*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.oOo
- Cái gì?
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, chiếc xe điện kia bay lên không trung vạch một đường cong tuyệt đẹp rồi vững vàng đáp ở đài cao phía đối diện.
Trên thực tế, người trực tiếp cảm thụ cảm giác bay là Trần Mặc còn đang vội vàng xỏ nốt tay áo khoác, thậm chí tay cũng chưa kịp nắm lấy tay lái.
Thẳng đến khi xe điện vững vàng đáp xuống đất, hắn lúc này mới mặt tái nhợt run rẩy, nhịn không được thấp giọng mắng “bà mẹ nó”…
"Bịch!"
Cũng không biết là chai nước suối trong tay ai rơi xuống đất, toàn trường yên lặng giống như bị trúng thuật cấm nói.
Tôn Đức há to mồm, hắn quả thực không dám tin vào hai mắt của mình — đây là ảo giác phải không! Một chiếc xe điện có thể tức thì gia tốc, hơn nữa dễ dàng bay vọt qua bệ phóng, mà cái gã điều khiển kia còn đang thả hai tay…
- A Mặc, hóa ra cậu biết đi xe mạo hiểm sao!
Sau phút yên tĩnh, Thương Trụ đột nhiên kinh hỉ quá đỗi xông lên, trực nhiệt tình ôm chầm lấy Trần Mặc.
Trần Mặc còn đang nghĩ lại mà sợ run, trong lúc nhất thời sức để nói cũng không có, chỉ có thể miễn cưỡng cười mỉm.
Thế nhưng trong giờ phút này, nụ cười này tại ánh mắt mọi người lại chính là nhẹ nhàng không thèm để ý, tựa như trong phim, khi những nhân vật thần bí xuất hiện.
- Thần bí cái ‘trym’! Không để ý cái ‘trym’!
Nhìn xa xa vẫn đang nổ vang động cơ, Trần Mặc nhịn không được đá cho nó một cước, lúc này mới tạm hoàn hồn.
- Con bà nhà mày! Gã họ Tôn kia không phải chỉ chọc ngoáy mày vài câu mà mày định giết tao luôn đấy hả!
- Lão đại, điều này sao có thể trách em?
Được ‘thưởng’ một cước, Xa Xa ấm ức nói:
- Thằng kia quá kiêu ngạo, dám lấy mắt chó nhìn xe… Con mẹ nó, nhớ năm đó khi ca chơi trò mạo hiểm, hắn có khi còn đang nghịch cát!
- Cút!
Trần Mặc trợn mắt, thầm nghĩ không biết ai mới là kẻ đang tự sướng.
Thế nhưng lúc này, tiểu Ngô mặt mũi bầm dập đã đột nhiên xông lên, đầy mặt kinh hỉ nói:
- Đạo diễn! Hóa ra bằng hữu của ngài lợi hại như vậy, không bằng đêm nay chúng ta mời anh ấy hỗ trợ cảnh bay qua biển lửa?
- Việc này…
Thương Trụ ngẩn ra, hơi do dự nhưng tim đã đập thình thịch.
Trần Mặc cũng hoảng sợ, nói đùa gì vậy, vừa mới bay một lần còn chưa đủ hả, nếu đến một lần nữa… Ca ngất đây, lại còn phóng qua biển lửa, thực chê ta ca chết chưa đủ nhanh sao?
Chính là không đợi hắn lắc đầu cự tuyệt, Tôn Đức vừa phục hồi tinh thần lại đột nhiên cười to nói:
- Nói đùa sao! Ta nói cho các người biết, bay vọt qua đất trống cùng bay vọt qua biển lửa là hai khái niệm. Coi như chiếc xe đưa đồ ăn này biết diễn xiếc thì sao chứ! Muốn không chút nào sợ hãi bay qua từ trong biển lửa, đó là phải đi qua trường kỳ huấn luyện!
