Lý Cường còn một bảo bối Trấn Thái Ý Nguyên, hắn vốn không muốn sử dụng vì nghĩ mình không cách nào khống chế, nhưng nhìn xem Kiền Thiện Dong tuyệt đối không chịu từ bỏ ý đồ, nên hắn cũng xuất ra luôn. Lý Cường phao xuất Trấn Thái Ý Nguyên, trong phút chốc, Trấn Thái Ý Nguyên hóa thành một đoàn vụ khí màu xanh hiện lên dưới chân hắn, hắn kháp động tiên huyền quát to: " Lão tử chơi với ngươi! Chuyết! Chuyết! Chuyết!" Một hơi đánh thẳng ra ba tiên huyền.
Một tiếng hống to kỳ dị mơ hồ vang lên, Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự đều cũng trợn tròn mắt, chỉ thấy từ trong vụ khí màu xanh toát ra một con quái thú màu vàng dài chừng mấy thước, quái thú nọ vừa ra thì liền lập tức trướng lớn, chừng khoảng năm, sáu thước. Kiền Thiện Dong thất thanh kêu lên: " Trấn Thái Ý Nguyên?" Hắn cuống quýt phao xuất ra một kiện hộ thân tiên khí, cấp tốc lui về phía sau.
Đại Nam Phong Ngự cũng mang mọi người lui nhanh về phía sau. La Độ Khế kỳ quái hỏi: " Tiên tử, Trấn Thái Ý Nguyên là vật gì vậy?"
Trên mặt Đại Nam Phong Ngự lộ ra kinh hãi, nói: " Trời ạ, hắn làm sao lại có được bảo bối này? Đây là tiên khí của Lệ Cấm Thiên Quân, lần này thảm rồi." Mọi người nghe được da đầu cũng liền tê dại.
Ngay sau đó một quái thú mang theo thân thể loài sinh vật biển hình tròn lóe hồng mang đi ra. Phía sau nó còn có thêm một quái thú có cánh hình tam giác. Tiểu Bạch vốn đang du đãng tại không trung, đột nhiên từ bên thân Lý Cường xông ra, nó uông uông kêu mấy tiếng, ba đầu quái thú đồng loạt xoay người công kích thẳng tới Kiền Thiện Dong. Xích Minh ma tôn trợn mắt há hốc mồm, không khỏi nhịn được ha ha cười to: " Cắn! Cắn chết hắn!"
Quái thú màu vàng chính là Khiên Tích thần thú, bộ dáng có chút giống rồng, thân thể hình tròn biển kia chính là Phiên Bích Uyên linh thú, cuối cùng là thần thú đã nhìn thấy qua trong Trấn Thủ Tháp của Huyễn Thần Điện, thần thú này có tên là Thiên Hoán thần thú, hai thần thú và một linh thú đồng thời công tới.
Kiền Thiện Dong mắng to, hắn như thế nào cũng không có nghĩ đến Lý Cường lại có được bảo vật của Lệ Cấm Thiên Quân, ngẫm lại sự thần thông của bảy đại thiên quân, trong lòng hắn hối hận không thôi, biết rõ Lý Cường là đệ tử của Thanh Đế còn đi chọc hắn, bây giờ không biết làm thế nào mới xong.
Một thần thú có uy lực không kém gì một tiên nhân bình thường, Kiền Thiện Dong mặc dù là La Thiên Thượng Tiên, so với tiên nhân bình thường thì lợi hại hơn nhiều lắm, nhưng đối phó với hai thần thú và một linh thú cũng chịu không được, huống chi Lý Cường còn chưa thả ra thêm nhiều quái thú, trường tranh đấu này vốn đã không có cách nào tiếp tục đánh nữa.
Thật ra sau khi Lý Cường phóng xuất thần thú, trong lòng cũng đã hối hận, hắn ngạnh da đầu quát: " Đánh hắn!" Kỳ diệu chính là tiểu Bạch bên người hắn cũng đi theo kêu uông uông hai tiếng, ba đầu quái thú lập tức công tới.
Đại Nam Phong Ngự hoảng thân phóng ra thải quyển, nũng nịu quát: " Mọi người mau dừng tay!"
