oOo

Không khí yên lặng đến quỷ dị. Vương đạo sĩ còn nằm yên rên rỉ dưới thân cây, mà những thôn dân kia thì bị chấn kinh đến cứng đờ người, ngay cả suy nghĩ đến giúp hắn dậy cũng không có.

Mãi một lúc sau, Từ trưởng thôn mới phục hồi tinh thần, chạy vội lên muốn cứu người.

- Con mẹ nó! Thằng khốn này, dám bẫy lão tử!
Thất tha thất thểu đứng lên, mặt Vương đạo sĩ toàn là máu tươi, còn đính kèm không ít vụn gỗ.

Rốt cuộc bất chấp hình tượng, hắn đẩy Từ trưởng thôn ra, làm một tràng ‘văn hay’:
- Hôm nay mày không quỳ gối xin tha, lão tử sẽ làm phép cho mày lấy một con lợn, cả ngày mà cùng nhau ụt ịt!

- Quen biết thì quen biết, nếu ông cứ nói vớ vẩn kiểu này, tôi sẽ tố cáo ông tội phỉ báng!
Trần Mặc không thèm để ý, cười cười đáp trả:
- Nãy giờ tôi vẫn đứng im chỗ này, xin hỏi con mắt nào của ông thấy tôi ra tay?

Vương đạo sĩ ngẩn ra, hận không thể nhào lên bóp chết đối phương, có điều hắn quả thật tìm không ra chứng cớ.

Mắt thấy hắn đã tịt ngòi, Trần Mặc cũng không vội đáp lễ, ngược lại cười hì hì nhìn nhìn mỗi một thôn dân, tựa như thấy được bạn cũ nhiều năm không gặp.

- Từ trưởng thôn, tôi nhìn sắc mặt ngài chuyển sang xanh, chỉ sợ hôm nay…
Không đợi hắn nói xong, Từ trưởng thôn đã rùng mình liên tục lùi về sau, e sợ trúng phải nguyền rủa.

Đúng, chỉ có nguyền rủa mới giải thích được lý do cây tùng đang an lành lại đòi đè lên ‘cường bạo’ Vương đạo sĩ!

Chỉ nháy mắt, đám thôn dân nhao nhao lùi lại về sau tận mấy chục mét, ngơ ngơ ngẩn ngẩn cảnh giác.

Còn tình cảnh bên phía đoàn làm phim thì hoàn toàn ngược lại. Mọi người sớm đã cười đến bò lăn bò càng, chẳng qua vừa xả được cơn tức lại vừa nghi hoặc thắc mắc trùng trùng.

Trần Mặc sớm đã nghĩ xong lý do, bày bộ dáng tiên phong đạo cốt nói:
- Hồi đại học tôi đã từng gia nhập một xã đoàn thần bí, có học qua chút xem tướng bói toán!

- Có cái này sao?
Thương Trụ mắt trợn to hết cỡ, thầm nghĩ hai thằng mình cùng học chung đại học, sao đến bây giờ vẫn chưa từng nghe nói có xã đoàn này?

Chỉ có điều tuy hắn không tin chứ không có nghĩa là người khác cũng thế, những nhân viên kia nhất thời mặt tràn đầy kính nể, chỉ hận không thể lập tức xông lên bám đùi Trần Mặc nhờ xem tướng.

Mà ngay cả đám thôn dân đằng kia nghe xong lời giải thích cũng suy tính đến việc có nên gặp riêng vị này nói chút chuyện…

Tình cảnh cứ như thế quỷ dị trôi qua, sắc đêm cũng đã dần le lói chút ánh sáng.

Thế nhưng ngay lúc này, Vương đạo sĩ vừa được băng bó kín như xác ướp lại đứng dậy, từ đằng xa chỉ Trần Mặc quát:
- Họ Trần, mày đừng có đắc ý, sư phụ tao sắp tới rồi, đến lúc đó mày chết không có chỗ chôn!

