oOo

Trong khi viện bảo tàng đang diễn ra cảnh gà bay chó chạy thì trên đỉnh chiếc thuyền hải tặc ở khu vui chơi Nam thành lại yên tĩnh đến bất thường.

Nhìn thấy bom hẹn giờ được gắn trên chiếc xà ngang bọc kim loại, bốn đồ điện đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết làm sao mới tốt.

Giờ khắc này, trên màn hình của quả bom hiện con số màu đỏ ba phút hai mươi giây, mà ai cũng rõ ràng là nó đang từ từ đếm ngược…

- Nặc Nặc, cái này nhường cho mày đấy!
Oa Oa chớp chớp mắt nhìn bom hẹn giờ, lần này nó cũng không hô câu kinh điển “của ca, của ca” mà lại khiêm nhường nhìn đồng bạn.

- Nhường cái *beep*!
Nặc Nặc bi phẫn trừng mắt liếc nó một cái, than thở nói:
- Tất cả là đang cùng lên thuyền rồi, ai cũng đừng mong chạy! Tóm lại, chú nào biết tháo bom không?

- Cái này…
Oa Oa buồn bực lượn quanh quả bom một vòng, thầm nghĩ nếu ca mà biết tháo thì còn nhường mi làm gì.

- Ca biết!
Trong lúc đồng bạn tranh cãi, Bản Bản đã down một đống tư liệu về rồi tập hợp thành một file gọi là “sổ tay hướng dẫn tháo bom đơn giản nhất”.

Nặc Nặc cùng Oa Oa nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm, cùng nhau tiến đến trước màn hình bắt đầu quan sát. Chỉ có Xa Xa nhịn không được thở dài:
- Ca nói này, chỉ còn gần ba phút, giờ các chú mới học tháo bom có phải quá muộn rồi không?

- Không muộn! Nước đến chân mới nhảy, không cao cũng phải cao!
Nặc Nặc mắt liếc, mồm vẫn không nghỉ đắc ý thốt một câu:
- Ê từ từ! Loại này đúng không, nhìn giống lắm, bọn mày thấy thế nào?

- Hỏi chúng ta sao?
Mấy đồ điện mê hoặc nhìn lại quả bom rồi so sánh với loại trên màn ảnh, ai cũng không dám khẳng định.

Nghĩ nghĩ vài giây, nhìn thấy thời gian trên quả bom càng lúc càng ít, Nặc Nặc rốt cục nhịn không được cắn răng nói:
- Con bà nó chứ! Mặc xác, bom nào chả để nổ, quanh quẩn cũng chung nguyên lý thế thôi!

Trời mới biết có phải như vậy không. Nếu có chuyên gia phá bom nào nghe được câu này, phỏng chừng sẽ tăng xông hộc máu mất.

Có điều là đối với Nặc Nặc mà nói, tất cả chuyện này đều không liên quan, nó chỉ đơn giản nhìn thêm vài lần rồi rất là vô trách nhiệm ra lệnh:
- Ngon rồi! Trước hết chúng ta phải tháo vỏ ngoài của quả bom đã… Đệch! Oa Oa, tao nói là mở ra chứ không có bảo mày tháo tung!

Chỉ chậm một giây nữa thôi thì chắc Oa Oa đã trực tiếp kích nổ quả bom, sau đó mọi người cùng nhau đi làm liệt sĩ.

Còn may mà vào giây cuối có Nặc Nặc kịp hét to, để nó miễn cưỡng dừng lại rồi thật cẩn thật dùng sức khẽ hút một cái, mở vỏ ngoài của quả bom ra.

- Tốt lắm!
Nặc Nặc thở phào một cái, lại tiếp tục giảng giải:
- Tiếp theo, bên trong quả bom sẽ có ba cái dây dẫn, theo thứ tự là đỏ, vàng và xanh… Thế nào, tìm được chưa?

- Mới tìm được một nửa!
Bỗng dưng Oa Oa ngẩn người rồi khẽ nghiêng mình cho tất cả nhìn thấy tình huống bên trong quả bom.

Quả thật như Nặc Nặc miêu tả, bên trong này có ba sợi dây, nhưng vấn đề mày sắc của chúng nó không phải là đỏ vàng xanh, mà là đỏ trắng đen…

Yên tĩnh! Quỷ dị yên tĩnh! Vài giây sau, nhìn thấy thời gian từng giây trôi qua, Nặc Nặc đột nhiên hét to:
- Mau tìm! Mau tìm! Bản Bản, tìm thêm nhiều hướng dẫn nữa đi!

Không cần nó nói, Bản Bản cũng đã bắt đầu điên cuồng tìm kiếm, mà theo đó là càng lúc càng nhiều loại bom xuất hiện.

Chỉ chốc lát đã có hơn mười loại phương pháp xuất hiện trên màn hình, loạn xà ngầu xanh đỏ tím vàng đủ cả, rối một đống như tơ vò.