Nhưng Lý Cường vốn không thể chỉ huy được thần thú và linh thú, hắn chỉ có thể lơ lửng ở giữa không trung trơ mắt mà nhìn. Đại Nam Phong Ngự cười khổ một tiếng, thải hoàn trong tay bay ra vô số tinh mang, rốt cuộc nàng đã ra tay giúp Kiền Thiện Dong ngăn cản lực công kích của thần thú. Xích Minh ma tôn đắc ý vỗ tay cười to, hắn quả thật cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đầu tiên Thiên Hoán thần thú huyễn xuất ra sáu thân ảnh, hung hăng tấn công tới. Kiền Thiện Dong quát to: " Bách Trạch Việt!" Nhất thời có tiếng sấm gió nổi lên, một mảnh tinh mang hình bán nguyệt phiếm ngân quang sâm sâm tứ tán vọt tới, trong phút chốc đem những ảo ảnh của Thiên Hoán thần thú phá vỡ. Một đạo kim quang hiện lên, Kiền Thiện Dong na di ra ngoài, Thiên Hoán thần thú đánh vào nơi trống không. Kiền Thiện Dong lặng yên từ bên người Phiên Bích Uyên linh thú xông ra, sách lược của hắn là trước tiên phải đánh kẻ yếu nhất.
Thật ra quái thú được thả ra từ Trấn Thái Ý Nguyên rất có hạn chế, công kích phải do chủ nhân liên tục chỉ huy, nếu không chúng nó chỉ dựa vào bản năng công kích, uy lực giảm đi rất nhiều. Lý Cường còn chưa nắm giữ được tiên huyền chỉ huy quái thú, hắn vốn không biết làm sao để chỉ huy.
Phiên Bích Uyên linh thú tương đối yếu ớt, nó cũng không phải chính thức là linh thú thật thể mà là nguyên thần biến ảo, hơn nữa lại không có ai chỉ huy, lập tức đã bị Bách Trạch Việt của Kiền Thiện Dong bao phủ giữ chặt, tinh mang chớp động, Phiên Bích Uyên linh thú giống như đốm lửa bạo nổ, một chút đã tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tinh thần Kiền Thiện Dong không khỏi đại chấn, hắn cười to nói: " Nguyên lai cũng chỉ như thế! Phong Ngự, ngươi cuốn lấy Thiên Hoán thần thú, ta đối phó Khiên Tích thần thú!"
Tiểu Bạch tựa hồ rất tức giận, nó không ngừng dùng đầu cụng Lý Cường, Lý Cường cúi người ôm lấy nó, bất đắc dĩ nói: " Đáng tiếc, ta không biết chỉ huy a." Tiểu Bạch quay đầu hướng ra ngoài lớn tiếng rít gào, nhưng nó quá nhỏ, bộ dáng làm cho người ta cảm thấy phi thường tức cười. Hai thần thú nghe được tiếng kêu của Tiểu Bạch, liền phát uy lớn tiếng hống to lên.
Lý Cường có điều lĩnh ngộ chợt nhìn tiểu Bạch trong lòng ngực mình, tò mò hỏi: " Ngươi có thể chỉ huy bọn họ?"
Tiểu Bạch vung lên cái đầu nhỏ rất kiêu ngạo, hừ một tiếng. Lý Cường mừng rỡ nói: " Để cho chúng nó tập trung công kích Kiền Thiện Dong! Ngươi có thể chỉ huy phải không? Giao cho ngươi!" Lời còn chưa dứt, một đạo ngân quang hiện lên, tiểu Bạch trong lòng ngực đã xuất hiện tại bầu trời, nó lớn tiếng kêu lên, giống như một người lãnh đạo chỉ huy thần thú đối địch.
Lý Cường quát: " Lão Xích, đừng đứng ngây ra đó, chúng ta dẫn khai Đại Nam Phong Ngự!" Tay hắn bổ ra một đạo kim mang.
Xích Minh ma tôn từ trong Thiên Phong Hồ bay lên vẫn đang lơ lửng ở bên cạnh, hắn hắc hắc cười nói: " Tiểu tử ngươi thật xấu xa, ta tới!" Hắn hưng phấn thầm nghĩ lớn tiếng điên cuồng hét lên, thật là quá đáng rồi, dùng biện pháp này đối phó tiên nhân, dù sao hắn cũng nghĩ không ra.
Xích Minh ma tôn như phát điên bay thẳng tới hướng Đại Nam Phong Ngự, trong tay vũ động Huyết Ma Kích, miệng hét lớn: " Tiên tử muội muội xem bản lãnh của lão Xích ta!"
Lý Cường thiếu chút nữa từ trên không trung rớt xuống, nghĩ thầm: " Người này không hổ là Xích Minh ma tôn, nhìn thấy tiên tử mà cũng dám sắc sắc mê mê nói hưu nói vượn."
