oOo

Đứng giữa khung cảnh Thiên Kiều đã được dựng sẵn, Dương Vũ một thân tây phục trắng đang cùng mấy tên tượng binh mã cấp dưới kinh hiểm triền đấu, quyền cước giao nhau chan chát.

Mà xung quanh, mọi người đều mở to mắt xem như si như say, thậm chí quay phim còn quên cả chuyện tác nghiệp.

Chỉ trong chốc lát, mấy tượng binh mã đã đấu hơn chục hiệp, chỉ nghe Dương Vũ chợt quát lên một tiếng lớn, thiết quyền mang theo kình phong sắc bén đột nhiên đánh ra, mạnh mẽ đánh gãy đôi một chiếc ống tuýp.

- Wao…
Mấy chục người đang vây xem nhất tề hô lên, quả thực không thể tin được những gì đang thấy.

Tay không đấm gãy ống tuýp, hơn nữa không có việc gì tiếp tục chiến đấu… Nói sự thật, loại người như thế này có đi làm bảo tiêu cho Thủ Tướng cũng dư dả, cần gì phải đi diễn vai phụ kiếm cơm?

- A Mặc, cậu lần này giúp tớ đại ân rồi!
Hưng phấn vỗ vai Trần Mặc, Thương Trụ dáng vẻ như nhặt được vàng:
- Nói thật, bọn họ diễn còn hơi gượng, nhưng mà chiến đấu thật hăng hái, chỉ dần hướng dẫn qua vài ngày… Nhưng lạ thật đấy, từ khi nào thì người Mỹ gốc Hoa lại tinh thông võ thuật Trung Quốc như vậy nhỉ?

- Cái này sao, nghe nói bọn hắn có chút quan hệ với Lý Tiểu Long!
Đã bịa thì bịa cho trót, Trần Mặc đương nhiên lại bắt đầu nói hưu nói vượn, chỉ kém nói đám Dương Vũ là đệ tử chân truyền của Lý Tiểu Long.

Chém gió loạn xạ đến hai ba phút, đợi khi Thương Trụ nghe tới đầu óc choáng váng, hắn lúc này mới tự đắc tiêu sái trở lại khu nghỉ ngơi, châm lên một điếu thuốc.

- Xem ra a Mặc có rất nhiều bằng hữu kỳ quái nhỉ!
Ngu mỹ nhân vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế theo dõi, lúc này đột nhiên hơi nghiêng người tới, cười hì hì hỏi.

Trần Mặc trong lòng hơi động một chút, nhưng vẫn làm vẻ bình thản gật đầu nói:
- Có lẽ vậy! Hẳn là do tôi cũng thuộc dạng kỳ quái, cho nên những người tôi gặp cũng đều có chút cổ quái, ví dụ như Ngu tiểu thư cũng vậy!

- Vậy sao?
Làm ra vẻ không nghe ra ẩn ý trong lời hắn, Ngu Băng Băng chỉ thản nhiên ngồi lại ngay ngắn rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.

Im lặng chốc lát, nàng đột nhiên mỉm cười nói:
- Đúng rồi, vừa nãy tôi có nói việc muốn mời anh làm bảo tiêu, thật sự không thể nghĩ lại sao? Giá tôi đưa ra sẽ không tệ đâu, là 300 đồng một ngày đó!

- Có thể kiếm tiền đương nhiên rất tốt, nhưng giờ giờ tôi cũng không có thiếu tiền!
Sự thực thì Trần Mặc ngược lại rất túng thiếu, nhưng hắn cũng không có nguyện ý trong lúc kiếm tiền bị người ta bán đi mà ko biết.

Ngu mỹ nhân khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Vậy sao? Vậy thật sự không có biện pháp, xem ra tiền cũng không phải rất hữu dụng… Nhưng nếu đổi thành ngọc vỡ thì sao?

- Cái gì?
Trong chớp mắt, Trần Mặc không khỏi đột nhiên chấn động, theo bản năng đứng bật dậy.

