Giống như rất nhiều vở kịch kinh điển vậy, nhân vật chính là một tiểu thư nhà giàu dịu dàng thùy mị, bởi vì bị cha ép gả cho một người mà nàng không thích, vậy tình tiết sẽ phát triển như thế nào?

Bà cô Quỳnh Dao nói cho chúng ta biết, phải phản kháng, phải kiên quyết bỏ nhà đi, sau đó bạn sẽ gặp được chân mệnh thiên tử, và sẽ có một cuộc sống hạnh phúc mãi về sau.

Chỉ đáng tiếc là hiện thực không giống như với phim, phản kháng không có hiệu quả, còn rời nhà trốn đi thì không gặp lưu manh cũng gặp sắc lang.

Cho nên, khi Lôi Oánh biết được cha mình tự đứng ra muốn đính hôn cho mình thì điều duy nhất nàng có thể làm là lấy nước mắt rửa mặt, sau đó chờ mong thiên sứ là Góp đại ka trong truyền thuyết xuất hiện. (Biên: để nguyên tôn trọng dịch giả, cơ mà hôi lông rất )

Nhưng đợi mãi thiên sứ vẫn chưa xuất hiện, cuối cùng chỉ có một con heo. Ngay thời phút nguy cấp, con heo cưng mất tích năm xưa của nàng đột nhiên quay trở về, hơn nữa lại biến thành yêu quái.

Mà sau khi nghe được chủ nhân kể lại sự tình thì con heo này liền xung phong nhận việc, tự biên tự tự diễn một vở kịch.

Trên thực tế, kế hoạch này vốn rất thuận lợi nếu không gặp phải tiểu Huân Nhi…

- Trần tiên sinh, thật xin lỗi, tôi sẽ tự nói thật với cha mình!
Nhìn những ánh mắt đang chờ câu trả lời, Lôi Oánh chỉ có thể cúi đầu giải thích, trong gió đêm tấm thân gầy yếu của nàng khẽ run lên.

Trư Đầu Tam nước mắt lưng tròng ở trong lòng nàng đột nhiên hét ầm lên:
- Không được! Không được! Chủ nhân, tên Lưu Nguyên béo kia giống như đầu heo, nhân phẩm lại càng tệ, còn tự cho là phong lưu, làm sao chị có thể gả cho hắn được? Lấy hắn không bằng không bằng lấy một con heo còn sướng hơn!

Nghe được Trư Đầu Tam dùng heo để nhục mạ Lưu Nguyên, Trần Mặc không khỏi trợn mắt, thầm nghĩ vậy mày là con gì?

Nhưng mà khi hắn nhìn thấy Lôi Oánh muốn rời đi thì trong lòng khẽ động, nhẹ nhàng giơ tay cản đường:
- Lôi tiểu thư, hình như tôi cũng chưa nói gì, cô cứ giao chuyện này cho tôi.

Trong chớp mắt, Lôi Oánh vốn đang chua xót cùng tuyệt vọng đột nhiên đứng bất động tại chỗ.

Vài giây sau, nàng nhìn vào nụ cười ôn hòa trên mặt Trần Mặc, khó có thể tin mà run lên:
- Trần tiên sinh, nếu tôi không có nghe lầm, ý của ngài là…

Mỉm cười gật gật đầu, Trần Mặc cùng Gia Địch đưa mắt nhìn nhau rồi cười cười.

Còn chưa ai tiếp lời, Nặc Nặc đã nhảy lên, theo “bệnh nghề nghiệp” an ủi:
- Tiểu Oánh à, chuyện này cứ giao cho tôi là được rồi! Thân là một trong tứ đại biểu tượng của Phúc Phường Nhai, tôi tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện ép hôn này xảy ra, nhất là với một mỹ nữ như cô.

Thật hiển nhiên, những lời cuối mới là trọng điểm trong trọng điểm, chứ nếu đổi Lôi Oánh bằng Phù Dung tỷ không chừng Nặc Nặc nó sẽ kêu đám đồ điện xông lên trừ yêu.

Đáng tiếc Lôi Oánh không biết tâm lý của Nặc Nặc, nàng chỉ thấy cảm động, nhịn không được mà nhìn Trần Mặc, thật cẩn thận hỏi:
- Nhưng mà tôi cùng Trần tiên sinh không quen không biết, sao có thể…

- Hiện tại không phải là quen rồi sao?
Không đợi Trần Mặc trả lời, Nặc Nặc liền dương dương tự đắc hưng phấn nhấp nháy màn hình, sau đó thay đổi cách xưng hô lên một mức độ khác:
- Oánh nhi, em cứ yên tâm đi, lão đại của bọn anh làm người không tồi, trừ tính vô sỉ cùng hay chửi bậy ra thì anh ấy cũng coi như là... Aaaaaa…

Lời nói còn chưa dứt thì cả người Nặc Nặc bị đá bay, hóa thành một ngôi sao băng biến mất trong bầu trời đêm.