Đại Nam Phong Ngự phát ra tinh mang bị Lý Cường ngăn trở, Thiên Hoán thần thú quay đầu công kích tới Kiền Thiện Dong, theo sự chỉ huy của tiểu Bạch, uy lực công kích của hai thần thú nhất thời thật lợi hại.
Đại Nam Phong Ngự cười khanh khách, dịu dàng nói: " Yêu, ma tôn cảm thấy hứng thú với bổn tiên tử a, hay a, mau lại đây!"
Lý Cường hơi khựng lại một chút, lập tức thuấn chuyển qua một bên, nhìn Xích Minh ma tôn vọt tới.
Bốn người này đều có những ý nghĩ khác nhau, tranh đấu vô cùng hỗn loạn. Xích Minh ma tôn đột nhiên phát giác không thấy Lý Cường nữa, biết hắn đã rút lui, nhịn không được mở miệng mắng to, không thể làm gì khác hơn là ngạnh da đầu đối kháng với Đại Nam Phong Ngự. Trong lòng Lý Cường cười thầm, tấm bia này dùng thật tốt, hắn huýt sáo dài một tiếng hướng Kiền Thiện Dong đánh tới.
Kiền Thiện Dong không nghĩ đến Lý Cường lại khó chơi như vậy, tiểu tử này chẳng những xuất ra nhiều trò bất tận, hơn nữa còn cơ trí hơn cả quỷ, hắn tập hợp hai thần thú lại, rồi để cho Xích Minh ma tôn cuốn lấy Đại Nam Phong Ngự, chỉ cần mình bị bại, hắn lại dẫn hai thần thú đi công kích Đại Nam Phong Ngự, bàn tính như ý này quả thật đánh không tệ. Hắn đột nhiên thuấn chuyển qua bên người Đại Nam Phong Ngự, cười to nói: " Phong Ngự, chúng ta giết chết ma tôn trước!"
Xích Minh ma tôn đột nhiên nhìn thấy Kiền Thiện Dong toát ra, sợ đến quay đầu bỏ chạy, chỉ có kẻ ngu mới đấu với cả hai tiên nhân. Lý Cường a a cười nói: " Lão Kiền, nếu ta đem tất cả quái thú trong Trấn Thái Ý Nguyên đều phóng ra hết, ngươi làm sao đánh? Chúng ta chấm dứt tranh đấu đi, thực lực của tiểu tử kém hơn các ngươi rất nhiều, cho nên thua cũng không có gì đặc biệt hơn người cả, dừng tay đi."
Kiền Thiện Dong thở dài, nói với Đại Nam Phong Ngự: " Ta thay đổi chủ ý rồi, về Thánh Thành tiềm tu thôi, chúng ta cùng trở về đi."
Đại Nam Phong Ngự hiểu được ý tứ của hắn, Lý Cường biểu hiện thực lực thâm sâu đã kích thích hắn, nàng cũng có đồng cảm, tự mình tu luyện hàng ngàn năm, lại không thể so sánh được với một hậu sinh tiểu bối, có thể thấy được tu thần Thiên Tiến Chương tuyệt đối là một công pháp chí tôn, nếu có thể cẩn thận tìm hiểu, thực lực của mình nhất định sẽ tăng trưởng rất nhanh.
Đại Nam Phong Ngự nói: " Được, Kiền đại ca, chúng ta cùng tìm hiểu thôi."
Lý Cường lại đang rầu rĩ, hai thần thú làm sao để thu hồi, hắn ôm tiểu Bạch nhẹ giọng cười khổ nói: " Ai, tiểu Bạch, phiền toái lớn, thần thú làm sao để thu hồi được a."
Tiểu Bạch vươn đầu lưỡi liếm lên mặt hắn, ô ô hai tiếng, hướng hai thần thú còn đang xoay quanh trên không trung kêu uông uông vài tiếng, rồi đột nhiên, hai thần thú hóa thành hai đạo khói xanh, tiêu tán trong không trung.
Lý Cường giật mình vô cùng, không khỏi nhịn được mừng rỡ, hắn đột nhiên hiểu được, tiểu Bạch mới là mấu chốt chính thức của Trấn Thái Ý Nguyên, tiên huyền của Trấn Thái Ý Nguyên chỉ có một mà thôi, đó chính là thả ra tiểu Bạch.
Lý Cường không chút do dự thu hồi Trấn Thái Ý Nguyên đặt ở trước mặt tiểu Bạch, cười nói: " Nguyên lai là như vậy, ngươi cần nó hay không?"
