Lạp Đô quốc nằm ở trung bộ Tây đại lục, ở Tây đại lục có thể xem là một quốc gia khá lớn, Lý Cường đi theo Khô Độ bọn họ dẫn đường, rất nhanh đã bay tới bên ngoài ngoại ô Lạp Đô quốc, bọn họ đáp xuống ở một khu rừng thưa thớt ngoài thành, Khô Độ cung kính nói: " Lão Đại, đi về phía trước không xa chính là cửa Đông, mời!"

Cảnh Phong từng đi qua một chuyến, hắn cười nói: " Ta biết bọn họ đang ở nơi nào, ai, tiểu phong tử, chúng ta nhanh lên một chút."

Dọc theo đường đi Khô Độ và Không Hậu cũng không thèm quản tới Cảnh Phong, làm cho hắn buồn chán cực kỳ, hắn không khỏi hoài niệm thời gian cùng ở chung với mấy người Nạp Thiện. Đám người đầu trọc này chỉ vừa nghe hắn gọi Lý Cường là tiểu phong tử thì lập tức vẻ mặt hầm hầm, thấy hắn đối với trưởng lão bất kính cũng như là vũ nhục trưởng bối của Phật tông, nếu không có Lý Cường ở đó vẫn cũng Cảnh Phong cười nói, bọn họ đã sớm nhịn không được mà ra tay rồi.

Họ đi ra khỏi rừng cây đến trên đường lớn, chỉ thấy người đi lại vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có người cưỡi Hắc Tiêm kỵ chạy qua, Lý Cường vẫn là cảm thấy thế tục giới thật vô cùng thân thiết. Lý Cường và Cảnh Phong cũng tiến về phía trước, Khô Độ và Không Hậu theo sát phía sau, còn những đệ tử Phật tông khác đi ngay sau đó. Đám người của bọn họ nhìn thật là cổ quái, những người đi ngay bên cạnh cũng tò mò nhìn họ không thôi.

Cổ Mị nhi đột nhiên từ trên người tiểu Hải yêu bay ra, rùng mình biến thành một tiểu cô nương khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, nàng kéo tay Lý Cường, cười hì hì nói: " Ca ca, Mị nhi đi ra chơi một chút, hì hì, đã lâu không có nhìn thấy nhiều người như vậy rồi."

Trùng hợp là nàng lại đứng ngay giữa Lý Cường và Cảnh Phong, Cảnh Phong thấy Cổ Mị nhi lại càng hoảng sợ, mặc dù hắn biết có linh thể bám trên người Lý Cường, chỉ là không nghĩ tới đột nhiên lại xông ra, cả kinh đến dựng đứng tóc lên, hắn kêu lên quái dị: " Ác yêu…ngươi…"

Mị nhi liếc mắt nhìn hắn, dịu dàng nói: " Kinh hãi cái gì chứ! Chưa thấy qua mỹ nữ a?"

Cảnh Phong bị nàng nói đến á khẩu, Khô Độ và Không Hậu cũng kinh ngạc cuống quýt lui về phía sau, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng gặp qua linh thể, cũng không dám tiến lên hỏi, trong lòng đối với vị trưởng lão tuổi còn trẻ này càng cảm thấy cao thâm khó lường. Lý Cường cười vỗ nhẹ tay Mị nhi: " Nha đầu, ở trong rừng sao không đi ra trước? Lúc này đột ngột chạy ra, làm cho lão phong cũng sợ hãi, a a…"

Cảnh Phong không phục, nói: " Ai nói ? Ai dám nói là ta sợ hả? Đừng nói bậy a!"

Người đi trên đường cũng cảm thấy hồ đồ, chỉ trong nháy mắt lại chạy ra một tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp, ai cũng tưởng rằng mình đang hoa mắt. Không ít người nhìn chằm chằm Mị nhi ngẩn người, loại thần thái yêu mị này bọn hắn cả đời cũng chưa từng gặp qua, thiếu chút nữa ngay cả hồn phách cũng bay luôn theo nàng.

Cảnh Phong không vui, quát to: " Nhìn cái gì vậy ? Chưa thấy qua mỹ nữ hay sao?"

Mị nhi vui vẻ cười khúc khích, cảm thấy Cảnh Phong rất thú vị, nàng cười nói: " Phong tử đại ca, cảm ơn a." Thanh âm vừa mị hoặc vừa yêu kiều.