- Ca nhổ vào! Lão cho là đang đóng phim võ hiệp chắc, lại còn sư phụ với chết không có chỗ chôn nữa!
Không đợi Trần Mặc mở miệng, tiểu Ngô đã dẫn theo mấy nhân viên công tác nhảy ra.

Thế nhưng lần này Vương đạo sĩ tựa hồ cực tin tưởng việc sư phụ sắp đến, chẳng những không có tức giận, ngược lại khẽ cười nói:
- Cứ vênh váo thêm lúc nữa đi, đợi khi sư phụ ta tới… A! Sư phụ!

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy phía xa bụi mù mịt che mờ tầm nhìn, một chiếc xe Jeep chạy như bay mà đến.

Mọi người ngẩn ra, Vương đạo sĩ thì mặt mừng rỡ chạy nhanh tới nghênh đón.

Chiếc xe Jeep rốt cuộc dừng bánh, một gã mập mạp mặc âu phục xuống xe, còn chưa rõ mặt đã nghe tiếng hắn cả giận nói:
- Lẽ nào lại như vậy! thằng khốn khiếp nào dám trêu chọc đồ đệ của ta, khi dễ tông môn chúng ta không có ai sao?

- Ặc, đây là sư phụ của hắn?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ người này nhìn qua nhiều lắm ba mươi tuổi, lại có thể là sư phụ của Vương đạo sĩ, chẳng lẽ Vương đạo sĩ bao nhiêu năm qua là sống uổng phí trên thân cẩu sao?

Thế nhưng nhìn lại thấy Vương đạo sĩ hoàn toàn không để tâm ánh mắt kỳ quái của mọi người dùng để nhìn hắn, làm ra một bộ ấm ức ăn vạ:
- Sư phụ, lão nhân gia người đã đến rồi, con bị đám khốn khiếp kia khi dễ thảm, người nhất định phải báo thù cho con!

- Không cần lo lắng, ở Nam thành này còn chưa có chuyện ta không giải quyết nổi!
Gã mập kia vỗ vỗ bờ vai của hắn, lúc này mới ‘bước ra sân khấu’ lộ diện trước mặt mọi người:
- Hơn nữa nếu ta thật sự không giải quyết được thì đã có sư tổ, lão nhân gia ngài chính là…

Trong nháy mắt, nguyên bản mập mạp thần thái hết sức tự tin, lại đột nhiên giống như trúng Định Thân Thuật, cứng ngắc đứng tại chỗ bất động.

Vài giây sau, hắn nhìn thấy Trần Mặc đứng đối diện, đột nhiên nặn ra bộ mặt tươi cười không thể tỏa nắng hơn, tựa như nhìn thấy mấy trăm vạn nhân dân tệ từ trên trời giáng xuống.

Vương đạo sĩ hiển nhiên còn chưa có nhận ra vấn đề, cũ hung ác chỉ vào Trần Mặc, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sư phụ, chính là thằng nhãi này khi dễ con, người xem làm sao bây giờ!

- Ặc, mày… mày nói ai khi dễ mày?
Gã mập lắp bắp hỏi lại, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ quái dị.

Vương đạo sĩ ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy được có biến, nhưng vẫn buột miệng nói ra nói:
- Còn ai nữa, chính là thằng khốn trước mặt này!

"Bốp!"
Lời còn chưa dứt, mông hắn đã bị sút lên một cú nặng nề.

Thấy chính sư phụ lại thi triển Phật Sơn Vô Ảnh Cước với mình, Vương đạo sĩ sợ run nửa ngày, lúc này mới kêu oan nói:
- Sư phụ, lão nhân gia người sao lại đánh con?

- Cút! Lão tử đánh còn chưa có đủ đâu!
Không thèm để ý đồ đệ mặt đầy oan ức, mập mạp chạy như bay đến trước mặt Trần Mặc, cung kính sát đất nói:
- Sư tổ, lão nhân gia ngài sao lại tới đây? À, còn hai vị đại tẩu có khỏe không ạ?