Trong mắt tiểu Bạch bắn ra lôi quang nhè nhẹ, vui vẻ ô ô kêu lên, há miệng nuốt chửng Trấn Thái Ý Nguyên. Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự nhìn thoáng nhau, trên mặt lộ ra vẻ kinh dị. Kiền Thiện Dong cười khổ nói: " Phong Ngự, ngươi có nhận ra không? Đây là Thiên Sư thần thú, thần thú chi vương( vua thần thú)."
Lý Cường nghe được rõ ràng, hắn ngạc nhiên nói: " Thiên Sư thần thú? Tiểu Bạch là Thiên Sư thần thú? Thiên Sư thần thú là gì?"
Kiền Thiện Dong nói: " Nếu nó không nuốt Trấn Thái Ý Nguyên, ta cũng không nghĩ đến chính là nó, nó là Thiên Sư thần thú, tiểu tử, trừ phi chính Lệ Cấm Thiên Quân tự mình đến đây, nếu không quái thú trong Trấn Thái Ý Nguyên này cũng sẽ theo sự chỉ huy của ngươi, chỉ cần Thiên Sư thần thú nhận ngươi là chính. Trước kia ta từng kiến thức qua Lệ Cấm Thiên Quân sử dụng Trấn Thái Ý Nguyên, nhưng không nghĩ đến là chỉ dùng Thiên Sư thần thú để trấn áp quần thú, nó hẳn là hiểu được lời ngươi nói."
Lý Cường vui vẻ ôm tiểu Bạch, khoa trương khen: " Nguyên lai ngươi là thần thú không phải con chó nhỏ a, a a, tiểu Bạch thật không tưởng nổi! Sau này ngươi chịu đi theo ta không?" Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên bộ lòng màu bạc mềm mại trên đầu tiểu Bạch, tiểu Bạch rất thân mật ô ô kêu, Lý Cường lập tức cảm giác nó cũng đang thật cao hứng.
Đại Nam Phong Ngự thu hồi thải quyển, mấy người La Độ Khế lúc này mới bay lại đây, hắn cung kính hành lễ nói: " Vãn bối cung thỉnh các vị tiền bối đến Cực Tiệm Nhai nghỉ ngơi." Sự tranh đấu vừa rồi làm cho bọn họ kinh tâm động phách, cũng mở rộng tầm mắt, cả diện mục của Thiên Phong Hồ cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Đại Nam Phong Ngự nói: " Tốt, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi lập tức sẽ rời đi, về phần hai người bọn họ thì để họ tự lo đi. Tiểu tử kia, có rảnh thì tới Thánh Thành, với thực lực của ngươi, chúng ta có thể làm bằng hữu."
Kiền Thiện Dong cũng gật đầu nói: " Ân, mặc dù công lực của ngươi cũng còn thiếu một chút, bất quá ngươi lại là đồ đệ của Thanh Đế, ngươi có tư cách để cho ta thừa nhận, sau khi trở lại Phong Duyên Tinh, nếu ngươi muốn đến Thánh Thành, ta hoan nghênh." Hai người bọn họ nói xong thần thái như đương nhiên, ý tứ rất dễ hiểu: " Nếu không có thực lực nhất định, bọn họ khinh thường không thèm để ý."
Lý Cường dở khóc dở cười nhìn hai vị tiên nhân, hai vị bằng hữu này kết giao thật có ý tứ, toàn là những bằng hữu đánh nhau mới kết giao. Hắn là người thích có bằng hữu hơn là địch nhân, mặc dù hắn không quen nhìn thái độ cao cao tại thượng của Kiền Thiện Dong, nhưng hắn biết có thêm một bằng hữu cũng giảm bớt đi một địch nhân lợi hại. Hắn cười nói: " Hay, nếu như vậy, ta cung kính không bằng tòng mệnh, tiểu tử nhất định sẽ đi Thánh Thành bái phỏng."
Kiền Thiện Dong vọt đến trước người Xích Minh ma tôn, rồi đột nhiên đá ra một cước làm hắn té ngã, quát lớn: " Xích Minh ma tôn, ta cảnh cáo ngươi, nếu dám làm càn tại thế giới này, ta thề nhất định sẽ tìm Phạm Khải Thiên Quân tiêu diệt ngươi, cho dù ngươi chạy trốn tới hắc ma giới cũng không hữu dụng!"
