bách Thương Lão nửa tin nửa ngờ hỏi: " Ta...ta cũng có thể..cũng có thể tu luyện?"
Lý Cường cười nói: " Nếu ngươi cũng chăm chú tu luyện, ta cam đoan ngươi còn có thể nhìn thấy lại Thịnh Chân." Chỉ một câu nói nhàn nhạt của hắn, đã làm cho Bách Thương Lão hạ quyết tâm đi tu luyện, vì sau này có thể gặp lại được con mình, hắn không để ý hết thảy, huống chi đây là điều mơ ước từ thuở nhỏ được tu chân của hắn.
Hiên Viên Dịch Thanh và Bách Thịnh Chân thành thật ngồi ở phía sau Lý Cường, tại Lâm Minh Tinh, người tu chân đều có tôn ti cao thấp quả thật khác nhau rất lớn, sư tôn có địa vị cực cao, đệ tử tuyệt đối không dám làm càn trước mặt sư tôn.
Lý Cường kêu Đạm Hoàn và Tiểu Dũng, lấy ra hai thanh phi kiếm, tiện tay tu sửa một chút, nói: " Quyển nhi, Tiểu Dũng, đây là hai thanh phi kiếm ta đã sửa đổi rồi, cho hai người mỗi người một thanh."
Quyển nhi và tiểu Dũng vừa mừng vừa sợ, vội vàng bước lên phía trước đa tạ. Lý Cường lấy toàn bộ đoàn long tệ trong thủ trạc đem ra, đặt trên mặt đất, lại lấy ra một trữ vật đai lưng, nói: " Triền lão, tu chân sẽ rất tốn tiền, đoàn long tệ này ta mang theo cũng không hữu dụng, tất cả đều lưu cho ngươi, Thịnh Chân đi theo ta, các ngươi cứ yên tâm được rồi, ta sẽ chiếu cố cho hắn. Trữ vật đai lưng có một ít linh đan, cách dùng ta đều đã ghi chép trong ngọc đồng giản."
Xích Minh ma tôn ngồi trong góc tường cất lên trận cười quái dị, hắn đang suy nghĩ không biết Lý Cường là đang làm gì, một cao thủ như Lý Cường, căn bản không cần thu đồ đệ, cũng không cần phải lo chu toàn cho những người bình thường như thế này, hắn nhìn không ra Lý Cường sẽ đạt được chỗ tốt gì. Hắn nhỏ giọng nói thầm: " Đầu có bệnh rồi, tu luyện tu tới ngốc luôn!"
Yển Thiên Hồi nói: " Có muốn cáo biệt với tông sư các phái tại Kỳ Long thành không?"
Lý Cường cười nói: " Bỏ đi, lão Yển, bọn họ đều là đại nhân vật cao cao tại thượng, nhưng nếu ngươi muốn đi, ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi quay lại."
Yển Thiên Hồi cũng cười: " Thật ra ta cũng không có chuyện gì, ta cũng không cần đi."
Cao thủ các tu chân môn phái tại các đại thành tu chân ở Lâm Minh Tinh trên bước viễn hành có thói quen sẽ đi bái biệt bằng hữu, đến các môn phái từ biệt, là một loại hành vi huyền diệu biến tương, cũng là vì môn phái của mình mà tuyên truyền, bình thường đều lam ra vẻ oanh oanh liệt liệt, Yển Thiên Hồi vốn không thích cách làm như vậy, cho nên làm việc rất tùy tiện, vì Lý Cường không thích như thế, nên hắn cũng không cần kiên trì.
Lý Cường đứng lên nói: " Nếu Yển huynh không đi từ hành, chúng ta đi thôi." Hắn đã dưỡng thành thói quen đi đường, nếu không có chuyện gì, hắn sẽ lập tức rời đi. Bây giờ hắn đã ở một chỗ quá lâu, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, hắn không biết chính thói quen này của hắn, đã làm cho Tịch Mịch lão tiên Thiên Thực đang truy tìm hắn nếm không ít đau khổ.