Mà vào lúc này, Xa Xa như cảm thấy chưa đủ rối còn nhắc:
- Nhanh các cu, chỉ còn một phút ba mươi giây!

- Câm mồm!
Mấy đồ điện cùng hung ác trợn mắt liếc nó một cái rồi quay lại tập trung chuyên môn.

- Con mẹ nó!
Mắt thấy Bản Bản còn phí công, Nặc Nặc rốt cục thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Việc đã đến nước này, ca đành tung ra đòn sát thủ cuối cùng! Được rồi, chúng ta rút thăm để quyết định cắt dây nào!

- Đệch!
Nếu Trần Mặc có mặt ở đây, nhất định sẽ không chút khách khí giơ ngón giữa, cái kế hoạch quái quỷ gì vậy!

Nhưng mà mấy đồ điện lại đưa mắt nhìn nhau, cũng không đứa nào phản đối. Nặc Nặc ngay lập tức xé mấy mẩu giấy nhặt được trên thuyền rồi rất thần kỳ tô ra ba màu đỏ trắng đen bên trong, sau đó vo lại rồi tùy ý thả trên mặt đất.

Oa Oa nhàn nhã nhặt lên một cái, mở ra rồi thuận miệng than thở:
- Màu đen! Lại là màu đen!

Không đợi nó nói xong, Nặc Nặc liền nhào lên định cắt dây, may là đúng lúc này Bản Bản đã tra thành công, vội vàng ngăn cản:
- Khoan! Không phải đen, tao tra được là màu đỏ mới đúng!

Vô cùng may mắn! Chỉ chậm nửa giây nữa thôi là Nặc Nặc đã cắt phăng dây đen!

Được Bản Bản nhắc như vậy, vào thời khắc cuối cùng nó vẫn nhay nhạy dừng lại, quay đầu nghi hoặc nói:
- Chắc không? Đứa nào điêu làm chó nhé!

Đã là đồ điện, sai sẽ bị nổ chết chứ còn được làm chó đã phước! Thế nhưng Bản Bản vẫn nghiêm túc kiểm tra lại lần nữa rồi hiển thị hướng dẫn nó tìm được lên màn hình cho tất cả cùng xem.

Nặc Nặc hồ nghi nhìn vài giây, rốt cục bất đắc dĩ cử động:
- Được rồi! Ca đây sẽ tin chú một lần... Đệch, chỉ còn 50 giây sao?

Mắt nhìn thời gian sắp hết, Nặc Nặc rốt cục bất chấp tiếp tục kiểm tra, vội vội vàng vàng bổ nhào tới trước quả bom hẹn giờ.

Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, biết điều đồng thời lui về phía sau vài bước, Oa Oa vẫn còn rất dũng mãnh thét một câu:
- Nặc Nặc, mày cứ yên tâm mà đi đi, tiền thiếu nợ tao không cần phải trả nữa đâu!

- Cút! Tụi mày là đám khốn nạn không có nghĩa khí!
Đầy mặt bi phẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua, Nặc Nặc rốt cục nơm nớp lo sợ vận khởi thanh mang, nhẹ nhàng cắt đi dây dẫn trong quả bom.

Nhưng ngay trong nháy mắt này, Xa Xa vẫn từ đầu nhìn chằm chằm quả bom đột nhiên run lên, thét to:
- Khoan! Đừng! Nặc Nặc, mày cắt cái gì thế hả?

"Tách!"
Tiếng hô này hiển nhiên đã quá muộn, trong ánh mắt kinh hoảng của Xa Xa, Nặc Nặc đã không chút do dự cắt đứt dây dẫn.

Nhưng chuyện nghiêm trọng ở đây là, dây mà nó cắt lại không phải màu đỏ, mà là màu đen…

- Amen!
Trong chớp mắt, mấy đồ điện thực hoảng sợ nhảy ra năm sáu mét, cùng dùng một loại ánh mắt bi thương nhìn Nặc Nặc.

Nhưng mà ngoài dự liệu của bọn nó, vụ nổ như trong tưởng tượng cũng không xảy ra, máy đếm ngược kia cũng dừng lại ở giây thứ bốn mươi lăm.

- Làm sao vậy?
Ngơ ngác đứng tại chỗ, Nặc Nặc nhìn lại sợi dây màu đen mình vừa cắt, vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra.

- Sao cái đầu mày!
Mấy đồ điện ngạc nhiên không nói gì, đột nhiên cùng nhau nhào đi lên loạn tấu:
- Bọn tao bảo mày cắt dây đỏ, mày lại đi cắt dây đen, muốn chết thì nhảy từ đây xuống được rồi không cần làm thế đâu!

- Ủa? Dây này không phải màu đỏ sao?
Vẫn không biết mình sai cái gì, Nặc Nặc thực cẩn thận nhìn lại sợi dây vừa cắt, nghi hoặc nói:
- Không sai mà! Dây này rõ ràng là dây đỏ, bọn mày đừng đùa nữa!