Nói xong, hắn và mấy gã chuyên viên cùng cười vang, còn cùng nhau làm thủ thế xin mời:
- Được rồi! Chúng ta đây đều đợi xem cậu trai này bay, cả xe máy chuyên dụng kia cũng có thể cho mượn… Ta thật trông mong sẽ được xem trò vui gì tối nay đây!
Nhất thời, toàn bộ phim trường đều bị tiếng cười của bọn hắn bao phủ, mấy chục nhân viên đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhưng không biết phải phản bác sao mới tốt.
Xa Xa trốn trong góc giận đế liên tục run rẩy, nhịn không được nói:
- Lão đại, thằng kia thực con mẹ nó hung hăng càn quấy! Mặc kệ, hôm nay nhất định lão tử phải đập vào cái miệng của hắn, nếu anh không đi em sẽ tự mình lên!
- Biết rồi! Biết rồi!
Lại nói tiếp, chứng kiến bạn tốt chịu nhục như vậy, Trần Mặc nếu không giận mới là gặp quỷ.
Mắt thấy Tôn Đức còn càn rỡ cười to, hắn rốt cục nhịn không được ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ bả vai Thương Trụ:
- A Trụ! Nếu cậu không có người thì để tớ thử đi!
Lời vừa nói ra, toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, ánh mắt đám Tôn Đức nhìn Trần Mặc tựa như đang nhìn một kẻ tâm thần.
Thương Trụ ngẩn ra, có vẻ phi thường khó xử, do dự một lúc lâu mới thấp giọng nói:
- A Mặc, cậu có chắc chắn không?
- Từ khi quen nhau đã ba giờ tớ lừa cậu chưa?
Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai, vỗ nhẹ nhẹ bả vai Thương Trụ.
- Tốt!
Nhìn thấy ánh mắt chân thành của hắn, Thương Trụ cắn chặt răng, rốt cục hướng tiểu Ngô phất phất tay:
- Bắt đầu đi, chúng ta quay!
- Đạo diễn…
Tiểu Ngô khẽ biến sắc, nhưng vẫn bất đắc dĩ gật gật đầu.
Mấy phút sau, đám nhân viên về lại vị trí để khoảng trống chính giữa, biển lửa bùng lên, ngăn cách chính giữa hai bên đài cao.
Khói đặc bốc cuồn cuộn, làm cho bầu trời đêm càng thêm u ám, mà độ nóng đến thiêu đốt kia chỉ cần hơi đứng gần đã đủ làm lòng người sinh sợ hãi.
- Người này thật có thể bay vọt biển lửa?
Khinh thường lắc đầu, Tôn Đức vẫn cảm thấy không tin.
- Sao, hối hận?
Tiểu Ngô đoạt chiếc xe máy trong tay một gã chuyên viên, cười lạnh nói:
- Sao, giờ lại không cho mượn xe hả?
- Cho hắn mượn! Có điều nếu xảy ra chuyện thì phải bồi thường!
Sắc mặt âm trầm phất phất tay, Tôn Đức ý bảo mấy gã chuyên viên lui ra phía sau.
Hắn cũng không tin, dù sao người đến chỉ là nhân viên giao đồ ăn, nhìn qua bộ dáng cũng biết chưa từng trải qua huyến luyện chuyên nghiệp.
Thích nói đùa! Loại người này cho dù là dùng đến xe chuyên dụng xịn nhất, cũng có thể sáng tạo ra nổi kỳ tích chắc?
Sự thật đúng như Tôn Đức dự liệu, khi Trần Mặc nhận lấy xe máy thì lại do dự mà dừng bước.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, ngay cả Thương Trụ cũng không nhịn giật giật môi.
Nhưng trước khi Tôn Đức kịp cười lớn, Trần Mặc lại đột nhiên xoay đầu lại, hơi lúng túng nói:
- Đợi chút… Tôi có thể đổi xe được không?