Có lẽ động tĩnh quá lớn, khiến chung quanh hơn chục ánh mắt nhất tề nhìn lại… Ý thức được mình thất thố, Trần Mặc lập tức làm bộ phủi phủi bụi trên người rồi như không có chuyện gì thản nhiên ngồi xuống.

Mà giờ khắc này, nhìn Ngu mỹ nhân đang mỉm cười ngồi đối diện, hắn chỉ có thể miễn cưỡng hít sâu một hơi, hạ giọng nói:
- Cô rốt cuộc là ai, làm sao lại biết tôi tìm ngọc?

- Bởi vì tôi rất quen thuộc với thanh mang của anh.
Vươn tay chỉnh lại lọn tóc mai bị gió thổi loạn, Ngu mỹ nhân thoải mái cười cười.

Thế nhưng Trần Mặc lại như là thấy được bên trong nụ cười kia cất giấu phiền muộn không nói lên lời, giống như một người đang nhớ lại chuyện cũ nhiều năm trước… Mà cái chuyện cũ này, tựa hồ trộn lẫn hạnh phúc cùng bi thương, khiến người muốn trầm vào trong đó.

- Đã rất lâu rồi!
Thì thào tự nói thở dài, cho Ngu mỹ nhân ngẩng đầu lên thì đã vẻ mặt đã trở về nét tươi cười bừng nắng:
- Được rồi! Anh không cần hỏi nhiều đâu, điều kiện của tôi rất đơn giản, chỉ cần anh làm bảo tiêu cho tôi một thời gian, tôi sẽ nói cho anh biết làm thế nào để tìm thấy mảnh ngọc thứ ba.

- Vì sao?
Nhìn ánh mắt sáng trong của Ngu mỹ nhân, Trần Mặc tin tưởng nàng đang nói thật, nhưng để hắn làm bảo tiêu thì nàng có chỗ nào tốt?

Ngu mỹ nhân nhẹ nhàng cười hì hì lắc đầu:
- Anh không cần biết, nhưng sẽ không có hại gì với anh… Đừng nghĩ nhiều, chẳng lẽ anh cho rằng tôi muốn dùng anh làm lá chắn tai họa sao?

- Khụ khụ!
Bị Ngu mỹ nhân nói trúng ý nghĩ trong lòng, Trần Mặc xấu hổ vờ ho khan mấy tiếng.

Nhưng nếu không phải mục đích này thì vì cái gì nhỉ? Nhưng chắc chắn không phải chuyện hoang đường cô ả yêu thích mình đâu.

Có điều ngoài dự liệu của hắn, Ngu mỹ nhân lần thứ hai đoán trúng tâm tư của hắn, hơn nữa nũng nịu mỉm cười nói:
- Vậy cũng không nhất định, tình yêu thì chẳng bao giờ có lý do…

- Ặc, làm như tôi là thằng ngu không bằng…
Bĩu bĩu môi, rồi suy tính đến giá trị của miếng ngọc với bản thân, Trần Mặc cuối cùng hướng hướng Ngu mỹ nhân vươn tay:
- Được rồi, tôi đồng ý, nhưng sau khi bộ phim này quay xong tôi sẽ từ chức!

- Không thành vấn đề, có điều trong khoảng thời gian này, anh nhất định phải cạnh tôi 24/24, đương nhiên trừ lúc ngủ!
Khẽ thở phào một cái, Ngu mỹ nhân đồng dạng đưa tay nắm chặt lấy tay hắn, cười cười giống như là hồ ly đã tóm được con mồi:
- À còn nữa, khách sạn tôi đang ở giờ không còn an toàn, nghe nói anh mới mua…

"Rầm!"
Đột nhiên một tiếng động mạnh vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một chiếc Lincoln trực tiếp lao thẳng vào chướng ngại vật cản đường, không hề giảm tốc độ chạy như bay mà đến, tựa hồ hoàn toàn không lo lắng thân xe sẽ bị tổn hại.