Lý Cường đối với việc tan hợp vốn rất bình thường, hắn dặn dò Đạm Bác Vũ và Bách Thương Lão vài câu, cũng không chờ bọn họ nói gì, tiện tay vung lên, kim quang chói mắt hiện lên, Lý Cường, Yển Thiên Hồi, Xích Minh ma tôn, Hiên Viên Dịch Thanh và Bách Thịnh Chân đã biến mất vô tung.
Bách Thương Lão ngơ ngác đứng ngây ra, một hồi lâu, hắn nói: " Đạm đại ca, Đạm đại tẩu, Triền lão sau này sẽ tu chân với các ngươi, vì muốn đợi cho được con của ta quay trở lại, các ngươi phải giúp ta a."
Đạm Bác Vũ than thở: " Đáng tiếc ta không thể đi, Bách huynh yên tâm, hai nhà chúng ta sẽ ở một chỗ cùng tu chân."
Anh Tuệ nói: " Chúng ta cũng thành lập một môn phái nhỏ, chiêu thu một ít đệ tử tu chân, có hai tu chân pháp môn này, chúng ta ở Kỳ Long thành có thể độc lập tu chân."
Anh Diễm vỗ tay kêu hay: " Hay a, chúng ta cũng phải chọn một cái tên thật vang cho môn phái."
Anh Tuệ nói: " Tiểu Vũ huynh chọn đi."
Đạm Bác Vũ trầm ngâm chốc lát nói: " Ta từng nghe nói quê hương của sư tôn ở tại Phong Duyên Tinh, chúng ta cứ gọi là Phong Duyên Phái đi."
Mọi người nhất trí đồng ý. Ai cũng không có nghĩ đến, mấy trăm năm sau, Phong Duyên Phái tại Lâm Minh Tinh phát triển trở thành một đại phái nổi tiếng, Bách Thương Lão cũng trở thành một đời cao thủ của Phong Duyên Phái.
Năm người Lý Cường rơi vào bên cạnh truyền tống trận khi hắn mới đến Lâm Minh Tinh, Yển Thiên Hồi nghi hoặc nói: " Muốn rời khỏi Lâm Minh Tinh, phải đi từ đại hình truyền tống trận của Kỳ Long thành, nơi này hình như chỉ là giải đất hoang vu, chẳng lẽ Mộc tử huynh có biện pháp khác?"
Hiên Viên Dịch Thanh nhìn chung quanh, hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái: " Sư tôn, nơi này trước kia là đại hình quáng khu tinh thạch, sau đó bị một vị Tán tiên lợi hại dùng đại pháp lực lấy hết tinh thạch không còn, còn vì thế mà cùng người tu chân của Lâm Minh Tinh đánh nhau đến chết sống một trận, sau đó nơi này hoàn toàn hoang phế đi."
Lý Cường cười nói: " Không có gì kỳ quái, bởi vì nơi này có một cỗ truyền tống trận còn lưu lại, khi ta mới vào Lâm Minh Tinh, chính là được truyền tống đến nơi đây đó."
Xích Minh ma tôn mở to hai mắt, hồng mang đột nhiên bắn ra, ánh mắt đảo quanh, có một chỗ toát ra hơi nước nhè nhẹ, hắn dùng một ngón tay chỉ: "Ngươi ẩn dấu truyền tống trận ở đây, không chú ý sẽ tìm không được."
Hiên Viên Dịch Thanh cả kinh than thở: " Không hổ là cao thủ a, ta một chút cũng không nhìn thấy được." Một chiêu vỗ mông ngựa này của hắn, làm cho Xích Minh ma tôn nhất thời cảm thấy cả người thư thản, hắn đắc ý cười nói: " Nếu không phải lão Xích ta bị Ma Cấm, ở giới này có ai là địch thủ của ta? Ha ha ha."