Cảnh Phong thì không nói gì, nhưng Khô Độ và Không Hậu lại mặt đỏ tận mang tai lui nhanh ra sau vài bước, nói giỡn sao, trời sanh linh thể mị hoặc làm sao họ kháng cự nổi. Nghe được chung quanh một trận thanh âm, Lý Cường không khỏi nhịn được tức cười, biết là người đi đường bị mị hoặc đáng sợ của Mị nhi làm ngã thành một đoàn.

Cảnh Phong lắc đầu, nói: " Hay thật, thật lợi hại a, tiểu nha đầu, ngươi hại người quá a." Dù sao hắn cũng là tu chân cao thủ, đối với loại mị hoặc này của Mị nhi vẫn có thể chống đỡ.

Mị nhi le lưỡi, nhỏ giọng nói: " Ca ca a, bọn họ bị sao vậy? Sanh bệnh rồi sao? Tại sao bọn họ lại nằm trên mặt đất?"

Lý Cường vừa bực mình vừa buồn cười: " Muội nói thế nào? Đi mau thôi, thời gian lâu thêm thì càng không tốt, hãy xem người càng ngày càng nhiều rồi."

Tiểu nha đầu căn bản không rõ ràng mình có bao nhiêu lực sát thương, nghĩ đến chuyện có thể vào thành đi chơi, nàng vui vẻ cười khúc khích. Lý Cường lôi kéo nàng, trong lòng thầm than gọi mọi người mau đi về phía trước thật nhanh.

Một đoàn người không hẹn mà cùng đi theo sát Mị nhi. Khô Độ nhỏ giọng thương lượng với Không Hậu vài câu, Không Hậu phân phó cho những đệ tử Phật tông ngăn cản không cho những người này đi tới. Đệ tử Phật tông vì không muốn cho những người này quấy rầy Lý Cường, mạnh mẽ ngăn cản bọn họ, những người đi đường này không nhịn được lửa giận tận trời, huy động nắm tay cố gắng mở một đường đi. Đám đệ tử Phật tông này cũng tuyệt, chỉ đứng ngang ra ngăn trở đường đi, mặc cho mọi người tùy ý đấm đá lên người, không một người nào đánh trả lại. Chỉ chốc lát sau những người đi đường phát hiện bất hảo, tay chân càng ngày càng đau, dần dần sưng lên.

Không Hậu mỉm cười: " Được rồi, chúng ta đi!" Đến lúc này thì không ai dám tiếp tục đi tới nữa.

Hoàng thành của Lạp Đô quốc không có thành tường, chỉ có một vòng hào rất sâu. Vòng hào hộ thành này ước chừng ba mươi thước, sâu hơn mười thước, phía bên trong hào cứ cách mười thước là có một vọng gác, nằm tại cửa phía Đông, gác tại cầu gỗ bắc qua hào có hơn mười binh lính đang canh giữ.

Bọn lính đột nhiên tao động. Chỉ thấy trên cầu gỗ đi tới một đám người, những người này có bộ dáng thật cổ quái ngạc nhiên, người tuổi trẻ cầm đầu ăn mặc rấ bình thường, nhưng nhìn qua thấy tinh thần rạng rỡ, khí thế phi phàm, tiểu cô nương đang ôm lấy cánh tay của hắn lại vô cùng kiều mỵ làm cho người ta rung động. Tiểu cô nương thỉnh thoảng lại nói thầm bên tai người kia vài câu, rồi lại cười khanh khách không ngừng, nhìn bộ dáng rất hoạt bát đáng yêu. Một bên có một hắc y trung niên nhân, tóc rồi bời xõa trên vai, cái đầu vô cùng lớn, trên mặt rất nhiều vết sẹo, đang bặm môi nhìn đám binh lính. Đi theo phía sau ba người có hơn mười người, đều đầu trọc, mỗi người nắm một xâu chuỗi hạt màu nâu, vẻ mặt an tường tự tại.

Cảnh Phong lắc lư đi tới trước đám binh lính, nói: " Uy! Chúng ta là…Uy! Con mẹ nó, nhìn ta đây!"

Ánh mắt đám binh lính đều nhìn Mị nhi, há hốc miệng, nước dãi chảy ra mép, hồn bất phụ thể.( hồn không ở trong thân thể).