Mấy phút sau, chiếc xe rốt cuộc phanh lại trước khi đâm thăng vào bối cảnh đang quay. Vài tên bảo tiêu nhanh chóng khom người mở cửa xe, sau đó một gã mập dùng tư thế oai vệ bước ra, lại nhất thời khiến Thương Trụ biến sắc.

- Là Chu Vũ! Kẻ này sao lại tới đây?
Không chỉ Thương Trụ, ngay cả Ngu mỹ nhân cũng kinh ngạc thốt lên.

Trần Mặc vốn chưa từng gặp qua kẻ này cho nên biểu hiện vẫn bình thường, có điều khi nhìn rõ hình dáng của ông chủ công ty điện ảnh và truyền hình Gia Hoa này, hắn đột nhiên có loại xúc động muốn ôm bụng mà cười to.

Bởi vì, nếu như so sánh hình thể với người này, bất luận là Lâm Đức hay Chu Đại Sơn đều đột nhiên biến thành thon thả… (Lâm Đức trong đoạn trừ tà ở nhà Lâm Oánh, Chu Đại Sơn trong đoạn hắc bang họp trên miếu Quan Đế, đều là hai gã béo quá cỡ)

Nói thật, khi Trần Mặc chứng kiến vị Chu Vũ tiên sinh này lách ra khỏi cửa xe, thật sự thực hoài nghi hắn là bằng cách nào chui vào.

Trong nháy mắt này, Trần Mặc đột nhiên nhớ tới phim “Lộc Đỉnh Ký” bản do Châu Tinh Trì đóng, trong đó có một câu thoại kinh điển: “Thân cao tám thước, vòng eo cũng là tám thước…” Cho nên, Chu Vũ tiên sinh này xem như là một hình vuông đi?

Đương nhiên, bạn nhất định sẽ nhận ra sớm rằng, tuy Chu Vũ béo đến trình độ tấu hài, nhưng nếu bạn cảm thấy hắn thực buồn cười, vậy mười phần sai rồi.

Trần Mặc giờ này đã rõ, bởi khi chứng kiến cặp mắt híp tịt kia khẽ nhếch bắn ra hào quang sắc nhọn như kim châm, hắn đột nhiên cảm thấy mình không cười nổi.

Cùng lúc đó, Chu Vũ dưới sự nâng đỡ của hai gã bảo tiêu, đã thở hổn hển mà từ từ đi tới, đủ thấy thể trọng của hắn mang lại ảnh hưởng lớn thế nào.

- Tiểu Trụ, xem ra cậu quay phim thuận lợi quá nhỉ?
Giống như không chú ý tới thần sắc lạnh nhạt xen lẫn đề phòng của mọi người, Chu Vũ vẫn duy trì vẻ tươi cười hòa nhã, vỗ nhẹ vai Thương Trụ:
- Thật tốt quá, được nhìn thấy Đông Vũ có dấu hiệu quật khởi chú rất vui, chú nghĩ cha cháu dưới suối vàng chắc cũng sẽ rất an tâm.

- Cảm ơn!
Tuy rất muốn đấm thẳng một quyền lên gương mặt béo ị kia, nhưng Thương Trụ vẫn cố kìm lại phun ra một câu.

Bất quá, bởi vì không muốn tiếp tục cùng gã khốn giả nhân giả nghĩa này tiếp xúc thêm, cho nên hắn lập tức không chút khách khí hạ lệnh trục khách:
- Chu tiên sinh, nếu không có việc gì xin mời rời đi, chúng tôi đang quay một cảnh rất quan trọng.

- Thế sao, nhưng mà chú đang có việc muốn tìm cháu!
Khẽ nhếch khóe miệng, Chu Vũ kêu đàn em lấy ghế cho hắn ngồi xuống, giải thoát gánh nặng cho đôi chân.

