Bỏ qua quan điểm khoa học mà xem xét, trong cuộc sống thực tế của chúng ta, mỗi người đều có khí chất đặc biệt của riêng mình, mà mỗi loại khí chất lại có những đặc tính riêng.
Ví dụ như Trần Mặc, khí chất của hắn có chứa tính chất khiêu khích, dưới miệng lưỡi công kích độc ác của hắn, người có thần kinh kiên cường nhất cũng sẽ mất đi lý trí.
Lấy thêm ví dụ như Huân Nhi, khí chất chứa tính khả ái, dù là sinh vật vô tình lãnh huyết, cũng sẽ không kìm được lòng muốn thân cận.
Đương nhiên, Mộc Vân thân là cảnh sát thuộc khu vực Phúc Phường Nhai cũng có khí chất đặc thù của mình.
Mỗi buổi sáng, chỉ cần nàng lặng yên không một tiếng động “lướt” vào trong tiệm ăn — vui lòng chú ý, là “lướt” chứ không phải đi...
Nhiệt độ trong quán sẽ lập tức giảm xuống mười độ, mà thực khách đang kêu gào gọi món, cũng tự giác giảm âm lượng lại, ngay cả thanh âm nhai thức ăn cũng giảm nhỏ.
- Nếu không là mùa hè, tôi sẽ không để cho cô ta đi vào! Diệp Dung miệng thì phàn nàn, đồng thời thuận tay tắt điều hòa đi, bởi vì đã có “máy điều hòa hình người” thay thế.
Từ sau ngày hai mẹ con nhận nhau theo kiểu khó ai tin nổi, vị nữ cảnh sát này trong lúc đi tuần tra sẽ “lướt” tới tiệm cơm ngồi một lúc. Tuy rằng nàng không thừa nhận mình là mẹ của Huân Nhi, nhưng hình như cũng không phủ nhận, còn về Trần Mặc thì...
- Tôi nói, mọi ngươi có tin hay không? Nhìn hàng chục ánh mắt tò mò đang chăm chú chiếu lên người mình, Trần Mặc chỉ có thể im lặng lau mồ hôi lạnh.
Đây đúng thật là quá kỳ lạ, trước tự dưng có thêm đứa con gái, giờ lại tự dưng lần hai có thêm vợ... Nếu cứ với tốc độ này, không đến ba tháng, có khi thêm cả cô dì chú bác đều nhập cuộc, sau đó có thể dựng thành đại gia đình “tứ đại đồng đường”.
May là Mộc Vân vẫn bộ mặt vô cảm, cũng không có hứng thú tiếp nhận anh chồng này, chí ít nhìn mặt ngoài là như vậy.
Việc mỗi ngày nàng làm ở tiệm cơm rất đơn điệu — mặt không chút biểu cảm ôm Huân Nhi, ngây ra như tượng đá nhìn Trần Mặc ngồi đối diện, sau đó đợi cho kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ, liền hơi vẫy tay ý chào mọi người rồi vô thanh vô tức “lướt” đi tuần tra tiếp.
Còn cách nào? Đối phương không tranh ông xã, hơn nữa lo lắng đến thân phận cảnh sát của đối phương, Diệp Dung chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này.
Tuy nhiên, cô nàng vẫn oán hận nói: - Thật không dễ đi một Gia Địch, giờ lại xuất hiện thêm một Mộc Vân... Tiểu Mặc Mặc, anh tính chỉnh sửa phiên bản Thủy Hử mà thu thập đủ 108 mỹ nữ Lương Sơn Bạc hả?
Còn biết nói cái gì? Trần Mặc chỉ có thể thở dài, sau đó sai Nặc Nặc cùng Bản Bản đi điều tra Mộc Vân.
Nhưng coi như hai vua hóng hớt này ra tay, tư liệu lấy được cũng rất ít, việc duy nhất có thể xác định chính là, bối cảnh của vị nữ cảnh sát này thật sự rất thần bí.