Lý Cường cười hì hì phụ họa nói: " Lão Xích, ngươi hãy nghe lời một chút mới tốt đó, chỉ cần ngươi không đả thương người, hết thảy đều cũng dễ nói chuyện hơn."
Xích Minh ma tôn quả thật cũng đã bị tức muốn chết, hắn hừ hừ tức giận trốn sang một bên, thật lạ là không phát tác. Trong lòng Lý Cường không khỏi thầm khen, ma tôn mà cũng có thể nhẫn nhịn.
Phòng ngự của Tuyết Long thành hoàn toàn giải trừ, những ngư dân đánh cá từ trong thành tuôn ra, ra khỏi thành họ mới phát hiện, diện mục bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi, lớp băng tuyết của Thiên Phong Hồ không cánh mà bay, hồ nước đã trở nên ấm áp, trên mặt hồ nổi đầy xác cá chết, tuyết trắng vốn đang bao trùm ngọn núi, đã bị lộ ra nham thạch xù xì, mây đen rậm rạp trên bầu trời, gió lạnh thổi qua, những hạt băng tích tích lạp lạp rơi xuống.
Trong đại sảnh làm bằng nham thạch trong Cực Tiệm Nhai, Lý Cường đang khoanh chân ngồi, thân thể dựa vào vách ao bên cạnh trong đại sảnh, hắn bỏ tiểu Bạch vào trong ao, vừa dùng linh tuyền tắm rửa cho nó, vừa chơi đùa cùng nó, hắn còn không biết, đây là linh tuyền của Cực Tiệm Nhai chuyên dùng để sử dụng nấu nướng, nhưng không ai nói cho hắn hay cũng không ai đi ngăn cản hắn.
Xích Minh ma tôn nhàm chán nằm bên cạnh Lý Cường, hai tay nâng đầu, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng, nhìn sang đám đệ tử Cực Tiệm Nhai đang đi lại.
Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự ngồi ở phía trên đại sảnh, một đám người La Độ Khế đang chắp tay đứng ở một bên, bọn họ đều là các chưởng môn của các môn phái tu chân của Tuyết Long thành, theo lời của Lý Cường: " tất cả đều là người có quyền thế."
Trong đại sảnh đệ tử của Cực Tiệm Nhai đang bận rộn bưng lên các trân hào dị quả, bên cạnh Lý Cường cũng được đặt các loại dị quả, hắn và tiểu Bạch chơi đùa rất vui vẻ, cũng không để ý những người khác đang làm gì.
Xích Minh ma tôn thả ra một người nhỏ xíu màu đỏ cao chừng nửa thước, hắn nằm bất động, do người màu đỏ nhỏ xíu kia đem dị quả bỏ vào trong miệng hắn. Hắn vừa ăn vừa hừ hừ tức tức nói: " Không vui chút nào, loại quả cây này có ăn ngon gì đâu, lấy máu thịt ăn mới ngon, ai.." Người màu đỏ nhỏ xíu kia không hề nhàm chán hay phiền táo đi qua lại giữa Xích Minh ma tôn và mâm quả, bộ dáng thập phần tức cười.
Kiền Thiện Dong hỏi: " Tu chân thành nơi nào có tin tức truyền đến?"
La Độ Khế khom người trả lời: " Bây giờ cũng không có tin tức, không biết thần ma kia ở nơi nào? Nhưng vừa rồi Tân Dương thành truyền đến tin tức, Xác Tích Thổ mà tiền bối cần bọn họ đã tinh luyện tốt lắm rồi, xin hỏi tiền bối có muốn bọn họ đem tới đây không."
Đại Nam Phong Ngự cười nói: " Không tệ, phải rồi a, người tu chân của Tân Dương thành tốc độ làm việc cũng nhanh lắm, Kiền đại ca, chúng ta cùng đi xem, để coi thần ma xuất hiện ở địa phương nào, thừa dịp giam cầm hắn, chúng ta cũng có thể sớm trở về." Nàng vội vã muốn đi trở về tìm hiểu Thiên Tiến Chương, Nghịch Hành thông đạo đã khai thông, Bách Điệt Thiên Quân không phải như những tiên nhân bình thường khác, hắn đi đến thế giới này không cần Thanh Đế đồng ý, nếu hắn qua tới, mình sẽ không chỗ chạy thoát.