Cảnh Phong tức giận kêu lên: " Một đám hỗn đản sắc quỷ, mau nhìn đại gia!"

Bọn lính không ai để ý đến hắn, vẫn nhìn chằm chằm Mị nhi như trước, còn có người liếc mắt nhìn Lý Cường, vừa thấy hắn liền hiện ra vẻ mặt kỳ lạ.

Mị nhi nháy đôi mắt to, vẻ mặt mê hoặc không hiểu, nhỏ giọng hỏi: " Ca ca, bọn họ đang làm gì vậy?" Nàng không nói lời nào còn hoàn hảo, vừa lên tiếng thì đám lính đã không còn chịu được nữa.

Lý Cường nói: " Ai yêu, lại hại thêm mấy người, Mị nhi a…" Hắn còn chưa nói xong, Cảnh Phong đã đại phát tính tình, hét lớn một tiếng: " Nha!"

Hắn đã dùng tới Chấn Âm Pháp của Thiên Lại Thành, cùng thời gian đám binh lính đã ngã ngửa xuống, còn có người nào đứng thẳng cũng lảo đảo không ngừng. Có binh lính ôm đầu kêu lên: " Ta không nghe được gì, là ai kêu tiếng quỷ gì vậy?"

Lý Cường biết vừa gây ra họa nữa, hắn cũng không muốn so đo với đám lính này, nói: " Chúng ta đi vào!" Rất nhanh đi vào thành.

Hơn mười người như cơn gió lốc đi vào trong, chỉ trong nháy mắt đã biến mất cuối đường. Bọn lính chợt tỉnh táo lại, chỉ còn cảm giác đau đầu điếc tai.

Trên đường lớn thật rất náo nhiệt, Không Hậu chỉ huy Phật tông đệ tử bao quanh Lý Cường và Mị nhi, miễn cho Mị nhi lại bị người nhìn thấy. Mị nhi rất không vui, nàng không nhìn thấy được cửa hàng trên đường cái, nhìn không thấy cảnh đường lộ, xung quanh chỉ là bóng lưng của các đệ tử Phật tông. Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, hừ hừ nói: " Ca ca, bọn họ cản trở Mị nhi, cái gì cũng nhìn không thấy, chán ghét, đáng ghét quá!"

Lý Cường cười cười nói: " Mị nhi, muốn nhìn rõ ràng thì trở lại trên vai ca ca đi, cam đoan thấy hết!"

Mị nhi không có biện pháp, dịu dàng nói: " Được rồi! Được rồi!" Nàng hóa hình bay trở về trên người Lam Quang, nếu người khác không chú ý thì rất khó phát hiện.

Khô Độ và Không Hậu nhìn nhau cười, bảo đệ tử tản ra. Lý Cường cười nói: " Phong tử, bọn họ đang ở nơi nào?"

Cảnh Phong nói: " Còn ở đâu? Đương nhiên là ở Khách Quý Lâu bên cạnh hoàng cung, sắp đến rồi. Hoàng thành này cũng không lớn lắm, chia làm hai thành, nội thành tại Bảo Thành Trung thành, một nửa là hoàng thành, một nửa là quan chức ở lại, ngoại thành là bình dân dân chúng ở lại. Ngươi xem, đó chính là đường vào nội thành đó."

Nội thành có thành tường vờn quanh, thành tường không cao lắm, ước chừng cỡ năm, sáu thước, cửa lớn nội thành có một cái sân rộng, tựa hồ có rất nhiều người đến thăm, trên sân rộng đó có nhiều cửa hàng nhỏ, còn có rất nhiều thức ăn được bày bán. Đường vào nội thành có những võ sĩ mặc khải giáp màu đen, đó là cấm vệ võ sĩ, ước chừng hai mươi người đang ở cửa thành tùy ý đi lại, có vẻ nhàn tản, trong đó có vài võ sĩ tay cầm điểm tâm, vừa ăn vừa nói chuyện.

Cảnh Phong tự nói: " Lão phong tử đến nói chuyện với họ."

Cấm vệ võ sĩ giữ cổng liếc mắt nhìn thấy Cảnh Phong đi tới, sợ đến lập tức xếp hàng, mấy võ sĩ đang cầm thức ăn trong tay kinh hoảng vội chen vào đội ngũ. Một người có bộ dáng đội trưởng đi tới trước mặt Cảnh Phong, hành lễ ân cần thăm hỏi: " Chào lão nhân gia!"