Lý Cường cười hì hì khoa trương nói: " Đó là đương nhiên rồi, ngươi là chí tôn của một giới, nếu không có một chút bản lãnh hoành hành..." Lời của hắn lại xoay chuyển: "Nhưng ngươi bị Ma Cấm rồi, không còn tư cách cuồng ngạo, mau thành thật làm tù phạm của ta đi."
Xích Minh ma tôn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không dám cùng Lý Cường tranh chấp gì nữa. Lý Cường kháp động linh huyền, thu hồi Thiên Ti Tử Sắc Tốn, hạp cốc lập tức hiển lộ ra. Lý Cường nói: " Chúng ta đi." Hắn bước vào trước tiên.
Đầu tiên Lý Cường cởi cấm chế của truyền tống trận, cười nói: " Đây là truyền tống trận ta chuẩn bị chạy trốn, ha ha, hoàn hảo không hữu dụng, không nghĩ tới trì hoãn tại Lâm Minh Tinh lâu như vậy." Vừa nói vừa đem tinh thạch khảm vào trận pháp. Hắn để cho Yển Thiên Hồi xác định vị trí tinh cầu kế tiếp, còn mình đem Định Tinh Bàn đeo lên cổ tay, bắt đầu khởi động trận pháp.
Trong năm người chỉ có Hiên Viên Dịch Thanh và Bách Thịnh Chân là yếu nhất, bọn họ đều là lần đầu tiên kiến thức truyền tống với khoảng cách xa xôi, hai người đứng trong trận mà nội tâm có chút thắc thỏm bất an, có chút kích động, còn có chút lo lắng. Bách Thịnh Chân cầm cánh tay Hiên Viên Dịch Thanh nhỏ giọng nói: " Sư ca, huynh có thử truyền tống qua như vậy chưa? Công lực của đệ sợ rằng không đủ a?"
Yển Thiên Hồi đã xác định xong phương vị của một tinh cầu, đi tới bên cạnh Bách Thịnh Chân, tiện tay lấy ra một pháp bảo, cười nói: " Thịnh Chân, đây là một Cao Tịnh Quyển, là pháp bảo phòng ngự, ngươi đeo nó trên cổ, ta khởi động nó cho." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lý Cường đưa tay cầm lấy xem, không khỏi khen ngợi: " Pháp bảo này không tệ, sau khi khởi động có thể tùy thời bảo vệ chủ nhân, đây cũng là một loại hình thái huyễn hóa thú."
Bách Thịnh Chân vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới Yển Thiên Hồi lại đưa cho hắn bảo vật, vội vàng luôn miệng đa tạ. Hắn đeo Cao Tịnh Quyển trên cổ, Yển Thiên Hồi kháp động linh huyền, một đạo thanh quang bắn vào Cao Tịnh Quyển, cả người Bách Thịnh Chân chấn động, chỉ thấy Cao Tịnh Quyển hóa thành một vòng thanh mang ẩn vào trong cơ thể hắn, trên cổ hắn đã trống không hoàn toàn.
Thiên Sư thần thú tiểu Bạch vẫn đi theo bên người Lý Cường, không ngừng chạy quanh người hắn, tựa hồ hy vọng Lý Cường ôm lấy nó. Lý Cường sau khi khởi động xong truyền tống trận, lập tức ôm lấy tiểu Bạch, nói: " Chúng ta đi!" Một đạo bạch quang tinh lượng hiện lên, trong hạp cốc lại khôi phục lại sự yên lặng như trước.