Lý Cường dương dương nói: " Thần ma kia gọi là Lung Hàn Âm, là kẻ dưới tay của Khai Hoàng ma tôn, ở ngoài Tân Dương thành đã bị ta đánh trọng thương, tạm thời sẽ không dám tới các tu chân đại thành, nhưng hãy phái ít người tu chân đi tìm kiếm hắn cũng được, chỉ cần phát hiện ra...ai..." Hắn đột nhiên nhảy lên, cười hì hì nói: " Ta lại quên mất, nơi này còn có một người lợi hại, lão Xích, ngươi nói...Lung Hàn Âm ở nơi nào?"
Xích Minh ma tôn nhắm mắt lại, thoải mái vặn eo một cái, nói: " Hắn ở nơi nào ta làm sao biết, hắn cũng không phải thuộc hạ của ta, đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết."
Lý Cường đá hắn một cước, cười mắng: " Ngươi cắn nuốt hắn không được hay sao? Ác, ta đã quên, hắn là người của Khai Hoàng ma tôn, Tiểu Minh sợ hãi rồi." Hắn cố ý chậm chọc kích thích Xích Minh ma tôn.
Xích Minh ma tôn không thèm phản ứng, nói: " Vì Lung Hàn Âm...hừ hừ, ta không thèm chọc vào Khai Hoàng ma tôn, hắn quá lợi hại."
Kiền Thiện Dong đứng dậy, nói: " Các ngươi cứ yên tâm, chuyện của thần ma ta sẽ lo, mặt khác, đây là lệnh bài của ta, sau này ta sẽ phái một ít đệ tử tới nơi này, hy vọng có thể trợ giúp cho các ngươi."
La Độ Khế mấy người luôn miệng đáp ứng. Lý Cường cười cười ngạc nhiên nói: " Lão Kiền, chẳng lẽ ngươi muốn thành lập môn phái tại Lâm Minh Tinh? Oa! Vậy còn môn phái nào có thể so sánh, không phải ngươi muốn xưng bá tại tu chân giới đó a?"
Kiền Thiện Dong khinh miệt cười: " Ngươi biết cái gì! Ta muốn làm gì chẳng lẽ phải nói cho ngươi nghe? Ngươi quan tâm quá nhiều chuyện rồi đó."
Lý Cường chuyển niệm dường như có điều gì đó hiểu ra, hắn giở khuôn mặt tươi cười nói: " Tiên giới chẳng lẽ cũng nói đến chuyện người đông thế mạnh? Thật sự khó có thể tưởng tượng a."
Thần sắc Kiền Thiện Dong khẽ biến, lạnh lùng nói: " Hừ, đừng thông minh quá! Tiểu tử kia, ta khuyên ngươi một câu, chuyện của tiên giới đừng có bàn tán tầm bậy, nếu không ngươi sẽ hối hận đó."
Lý Cường mơ hồ nghĩ tiên giới cũng là một địa phương dựa vào thực lực mà sinh tồn, cũng không tốt hơn thế tục giới được bao nhiêu. Hắn đối với sự cảnh cáo của Kiền Thiện Dong cũng không quan tâm, lấy ra một cây lược chậm rãi chải lại bộ lông cho tiểu Bạch.
Người đến người đi trong đại sảnh cũng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh ăn quả cây của Xích Minh ma tôn và tiếng ô ô thoải mái của tiểu Bạch vang lên, Lý Cường cười mắng: " Lão Xích, ngươi ăn cái gì có thể nhỏ tiếng chút không, ồn ào làm người khó chịu muốn chết."
Xích Minh ma tôn ân một tiếng, một quả dị quả lại vào miệng mắc nghẹn ngay tại yết hầu, làm hắn cuống quýt ho khan nói: " Ngươi...ngươi...khái khái..ngươi..."
Kiền Thiện Dong không thể tránh được lắc đầu, hắn không có cách nào cùng Lý Cường đứng đắn nghiêm chỉnh hơn, tiểu tử này luôn làm những việc không theo lý lẽ thường chút nào. Vẫn là Đại Nam Phong Ngự thông minh, nàng biết Kiền Thiện Dong và Lý Cường có đấu võ mồm cũng không có kết quả, vội vàng lảng đi: " Kiền đại ca, chúng ta đi trước thôi. tới Tân Dương thành hãy tính."