Một tiếng nổ vang cùng xuất hiện trong đầu mỗi người, ít nhất mười nhân viên công tác muốn ngã lăn ra đất.
Tôn Đức cố nén cảm giác muốn hộc máu, nghiến răng nghiến lợi quát:
- Đừng có giả bộ trâu bò, lăn xuống đi, đừng lấy mạng của mình ra giỡn! Đổi xe? Đây đã là xe máy tốt nhất, tiếp tục đổi thì cho mày phi cơ chắc?
- Vấn đề là ở chỗ đó, xe máy chính là quá tốt!
Bình tĩnh xoa xoa cằm, Trần Mặc chỉ xe điện dựng một góc:
- Ý của tôi là tôi có thể dùng chiếc này không?
"Uỵch!"
Lúc này đây, mọi người làm rớt không phải là chai nước nữa, mà trực tiếp là hàm dưới.
Đại ca của em à, không cần mạng cũng đừng thế chứ! Xe máy không dùng, lại muốn đổi sang cái xe điện nát, nghĩ mình là siêu nhân mặc quần lót bên ngoài chắc?
- Tùy tiện! Dù sao cũng không liên quan đến ta!
Tôn Đức mặt xanh mét giận quát một tiếng, thầm nghĩ mày muốn lừa tiền bồi thường thì tao còn có thể có ý kiến gì.
Thương Trụ trái lại có chút bận tâm, do dự nói:
- Cảnh này là nhân vật chính đoạt lấy một chiếc xe ở ven đường, đổi thành xe điện không phải không được, nhưng mà…
- Vậy là tốt rồi!
Không đợi Thương Trụ nói xong, Trần Mặc nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm, vội vàng nhảy lên xe điện chạy ra xa lấy đà.
Tôn Đức há hốc miệng, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải. Gã này điên thật rồi, chẳng lẽ mạng của hắn còn rẻ hơn chút tiền bồi thường?
- Mạng của tao rất đáng tiền, cho nên mày nhất định phải cẩn thận chút!
Trên thực tế, Trần Mặc so với ai khác còn sợ chết hơn, cho nên nhìn thấy biển lửa hừng hực gần gang tấc, hắn nhịn không được gõ lên Xa Xa quát.
- Yên tâm!
Không chú ý với cái lời nhắc nhở này chút nào, hiện đầy trong đầu Xa Xa đều là ý tưởng làm sao cho uy phong nhất.
- Loại trò chơi này quả thực là quá đơn giản, ca phải tìm kiểu nào khiêu chiến gia tăng độ khó mới được!
- Khiêu chiến gia tăng độ khó?
Nghe được câu này, Trần Mặc đột nhiên có loại dự cảm bất an.
Lời còn chưa dứt, Xa Xa vừa bắt đầu đặt bánh lên phía chân đài cao đã đột nhiên gia tốc, rồi trong phút chốc trực tiếp bay lên trời, không hề có bất cứ chuẩn bị nào.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, xe điện xẹt một đường cong tuyệt đẹp qua biển lửa, mà Trần Mặc giờ phút này còn chưa kịp nắm lấy tay lái…
- Bà mẹ nó!
Chỉ còn biết thê lương hô lên một câu, Trần Mặc nhắm tịt mắt mà bay qua biển lửa.
Chẳng qua không để hắn ‘mù’ quá lâu, Xa Xa đã vững vàng đáp xuống đài cao phía bên kia, hơn nữa còn ngoặt bánh tạo thành một cung tròn hoàn hảo.
Giờ khắc này, tất cả mọi người giống nhìn thấy Thượng Đế, mấy nhân viên công tác thậm chí muốn xông tới, nhìn xem người này có phải là giấu sịp đỏ bên trong quần. (
siêu nhân ấy mà)
Mà bên kia, đám Tôn Đức triệt để tịt ngòi, con ngươi trợn tròn như muốn lồi ra.