- Sư tổ? Đại tẩu?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ vai vế kiểu gì loạn hết thế này, lại còn đậm mùi kiếm hiệp?

Thế nhưng Trần Mặc lại thản nhiên tiếp nhận cách gọi này, hắn nhìn mập mạp, cười hì hì đưa tới một điếu thuốc:
- Tiểu Lâm tử giờ ngưu quá nhỉ! Có gì đâu, ta cũng không muốn tới đây, là bị đồ đệ kia của anh ép đấy!

Cảm khái lắc đầu, Trần Mặc lại như có suy nghĩ gì dòm dòm Lâm Đức…

Từ ngày giới thiệu hắn với Lý Trì, người này chợt đột nhiên liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngay cả Diệp Dung cũng oán hận vài lần, nói là trong tiệm cơm khuyết thiếu tạp vụ miễn phí. (Những chương trước, Lâm Đức là vụ trừ yêu quái heo ở nhà Lôi Oánh, Lý Trì là đạo sĩ có pháp lực, Trần Mặc giới thiệu Lâm Đức vào môn phái của Lý Trì)

Như nhận ra nghi vấn của hắn, Lâm Đức một bên tự mình châm thuốc cho Trần Mặc, một bên cười tủm tỉm nói:
- Nhờ hồng phúc của lão nhân gia, sư tổ ban thưởng tâm kinh cho con, sau một thời gian con cũng được xuất quan, sau đó thu mấy đồ đệ làm việc trảm yêu trừ ma!

- Trảm yêu trừ ma? Ta xem là giả thần giả quỷ đi!
Trần Mặc chỉ đơn giản xoa xoa cằm, nhẹ nhàng phun ra mấy vòng khói.

Lâm Đức dùng thanh âm the thé cười vài tiếng, đột nhiên như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về Vương đạo sĩ quát:
- Khốn khiếp, còn không biết sống chết qua đây bái kiến lão đại, còn đứng đần ra đấy à!

Không thể không nói, sư phụ thế nào thì khắc dạy ra đồ đệ thế ấy.

Vương đạo sĩ vừa rồi còn mang thần tình tức giận giờ đã phi như bay tới, không đợi Lâm Đức tiếp tục quát, trực tiếp quỳ sát xuống đất L
- Sư thúc tổ… Chuyện vừa rồi… Lão nhân gia ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho con có mắt như mù!
(DG: Nói thật mấy nhân vật này xưng hô với anh Mặc loạn xà ngầu, vai vế thế nào mình cũng chả hiểu, đại khái xem như bề trên ngang hàng với sư tổ nhé)

Đại khái cảm thấy nói suông chưa đủ, Vương đạo sĩ dứt khoát dập đầu ba cái vang dội, ngẩng mặt lên chỉ còn vẻ tươi cười bẽn lẽn.

Mọi người thấy được không biết phải nói cái gì, thầm nghĩ trở mặt cũng không cần nhanh như vậy chứ, máu trên mặt ngài vẫn còn chưa ngừng chảy kìa!

Trần Mặc cũng không muốn nhận lễ lạy của một gã hơn tuổi mình, sớm đã né ra xa năm sáu mét, thuận thế kéo lấy Lâm Đức nói:
- Tiểu Lâm tử, nhanh giải quyết chuyện nơi này đi, ta còn phải về ăn sáng!

- Không thành vấn đề, cái này dễ thôi!
Lâm Đức liên tục gật đầu, xoay người đá Vương đạo sĩ một cước.

Không đợi hắn phân phó, Vương đạo sĩ liền trực tiếp nhảy dựng lên, hướng về đám thôn dân đã hóa đá quát:
- Giải tán cả đi! Phong thủy nơi này không sao cả, còn là đất lành trong đất lành, mọi người về nhà cả đi!

- Nói đùa gì vậy!
Từ trưởng thôn mặt đầy giận dữ nói:
- Vương đạo trưởng, nói nơi này phong thuỷ không tốt chính là ông, nói nơi này phong thuỷ tốt cũng là ông… Không được! Ngày hôm nay không đem sự tình nói rõ ràng, các người ai cũng đừng nghĩ đi được!

Lời vừa nói ra, nhất thời kéo theo một đám thôn dân lòng đầy căm phẫn nhao nhao hò hét.

Vương đạo sĩ lại không có sợ hãi, ngay lập tức chỉ vào Từ trưởng thôn, cười lạnh nói:
- Họ Từ, ta đã cho mặt mũi còn không biết xấu hổ! Nếu không phải ông cho ta năm nghìn đồng, nhờ ta nói nơi này phong thuỷ không tốt, làm sao có sự tình ngày hôm nay!

Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người đã đồng thời quay đầu nhìn phía Từ trưởng thôn.

Từ trưởng thôn gấp đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng vẫn giận điên lên quát:
- Thằng chó chết này! Mày có chứng cớ gì nói tao làm không, có tin tao đập chết mày ngay bây giờ không!

- Muốn chứng cớ sao, quá dễ!
Vương đạo sĩ cười lạnh một tiếng, chợt đưa tay từ trong mò vào trong áo lấy ra một chiếc điện thoại di động rồi mở một đoạn ghi âm:
- Lão đạo ta làm việc luôn luôn chắc ăn, lần trước sợ ngươi sau này đổi ý nên đặc biệt thu lại đoạn này!

Cơ hồ đồng thời, đoạn ghi cũng đã được bật, tất cả không đến ba giây nhưng cũng đủ để sắc mặt Từ trưởng thôn đại biến.

Không đợi Vương đạo sĩ nói thêm, những thôn dân kia vô cùng tức giận nhào vào lão, sau đó một cuộc quần ẩu thảm thiết được truyền hình trực tiếp tại hiện trường.

Mà thấy một màn như vậy, đám Thương Trụ nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm, đều hiểu chuyện ngày hôm nay xem như đã được giải quyết.

- A Mặc, lần này lại nhờ có cậu!
Phân phó nhân viên thu thập tàn cuộc, Thương Trụ đỡ Ngu Băng Băng đã đi tới, nhìn bộ dáng xúc động đến muốn khóc.

Ngu Băng Băng vẫn là một vẻ đáng yêu điềm đạm, thế nhưng khi nhìn Trần Mặc thì sóng mắt lại như phủ thêm một tầng hơi nước lung linh:
- A Mặc, không ngờ anh lại lợi hại như vậy, biết xem tướng còn biết võ… Xem ra lần này tôi tìm bảo tiêu thành công rồi!

Nói xong, nàng khẽ hé miệng mỉm cười, vừa đáng yêu lại vừa mị hoặc, nhất thời khiến ai nấy đều phải liếc mắt nhìn sang.

Trần Mặc không nói gì xoa xoa cằm, nhưng nhìn thấy Ngu mỹ nhân lảo đảo bước tới, hắn rụt rè một chút rồi vẫn đưa tay ra dìu lấy nàng đứng vững.

- Xong rồi, chúng ta về nhà đi!
Mệt mỏi dựa đầu lên vai hắn, Ngu mỹ nhân khẽ nói, giọng điệu tràn ngập dụ hoặc:
- Khuya hôm nay tôi sẽ tự mình xuống bếp làm vài món, a Mặc, anh phải bồi tôi uống vài chén đó nha!

- Đệch!
Cho dù chưa có quay đầu lại nhìn, Trần Mặc cũng đã cảm thấy sát khí mãnh liệt mà đến, bởi vì giờ phút này những nam nhân kia đã hoàn toàn điên cuồng.

Lâm Đức cùng Vương đạo sĩ hai người đưa mắt nhìn nhau, không biết là cần hâm mộ hay là nên đồng tình, thế nhưng Vương đạo sĩ sợ run nửa ngày, đột nhiên thấp giọng nói:
- Sư phụ, con xem sư cái trán của sư thúc tổ đỏ lên, sợ là có đào hoa kiếp (nạn)…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play