Tâm tình Lý Cường thập phần thư sướng, từ khi bị Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự đuổi bắt, suốt trăm năm, bây giờ rốt cuộc có thể bình tâm tĩnh khí đứng ngay trước mặt bọn họ, loại cảm giác này thật sự là quá sảng khoái, nhất là tự mình còn có thể châm chọc bọn họ vài câu, bọn họ cũng không dám làm gì mình, điều này thật sự là làm cho hắn vui vẻ không thôi. Bây giờ hắn chỉ lo lắng duy nhất cho Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát, chỉ cần hai người bọn họ bình an vô sự, vậy thì rõ ràng mặt trời mọc sáng lên, tiền đồ thật sự là quang minh lắm rồi. Lý Cường còn không biết, lúc này Tịch Mịch lão tiên đang ở chung quanh tìm kiếm hắn, đang cắn răng nghiến răng thề phải tìm được Lý Cường người đã phá hư Huyễn Tật tiên trận của hắn.
Kiền Thiện Dong hãnh hãnh nói: " Được rồi, Phong Ngự, ngoại trừ Xác Tích Thổ, còn thiếu một loại tài liệu, ngươi theo ta đi Huyễn Thụ Tinh, chỉ có nơi đó mới có Thần Mộc Chi Dịch. Chúng ta chỉ cần tìm hiểu thần công, dựa vào các loại tài liệu ta đã tìm được nhiều năm, nhất định có thể tu luyện ra kiện bảo bối nọ."
Lý Cường giật mình: " Huyễn Thụ Tinh...cái tên thật quen thuộc a." Hắn suy nghĩ trong chốc lát, nhưng lại nhớ không ra. Hắn bỏ tiểu Bạch trong tay xuống, đi tới trước người La Độ Khế, cười nói: " La huynh, ta muốn đi tìm mấy bằng hữu, được rồi, nơi này không phải ngươi có đại hội tỷ thí luyện khí hay sao? Lúc nào bắt đầu?"
La Độ Khế xoa xoa hai tay, dùng ánh mắt khó tin nhìn Lý Cường, cười khổ nói: " Tiền bối đã đi suốt sáu gia long niên, luyện khí đại hội đã sớm kết thúc, vì đợi tiền bối, chúng ta còn đặc ý lui suốt một năm mới chấm dứt, này..."
Lý Cường phát mộng, hắn gãi gãi đầu, cả nửa ngày mới thở dài một tiếng, thì thào lẩm bẩm: " Hắc, tu chân không có thời gian...trách không được có người tu luyện mấy ngàn năm vẫn chưa từng cảm thấy được thời gian đã trôi qua."
Đại Nam Phong Ngự nói: " Tiểu tử kia, có rảnh sẽ gặp lại ở Thánh Thành." Nàng và Kiền Thiện Dong cũng không để ý tới những người tu chân đang đứng trong phòng, kim quang chớp động, hai người bóng dáng đều không.
Xích Minh ma tôn từ trên mặt đất nhảy lên, ha ha cười to nói: " Hai đồ hỗn đản này rốt cuộc cũng đi rồi, ha ha, chán ghét, chán ghét a."
Lý Cường mặc dù cũng đồng ý lời Xích Minh ma tôn nói, nhưng hắn không muốn để cho Xích Minh ma tôn kiêu ngạo như thế, lúc nào cũng muốn đả kích hắn. Lý Cường mắng: " Ngươi mới là hỗn đản! Khi lão Kiền hoành hành ngươi lại tỏ vẻ ngoan ngoãn, bây giờ kêu cái gì! Ăn trái cây của ngươi đi." Hắn tiện tay quăng Xích Minh ma tôn té ngã.
Xích Minh ma tôn bây giờ đã bị Lý Cường chỉnh đến không còn gì để nói, hắn dựa thế nằm dài trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích mà giả chết.
Lý Cường nói: " La huynh, chuẩn bị cho ta một gian tĩnh thất, phái mấy đệ tử canh giữ người này."
La Độ Khế trong lòng kinh hãi, nói giỡn sao, để cho đệ tử của Cực Tiệm Nhai canh giữ Xích Minh ma tôn, vậy có khác gì dùng bánh bao thịt ném chó, có đi không về. Hắn lúng túng nói: " Điều này...chúng ta..."
Xích Minh ma tôn nhảy dựng lên, kêu: " Đừng, đừng, lão huynh, đừng như vậy...đừng như vậy, ta đi theo ngươi, đợi ở trong tĩnh thất phiền muốn chết." Hắn thật sự không muốn ngồi đợi trong tĩnh thất, lần trước chính vì quá nhàm chán mà phát điên, kết quả đánh nhau với Kiền Thiện Dong, lần này vô luận như thế nào hắn cũng muốn đi theo Lý Cường. Hắn nhìn thấy Lý Cường bất động, liền uy hiếp nói: " Nếu ngươi muốn ta đợi trong tĩnh thất cũng được, cũng đừng trách ta nhịn không được...miệng thèm!"