Bởi vì đã có Du Hồng cấp tinh lộ, về Phong Duyên Tinh có phương hướng minh xác, Lý Cường mang theo mấy người liên tục truyền tống, hắn có chút cảm giác quy tâm, trên đường cũng gặp phải tinh cầu có một ít tính mạng, thậm chí tinh cầu có người tu chân, hắn cũng không có dừng lại, vẫn cứ án theo phương vị truyền tống đã được Tinh Tiêu chỉ dẫn tiến tới, rốt cuộc có một ngày, Yển Thiên Hồi nhịn không được nữa, viễn hành đường của hắn cũng trở thành đường chạy liên tục, hắn đề nghị đến tinh cầu có tính mạng kế tiếp thì phải nghỉ ngơi một chút, đề nghị này liền được mọi người nhất trí đồng ý.
Lại được truyền tống đến một tinh cầu vô danh, hoàn cảnh hoang vu không khác gì Hỏa Tinh, Lý Cường xem xét Định Tinh Bàn, nói: " Có hai đường đi, một cái là tinh lộ bình thường, liên tục mấy tinh cầu cũng không có dấu hiệu tính mạng gì, còn tinh lộ thứ hai có tiêu thức màu đỏ, có thể có tính mạng thể, di? Kỳ quái, mọi người chờ một chút."
Lý Cường nhận thấy được tinh cầu này trong Định Tinh Bàn lại có cảm giác, đây là cảm giác do chủ nhân nguyên lai của Định Tinh Bàn lưu lại. Hắn dùng tâm niệm đảo qua, trong lòng hơi kinh hãi, đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, tựa hồ có chút hưng phấn, lại có điểm do dự, thậm chí còn có cảm giác kinh hãi. Lý Cường không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hắn biết Định Tinh Bàn này là do Tịch Mịch lão tiên lưu lại, đây là cảm giác của Tịch Mịch lão tiên, theo thực lực của hắn đi cảm thụ, Lý Cường nhịn không được cảm thấy vô cùng tò mò.
Xích Minh ma tôn nói: " Lão huynh phát hiện cái gì sao? A a, có cái gì cổ quái hay sao? Ai, trên đường đi này buồn chán muốn chết, thử đi qua đó xem sao."
Dọc theo đường đi, cảm giác sợ hãi của mọi người đối với sự thần bí của Xích Minh ma tôn đã biến mất, hơn nữa hắn cũng không dám xuống tay với bằng hữu và đệ tử của Lý Cường, vài người nhưng ở chung rất dung hợp.
Yển Thiên Hồi cười nói: " Mộc tử huynh, nếu đã có cổ quái thì chúng ta đi kiến thức một chút thử xem." Vì trên đường không có chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn cũng có chút buồn bực, nên cũng muốn tìm chuyện gì đó để làm. Mỗi một người tu chân đi lên đường viễn hành, lúc mới bắt đầu đều rất mê man,Yển Thiên Hồi cũng không ngoại lệ, viễn hành đường đến tột cùng phải làm sao tu hành mới tốt, hắn cũng hồ đồ không rõ.
Bách Thịnh Chân dọc theo đường đi nói chuyện rất ít, công lực của hắn thấp nhất, ngay cả Nguyên Anh kỳ còn chưa đạt tới, nếu không có Lý Cường và Yển Thiên Hồi che chở, sợ rằng không đợi tới mục đích sẽ bị hỏng mất. Hiên Viên Dịch Thanh thì tốt hơn, dù sao hắn cũng có nguyên anh của mình, chân nguyên lực không ngừng cuồn cuộn sinh ra, bởi vậy công lực tu luyện so với tiềm tu mạnh hơn rất nhiều, hắn cũng hoạt bát hơn so với trước kia.
Lý Cường lại một lần nữa xem xét tinh cầu kia, đột nhiên phát hiện tiêu thức đã nhìn thấy có chút bất đồng với những điểm đỏ trước kia từng nhìn thấy, đây là điểm đỏ sậm, hắn kìm chế không được lòng hiếu kỳ, nói: " Được, chúng ta đi xem! Yển huynh, ngươi tới khởi động trận pháp, ta sẽ xác định phương vị." Không biết tại sao trong lòng mọi người đều có chút khẩn trương. Thật ra thực lực của mấy người bọn họ ở giới này cũng đã rất mạnh, căn bản là không cần lo lắng điều gì.