Cảnh Phong hài lòng vỗ hắn một cái, tên đội trưởng kia hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống. Chợt nghe Cảnh Phong ha ha cười nói: " Tiểu tử, cơ trí a, ân, không tệ, không tệ! Hãy cho người thông tri một chút, nói lão Đại đã về rồi." Một võ sĩ lập tức hướng vào hoàng cung chạy như bay.

Lý Cường nghi hoặc nói: " Kỳ quái, võ sĩ này hình như rất sự lão phong a."

Mị nhi nhỏ giọng nói: " Hắn là phong tử, những người này làm sao mà không sợ hắn, phong tử ai cũng phải sợ hết đó."

Lý Cường biết tiếng gọi phong tử này là do hắn thích đánh nhau như điên mà có, chứ không phải ý muốn nói hắn bị điên, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, hắn phỏng chừng nhất định là Cảnh Phong và võ sĩ này có tỷ thí qua. Trong lòng hắn không khỏi buồn cười, Cảnh Phong quả thật đánh nhau đến điên rồi, ngay cả người bình thường cũng không buông tha.

Chỉ trong chốc lát, từ trong hoàng cung truyền đến những tiếng bước chân đang chạy, có khoảng hai trăm cấm quân từ bên trong cửa lớn lao ra, tinh thần hưng phấn, phân biệt thành hai hàng, ngay sau đó từ bên trong đi ra một đội thị nữ còn rất trẻ. Cổ Mị nhi kinh ngạc hỏi: " Ca ca, bọn họ đang làm gì? Muốn bắt người sao, không giống a."

Người trên sân rộng đều tụ tập lại, tò mò ở một bên quan sát. Từ trong chạy ra mấy trăm binh lính, ngăn cản đám người tụ tập, nhất thời hiện trường có vẻ hỗn loạn.

Đội thị nữ nọ khom người đứng ở một bên, từ trong hoàng cung có một đám người chậm rãi đi ra, cầm đầu chính là Lam Tưu công chúa, ở phía sau là Triệu Hào và các huynh đệ. Lý Cường vừa nhìn thấy Triệu Hào, Hồng Thiêm, Mạt Bổn, Nạp Thiện, Thản Ca, Khố Bột mấy người liền vui vẻ nở nụ cười, hắn vội vàng tiến lên nghênh đón. Lam Tưu công chúa có vẻ ngượng ngùng, nói: " Lão Đại, rốt cuộc ngươi đã tới, hoan nghênh đã tới Lạp Đô quốc."

Võ sĩ và thị nữ đứng bên nghe vậy kinh ngạc không thôi, Lam Tưu công chúa cũng gọi người trẻ tuổi này là lão Đại, điều này thật làm cho người ta khó thể tưởng tượng.

Lý Cường cười nói: " Ai, may mắn công chúa đại nhân an toàn về nước rồi, bảo tiêu như ta thật không xứng đáng a, thứ lỗi! Thứ lỗi!" Hắn bật lên tiếng cười sảng khoái.

Lam Tưu công chúa biết hắn vẫn luôn luôn như thế nên cũng không thấy quái dị, chỉ mỉm cười nói: " Không cần khiêm nhường, lão Đại không trách tiểu nữ tử liên lụy là tốt rồi."

Triệu Hào bọn họ đồng loạt chạy lên, vây quanh Lý Cường lao xao hỏi han, Lý Cường vội vàng kêu lên: " Dừng! Dừng! Dừng! Trở về đã rồi hãy nói, chỗ này không nói rõ được."

Nạp Thiện quay đầu nhìn thấy Không Hậu, hét lớn: " Sao lại là hắn! Hắn không phải là người của Phản Thọ Thương Hành sao? Lão Đại, bọn họ đến làm gì?"

Lý Cường cười nói: " Cũng là mắt ngươi vẫn sáng, Không Hậu bọn họ bây giờ là bằng hữu của ta, mọi người hãy làm quen, sau này đều là bằng hữu, không cho nhắc lại chuyện lúc trước biết không?"