Không cần chuẩn bị, không cần điều chỉnh, buông hai tay, lại còn ngoặt 180 độ ngay sau đó… Ông trời của ta, chẳng lẽ gã đưa đồ ăn này là 007 đang đi làm thêm?
Qua hồi lâu yên tĩnh, cũng không biết ai đầu tiên, toàn trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Thương Trụ mặt mày đỏ gay dùng sức vỗ tay, lớn tiếng hô:
- A Mặc, tuyệt vời! Quá đẹp!
Trần Mặc không tự chủ được rùng mình một cái, quay đầu nhìn lại biển lửa vẫn đang hừng hực, khẽ than:
- Cái này hả, may mắn không làm nhục mệnh… Chỉ là, vừa rồi tới cùng tớ đã làm cái động tác gì thế?
- Đệch!
Toàn trường thực chỉnh mắt trợn trắng, thầm nghĩ bằng hữu của Thương đạo diễn cái gì cũng tốt, chỉ là quá thích làm màu rồi.
Rõ ràng chính ngươi làm ra động tác độ khó cao, giờ còn quay đầu hỏi chúng ta ngươi làm cái gì, không giả ngu không chịu được sao?
Có điều không đợi bọn hắn cảm khái, Xa Xa đột nhiên lần thứ hai chợt gia tốc, không ngờ lần nữa hướng biển lửa điên cuồng phóng đi.
Lúc này đây, Trần Mặc suýt nữa bị ném ra ngoài, chỉ có thể theo bản năng dùng hai chân kẹp chặt lại…
- Ok! Hiện có thể bắt đầu chơi!
Thỏa mãn rên rỉ một tiếng, Xa Xa bắt đầu làm chuyện “chỉ dành cho kẻ điên”.
Không chút do dự bay lên trời, nó ở trên không trung xoay một vòng tròn 360 độ rồi vững vàng đáp xuống đài cao phía bên kia.
Mà thêm vài giây sau, nó lại từ đài cao này lấy đà, tiếp tục hưởng thụ cảm giác của loài chim…
- Dừng lại! Dừng lại!
Cảm thụ được bên tai cuồng phong gào thét, nhìn thấy dưới chân ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, Trần Mặc sắp ngay cả khí lực thét chói tai cũng không có.
Thế nhưng một màn này rơi trong mắt mọi người, lại không thể nghi ngờ thành đang giả bộ, trợ lý tiểu Ngô kia nhịn không được than thở nói:
- Thương đạo diễn, bằng hữu này của ngài cũng quá vui tính rồi!
Vui tính sao? Có trời mới biết lúc này tâm tình của Trần Mặc thế nào. Trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm duy nhất là hối hận vì đã đến đây.
Nhưng bất kể như thế nào, Xa Xa đã như phát điên không thèm để ý hết thảy… Trên thực tế, nó đã hoàn toàn chìm vào màn biểu diễn của mình!
Một lần! Hai lần! Ba lần! Vô số lần!
Trong ánh nhìn hoảng hốt cùng ngưỡng mộ của mọi người, xe điện thể hiện ra hết thảy những kỹ năng mà xe máy cũng không làm nổi, hơn nữa mỗi một lần đều là nhịp nhàng ăn khớp, tựa như nước chảy mây trôi.
Sau đó, tới khi nhân viên làm công tác ghi hình rốt cục nhớ tới việc quay phim, Trần Mặc lại làm ra một hành động kinh người…
"Reng reng reng!"
Nương theo sau tiếng chuông đột nhiên vang lên, cùng lúc bay vọt qua biển lửa, Trần Mặc luống cuống tay chân móc ra di động.
Giữa những cái cằm sắp lệch khớp vì há quá to, hắn một bên bay tới bay lui, một bên hổn hển hét vào điện thoại:
- Đã biết! Đã biết! Tôi thu được tiền sẽ trở về ngay … Đợi chút, cô lập tức mua giúp tôi một suất bảo hiểm!