- Kỳ thật cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi, chú đang du lịch ở Nam thành, thuận tiện cũng báo cho cháu biết một chuyện, đó là bởi vì dạo này có chút khó khăn tài chính, cho nên số tiền định cho cháu mượn cần thêm mấy tháng nữa mới có thể chuyển.

"Bùm!"
Chai nước trong tay Thương Trụ dưới cái nắm quá mạnh mà nổ tung.

Hắn đương nhiên biết chuyện này sẽ ra sao. Nếu tiền không được giao đúng hạn, bộ phim sẽ phải hoãn lại thật lâu, thậm chí có thể hoàn thành hay không cũng là vấn đề.

Thay lời khác mà nói, đây mới là bữa cơm trưa Chu Vũ chuẩn bị, vụ đám diễn viên đặc kỹ kia chẳng qua chỉ là chút canh khai vị mà thôi. (DG: Diễn viên đặc kỹ có thể hiểu thành diễn viên hành động, không trong ngành giờ mới miễn cưỡng thay một từ thuần việt, cáo lỗi)

- Không có biện pháp, chú cũng bó tay rồi!
Nhìn Thương Trụ sắc mặt xanh mét, Chu Vũ thản nhiên nói:
- Đương nhiên, nếu cháu có dị nghị thì có thể kiện lên tòa án… Có điều chú nghĩ đến khi có kết quả chắc hẳn phải hai ba tháng, mà khi đó thì liên hoan phim phương Nam đã xong rồi nhỉ!

Đây cũng không phải thương lượng, mà là trắng trợn chế nhạo, ở dạng “mặt đây, thách mày dám đánh tao”.

Thương Trụ không thể áp chế phẫn nộ, cho dù hắn tu dưỡng hơn nữa cũng không nhịn được nắm chặt lấy nắm đấm, rất muốn tống thẳng một quyền lên gương mặt đểu giả kia.

Nhưng trước khi hắn động thủ, Trần Mặc lại đột nhiên đè bờ vai hắn lại, cười hì hì nói:
- A Trụ, không phải cậu đang quay dở nốt cảnh hôm nay sao?

Tức giận đến thở hổn hển, nhưng có Trần Mặc tiến đến, Thương Trụ rốt cục bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi buông lỏng nắm tay.

Mà Chu Vũ thì giống như chuyện vừa rồi không liên quan gì tới hắn, xoa xoa cần cổ rụt hẳn xuống như muốn biến mất nhìn sang Ngu mỹ nhân, trong cặp mắt híp có thêm vài tia tham lam:
- A! Hóa ra Ngu tiểu thư cũng ở nơi này, chân của cô đã khá hơn chưa?

- Nhờ phúc của ngài, vẫn còn đi được!
Ngu mỹ nhân không nóng không lạnh trả lời, mệt mỏi làm động tác xoay hông

Chu Vũ kìm không được nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt tham lam đã rơi trên đồi ngực trắng muốt, nhưng hắn lập tức khắc chế ý niệm muốn xông lên tập thể dục cho bàn tay, hắc hắc cười nói:
- Vậy là tốt rồi, tôi nghe nói là do xã hội đen làm? Điều này cũng khó trách, tình trạng an ninh ở Nam thành vẫn không quá tốt từ xưa… Ơ, chuyện gì kia?

Lời còn chưa dứt, theo câu nói cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên của Chu Vũ, đã thấy một đám du côn đằng đằng sát khí đứng ở cửa.

Mấy người bảo vệ ngẩn ra, còn chưa kịp ngăn trở, đã bị bọn hắn xông đến đánh cho nằm lăn xuống đất.

Một gã đầu trọc dáng vẻ thủ lĩnh, tay cầm ống tuýp không nói hai lời liền vọt vào trường quay, nhân tiện một cước đạp bay thiết bị chiếu sáng:
- Con mẹ nó! Chính là nơi này, đập cho tao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play