Liên tục bốn ngày hành quân, dọc theo đường đi không hề có quái thú, ngay cả động vật cũng rất hiếm thấy, mỗi ngày lập trại ngay cả quan quân cũng không được ăn thịt dã thú, Đồ Phu cả ngày âm trầm nghiêm mặt, hắn cũng đã hiểu được tình huống không ổn. Lý Cường nghe người dẫn đường nói, nơi này vốn có rất nhiều động vật thành đàn, nhưng lần này thật rất kỳ quái, bọn họ đã xâm nhập vào giữa bình nguyên, nhưng lại không hề nhìn thấy cái gì.

Lý Cường đã sớm phát giác tại bình nguyên có một lực cấm kỵ cổ quái, cũng may hắn tu luyện Thiên Tiến Chương, lực cấm chế này không cách nào ảnh hưởng đến hắn, nếu hắn vẫn còn là người tu chân, có thể ngay cả phi kiếm đều không thể phát ra.

Vài ngày cũng không có gặp quái thú, tính cảnh giác của bọn lính cũng đã trầm ổn lại, trong đội ngũ có cười có nói, mọi người tựa hồ cũng rất nhẹ nhõm. Cả đội ngũ không giống như đang đi săn thú, chỉ có tâm tình của quan quân càng ngày càng trầm trọng.

Đồ Phu thúc ngựa đi tới bên cạnh Lý Cường, cười khổ nói: " Loại việc lạ này ta cũng mới gặp lần đầu…"

Lý Cường đột nhiên nhấc tay ngăn lời hắn nói, nghiêng đầu như đang lắng nghe cái gì. Đồ Phu kinh ngạc hỏi: " Đại ca, chuyện gì?"

Sắc mặt Lý Cường đột nhiên nghiêm túc, quát to: " Mọi người chuẩn bị binh khí! Có thứ gì đang đi lại đây."

Đúng lúc này thì xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Liệp Ưng tiểu đội dò đường đang chạy như điên quay về. Biên Trùng Nha từ xa xa đã hét lớn: " Thiên Nha Nhân! Thiên Nha Nhân!" Thanh âm dồn dập sợ hãi.

Ngay sau đó liền nghe được tiếng thảm hào truyền đến, đó là những binh lính lạc phía sau kêu thảm thiết. Lý Cường rút ra đại kiếm, quát: " Ta đi xem!" Hắn rung lên dây cương, Hãn Thanh mã một tiếng hí vang, hướng về phía đó phóng đi.

Đồ Phu rốt cuộc cũng là lão tướng trăm trận sa trường, hắn rút ra cây búa bạc, rống lên tụ tập đội ngũ. Đã không còn kịp lập công sự phòng ngự nữa, hắn đem người ngựa sắp hàng thành đội, đợi sự công kích của Thiên Nha Nhân. Trong miệng hắn không ngừng mắng chửi, quái thú hắn cũng không sợ, nhưng không nghĩ tới lại gặp phải Thiên Nha Nhân.

Lý Cường vọt ngựa ngang qua Biên Trùng Nha, Biên Trùng Nha hoảng sợ kêu to: " Đừng có qua đó! Đừng có qua đó! Nguy hiểm!" Còn đang nói chuyện thì Lý Cường đã vọt qua, chỉ nghe hắn quát: " Các ngươi nhanh lên một chút về đội! Ta đi xem!" Thanh âm phi thường trấn định.

Biên Trùng Nha thúc ngựa chạy như điên, lớn tiếng cuồng hô: " Ngươi cẩn thận a!" Trong lòng không khỏi bội phục hắn có dũng khí như thế.

Phía trước là một mảnh rừng cây thưa thớt, Lý Cường tiến vào trong rừng nhìn thấy mấy binh lính đã rơi xuống ngựa, đang điên cuồng chạy trốn. Lý Cường cũng đã nhìn thấy Thiên Nha Nhân, đây là thứ hắn chưa từng thấy qua bao giờ, căn bản không thể coi là người, cái đầu che kín lân phiến màu xanh, rất giống đầu mèo ưng, hai con mắt lóe ánh sáng màu nâu, hình dáng như người, cũng che kín lân phiến màu đen, trên tay chân giống như có một lớp màng da mỏng, nhìn qua lại giống dơi, quái dị tuyệt luân, tay chân có móng vuốt thật dài, hàn quang lòe lòe, tiếng kêu của nó vô cùng chói tai. Hãn Thanh mã lao vào trong rừng vô cùng sợ hãi hí lên ầm ĩ.

Trong rừng có bảy Thiên Nha Nhân, tốc độ chúng ta thật nhanh, thanh ảnh chớp động đã chặn lại phía trước mặt binh lính đang bỏ chạy. Mấy binh lính này đều thuộc Liệp Ưng tiểu đội, trên người chỉ có giáp mềm hộ than, vũ khí trong tay là vũ khí ngắn, vài người tuyệt vọng té sấp, cố gắng động tác giãy dụa cuối cùng.

Thanh ảnh vòng quanh binh lính rất nhanh chớp động, ánh mắt người bình thường vốn không thể nhìn thấy tốc độ nhanh như thế. Tốc độ của Lý Cường cũng rất nhanh, hắn từ lưng ngựa phi thân xuống, quát to: " Ta đến rồi!" Hắn lao thẳng tới Thiên Nha Nhân, thanh kiếm lớn trong tay lóe ra quang mang màu bạc chói mắt.

Có hai thanh ảnh phóng tới, nhanh như tia chớp, đáng tiếc chúng gặp chính là Lý Cường. Lý Cường rõ ràng có thể nhìn thấy lớp da mỏng trên người chúng có thể bay trong không khí. Lúc này có một binh lính bị Thiên Nha Nhân tha ra khỏi đám người, ánh mắt Lý Cường đảo qua, không khỏi giận dữ.

Binh lính kia bị một Thiên Nha Nhân cắn vào sau cổ, miệng kêu thảm thiêt không ngừng huy động binh khí trong tay. Lý Cường không kịp suy nghĩ nhiều, đại kiếm trong tay ngân mang chớp động, tay hắn cầm chặt kiếm, cây đại kiếm sáu mươi cân trong tay hắn giống như một cây côn, chém thẳng tới Thiên Nha Nhân đang phóng tới. Trong nháy mắt, hai Thiên Nha Nhân bị kiếm quang xẹt qua, bắn thẳng vào thân cây, thân thể bay ra tứ tán, máu màu đỏ sậm phun ra khắp nơi, nhất thời trong rừng tràn ngập một mùi vị vô cùng tanh tưởi.

Cùng lúc đó, ngón tay của Lý Cường bắn ra, một luồng kim quang bắn vào trong cơ thể Thiên Nha Nhân đang cắn cổ binh lính, trong một tiếng rống chói tai, Thiên Nha Nhân kia ầm ầm nổ tung, binh lính trên tay nó ngã quỵ xuống mặt đất, sau cổ máu huyết tuôn ra, đã chết ngất đi.

Còn lại bốn Thiên Nha Nhân rất nhanh nhảy lại chỗ nhánh cây bên cạnh, nhìn Lý Cường phẫn nộ kêu lên chói tai, ước chừng chúng nó chưa từng nhìn thấy qua loài người lợi hại như vậy. Lý Cường nhìn mấy binh lính quát: " Bên kia có ngựa của ta, mau lên ngựa, cưỡi ngựa chạy!"

Mấy binh lính nọ tựa hồ như đang nằm mơ, nghĩ không ra luồng ngân mang có thể trong nháy mắt đem ba Thiên Nha Nhân đánh nát. Trong đó có một binh lính tỉnh ngộ rất nhanh, quát to một tiếng: " Chạy a!"

Lý Cường vừa giằng co với bốn Thiên Nha Nhân còn lại, vừa trầm giọng nói: " Mau quay lại, nơi này còn một đồng bọn bị thương!" Mấy binh lính nọ vừa chạy ra vài bước, thanh âm của Lý Cường ở bên tai vang rền, mấy người sợ đến nỗi run lên, không thể làm gì khác hơn là liều mạng quay lại đỡ lấy binh lính bị thương kia rồi hướng ra ngoài phóng đi.

Trong rừng cây vang lên một thanh âm tiếng rít, Lý Cường mặc dù vẫn đứng không nhúc nhích, nhưng hắn đã biết có vô số thứ gì đó từ trong rừng đang tới. Tiếng kêu chói tai của bốn Thiên Nha Nhân càng ngày càng lớn, thần thức Lý Cường quét qua, phát giác bốn phía đã vây quanh những sinh vật kỳ quái, đồng thời hắn còn phát hiện một ít sinh vật cổ quái khác, quái thú không nhìn thấy một con.

Lý Cường có chút do dự, nếu hắn đại khai sát giới thì đám sinh vật này sẽ không còn sống sót bao nhiêu, nhưng hắn lại không muốn bại lộ thân phận người tu chân. Hắn còn đang do dự, chợt nghe một tiếng kêu quái dị cực kỳ chói tai, vô số Thiên Nha Nhân xông lên, Lý Cường thở dài một tiếng, đại kiếm trong tay vung lên, quát to: " Muốn chết!"

Đại kiếm nặng sáu mươi cân vũ xuất ra một quang đoàn màu bạc, phảng phất như một vầng trăng sáng, cùng thời gian, tiếng kêu thê lương trong rừng vang lên, thanh âm vô cùng bi thảm, làm cho cả đám binh lính ở xa xa nghe được cũng kinh hoàng. Chỉ một kích đã đem mười Thiên Nha Nhân đánh nát, còn hơn trăm Thiên Nha Nhân đã bị dọa kinh hãi, phát ra từng trận tiếng tru điên cuồng. Lý Cường đã chậm rãi lui về phía sau.

Càng ngày càng nhiều Thiên Nha Nhân tụ tập lại trong rừng. Lý Cường phát giác ở phía sau có cái gì phiêu động, thân hình hắn chợt lóe, thuấn di qua bên bờ rừng, lúc đó mới biết còn có một loại sinh vật khác, hắn nhìn thoáng qua liền kết luận đây là khôi lỗi thể( con rối) đã bị khống chế để chiến đấu. Hắn từng cẩn thận nghiên cứu qua ngọc đồng giản do Kỳ Quân Sát cấp cho, đối với khôi lỗi thể vô cùng quen thuộc, khôi lỗi thuật hắn cũng tương đối tinh thông.

Khôi lỗi thể xuất hiện nơi này mang hình người màu đen, trên người mặc chiến giáp đã bị tổn hại, còn có phi kiếm màu vàng hộ thân. Lý Cường biết rằng đã chọc vào đại phiền toái, đây là nguyên anh khôi lỗi thuật, loại khôi lỗi này không có thực lực đã ngoài Phân Thần kỳ thì rất khó tu luyện ra được. Ba nguyên anh khôi lỗi thể này ước chừng không ngờ Lý Cường có thể thuấn di, tiếng cười trầm thấp từ trong miệng phát ra, trong đó có một nguyên anh khôi lỗi thể bay lên cao, còn có một khôi lỗi thể bay ra phía sau đám Thiên Nha Nhân, chỉ có khôi lỗi thể cao lớn đứng giữa là chỉ phi kiếm bắn về phía Lý Cường.

Lý Cường làm gì sợ loại công kích trình độ này, đại kiếm của hắn lại hoành ngang bổ tới. Nguyên anh khôi lỗi thể kia căn bản không biết đối thủ là ai, ngay cả phi kiếm còn chưa tới gần Lý Cường thì khôi lỗi thể hắn đã bị chém thành hai đoạn. Phải biết rằng đại kiếm của Lý Cường có Thiên Kim Sa, vô cùng sắc bén không gì so sánh, chỉ một khôi lỗi thể làm sao có khả năng chống lại.

Khôi lỗi thể vừa bị diệt thì nguyên anh cũng bị diệt luôn, nguyên anh bị giam cầm trong khôi lỗi thể, gặp phải đối thủ lợi hại thì lập tức xong đời. Lý Cường chậm rãi thối lui về phía đại đội. nguồn TruyenFull.vn

Đồ Phu tưởng rằng Lý Cường dám chắc không thể đi ra, đang còn quay về phía đám lính giận dữ thì Kê Bì đột nhiên kêu lên: " Hắn đi ra rồi! Hắn đi ra rồi!" Chỉ thấy Lý Cường tay nắm đại kiếm thật dài, chậm rãi rời khỏi rừng cây.

Đồ Phu hít sâu một hơi: " Mẹ kiếp! Đại ca cũng quá khoa trương đi thôi, Sơn Hùng! Sơn Hùng! Ngươi chỉ huy môt đội nhân mã, chuẩn bị tiếp ứng…"

Cây cối ngoài bìa rừng rung động kịch liệt, mấy trăm Thiên Nha Nhân xuất hiện. Đồ Phu mắng một tiếng, hạ lệnh: " Trường cung thủ chuẩn bị! Kỵ thủ chuẩn bị xông lên!" Bọn lính lập tức đứng lên hành động. Sơn Hùng cầm theo cây đại sạn tam giác thật lớn của hắn, lớn tiếng kêu lên.

Lý Cường vừa lui vừa kêu to: " Ngăn chận trận hình! Không nên loạn!"

Một tiếng huýt sáo dài quái dị vang lên, Thiên Nha Nhân trên cây điên cuồng đánh về phía Lý Cường đang thối lui. Có vô số cái bóng màu xanh từ trên cây bay vụt xuống, tiếng kêu chói tai vang thành một mảnh. Đồ Phu kêu to: " Đại ca chạy mau! Nhanh…oa, là cái gì…ha ha, lợi hại a!"

Tất cả binh lính đều cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Cường, trong đó cũng có những người đã gặp qua cuộc đại chiến mười năm một lần, đều cũng rõ ràng Thiên Nha Nhân có thực lực gì, hơn một trăm Thiên Nha Nhân công kích, không có hơn một ngàn binh lính cường hãn cũng không cách nào chống cự được, thứ quái vật này tốc độ quá nhanh, chỉ có thể dùng đại đội nhân mã vây khốn trường kỳ mới có thể xuống tay. Bọn họ chưa bao giờ thấy qua có người một mình một kiếm mà có thể đối kháng Thiên Nha Nhân.

Đại kiếm trong tay Lý Cường giống như ma trảo truy hồn, không có một Thiên Nha Nhân có khả năng tới gần hắn, chỉ cần nhìn thấy ngân quang chợt lóe, nhất định có một Thiên Nha Nhân bị giết chết. Hắn cứ như vậy chậm rãi lui về phía sau, Thiên Nha Nhân cứ xông lên một con là bị giết một, dần dần, Thiên Nha Nhân đã không còn dám tới gần hắn nữa, chỉ theo ở phía sau không ngừng hú lên.

Đồ Phu nhìn thấy nhiều Thiên Nha Nhân như vậy trong lòng khởi lên một ý niệm: " Đây có phải là một cạm bẫy hay không?"

Có binh lính cưỡi ngựa đến báo lại, mặt sau xuất hiện vô số quái thú, đường lui đã bị cắt đứt, tình thế đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Nơi này là bình khu, không có gì thiên hiểm có thể trú đóng, không có viện binh, cơ hồ chỉ là một tuyệt lộ. Đồ Phu mắng: " Thật là xui xẻo, lão tử thành con mồi rồi, con mẹ nó! Các huynh đệ đều cũng nghe được rồi, lần này không còn may mắn nữa, giết hết cho lão tử…"

Lý Cường quát: " Chuẩn bị đường lui! Nhớ kỹ không nên dừng lại, phải lui nhanh!" Hắn đã lui về trong đội ngũ. Kê Bì dắt Hãn Thanh mã tới, Lý Cường xoay người lên ngựa, nói: " Trung đội của Sơn Hùng cùng ta cản phía sau, Đồ Phu lão đệ, ngươi lĩnh quân lui lại." Rồi lại nói với Kê Bì: " Ngươi đi theo Đồ Phu đội trưởng, cẩn thận đừng để lạc."

Kê Bì biết Lý Cường muốn chiếu cố cho mình, cản ngăn phía sau chính là phong hiểm lớn nhất, một khi lạc đi, chút hy vọng sống cũng không có. Hắn lập tức yên lặng làm một quân lễ, rồi hướng vào giữa đội ngũ đi tới.

Đồ Phu lớn tiếng nói: " Đại ca, Sơn Hùng, các ngươi bảo trọng!" Hắn quay đầu ngựa, chỉ huy quân đội chuyển phương hướng, tù và thổi ra âm thanh trầm muộn.

Lý Cường kéo cương ngựa, mặt không chút thay đổi nói: " Sơn Hùng, chú ý thu hẹp lại, không cho lạc người."

Sơn Hùng liền nói: " Tuân lệnh!" Hắn đối với biểu hiện vừa rồi của Lý Cường bội phục sát đất.

Một trung đội binh lính ước chừng có ba trăm người, chia làm ba tiểu đội. Trung đội của Sơn Hùng được trang bị cương giáp, là trọng trang kỵ binh, vũ khí của binh lính là một cây búa ngắn, là bộ đội kỵ binh am hiểu công kích. Lý Cường không hiểu binh chủng của quân đội là thế nào, hắn chỉ lưu lại một đội kỵ binh thành thục công kích cản ở mặt sau.

Đồ Phu ra lệnh một tiếng, trận tên bắn như mưa về phía đám quái thú. Đám quái thú này Lý Cường có gặp qua, đó chính là Kiếm Xỉ Hào, còn có Kim Tinh Giác Thú đã gặp ở Thiên Đình Tinh, còn những loại quái thú khác thì hắn chưa từng nhìn thấy, những quái thú từ bốn phương tám hướng tấn công vào, có thể nói là phô thiên cái địa. Lý Cường cảm thấy dù cho là ở Thiên Lộ thảo nguyên cũng không có nhiều quái thú như vậy, đáng sợ là trong đám quái thú cũng có rất nhiều nguyên anh khôi lỗi thể chỉ huy, còn có rất nhiều Thiên Nha Nhân trộn lẫn trong đó.

Sơn Hùng dùng sức nắm chặc cương ngựa, lớn tiếng kêu to: " Ổn định! Không cho loạn…"

Một trận mưa tên qua đi, Đồ Phu quát to: " Các huynh đệ xông lên!" Cây búa bạc trong tay hắn lóe hàn quang, trọng kỵ binh phía trước thúc ngựa, ba trăm thiết kỵ đồng thời xông tới, tiếng móng ngựa đạp vào trên đất cũng rất kích động lòng người, huống chi trong miệng đáp binh lính còn hô to: " Xông lên! Xông lên!"

Tất cả quan quân đều cũng giơ binh khí xông thẳng vào trong đám quái thú, cái loại khí thế không hề sợ chết này vô cùng điên cuồng liền lây dẫn sang tất cả binh lính. Lý Cường cũng không khỏi hào khí đại phát, quát to: " Sơn Hùng! Ngươi cũng đi đi! Lão tử sẽ cản ở phía sau."

Sơn Hùng lại càng hoảng sợ: " Cái gì?"

Lý Cường nhìn đám nguyên anh khôi lỗi thể, biết nơi này vì có cấm chế, chúng nó chỉ có thể bay lên một chút, phi kiếm cũng chỉ có thể bắn ra một thước, nhưng đối với người phàm thì vẫn còn quá lợi hại, nếu do chúng nó công kích, thì một ngàn hai trăm binh lính này tuyệt đối không cách nào còn sống trở về. Nhìn thấy tình huống này, hắn biết không cách nào dấu diếm thực lực nữa.

Đồ Phu xông trước đầu tiên vào đám quái thú, cây búa bạc trong tay lóe lên hàn quang, liền chặt bỏ một đầu quái thú, trình độ sắc bén của búa bạc làm cho hắn mừng rỡ vô cùng, hắn liền thúc dục Hãn Thanh mã đỏ tươi điên cuồng vọt tới.

Lý Cường quát to: " Con mẹ nó Sơn Hùng! Mau cút cho lão tử!" Hắn đút đại kiếm vào vỏ, hai tay không bay lên, huýt sáo dài truy tới hướng đám nguyên anh khôi lỗi thể.

Sơn Hùng choáng váng, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy người có thể bay trên trời, ngay sau đó, hắn càng nhìn thấy một chuyện không thể tư nghị, chỉ thấy Lý Cường dương tay bổ ra một đạo hồng quang, ầm ầm tạc nổ, mười mấy Thiên Nha Nhân bị tạc nổ bay loạn. Tinh thần Sơn Hùng đại chấn, hú lên quái dị, lập tức quay đầu ngựa, chỉ huy binh lính hướng theo đại đội của Đồ Phu đuổi theo, hắn biết rõ, có Lý Cường cản phía sau thì tuyệt đối không có chuyện.

Lý Cường phát ra uy lực của thần lôi so với trước kia lớn hơn rất nhiều, hắn chỉ cần dùng một chút thần dịch lực, thân lôi liền nổ đến kinh thiên động địa. Bảy, tám nguyên anh khôi lỗi thể cấp tốc bao vây lại, Lý Cường mỉm cười, Hấp Tinh kiếm hóa thành vô số ngân tinh vờn quanh thân thể, hắn trầm giọng nói: " Ai là chủ nhân của các ngươi?"

Trong đó có một nguyên anh khôi lỗi thể nói: " Ngươi…ngươi..là ai?" Nó dĩ nhiên cũng không dùng ngôn ngữ của bản địa, mà là ngữ ngôn thông dụng của tu chân giới. Lý Cường kinh ngạc cùng dùng một loại ngữ ngôn giống vậy nói: " Chủ nhân của các ngươi là ai? Lập tức dừng lại công kích, nếu không đừng trách ta đại khai sát giới." Khí thế hắn toát ra làm cho nguyên anh khôi lỗi thể rất là kính sợ, trong đó có một khôi lỗi phát ra một tiếng huýt gió dài chói tai, quái thú đang điên cuồng công kích lập tức dừng lại, ngay sau đó hú vang tản ra.

Nguyên Anh khôi lỗi thể kia nói: " Xin mời thượng tiên." Có hai khôi lỗi thể quay đầu bay đi rất nhanh. Lý Cường tò mò hỏi: " Tại sao lại gọi là là thượng tiên?"

Khôi lỗi thể kia nói: " Nơi này chỉ có chủ nhân và tiên nhân không bị ảnh hưởng cấm chế." Nó trả lời rất kiên quyết.

Lý Cường hiểu được do mình tu luyện Thiên Tiến Chương nên đã khác hẳn người tu chân, vô luận là cảnh giới hay là tầng cấp cũng cao hơn vô cùng, pháp thuật dùng để cấm chế người tu chân không có hữu dụng gì với hắn.

Quái thú đột nhiên né ra làm cho Đồ Phu chấn động, hắn huy động búa bạc trong tay, quát: " Mau dừng công kích! Mau dừng công kích!"

Sơn Hùng phóng lại báo cáo: " Đội trưởng, quái thú tản rồi, ha ha."

Đồ Phu nói: " Tập hợp đội ngũ, điểm danh thương vong…con mẹ nó việc lạ a, Sơn Hùng, vừa rồi là thứ gì nổ oanh long long đó?"

Vẻ mặt Sơn Hùng khổ sở, hắn vốn không có cách nào giải thích, hắn cũng không hiểu tại sao Lý Cường lại có thể tay không bổ ra tạc lôi, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu không nói.

Cũng may cùng quái thú tiếp xúc thời gian không lâu, đội ngũ thương vong không lớn, chỉ có hơn mười người bị thương nặng nhẹ, chết năm, sáu người. Đồ Phu nói: " Ta đi xem đại ca." Hắn đi tới mặt sau đội ngũ, nhìn thấy một đoàn binh lính đang tụ tập bàn tán, hắn tức giận mắng: " Các ngươi con mẹ nó đang làm gì? Có đúng hay không là rảnh quá tới kinh hoảng a…" Bọn lính sợ tới vội vàng tản ra. Đồ Phu liếc mắt nhìn thấy Lý Cường đang bay giữa không trung, kinh hãi kêu lên một tiếng: " Làm sao làm được a? Đại ca lên trời rồi!"

Lý Cường từ không trung hạ xuống, đi tới trước mặt Đồ Phu nói: " Huynh đệ, ngươi mau mang theo mọi người trở về đi, đáng tiếc ta không thể đi cùng các ngươi, ngươi nói với Kê Bà tướng quân, cảm tạ hắn luôn luôn chiếu cố cho ta, mặt khác cây đại kiếm này đưa cho vị Sát Áp tướng quân kia nhé, a a." Hắn biết một khi bại lộ thực lực của mình, quân doanh không còn cách nào ẩn thân được nữa.

Đồ Phu choáng váng, ấp úng nói: " Đại ca, ngươi…ngươi không trở về sau? Ta…ta con mẹ nó, lão tử làm sao giao phó a, ai…"

Lý Cường cười nói: " Nói làm sao thì là chuyện của ngươi, ta chỉ là mượn quân doanh của các ngươi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đáng tiếc…vốn còn muốn ở lại thêm mấy ngày, di?"

Một đạo lục quang từ phía chân trời hiện lên. Lý Cường rất tò mò, không hiểu chủ nhân là người tu chân hay là Tán Tiên, hắn liền bay lên không, lẳng lặng đợi.

Người bay đến trước Lý Cường là một người tu chân mặc chiến giáp. Vẻ mặt Lý Cường khẽ động, biết người đến là tu chân cao thủ, ít nhất cũng là cao thủ Phân Thần kỳ, hắn mặc chiến giáp màu xanh biếc, khoác một kiện áo bào màu đen pha vàng, gương mặt tròn tròn, đôi mắt tròn tròn, làm cho người ta có cảm giác rất nhu hòa.

Người nọ kinh ngạc nhìn Lý Cường, hắn không nghĩ ra tại sao Lý Cường không bị ảnh hưởng bởi cấm chế của nơi này, cũng nhìn không thấu tu vi của Lý Cường. Hắn chắp tay nói: " Xin hỏi đại danh là gì?" Hắn cũng đang dùng ngữ ngôn thông dụng của tu chân giới.

Lý Cường nói: " Ta gọi là Lý Cường, vừa mới đến Câu Lam Tinh, xin hỏi ngươi là…?" Trong lòng hắn vui vẻ cực kỳ, có người tu chân thì có ý nghĩa tinh cầu này có sự liên lạc với tu chân giới, mình sẽ có hy vọng rời khỏi nơi này.

Người nọ đầu tiên là kinh nghi, sau đó lại có vẻ mặt kinh hãi, nói: " Trời ạ, ngươi làm sao mà tới? Có Truyền Tống Trận hay sao? Ta bị vây ở nơi này đã hơn một ngàn năm rồi…ta gọi là Bích Ngô Tử."

Tâm trạng của Lý Cường nhất thời trầm xuống, bị nhốt hơn một ngàn năm là khái niệm gì? Hắn thở dài: " Bích huynh…ai…trước tiên không nói chuyện này, ngươi có thể bỏ qua đám quân nhân này hay không?" Trong mắt hắn chớp động kim quang.

Bích Ngô Tử không chú ý tới ánh mắt Lý Cường vừa trở nên sắc bén, hắn nhìn đội ngũ cách đó không xa nói: " Nếu Lý huynh nói vậy, thì để cho bọn họ trở về nhanh đi. Ân, Lý huynh, có thể mời ngươi tới làm khách hay không?"

Lý Cường yên lòng, người này nếu không chịu, thì thật là khó làm. Hắn gật đầu đáp ứng, sau khi đa tạ một tiếng, phi thân đi tới bên người Đồ Phu, nói: " Đồ Phu lão đệ, các người đi mau đi, nếu có cơ hội thì chúng ta còn có thể gặp lại, chủ nhân nơi này đã đồng ý cho các ngươi đi trở về."

Đồ Phu vẻ mặt đau khổ nói: " Sơn Hùng, mấy người các ngươi giúp ta về nói vậy đó, nếu không tướng quân sẽ lột da ta đó, sẽ chết a."

Lý Cường cười cười, vỗ vai hắn: " Lão đệ, yên tâm đi, cáo từ."

Đồ Phu ra lệnh tất cả binh lính xếp hàng, hướng Lý Cường làm lễ.

Dọc theo đường đi Bích Ngô Tử phi thường ngạc nhiên, hắn nhìn ra Lý Cường không phải tiên nhân, nhưng đoán không ra cấm chế của nơi này sao không có tác dụng với hắn. Hắn bởi vì có một pháp bảo chuyên môn chống đỡ cấm chế của nơi này nên mới có thể tùy ý ở nơi này phi hành, nhưng bay lên trời cao cũng không được. Hắn nhìn thấy Lý Cường phi hành dễ dàng tự tại, cấm chế của nơi này không hề có tác dụng gì với hắn.

Bích Ngô Tử nói: " Lý huynh, ngươi…ngươi không có cảm giác gì về cấm chế của nơi này sao?" Hắn nhịn không được hỏi.

Lý Cường hỏi lại: " Nơi này bị cấm chế, ngươi có biết nguyên nhân hay không?"

Bích Ngô Tử thở dài nói: " Đương nhiên biết nguyên nhân, cũng là nguyên nhân ta bị vây ở chỗ này. Ai! Không hiểu Lý huynh làm sao mà tới được, Chiến Quyển đại lục là một nơi hoàn toàn bị cấm chế, nơi này là nơi vui đùa của tiên nhân, là địa phương chơi vui của bọn hắn, chỗ này…ta chỉ là …một tù binh, là một nô phó mà thôi." Ngữ khí của hắn toát ra vẻ không cam lòng và bất đắc dĩ.

Lý Cường âm thầm gật đầu, hắn đã sớm phát hiện nơi đây có rất nhiều cổ quái, chỉ là trong lòng còn có nghi hoặc: " Bích huynh, nơi này có rất nhiều tiên nhân sao? Bọn họ tại sao làm như vậy?" Trong mắt Lý Cường, tiên nhân cho dù không phải rất từ bi, nhưng cũng không nên biến thái như vậy, mặc dù hắn bị Đại Nam Phong Ngự và Kiền Thiện Dong hai người truy đến rối loạn, nhưng hắn cũng không nghĩ tiên nhân rất xấu xa tàn nhẫn.

Bích Ngô Tử hồi lâu cũng không nói gì, thần sắc như có chút âm úc, hắn kéo áo khoác trên mình nói: " Lý huynh, ta cũng không rõ ràng lắm trên thế giới này có bao nhiêu tiên nhân, nhưng theo ta nhìn thấy thì ít nhất có một, hắn tự xưng là Tịch Mịch lão tiên Thiên Thực, Chiến Quyển đại lục này chính là hắn làm ra, hắn…" Hắn nhịn không được rùng mình, hình như có bộ dáng rất sợ hãi.

Lý Cường cũng trầm mặc. Bích Ngô Tử lại một lần phất phất áo khoác trên người: " Chúng ta bị hắn bắt đến ít nhất hơn một trăm người tu chân, đến từ rất nhiều địa phương, chỉ có ta còn sống…còn những người khác, ai, đều bị luyện thành nguyên anh khôi lỗi thể, nếu không phải hắn cần một quản gia, ta cũng đã xong đời rồi."

Lần này Lý Cường chấn kinh: " Sao lại có thể? Tiên nhân mà cũng tùy ý giết chóc người tu chân?" Hắn thật sự là khó có thể tin.

Vẻ mặt Bích Ngô Tử có vẻ khổ sở: " Chúng ta là người tầng dưới thấp, Tịch Mịch lão tiên nói, đối với hạ tầng, hắn không có gì quan tâm, giống như người tu chân chúng ta đối với người phàm, người phàm đối với động vật giống nhau, giết hay không cũng là một ý niệm trong lúc đó."

Lý Cường đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hỏi: " Hắn…cái kia…Tịch Mịch lão tiên có ở nhà hay không?" Hắn hiểu được chỉ cần vừa động thủ, tiên nhân sẽ lập tức phát hiện mình có tu luyện qua Thiên Tiến Chương, vậy không phải mình dâng lên tới cửa tìm chết hay sao.

Bích Ngô Tử nói: " Hắn đã mấy trăm năm không có về, không biết đã đi đến địa phương nào tiềm tu. Bỏ đi, đừng nói đến hắn nữa, Lý huynh làm sao đến Câu Lam Tinh?" Hắn hình như rất quan tâm chuyện này.

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Cũng giống như ngươi, là bị bắt tới nhét vào tinh cầu này."

Bích Ngô Tử đột nhiên đứng khựng giữa không trung, sợ đến kêu to: " Cái gì? Cái gì? Là Tịch Mịch lão tiên, trời ạ, ta nên làm cái gì bây giờ?"

Lý Cường nói: " Không phải Tịch Mịch lão tiên, là một tiên nhân khác, nàng hình như không biết có Chiến Quyển đại lục."

Bích Ngô Tử ôm lấy ngực, sợ hãi nhìn Lý Cường: " Lão huynh, ngươi suýt hù chết ta rồi."

Lý Cường có điều suy tư, nói: " Đáng tiếc ta không biết tinh lộ( đường đi trong vũ trụ), nếu không chúng ta có thể rời đi nơi này rồi."

Bích Ngô Tử nói: " Trong hành cung của lão tiên có Định Tinh Bàn, nhưng ta không biết dùng, công lực không đủ."

Lý Cường vô cùng vui vẻ nói: " A..ha ha, có Định Tinh Bàn? Ta không có nghe lầm chứ, ha ha, có Định Tinh Bàn là có biện pháp thôi." Hắn cao hứng hoa tay múa chân nói.

Bích Ngô Tử trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu mới nói: " Ngươi đừng quá cao hứng, Định Tinh Bàn là bị cấm chế a."

Kim quang trong mắt Lý Cường chớp động: " Hắc! Phá đi cấm chế là được rồi mà!"

Bích Ngô Tử thấy được kim quang trong mắt hắn, cả người không khỏi đại chấn, hắn sợ đến ngây người, đây là công lực cổ quái như thế nào, hắn ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Hắn miễn cưỡng cười nói: " Nếu là như vậy thì thật tốt quá." Hắn xoay đầu sang chỗ khác, trên mặt hiện lên vẻ ác độc khôn lường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play