Nạp Thiện vuốt cái đầu trọc của mình, lắc lư nói: " Dạ! Lão Đại!" Hắn nhìn Không Hậu nói: " Hắc hắc, lão Nạp ta và ngươi đều là kẻ đầu trọc, hắc hắc, người một nhà, người một nhà a."

Ai cũng không nghĩ tới hắn lại mở lời làm quen người khác bằng cách như vậy, chọc cho mọi người cười rộ lên.

Một nội thị chạy ra cửa lớn, lớn tiếng nói: " Có thánh chỉ, mời khách quý vào điện, hoàng thượng triệu kiến."

Hoàng cung của Lạp Đô quốc khác hẳn với hoàng cung mà Lý Cường từng nhìn thấy, cung điện chỉ dùng gỗ lớn mà làm thành, tu kiến rất cao lớn, đều là hai tầng, cũng có bộ phận là ba tầng lầu gỗ, trong đó có rất nhiều hành lang nối tiếp lẫn nhau, vô cùng xảo diệu và quanh co, nếu bay lên cao nhìn xuống, cả cung điện giống như một tấm lưới nhện, tán lạc khắp nơi.

Khách Quý lâu nằm ở phía tây hoàng cung. Do nội thị dẫn đường, Lý Cường bọn họ đi đến Khách Quý lâu, có thị nữ mang tới trang phục hoa lệ mời Lý Cường tắm rửa thay quần ao. Nạp Thiện thần bí cười hề hề nói bên tai Lý Cường, hắc hắc: " Lão Đại, có mỹ nữ cùng tắm nga, hắc hắc, đàn bà nơi này so với quê quán chúng ta thật là phóng khoáng hơn nhiều…"

Lý Cường vỗ hắn một cái, cười mắng: " Hiếm thấy lắm sao, không chút thể diện! Lão Đại ngươi là người tu chân, không phải sắc quỷ."

Nạp Thiện ôm lấy đầu trọc, mừng rỡ đến con mắt cũng sáng lên, hắn nghĩ thầm sẽ nhìn bộ dáng lão Đại mà chê cười.

Trong đại sảnh Khách Quý lâu, có mười thị nữ hầu một bên, Nạp Thiện, Mạt Bổn, Triệu Hào, Cảnh Phong, Hồng Thiêm, và Thản Ca mấy người đều cũng cười hì hì nhìn Lý Cường, như muốn nhìn xem lão Đại sẽ làm thế nào.

Lam Tưu công chúa đã về nội cung, đợi Lý Cường tắm rửa xong sẽ gặp mặt, Không Hậu mấy người cũng đã được an bài nghỉ ngơi.

Con mắt Lý Cường vừa chuyển, hắc hắc cười nói: " Mị nhi a, nơi này có rất nhiều ca ca đệ đệ, muội đi ra chơi với họ đi."

Mị nhi vui vẻ hóa thân bay ra, trong chớp mắt trước mặt mọi người xuất hiện một mỹ nữ, cười hì hì chào hỏi mọi người: " Chào các vị ca ca, muội là Mị nhi."

Tất cả người trong phòng đều chấn động, bọn họ cũng chưa gặp qua linh thể, chỉ có Cảnh Phong đứng ở một bên cười trộm, hắn cũng biết lực sát thương của tiểu nha đầu này. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, không ai nói chuyện, Mị nhi gắt giọng: " Ca ca a, sao bọn họ không nói lời nào, không ai để ý tới Mị nhi."

Người thứ nhất chịu không được chính là Nạp Thiện, hai chân tiểu tử này mềm nhũn ngồi phịch trên mặt đất: " Mẹ ta ơi, lão Đại thật là hại người…" Hắn dĩ nhiên cũng biết là lão Đại cố ý.

Ngay sau đó Mạt Bổn và Khố Bột cũng ngây người, trấn định nhất chính là Thản Ca, hắn là người lục tộc, Mị nhi không hợp với yêu cầu thẩm mỹ của hắn, đối với hắn cơ hồ không có lực sát thương.

Thản Ca ngạc nhiên nói: " Lão Nạp, mấy người các ngươi làm gì vậy?"

Lý Cường cười nói: " Thản Ca, đừng động bọn họ. Hắc hắc, Mị nhi, muội cứ chậm rãi chơi với họ, ca ca đi tắm đây." Rồi hắn quay đầu đi.