Ba tháng trước nàng tới Nam thành, dựa vào một lá thư giới thiệu để vào hệ thống công an, không gây ra bất kỳ sóng gió nào.
Nàng không có bạn bè, cũng không có thân nhân, không thích dạo phố, không thích mua sắm, không thích tán dóc.
Nàng không thích trang điểm, mỗi ngày trừ bộ đồ cảnh phục ra, chỉ mặc một cái đầm màu trắng, hơn nữa giống như cho tới giờ chưa từng thay giặt qua.
Nàng không tức giận cũng không cao hứng, dù cho bạn đột nhiên nhảy ra hù dọa, vẻ mặt của nàng vẫn như cũ là thất thần ngây ngốc.
Mà căn cứ vào khiếu nại của toàn bộ tội phạm, thời điểm Mộc Vân bắt được bọn hắn, đều lầm bầm nói một câu rợn tóc gáy: - Trực tiếp giết chết là được rồi...
Trên thực tế, nếu là đối với trọng phạm mà nói thế cũng thôi đi, nhưng ngay cả tài xế đỗ xe sai quy định cũng nói như thế, điều này có chút quá khoa trương!
Cho nên vào giờ khắc này, khi Trần Mặc nhìn qua cửa kính, đã thấy cảnh người tài xế kia trực tiếp ngất đi, rốt cục nhịn không được thở dài: - Tao rất hiếu kỳ, quá khứ Mộc Vân rốt cục làm nghề gì?
- Không biết! Mấy đồ điện đồng loạt lắc đầu, Nặc Nặc lại bổ sung nói, - Lão đại, điều này em cũng đã điều tra! Có người nói cô ấy từng làm sát thủ; lại có người nói cô ấy thuộc cục an ninh; cũng có người nói cô ấy trước kia là pháp y, có thể trong ba phút phân chia một cỗ thi thể...
- Xin mày, tao đang ăn điểm tâm! Nghĩ đến cảnh máu chảy đầm đìa, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy nuốt không trôi.
Đồng thời, Mộc Vân cũng đã giải quyết xong tài xế vi phạm, lại giống âm hồn mà nhẹ nhàng lướt vào, sau đó mặt không đổi sắc ngồi ở đối diện Trần Mặc.
Kết quả, mọi người cùng nhau rùng mình, chỉ có Huân Nhi khoái trá nhào đến ôm chặt lấy “mẹ”. (Giống phim Mẹ Ma phết )
- Tôi no rồi! Trần Mặc im lặng lau mồ hôi lạnh, chuẩn bị đẩy xe lăn chuồn khỏi.
Nhưng trước khi hắn xoay người, Mộc Vân đột nhiên lạnh lùng phun ra một câu: - Tôi nghe nói, anh thiếu tiền mua nhà?
Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên Mộc Vân chủ động mở miệng. Cho nên dù Trần Mặc đang tính tránh lui, cũng không tránh khỏi ngẩn người ra, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của hắn, Mộc Vân như không có gì gật đầu, thản nhiên nói: - Nếu thiếu tiền, tôi có thể giới thiệu làm thêm cho ngươi, nhưng tôi có điều kiện.
- Điều kiện? Trần Mặc hoài nghi nhìn nàng, lại đẩy xe lăn về chỗ cũ.
- Tôi giúp anh tìm việc làm thêm, lương tháng khoảng hai ngàn! (gần 7 triệu VNĐ) Mộc Vân bộ mặt bình thản như cũ, thật giống như đang nói chuyện với không khí: - Đổi lại, anh phải dạy tôi...
- Dạy cái gì? Trần Mặc hơi ngạc nhiên, kìm lòng không đậu vãnh tai lên.
Sau đó, hắn liền nghe được một câu không đầu không đuôi: - Điều kiện trao đổi là, anh phải dạy tôi có được cảm xúc — tình thân, tình bạn, tình yêu... Mấy thứ này, anh đều phải dạy cho tôi!