Sau khi đi tới tinh cầu vô danh kế tiếp, Lý Cường lại xem xét Định Tinh Bàn, hắn kinh ngạc phát hiện, tinh cầu có dấu hiệu của tính mạng lại biến thành một màu đỏ diễm rất đẹp, phảng phất như là một giọt máu tươi vừa nhỏ ra, hồng quang thập phần quỷ dị.
Xích Minh ma tôn có vẻ phiền táo bất an, hắn không ngừng tự thì thào như đang nói cái gì, nhưng không ai nghe hiểu lời hắn nói. Thiên Sư thần thú nhủi đầu vào trong lòng ngực Lý Cường nhắm mắt lại, khi thì hô lỗ một tiếng, nhìn ra hình như có gì đó không đúng. Lý Cường mơ hồ có một loại cảm giác rất cổ quái, không thể nói là tốt, hay là không tốt, hắn không khỏi trở nên thận trọng.
Lý Cường kêu lên: " Mọi người cẩn thận một chút! Thịnh Chân, Dịch Thanh, các ngươi tới gần chút nữa." Hắn liên tục kháp động linh huyền, đem sáu tầng phòng ngự điệp gia của Thập Bát Diệt Ma Thủ trong tay đánh vào trên người Bách Thịnh Chân, cùng thời gian, trên người Bách Thịnh Chân phóng ra ánh sáng rực rỡ. Bởi vì Lý Cường dùng chính là thần dịch lực, hiệu quả khác hẳn trước kia dùng thần dịch lực, đó là một áo giáp màu vàng cổ quái, nhìn qua thật là chi tiết. Lý Cường cũng đem sáu tầng điệp gia đánh vào trên người Hiên Viên Dịch Thanh, càng kỳ quái chính là áo giáp màu vàng trên người hắn lại khác hẳn Bách Thịnh Chân.
Yển Thiên Hồi vẫn là lần đầu tiên kiến thức loại thủ pháp kinh người này, hắn sờ sờ kim giáp trên người Bách Thịnh Chân, than thở: " Ngưng lực thành hình, quá xảo diệu, thực tế chính là ngưng kết trận pháp lên người, có thể làm cho trận pháp ngưng mà không tiêu tan, trình độ làm ra phòng ngự giáp, thật sự làm cho người ta phải than thở a."
Thủ pháp của Lý Cường làm cho hắn mở mang kiến thức rất lớn, hắn hận không được lập tức tìm một chỗ để tĩnh tọa một lúc, để cho mình tiêu hóa hấp thụ sự lĩnh ngộ một thời gian, đáng tiếc, Lý Cường đã bắt đầu khởi động truyền tống trận pháp rồi.
Một đạo bạch quang diệu sáng, Lý Cường phát hiện bọn họ cũng không bị truyền tống đến tinh cầu quỷ dị kia, nhưng lại bị truyền đến tinh cầu vệ tinh bên cạnh nó, chỉ thấy trên đất bằng lộ ra một hình dáng nửa vòng tròn, đó là một tinh cầu màu tím, từ vị trí của truyền tống trận nhìn lại, mặt ngoài tinh cầu chảy xuôi ba màu sắc, màu tím, màu trắng và màu xanh nhạt, ba màu sắc không ngừng di động biến ảo, có vẻ dị thường xinh đẹp và quái dị.
Bách Thịnh Chân đột nhiên kêu lên: " Sư tôn, người xem!" Hắn chỉ vào phía tây bắc truyền tống trận: " Đó là cái gì? Hình như là một tòa cung điện."
Lý Cường xoay người về phía sau nhìn lại, cũng kinh ngạc nói: " Lão Xích, Yển huynh, các ngươi xem! Quả thật là kiến trúc của một tòa cung điện, kỳ quái, người thường vốn không thể sống được ở chỗ này, là ai ở chỗ này tu kiến một tòa cung điện như vậy?"