Mị nhi ngồi xổm xuống tò mò nhìn Nạp Thiện, nàng cảm giác đại hán đầu trọc này so với Không Hậu bọn họ chơi vui hơn. Nàng dịu dàng nói: " Đầu bóng lưỡng ca ca, sao huynh lại ngồi trên mặt đất?"

Nạp Thiện nghe nàng nói xong thì vẻ mặt đỏ bừng, Thản Ca khó thể tin nhìn hắn, không khỏi cười ha hả: " Ha ha, lão Nạp, haha, ngươi…ngươi, dĩ nhiên lại biết đỏ mặt a, ác…haha!"

Nạp Thiện bị hắn cười đến thẹn quá thành giận, một tay bóp lấy cổ hắn, hung thần ác sát kêu lên: " Ngươi cười, ngươi cười nè! Ta bóp chết ngươi!"

Thản Ca ô ô kêu loạn, bị tay Nạp Thiện bóp chặt không nói ra lời. Mị nhi kinh ngạc nói: " Đầu bóng lưỡng ca ca, huynh sẽ bóp chết hắn đó."

Nạp Thiện bị nàng gọi một tiếng đầu bóng lưỡng ca ca thì cả người mềm nhũn, hắn cuống quýt buông tay ra ấp úng nói: " Ta…ta…ngươi…việc lạ…" Hắn cảm thấy ngay cả trái tim cũng muốn vọt ra ngoài. Hắn nào biết đâu rằng mị hoặc trời sanh này của Mị nhi thì người bình thường tuyệt đối không có khả năng kháng cự.

Thản Ca ôm cổ thở dốc, hắn phát hiện Nạp Thiện quả thật như nổi điên. Hắn một bên ho khan, lại nói: " Lão Nạp, ngươi phát điên cái gì a?"

Nạp Thiện thật vất vả mới trấn định, ôm vai Thản Ca, nhếch miệng cười khổ: " Ai, tiểu nha đầu này sẽ hại chết người đó, thật là quá lợi hại. Kỳ quái, chỉ vừa nhìn thấy nàng thì hồn phách cũng muốn bay mất. Ai, tiểu muội muội vừa rồi sao không nhìn thấy muội a? Muội từ nơi nào đi ra vậy?"

Mị nhi cười nói: " Mị nhi ở trên vai ca ca đó, mọi người không nhìn thấy sao?"

Cảnh Phong giải thích: " Tiểu nha đầu này là linh thể, ở tu chân giới rất ít nhìn thấy, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thôi, không biết tiểu phong tử tìm được ở nơi nào."

Mọi người đối với Cổ Mị nhi vạn phần tò mò, vây quanh nàng hỏi đông hỏi tây, rất nhanh đã quen thuộc với nàng. Mị nhi miệng cười tươi, miệng không ngừng kêu ca ca, bộ dáng lại phi thường kiều mỵ đáng yêu, đám hán tử này thật sự bị nàng mê hoặc đến chuyển hướng, đều nhanh chóng xem nàng như bảo bối.

Lý Cường được thị nữ đưa tới chỗ tắm rửa, đó là một phòng hoàn toàn do loại gỗ lớn làm thành, trên mặt đất có một hồ nước sâu nửa người, bên trong có nước ấm đang bốc khói không ngừng. Thị nữ trẻ tuổi không ngừng khẩn trương, đem khăn và loại gì đó thật cổ quái làm bằng gỗ, trong đó có một thị nữ bưng một hộp gỗ tiến đến, mở ra thấy bên trong có những quả cây màu trắng cỡ móng tay, nàng bỏ quả cây vào trong hồ nước, một mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp nơi. Hai thị nữ khom người thi lễ: " Xin thay quần áo."

Lý Cường thấy vậy trong lòng run sợ, hắn nhớ lại chuyện đã gặp ở Thánh Vương Phủ, quyết tâm không để bị hành tội như vậy nữa.

Đám thị nữ trong phòng lặng lẽ nhìn Lý Cường, một người anh tuấn tiêu sái đầy khí thế như vậy làm các nàng rất khó cơ hội nhìn thấy qua, bình thường có khả năng đi tới khách quý lâu chỉ là những người cao quan quý nhân lớn tuổi. Trong lòng họ đều rất tò mò, rất muốn kiến thức một phen.