"Xoảng!" Trần Mặc làm rơi chiếc cốc thủy tinh, cho đến khi sữa bò trong cốc chảy ướt lên quần áo, hắn mới lắp bắp hỏi: - Đợi chút, tôi không hiểu ý của cô... Cô vừa nói học tập cảm xúc, chẳng lẽ cho tới bây giờ cô chưa từng có cảm xúc?
Ngơ ngẩn vài giây, Trần Mặc thật sự hoài nghi mình gặp phải người sao Hỏa, bởi hắn chưa từng nghe nói tới có người lại có thể chưa bao giờ có cảm xúc! xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Nhưng nghĩ lại, hắn không thể không thừa nhận rằng, loại sự tình này phát sinh trên người Mộc Vân là rất bình thường.
Có lẽ cô gái này thật sự là không có cảm xúc, nói nàng là đầu gỗ cũng còn phải ấm ức thay cho gỗ... Nhưng vấn đề là, giải quyết chuyện về tâm lý thế này hẳn là chuyện bác sĩ phải làm mới đúng, vì sao lại muốn hắn làm thầy giáo?
- Không cần anh quản, chỉ cần trả lời đồng ý hay không! Mộc Vân như không có việc gì nhìn hắn, ôm Huân Nhi chậm rãi đứng lên: - Nếu không vấn đề gì, thì giờ theo tôi, tôi dẫn anh đi viện bảo tàng lịch sử!
- Viện bảo tàng lịch sự? Nơi đó có việc làm thêm? Trần Mặc không khỏi ngẩn ra, nhưng nhìn thấy Mộc Vân đã xoay người rời khỏi, hắn vẫn đành mặc do dự mà đi theo.
Diệp Dung đang đứng trước quầy tính toán sổ sách, thấy thế nhịn không được hỏi: - Mặc Mặc, anh muốn đi đâu? Chẳng lẽ, các người đi xét nghiệm ADN?
- Tôi đi kiếm việc làm thêm, là vì mua nhà! Trợn mắt lườm nàng một cái, Trần Mặc từ từ đẩy xe lăn ra khỏi cửa, muốn xét nghiệm ADN kiểm tra quan hệ cũng phải dành đủ tiền mới được.
Diệp Dung ngẩn ra, đột nhiên buông bút chạy theo ra ngoài: - Đợi một chút, tôi đi cùng anh!
Mấy phút sau, mấy người leo lên xe cảnh sát của Mộc Vân, một đường thông suốt đến viện bảo tàng lịch sử.
Vì không phải cuối tuần, bây giờ nơi này vắng đến độ có thể giăng lưới bắt chim ở trước cửa, người bán vé cũng dựa vào cửa mà ngủ gật.
Trên thực tế, dù là giờ vàng, viện bảo tàng ở cái thành thị nhỏ này cũng rất vắng vẻ, có rất ít người tới thăm quan.
Mặt không biến sắc nhìn nhìn xung quanh, Mộc Vân dẫn mọi người chậm rãi đi vào viện bảo tàng, tiếng bước chân vang vọng trên mặt đất lát bằng đá cẩm thạch càng làm nơi này tịch mịch hơn.
Khu viễn cổ, khu trung cổ, khu cận đại, khu hiện đại... Cả đám men theo khu triển lãm không một bóng người mà đi qua, thẳng đến mười mấy phút sau, mới tới cửa văn phòng của quán trưởng. (Quán trưởng: người phụ trách)
Không đợi Mộc Vân gõ cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra, mùi rượu nồng đậm nhất thời xông vào mũi...
- Ta ngất, chẳng lẽ nơi này là hầm rượu? Trần Mặc nhịn không được than thở vài câu, còn Diệp Dung kịch liệt ho khan.