Người tu chân trong phòng nghe được cả hai chân đều phát lạnh, Lý Cường cũng cảm thấy lo lắng, không thể làm gì khác hơn là nói: " Được rồi, ngươi đi theo ta, nhớ kỹ, không được tìm phiền toái."
La Độ Vũ nói: " Vãn bối tương đối quen thuộc với Tuyết Long thành, ta sẽ dẫn đường cho tiền bối được không?"
Lý Cường thoáng do dự một chút, gật đầu nói: " Vậy phiền toái La huynh rồi."
Xích Minh ma tôn cũng có chút kỳ quái, hắn nhịn không được nói: " Lão huynh, ngươi rất kỳ quái, người càng lợi hại ngươi càng không khách khí, đối với những tên không bản lãnh này ngược lại ngươi thật là khách khí a. Thật không biết người nghĩ như thế nào nữa."
Các phái tông chủ trong phòng nghe vậy cười khổ, trong mắt Xích Minh ma tôn, tất cả bọn họ đều là phế vật không hữu dụng. Lý Cường cũng không thèm tức giận với hắn, nói với La Độ Vũ: " Chúng ta đi tới nhà Đạm Bác Vũ đi."
La Độ Vũ ngoắc gọi mấy đệ tử hỏi: " Ai biết Đạm Bác Vũ?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Có mấy đệ tử đi lên, cuống quýt lắc đầu, bọn họ ngay cả nghe cũng chưa nghe qua tên người này, trong đó có một đệ tử thấp lùn nói: " Trong nội thành có một gia tộc tu chân họ Đạm, có lẽ là đệ tử của họ, chỉ cần hỏi họ là biết thôi."
Từ trong đại sảnh đi ra một tiểu tử, hắn vừa nhìn thấy Lý Cường, gương mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi. Lý Cường không khỏi cười nói: " Đây không phải là La Cát Bình hay sao, lại đây! Lại đây!"
Da thịt trên mặt La Độ Vũ chợt run khẽ, hắn nghĩ hẳn là Anh gia và Đạm Bác Vũ có quan hệ. Hắn gọi: " Cát nhi, lại đây bái kiến Mộc tử tiền bối."
La Cát Bình do dự đứng ở một bên không chịu tiến lên, La Độ Khế không biết nguyên nhân, thấy La Cát Bình như vậy không khỏi có chút tức giận, hắn trách mắng: " Cát nhi, sao lại không lễ phép như vậy, mau tiến lên bái kiến tiền bối."
Lý Cường cười hì hì nói: " Không cần khách khí, cái gì tiền bối hậu bối chứ...nghe không được tự nhiên, La lão đệ, ngươi biết nhà của Anh Tuệ tỷ tỷ của Anh Diễm đang ở nơi nào hay không?"
La Độ Khế hận không được lập tức tát cho La Cát Bình một cái, đứa nhỏ này bình thường thì cơ trí, bây giờ sao lại chẳng khác gì kẻ ngu. Hắn lại quát: " Cát nhi!"
La Cát Bình lại càng hoảng sợ, hoảng hốt bối rối nói: " Ta không biết, ta không biết, đã thật lâu ta không có đi qua Anh gia rồi, ta và Anh Diễm không có quan hệ." Hắn giống như bị điều gì kích thích mà kêu to lên.
Trong lòng Lý Cường cảm thấy kỳ quái, chỉ hỏi tin tức thôi có cần khẩn trương như vậy hay không? Hắn nói với La Độ Vũ: " La huynh, chúng ta đi tới Anh gia trước, bọn họ hẳn biết Đạm Bác Vũ đang ở nơi nào."
Sắc mặt La Cát Bình trắng bệch, xoay người chạy ra ngoài. La Độ Khế tức giận lắc đầu, nói: " Tiểu hài tử không hiểu lễ phép, xin Mộc tử tiền bối tha thứ."
Xích Minh ma tôn nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: " Tiểu tử này rất cổ quái, đại khái đã làm cái gì lén lút thì phải..."
Lý Cường nghe vậy có chút sửng sốt, hắn ngẫm lại bộ dáng vừa rồi của La Cát Bình, trong lòng cũng có chút nghi hoặc: " Đã nhiều năm như vậy, hắn không nên vẫn sợ mình như thế mới đúng." Trong lúc nhất thời hắn cũng không kịp ngẫm nghĩ, liền nói với mọi người: " Đi tới Anh gia trước đã, rồi hãy nói."