Lý Cường không còn giống như một tiểu tử khờ khạo mới xuất đạo ngày đầu mặc cho người ta an bày nữa, hắn mỉm cười nhìn hai thị nữ bên người, hai khuôn mặt nhất thời hiện lên tia đỏ ửng, cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.

Lý Cường cười nói: " Tốt lắm, mời mọi người ra ngoài đi." Hắn biết mạnh mẽ ép các nàng đi ra ngoài thì là không thể, cho nên hắn dùng tuyệt học của Thiên Lại Thành, Chấn Âm Pháp trong Hàn Âm Hoặc. Mười thị nữ cảm thấy lời nói của hắn thấm tận đáy lòng, không tự chủ được mặt đỏ tận mang tai, đừng nói bảo các nàng đi ra, dù cho bảo các nàng lên núi đao xuống biển lửa cũng tuyệt không do dự. Mười thị nữ vẻ mặt đỏ ửng, bỏ đồ trên tay xuống đi ra ngoài cửa.

Đám thị nữ vừa ra khỏi cửa, Lý Cường nhanh chóng đóng cửa lại, cười nói: " Xong rồi! Nhiều mỹ nữ như vậy không phải làm cho người chết sao." Hắn cởi quần áo, nhảy xuống trong hồ. Ở quê hương tắm hồ là hắn thích nhất, có thể cho hắn hoàn toàn trầm tĩnh lại, sau khi bắt đầu tu chân, vẫn rất ít có cơ hội như vậy, giống như bây giờ nằm trong nước ấm, thật sự là vô cùng khó được. Vừa mới ngâm mình một hồi thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa khe khẽ, Lý Cường đắc ý cười, đến lúc này mới tỉnh thì quá muộn rồi. Text được lấy tại Truyện FULL

Mười thị nữ ở bên ngoài gấp đến độ rối loạn, các nàng cũng không rõ vì sao mình lại ra khỏi phòng, trong đó có một thị nữ tương đối cơ trí, nhẹ nhàng gõ cửa nói: " Đại gia, xin mở cửa, quần áo mới của ngài còn ở bên ngoài..xin ngài mở cửa." Nàng không ngừng nói mãi.

Lý Cường nằm trong hồ trong lòng buồn cười, nếu mở cửa, ngay từ đầu cũng không phí tâm tư cho các nàng đi ra. Hắn tựa như không nghe thấy gì, không đáp một lời.

Tiếng đập cửa và cầu khẩn của đám thị nữ bên ngoài làm hắn không yên, vốn còn muốn ngâm mình thêm chốc lát, nhưng rồi không có biện pháp, hắn không thể làm gì khác hơn là vội vã tắm cho xong, nhảy ra khỏi hồ, mặc vào bộ quần áo mới may bằng ngân tử tô liêu của Thiên Lại Thành. Mặc đồ xong, hắn nhẹ nhàng khoan khoái, mở cửa phòng, đám thị nữ đang nhìn hắn chằm chằm. Lý Cường cười nói: " Cảm ơn mọi người, ta tắm xong rồi, đi thôi." Hắn lại dùng Chấn Âm Pháp, thương cảm cho đám thị nữ này có bao giờ gặp qua chuyện này, bị hắn liên tục dùng thanh âm mê hoặc nên không ai còn biện pháp nào.

Trở lại khách quý lâu, đã có bốn nội thị đang đợi ở nơi này. Lý Cường mới bước vào phòng thì Nạp Thiện đã chạy lại: " Lão Đại, sảng khoái chứ."

Lý Cường đưa tay vỗ hắn, thân thủ hắn nhanh nhẹn lộn một vòng ra ngoài, đắc ý cười nói: " Không đánh trúng…ai nha, vậy mà cũng trúng a." Tu vi của hắn so với Lý Cường kém tới mười vạn tám ngàn dặm, làm sao có thể tránh thoát được.

Mị nhi nhào vào trong lòng ngực Lý Cường: " Ca ca, đã về rồi." Tiểu cô nương vui vẻ cực kỳ, nhiều người như vậy cũng yêu thương chơi với nàng, nỗi ám ảnh cô đơn sợ hãi dưới cổ bảo đã dần dần tan đi, nàng càng ngày càng hoạt bát hơn.

Lý Cường hỏi: " Có ai cùng theo ta đi gặp hoàng thượng?"