Vệ tinh tinh cầu này không khí rất mỏng manh yếu ớt, nhưng người bình thường không có cách nào sống được, có thể dám chắc tòa cung điện này không phải do con người tu kiến, ít nhất cũng phải là người tu chân tu kiến. Lý Cường nói: " Chúng ta đi xem thử, có lẽ có thể phát hiện được cái gì."
Khoảng cách từ chỗ họ đi tới cung điện cũng không quá xa, Lý Cường nâng Bách Thịnh Chân, Yển Thiên Hồi nâng Hiên Viên Dịch Thanh, năm người hướng tới cung điện bay đi.
Trên mặt đất có những hòn đá nát tán lạc khắp nơi, còn có rất nhiều cái hố, ao và hầm đá. Bởi vì có sự phản quang của tinh cầu màu tím, cho nên hoàn cảnh tinh cầu nhìn qua thật sáng ngời. Mọi người bay đến gần thì phát hiện, tòa cung điện này thật sự là khổng lồ vô cùng, Lý Cường liếc mắt một cái thì trong lòng chấn động hơn bất cứ kẻ nào, đó là một tòa cung điện y như thần miếu nhã điển, do vô số tảng đá lớn cấu thành nhìn thật vô cùng hùng vĩ tráng quan, một loại cảm giác cổ sắc cổ hương đập vào mặt mà đến.
Lý Cường đứng ở trước cung điện cảm khái nói: " Kỳ quái, ta cứ như đã nhìn thấy qua ở nơi nào, ân, cả kiến trúc đều bị cấm chế, Yển huynh, ngươi có thể nhìn ra là cấm chế gì không?" Cung điện phát ra màu tím nhàn nhạt, không chú ý phát hiện không được. Xích Minh ma tôn tựa hồ rất hưng phấn, hắn đột nhiên hướng tới cung điện bay đi.
Yển Thiên Hồi lắc đầu nói: " Loại cấm chế này ta không có gặp qua, hình như không phải thủ đoạn của tu chân giới, ngươi xem góc cạnh của cung điện..."
Lý Cường cẩn thận quan sát, cũng quả nhiên phát hiện ở phía dưới bình đài có một luồng tử mang du động. Chỉ nghe một tiếng nổ sét đánh, vô số hỏa hoa màu tím phún phát ra, Xích Minh ma tôn giống như mũi tên rời dây cung bị bắn đi ra, người này oa lạp oa lạp kêu lên quái dị, nện vào cột đá lớn ở cách đó không xa " Oanh" một tiếng, vậy mà cũng đập vào cột đá gãy đôi.
Lý Cường kinh ngạc nói: " Thật là thủ đoạn phòng hộ lợi hại." Đột nhiên hắn hiểu được, phòng ngự cấm chế này không phải đề phòng người, sợ rằng chỉ để phòng ngự thiên thạch bay vào. Hắn hướng mọi người hô lên: " Chúng ta bước đi, chậm một chút là được."
Yển Thiên Hồi nghe vậy cũng tỉnh ngộ, hắn cười nói: " Lão Xích này nếm mùi đau khổ thật oan uổng."
Xích Minh ma tôn chật vật đứng dậy, trơ mắt nhìn mấy người Lý Cường chậm rãi đi vào cung điện, hắn không khỏi khẩn trương, kêu lên: " Đợi ta a, hỗn đản! Di, sao bọn họ không sợ cấm chế?" Hắn vẫn không nghĩ thông suốt được đạo lý trong đó, chỉ vội vàng bay tới. Phản kích lần này càng thêm lợi hại, bay nhanh tới bao nhiêu thì quay lại càng nhanh bấy nhiêu, lại một tiếng nổ sét đánh, hắn lại bị tạc bay ra.
Lý Cường truyền âm nói: " Ngu ngốc! Chậm rãi đi vào, tốc độ nhanh như vậy sẽ khiến cho cấm chế phản kích đó!"
Xích Minh ma tôn cũng không phải ngu ngốc, hắn chỉ cảm thấy thật hưng phấn đối với sự ba động trong cung điện, nhịn không được mới muốn lao vào. Nghe được lời truyền âm của Lý Cường, hắn hung hăng vỗ đầu mình một cái, mắng: " Ai, hôn đầu rồi."Lúc này mới chịu thành thật đi từng bước hướng vào trong cung điện, cũng quả nhiên khi bước lên bình đài, thì một cỗ cảm giác niêm trù ôm lấy thân thể, đi càng chậm thì loại cảm giác này càng nhẹ. Xích Minh ma tôn rất nhẹ nhàng đi vào, vừa đi vừa mắng mình hồ đồ.
Đây là một tòa kiến trúc rất hoành vĩ, mỗi một cây trụ hay tượng đá đều được chế tác rất hoàn mỹ. Lý Cường rõ ràng biết, kiến trúc này không phải nhân công điêu khắc ra, mà dùng pháp lực để hình thành, nhưng với công trình khổng lồ như thế, phải tốn bao nhiêu pháp lực mới có thể hoàn thành, thật sự là làm cho hắn khó thể tưởng tượng.
Để cho Lý Cường dùng pháp thuật chế tạo một cây trụ có lẽ cũng không khó, nhưng tạo nhiều cây trụ và pho tượng cổ quái như vậy, hắn tự nhận không có cách nào làm được.
Đặc sắc lớn nhất của cung điện chính là các dạng pho tượng này, tượng đá lạnh như băng, nhìn qua rất sống động, phảng phất như khi đang còn sống mà đọng lại. Mỗi cây cột đá ở phía trước đều có một pho tượng, cột đá màu trắng trong suốt, mà pho tượng lại màu đen, trên mặt đất nổi lên quang hoa màu tím, màu xám, đen, trắng ba loại hòa lẫn ánh sấn lẫn nhau, làm cho người ta có cảm giác như phảng phất tiến vào một thế giới không có sắc thái, có vẻ thập phần hết sức quái dị.
Trong mắt Lý Cường lóe ra kim quang, hắn vận khởi thần nhãn xem xét một hồi lâu, ngạc nhiên nói: " Ngoại trừ mới vừa vào thì có một đạo cấm chế bên ngoài, bên trong tựa hồ không có thứ gì cổ quái ma."
Yển Thiên Hồi nói: " Quả thật không có cái gì, nhưng mọi người có cảm giác không, linh khí nơi đây phi thường nồng hậu."
Hiên Viên Dịch Thanh nói: " Đúng vậy, ta cũng có cảm giác thế này, linh khí thật mạnh a, Bảo Linh Sơn chủ mạch linh khí cũng không mạnh thế này."
Bách Thịnh Chân không nói một lời, chỉ bước nhanh vào sâu trong cung điện, Lý Cường cảm thấy kỳ quái, vội bước lên kéo Bách Thịnh Chân, hỏi: " Thịnh Chân, chuyện gì xảy ra? Đi nhanh như vậy để làm chi?"
Bách Thịnh Chân thần trí như mê hồ lẩm bẩm nói: " Bên trong thật thoải mái a, sư tôn, chúng ta đi nhanh lên một chút.."
Sự cảnh giác trong lòng Lý Cường chợt dâng lên, hắn cảm thấy có chút không đúng, nhưng đến tột cùng là ở chỗ nào không đúng hắn vẫn mơ hồ không rõ.
Lý Cường quay đầu nhìn Xích Minh ma tôn, chỉ thấy bộ dáng người này như đang nhàn nhã tự tại như đi chơi, không nhanh không chậm đi theo phía sau, tựa hồ như không có cái gì dị thường. Hắn lại nhìn Yển Thiên Hồi và Hiên Viên Dịch Thanh, cũng không nhận ra có gì không ổn, Thiên Sư thần thú tiểu Bạch vẫn đang chạy đùa bên chân hắn. Lý Cường do dự một chút, nhắc nhở: " Mọi người cẩn thận một chút."
Những cây trụ càng ngày càng ít, mặt đất cũng từ từ thấp xuống phía dưới, ở tận sâu bên trong cung điện có một cái ao lớn nơi sân, giống như ở trên mặt đất bằng phẳng được dùng một cái chum lớn bằng sắt ấn lõm xuống lưu lại dấu vết. Lý Cường ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tinh cầu màu tím kia đang đối diện với nơi này, trong lòng hắn càng cảm thấy không đúng, nhưng lại không rõ tại sao.
Năm người bọn họ đi xuống dưới, mặt đất phi thường bình chỉnh bóng loáng, khi đi tới nơi thấp nhất Lý Cường cũng nghĩ không ra có nơi nào không ổn. Vừa đi tới mức cuối cùng thì đột nhiên cả cung điện diệu khởi lên quang hoa màu trắng, Hiên Viên Dịch Thanh cả kinh kêu lên: " Đây là chuyện gì xảy ra? Sáng lên rồi."
Không đợi mọi người có động tác gì, năm người đồng loạt bị một cỗ cự lực vô cùng nâng lên. Lý Cường nhìn thấy không hay, dương tay xuất ra Thiên Ti Tử Sắc Tốn bao vây mọi người cùng tiểu Bạch, trong phút chốc, phảng phất như cả thế giới đều cũng xoay tròn, trước mắt một mảnh mơ hồ. Lý Cường quát to: " Tất cả không nên lộn xộn! Chúng ta bị truyền tới tinh cầu màu tím kia."
Mọi người nào dám không nghe lời Lý Cường nói, ngay cả Xích Minh ma tôn cũng rất thành thật ở yên trong Thiên Ti Tử Sắc Tốn không nhúc nhích. Lý Cường dựa vào một đôi thần nhãn, rõ ràng nhìn thấy một đoàn quang hoa màu tím đang bao vây mọi người, cấp tốc bay về phía tinh cầu thật lớn kia.
Lý Cường phỏng chừng khoảng mười phút trôi qua, bọn họ tiến vào tầng khí quyển của tinh cầu màu tím, đột nhiên hắn hét lớn: " Đứng vững vàng." Đồng thời hắn tương uy lực của Thiên Ti Tử Sắc Tốn đến mức lớn nhất. Mọi người cảm thấy cả người chấn động, Lý Cường thở phào nhẹ nhõm nói: " Được rồi, đã tới rồi." Hắn dương tay thu hồi Thiên Ti Tử Sắc Tốn.
Hiên Viên Dịch Thanh và Bách Thịnh Chân công lực yếu nhất, hai người bị biến cố bất thình lình làm cả kinh trợn mắt cứng lưỡi nói không ra lời. Xích Minh ma tôn lại không quan tâm đến chuyện này, hắn đã kiến thức qua nhiều chuyện càng nguy hiểm hơn, điểm ấy biến cố đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Hắn khinh thường cười nói: " Loại phương pháp truyền tống này cũng thú vị, chỉ là quá đột nhiên, ha ha, lão huynh, hai tiểu đồ đệ của ngươi khuôn mặt cũng trắng bệch rồi kìa, ha ha.."
Ánh mắt Lý Cường khẩn trương nhìn chằm chằm vào một khối cấm chế thần bi thật lớn, hắn chỉ vào văn tự lóe quang hoa bảy màu của cấm chế thần bi, hỏi: " Đó là nghĩa gì? Có ai có thể phiên dịch?"
Xích Minh ma tôn đột nhiên kêu lên quái dị: " Di, chúng ta bị nhốt rồi!"