- Đùa cái đầu mày!
Bị một màn vừa rồi dọa đến toàn thân mồ hôi lạnh, dù biết Nặc Nặc thần xui quỷ khiến cứu mọi người, nhưng Xa Xa vẫn nhịn không được phẫn nộ quát:
- Mày nhìn cho rõ rồi mới cắt không được hả? Nếu đây là màu hồng thì mặt trời là màu gì?

- Ủa? Mặt trời không phải cũng màu này sao?
Ấm ức loạng choạng, Nặc Nặc vẫn cảm thấy mình chẳng có gì sai.

Mấy đồ điện thực quỷ dị đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên lộ ra vẻ mặt thì ra là thế. Oa Oa tỉnh ngộ rùng mình một cái:
- Này Nặc Nặc… Mày xem cái đèn giao thông đằng kia đi, giờ đang là đèn xanh hay đèn đỏ?

Vài giây sau, căn cứ đáp án Nặc Nặc đưa ra, mấy đồ điện rốt cục đạt được kết luận nhất trí…

Hóa ra di động có thể bị bệnh mù màu, hơn nữa mù màu nghiêm trọng.

Cảm khái việc đến tận bây giờ mới phát hiện chuyện này, Oa Oa lung la lung lay leo lên cái xà kim loại muốn gỡ quả bom xuống:
- Nốt cái này là xong! Chúng ta đi kiếm lão đại… Ặc!

Tiếng tích tắc vốn đã dừng khi nãy, giờ đột nhiên lại vang lên…

45 giây, 43 giây, 40 giây ... Quỷ dị yên tĩnh, Oa Oa đột nhiên hét lên một tiếng:
- Con mẹ nó! Nấp mau!

- Nấp cái đầu mày!
Trong lúc nguy cấp, chỉ thấy Xa Xa đột nhiên bộc phát ra dũng khí.

Đầu xe giật lấy bom hẹn giờ rồi theo độ dốc phía đầu thuyền hải tặc phóng lên trời, trực tiếp bay qua từng vây.

Tránh né biển người phía trước, nó tức thì tăng tốc độ lớn nhất, như quỷ mị phóng đi, trong khoảng khắc đã xẹt qua gần trăm mét.

Bản Bản đứng trên đầu xe, mở ra bản đồ, thấp giọng nói:
- Đi về hướng Đông! Nơi đó có một khu nhà xưởng bỏ hoang, hình như là đang đợi phá bỏ… Mau lên, chỉ còn ba mươi giây.

- Quỷ thần thiên địa ơi!
Hét lớn một tiếng, Xa Xa lần thứ hai bay lên trời, trực tiếp phóng qua nóc mấy ngôi nhà cấp bốn rồi nện xuống mặt sàn xi măng.

Không đợi cho thân hình vững lại, động cơ gào thét dâng lên thanh mang, thân xe tựa hồ biến thành hư ảnh, đột phá cả giới hạn thời không, nháy mắt đã nhìn thấy hình dáng khu nhà xưởng vốn xa tít.

Nhìn vào đồng hồ trên quả bom điểm ở số 10, nó đột nhiên bốc bánh sau, đem quả bom hẹn giờ ném lên không:
- Bản Bản!

- Có!
Giống như sớm đã đợi lúc này, bom hẹn giờ vừa bay lên, Bản Bản đã hóa thành tấm thép lớn mấy mét rồi đập thật lực lên quả bom.Ch

Chỉ nghe một tiếng va đập thật lớn, quả bom hẹn giờ giống như bóng chày bị đập trúng, gào thét bay đi, hướng về nhà xưởng phía xa, mà đồng hồ trên bom lúc này đã chỉ con số 3 giây!

- Lý tiên sinh! Xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng phá dỡ nhà xưởng này!
Cùng lúc đó, tại bãi đất trống gần nhà xưởng, một gã đốc công đội xây dựng đang vỗ ngực, hướng chủ đất hứa hẹn:
- Tôi dám nói, về tốc độ phá dỡ không ai qua được đội của tôi, chỉ cần hai tháng…

"Ầmmmmmm!"
Đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kéo theo là mây lửa ngập trời, nhà xưởng đang đứn sừng sững chỉ nháy mắt đã kịch liệt lung lay rồi sụp đổ, phút chốc đã hóa thành một đống hoang tàn.

Nhìn bụi khói phô thiên cái địa, vô luận là đốc công hay chủ đất đều há to mồm, ngửa đầu nhìn cảnh tượng đồ sộ phía trước.

Sau vài phút yên tĩnh đến quỷ dị, người chủ đất rốt cục khiếp sợ đẩy đẩy mắt kính, thì thào lẩm bẩm:
- Này… Vương đốc công, ngài vừa mới nói phá dỡ nơi này cần bao lâu? Hai tháng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play