Trần Mặc thực khoái trá vỗ vỗ hai tay, lại nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ khẩn cầu của Lôi Oánh, rốt cuộc khẽ cười:
- Yên tâm đi, tuy rằng tôi không phải là người tốt gì nhưng mà tôi cũng có khả năng giúp cô một tay. Bất quá tôi cũng rất tò mò, vì sao một con heo như vậy lại đột nhiên biến thành yêu quái?

- Đều là chuyện tốt của mấy tên nghiên cứu kia.
Trư Đầu Tam rất biết điều, nghe vậy thì lập tức hồng hộc nói:
- Bà nó, lão tử đang làm một con heo cảnh sống sung sướng, đột nhiên lại cấy lên người ta cái quái gì đó.

Trư Đầu Tam oán giận rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện.

Bởi vì một lần ngẫu nhiên lạc đường, sau khi trải qua vài lần bị mua bán sang tay thì rốt cuộc nó đã lưu lạc đến một phòng thí nghiệm thần bí.

Mà ở trong này vài năm, nó đã trải qua nhiều lần cải tạo kỳ quái, hơn nữa lại còn bị cấy vào nhiều vật thể không rõ, cuối cùng dần dần có trí tuệ cùng yêu lực.

Loại tình huống này kéo dài nhiều năm, thẳng cho đến khi xảy ra động đất, phòng nghiên cứu ấy bị hủy hoại nên Trư Đầu Tam cùng với nhiều vật thí nghiệm khác nhân cơ hội này chạy trốn.

- Phòng thí nghiệm kia hình như là ở vùng núi phía Tây.
Trư Đầu Tam lắc lắc cái đầu, hồng hộc nói:
- Sau khi trốn khỏi đó, ta thật vất vả mới tìm được ra đường cái, tốn rất nhiều khí lực mới tìm được đường về với chủ nhân.

Thở dài một hơi, Trư Đầu Tam hình như đang nhớ lại hành trình của mình, nhân tiện cũng không quên làm nũng ở trong ngực chủ nhân.

Mà nghe thế thì Trần Mặc cùng Gia Địch lại đưa mắt nhìn nhau, đều có thể thấy được rung động trong mắt đối phương — lợi dụng khoa học kỹ thuật để chế tạo yêu quái? Hơn nữa còn thành công?

Trong chớp mắt, hai người không hẹn mà cùng gật đầu, đột nhiên lại đem ánh mắt nhìn ngay Trư Đầu Tam.

Đáng thương cho Trư Đầu Tam, nó chỉ lắp bắp kinh hãi, vội vàng hét rầm lên:
- Đừng mà, đừng có giải phẫu ta, ta biết ca hát còn có năng khiếu múa cột nữa, còn có thể kiếm tiền, rất là có ích.

- Tao cũng không có nói muốn giải phẫu mày.
Trần Mặc nhún nhún vai, cười cười:
- Tao chỉ muốn biết bọn người kia cấy cái gì vào người mày?

Lời vừa nói ra, nhất thời Trư Đầu Tam thở dài một hơi nhẹ nhõm, không đợi Trần Mặc nói tiếp, nó liền biết điều trả lời:
- Còn có thể là cái gì, chính là vật này…

Nói xong, Trư Đầu Tam liền đưa ra một mảnh ngọc vỡ.

Trong chớp mắt, nụ cười trên mặt Trần Mặc liền cứng đờ, ngọc vỡ sao? Chính mình luôn tìm kiếm thứ này, giờ nó cứ như vậy mà xuất hiện sao?

Mừng rỡ như điên, hắn không kìm được mà đưa tay ra muốn lấy, nhưng mà vài giây sau thì cánh tay của hắn lại dừng lại.

- Không đúng, vì cái gì mà mình không thể cảm ứng được mảnh ngọc này? Theo lý mà nói thì cho dù cách xa vài trăm mét mình cũng có thể cảm ứng được sự tồn tại của loại ngọc này mà.

Để chứng minh cảm ứng của mình không xảy ra vấn đề, Trần Mặc lấy ra hai mảnh ngọc trên người thử, sự thật là hắn vẫn cảm ứng được chúng, nhưng mà lại không thể cảm ứng được mảnh ngọc trên tay Trư Đầu Tam.

- Em hiểu rồi.
Đột nhiên Gia Địch khẽ nhíu mày rồi chỉ vào mảnh ngọc kia:
- Mặc, anh chú ý đi, mảnh ngọc này có màu sắc nhạt hơn mảnh ngọc của anh, thoạt nhìn cũng rất đục, giống như là…

- Đồ giả?
Trần Mặc buột miệng nói ra, không khỏi đi đánh giá lại hai miếng này. Quả đúng như lời của Gia Địch nói, màu sắc cùng độ trong suốt của thứ hàng giả này đều kém hơn, căn bản là không so sánh được với hàng chính phẩm.

- Ma hộp Pandora.
Mà đột nhiên Gia Địch lại cấp ra một tin tức kinh người:
- Mặc, em hiểu rồi, bọn hắn dùng ma hộp Pandora để tạo ra những miếng ngọc giả này… Đúng vậy, dựa vào ghi chép của Thần Điện thì ma hộp Pandora có công năng chế tạo chế vật phẩm của chư thần.

Từ đây, tất cả manh mối đều được nối liền với nhau. Mấy trăm năm trước đã có người lẻn vào thần điện Hy Lạp để trộm đi ma hộp Pandora, lại mượn dùng năng lực của ma hộp để tạo ra những mảnh ngọc giả này, hơn nữa còn tiến hành sản xuất số lượng lớn.

Nhưng mà vấn đề là người kia là ai, hắn làm sao biết được nguyên lý của ngọc vỡ, mục đích của hắn là gì? Chẳng lẽ hắn muốn trở thành cao thủ trong truyền thuyết, hoặc muốn trở thành bá chủ thế giới, hay là muốn trả thù ai đó sao?

Trong nháy mắt, toàn trường đều yên lặng như tờ, ngay cả mấy con yêu quái đồ điện thích tranh cãi ầm ĩ cũng đưa mắt nhìn nhau.

Mấy phút sau đột nhiên Trần Mặc thở phào một hơi:
- Quên đi, mặc kệ nó!

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người thì hắn nhún vai, như không có việc gì mà nói:
- Muốn làm bá chủ thế giới cứ làm, muốn trả thù cứ trả thù, đâu có liên quan đến tôi, tôi chỉ là ngươi giao thức ăn thôi!

- Ách…
Gia Địch không biết nói gì thu lại quyền trượng, có điều nghĩ cũng đúng vậy, chuyện này quả thật không có quan hệ gì với Trần Mặc.

- Chuẩn rồi lão đại! Lão đại, chúng ta chỉ cần có tiền ăn cơm và câu gái là được rồi!
Bốn đồ điện liên tục phụ họa nói:
- Nhưng mà giải quyết chuyện này với xử lý con heo kia ra sao đây ?

- Bọn đần, suốt ngày cứ thích bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu!
Trần Mặc tức giận trừng mắt nhìn chúng nó, sau đó lấy một tờ danh thiếp trong ví ra.

Đợi cho điện thoại được bắt thì hắn cười ha ha, nói :
- Lão Lý à, chưa ngủ sao? Tôi có sinh ý giới thiệu cho anh đây, đại chỉ là khu biệt thự phía Đông thành, nơi có yêu khí nặng nhất đó, anh tới nhanh nhé!

- Lão đại, không phải anh muốn…
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều tỏ ra cổ quái.

Trần Mặc cười cười, quay đầu nhìn cánh đồng bát ngát rồi nói:
- Chờ xem, đợi vị siêu cấp vô địch đại thần côn này đến đây thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, tao nghĩ hắn đến rất nhanh thôi.

Sự thực thì Trần Mặc đoán sai bét, bởi mãi 40 phút sau, khi mọi người đợi đến có thể ngủ được một giấc mới có một chiếc taxi chạy như bay đến.

- Thật có lỗi! Thực xin lỗi!
Vội vàng bước xuống xe, quần áo Lỳ Trì cũng không chỉnh tề chạy nhanh tới, liên tục chắp tay nói xin lỗi:
- Chỗ tôi ở rất xa xôi nên không thể đón xe taxi được.

- Ặc, thật không hổ là Grandet (1) của Tu Chân Giới.
Nghe được lý do này thì Trần Mặc không khỏi trợn tròn mắt, thầm nghĩ tiết kiệm linh lực cũng không nên tiết kiệm đến mức này a.

Mà như để chứng minh mình không thẹn với lão Grandet, Lý Trì không chỉ tiết kiệm linh lực, còn thấy tài xế taxi kia xuống xe, khẩn trương nói:
- Nè nè, anh còn chưa trả tiền, 26 đồng.

- Ta ngất.
Trần Mặc trắng mắt, có một loại cảm giác muốn ngã ngửa mà ngất.

Giờ phút này, Lý Trì sờ sờ ví tiền, rốt cuộc nở ra nụ cười ngượng ngùng :
- Cái này… Tôi đi vội quá nên không mang theo tiền trên người.

- Tôi biết rồi!
Cố nén không phụt máu, Trần Mặc chỉ có thể lấy ra 30 đồng để trả.

- Cảm ơn!
Lý Trì vẻ mặt nghiêm túc trả tiền xe cho người tài xế, rồi rất tự nhiên nhét phần tiền thối lại vào trong túi mình.

Lôi Oánh cùng Trư Đầu Tam bên cạnh thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ vị lão huynh này rốt cuộc là thần tiên hay là vô lại, da mặt dày đến độ có thể đi chống lũ rồi.

------------------------------

(1) Grandet: nhân vật trong bộ tiểu thuyết tiếng Pháp “Eugénie Grandet” của nhà văn Balzac, được miêu tả là người nổi tiếng vì sự khôn ngoan, giàu có và đặc biệt là vô cùng keo kiệt. Cái tên Grandet là để ám chỉ người giàu có mà ki bo kẹt xỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play