Nạp Thiện lên tiếng đầu tiên: " Đệ đi! Đệ đi!"

Một nội thị cười nói: " Hoàng thượng chỉ triệu một mình ngài tấn kiến, những người khác không thể đi theo."

Nạp Thiện nhất thời cúi đầu ủ rũ, nói: " Ai, uổng công cao hứng. Tiểu Mị nhi, đầu bóng lưỡng ca ca đưa muội đi chơi, muốn đi không?"

Mị nhi cao hứng kêu lên: " Tốt quá, tốt quá, có gì chơi vui không?"

Lý Cường gọi Mạt Bổn tới, nói: " Mạt Bổn, ngươi chuẩn bị một chút, chờ ta trở lại, sẽ mang ngươi đi về nhà xem thử."

Mạt Bổn đáp: " Dạ, sư tôn…a! Về nhà?" Hắn choáng váng.

Đi theo nội thị, Lý Cường đi ra khỏi phòng, trong lòng thầm nghĩ: " Hoàng thượng tìm ta làm gì? Sẽ không phải lại muốn phong quan tứ tước nữa đi chứ? Ân, dù sao sớm rời đi một chút vẫn tốt hơn, Tây đại lục cũng không có gì vui vẻ để chơi thêm nữa." Từ địa cầu đi ra, hắn vẫn phiêu bạt không ngừng, cơ hồ không có lúc nào yên ổn, dần dần hắn cũng đã thành thói quen, tựa hồ không muốn ở lại lâu một chỗ nào.

Trong nội cung người không quen đường sẽ không thể đi được, Lý Cường theo nội thị đi thẳng một đường, hắn ngạc nhiên phát hiện, con đường này và không trung những hành lang đều bố trí một loại phòng ngự trận, chỉ là bị vây trong trạng thái khởi động, hơn nữa trận pháp này còn cao minh, không phải người tu chân tầm thường có thể bố trí. Lý Cường đối với trận pháp cũng đã gặp không ít, giống như vậy có thể đem cả hoàng cung kiến trúc thành trận pháp phòng ngự, hắn vẫn còn là lần đầu tiên thấy được, trong lòng cũng đoán Lạp Đô quốc và tu chân giới có quan hệ.

Hoàng cung mỗi khi tiến vào một cánh cửa thì liền thay đổi, thay thế bốn nội thị, tới bên trong thì đổi thành thị vệ, hơn nữa lại là những cô nương tuổi còn trẻ. Lý Cường vừa nhìn thì đã biết các nàng có tu luyện qua, mặc dù tu vi cực thấp, nhưng hắn không khỏi tò mò. Nữ thị vệ này cũng rất tò mò đối với hắn, nam nhân có thể đến nơi đây tuyệt đối không phải người thường, trên người hắn toát ra khí thế làm cho mấy cô nương mới bước vào tu chân giới cảm thấy khiếp sợ, các nàng đều cảm giác được hắn là một tu chân cao thủ, nữ thị vệ dẫn đường không khỏi sinh ra lòng kính sợ với hắn.

Đi tới cửa một tòa đại điện, thị vệ mời hắn đợi sau đó có một người bước nhanh vào bẩm báo, chỉ chốc lát sau, từ trong điện đi ra một tiểu cô nương chừng mười tuổi, đứng ở cửa đại điện, dùng âm thanh non nớt kêu lên: " Tuyên tiến ( cho vào)!"

Lý Cường phiêu nhiên bay lên sàn lầu gỗ, chậm rãi đi vào đại điện. Hắn phát hiện trong đại điện có cổ quái, đó là chín đạo năng lượng rất quái dị. Hắn liếc mắt một cái đã rõ ràng tình huống trong đại điện, bên trong đứng chín lão phu nhân tóc bạc, phân biệt ra các phương vị rất kỳ lạ.

Lý Cường thoáng suy tư, lập tức hiểu được đây là một loại công kích trận đơn giản, đơn giản đến tầm thường, đối với hắn hoàn toàn không tạo thành uy hiếp. Lúc này thị vệ bên người hắn nói: " Hoàng thượng hy vọng ngài có thể thông qua khảo nghiệm của cửu mỗ."

Lý Cường dở khóc dở cười, vừa định hỏi tại sao thì thị vệ kia đã lui xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play