Cùng lúc đó, một ông lão mũi sùi đỏ vì uống rượu xuất hiện ở cửa, trong tay còn cầm một bình rượu đế: - Cảnh sát Mộc, đã lâu không gặp!
Nói hết câu, ông ta lại ợ một cái, mùi rượu nồng nặc cơ hồ có thể làm người khác lây say.
Nhưng xem ra Mộc Vân đã quen đối với việc này, bình tĩnh gật đầu: - Lý quán trưởng, ngài muốn tôi tìm bảo vệ làm ca đêm, tôi đã thay ngài tìm được rồi...
- Uhm, chính là chàng trai này sao? Ông lão mắt say lờ đờ mông lung nhìn Trần Mặc, ánh mắt khi hạ tới chiếc xe lăn thì không khỏi có chút do dự.
- Mấy hôm trước bị thương, sẽ nhanh chóng hồi phục! Biết đối phương đang nghĩ gì, Trần Mặc trực tiếp phất phất tay, tỏ vẻ mình có thể đảm nhiệm.
Nhưng không đợi hắn chứng minh mình cường tráng, ông lão lại ợ một cái, thờ ơ phất tay: - Thôi được rồi! Miễn là người là được! Cậu gì gì đó, trực tiếp đi tìm cảnh sát Vương mà trao đổi nhé.
- Cảnh sát Vương? Trần Mặc ngẩn ra, cảm thấy có chút không hiểu vì cái gì ứng tuyển bảo vệ lại phải đi tìm cảnh sát nói chuyện.
- Chịu thôi! Chỗ của chúng ta tài chính không đủ, cho nên công tác phòng vệ ban ngày đều giao cho cảnh sát. Ông lão nâng chai uống một hớp rượu, bộ dạng uể oải nói : - Còn về buổi tối, vốn là người bạn già của ta phụ trách, nhưng hắn gần đây đã về hưu, cho nên...
- Ách, mình cảm thấy nên gọi đây là viện bảo tàng nghèo nhất trong lịch sử mới phải! Trần Mặc ngạc nhiên nghĩ thầm, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu, dẫn Diệp Dung cùng Huân Nhi rời khỏi.
- Tốt lắm, một chàng trai rất thú vị! Đưa mắt nhìn bóng lưng Trần Mặc, ông lão khen một câu thực cổ quái. Tiếp đó, ông nhìn Mộc Vân trước mặt, lại đột nhiên lộ ra nụ cười trầm ngâm: - Tiểu Mộc, xem ra cô đã tìm được thầy giáo rồi, lần này liệu có thành công hay không?
- Không biết! Mộc Vân vẫn bộ mặt vô cảm như cũ, nhưng dừng lại chốc lát, nàng bổ sung nói : - Nhưng rất kỳ lạ, người đàn ông này cùng con gái của hắn lại làm tôi cảm thấy như từng quen biết, tuy rằng tôi có thể xác định chưa từng gặp qua bọn họ.
- Là vậy sao? Ông lão gật gật đầu, lại đột nhiên ợ một cái, - Được rồi, chúc cô may mắn... Nhưng nói thật, cái lý do mất trí nhớ thật là cẩu huyết, ta cảm thấy còn không bằng biên một vở kịch tình cảm sát thủ trở về!
- Có thể sử dụng là tốt rồi! Mộc Vân bộ mặt vô cảm trả lời, không cảm thấy có vấn đề gì.
Sau đó, trước khi đẩy cửa rời đi, nàng bỗng xoay người lại nói : - Đúng rồi! Vẫn là cảm ơn ngài, tôi thiếu ngài hai lần nhân tình!
- Không có gì! Cô cũ coi như là người của viện bảo tàng chúng ta! Há miệng uống một ngụm rượu lớn, ông lão lại khôi phục dáng vẻ say xỉn: - Nhân tiện nói luôn, nhắc thầy giáo kiêm ông xã của cô cẩn thận một chút. Cô cũng biết, bảo vệ ca đêm trong viện bảo tàng cũng không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT