Tuy giờ đã là nửa đêm, nhưng Trần Tam Bình kêu la to như vậy cũng đã đánh thức toàn bộ dân quanh đó.

Trong chốc lát, mười mấy người quần áo xộc xệch lao tới, Trần Tam Bình đã sớm sợ tới mức hai chân như nhũn ra, quả thực chỉ muốn lao đến ôm lấy người sống thân yêu.

Mà mấy người dân xung quanh cũng chẳng biết chuyện gì, thấy hắn quýnh lên nói loạn thì cũng như hắn muốn mà gọi 113. Mấy phút sau, một tuần cảnh cao lớn vội vàng chạy xe tới.

Trần Tam Bình nhất thời như gặp được Thượng Đế, lệ nóng đầy mặt lao tới muốn ôm lấy người phía trước:
- Đồng chí cảnh sát, các ngài đã tới, trong phòng này có yêu quái!

- Có yêu quái?
Hơi hơi nhíu mày, tuần cảnh nghiêng người tránh cái ôm của Trần Tam Bình, thuận tay đẩy nghi phạm đáng ngờ này lên xe.

Không đợi hắn hỏi chuyện gì xảy ra, bà chủ nhà béo múp đã mở miệng:
- Đồng chí cảnh sát, đừng nghe người này nói bậy bạ! Tôi thuê nhà ở đây đã mười mấy năm, chưa từng nghe nói có chuyện ma quái, mọi người ở đây cũng đều biết!

Đây là lời nói thật, những người khác cũng sôi nổi gật đầu, chỉ kém vỗ ngực thề.

- Thật sự có yêu quái mà!
Trần Tam Bình muốn khóc lắm rồi, cũng bất chấp hết thảy tiết lộ thân phận, trực tiếp hét lên:
- Tôi cùng đại ca mới lẻn được vào thì gặp ngay một cái nồi cơm điện, còn di động, laptop... Còn cả cái xe điện luôn mồm nói mình nhanh hơn Ferrari!

- WTH? Cho dù bệnh viện Trâu Quỳ cũng chưa có kẻ nào điên như vậy.
Tuần cảnh buồn bực nghĩ, nhìn cái xe điện dựng gần cửa sổ kia, nghĩ thầm thứ này có thể chạy vượt Ferrari mới lạ.

Có điều không thể đứng không, tuần cảnh cân nhắc chốc lát rồi quay đầu hỏi chủ nhà trọ:
- Bác là chủ cho thuê nhà phải không? Khách thuê nhà này đâu rồi nhỉ, chúng ta cứ thế xông vào sợ không tiện!

- À, đồng chí hỏi Trần Mặc sao, cậu ta mới ra ngoài... Ơ, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến!
Chủ nhà đang gãi gãi đầu thì nhìn thấy bóng người đằng xa đi lại.

Dưới ngọn đèn mờ mờ, một thanh niên tay xách túi đồ ăn khuya tiến vào. Sơ mi trắng quần bò, bên ngoài khoác áo lông cừu vàng nhạt, mắt đeo kính gọng vàng khiến cả người trông có vẻ tao nhã nhưng khóe miệng lại hơi cong lên cảm tưởng như đang châm chọc, vẻ mặt cũng có vẻ mệt mỏi lạnh nhạt.

Trên thực tế, thanh niên kia thấy quanh cửa có nhiều người như thế cũng ngẩn ra, bất quá lập tức đã bình tĩnh lại, giống như hắn vốn là cái gì cũng không quan tâm.

Rất dễ thấy, thanh niên tên là "Trần Mặc" này sống không tồi, bởi mọi người sau khi thấy hắn ai cũng nhiệt tình tiếp đón. Tuần cảnh nhìn nhìn đánh giá vài lần, mặt cũng dịu xuống, giống như có được cảm tình.

Ngay sau đó, Trần Mặc biết rõ chuyện gì xảy ra, chợt nhặt một cành cây dưới đất thuận tay đưa cho Trần Tam Bình:
- Này, hay là anh gõ thử lên đầu một cái đi, có lẽ đầu óc bình thường lại không chừng...

Cái gì gọi là thâm nho, chắc cũng cỡ thế này. Mọi người lập tức cười vang, Trần Tam Bình thì đỏ bừng cả khuôn mặt.

Tuần cảnh hơi hơi nhíu mày, nghiêm mặt nói:
- Cậu Trần, thật ra tôi cũng không tin chuyện ma quỷ! Nhưng vì an toàn của cậu có khi chúng ta vẫn nên cùng tiến vào, dù sao cũng vẫn còn một tên trộm trong phòng cậu.

Trần Mặc chút nào không dị nghị gật đầu, đi trước bước vào, mọi người cũng theo sát đằng sau, chỉ thấy mấy thứ di động laptop... đều im lìm đúng chỗ, nhìn thế nào cũng chẳng có vẻ gì là yêu quái cả.

Thừa dịp tuần cảnh đánh thức Lôi Lão Hổ đang hôn mê, Trần Mặc cầm lấy di động.

Nhìn hai tên trộm thần tình kinh hoàng, hắn nhún vai, tay nghịch chiếc di động nói:
- Có yêu quái sao? Di động này của tôi tuy cổ nhưng cũng không đến nỗi thành tinh chứ.

Nghe thấy lời của hắn, mấy người bên ngoài lại cười rộ lên, tuần cảnh cũng không nhịn khẽ phì một tiếng. Việc tới nước này, cũng không cần phải mời pháp sư tới làm phép, mọi người lập tức áp tải hai tên trộm ra khỏi phòng.

Trần Tam Bình hiển nhiên còn chưa từ bỏ ý định, lớn tiếng nói với Trần Mặc:
- Mấy thứ kia là yêu quái thật đấy, mày không tin tao nhất định sẽ hối hận... Ái!

Ngứa mắt, tuần cảnh trực tiếp tặng hắn một cước, lập tức làm hai gia hỏa xui xẻo câm miệng rồi dẫn đi. Một lúc sau, hàng xóm xung quanh cũng hết chuyện để hóng, ai về nhà nấy.

Trần Mặc lại cùng chủ nhà hàn huyên vài câu, lúc này mới mỉm cười đóng cửa lại. Chỉ là ngay sau đó, hắn tắt ngay nụ cười, khẽ ho khan nói:
- Tao nói bao nhiêu lần rồi, không được tùy tiện sử dụng yêu lực! Còn sợ chúng ta chưa đủ xui xẻo sao?

Theo sau lời hắn, mấy thứ đồ điện cũng phát tiếng hưởng ứng, ngay cả cái xe điện dựng cạnh cửa sổ cũng tự chạy lại gần.

- Đúng thế! Em cũng đã bảo chúng nó đừng làm loạn rôi mà!
Lảo đảo xoay một vòng, nồi cơm điện dùng thanh âm the thé phụ họa nói:
- Cũng tại Nặc Nặc hết lần này tới lần khác nói nhân sinh thật tịch mịch, phải tìm một ít kích thích... Đệch, Bản Bản, ngươi gõ ra chữ No, là phản đối ý của ka sao?
(*Nặc Nặc là cái di động, Bản Bản là laptop, Oa Oa là cái nồi cơm, xe là Xa Xa/lão Xa - tên chúng nó tự đặt)

Không đợi nó nói xong, di động đã trực tiếp nhảy tới, laptop biết điều mở video một trận đấu quyền anh, còn xe điện thì tự nhiên là ham hố cổ động. Chỉ lát sau, bốn con yêu quái quái đản đã loạn thành một đoàn, hận không thể đẩy trách nhiệm cho đứa kia.

- Chúng mày cứ tiếp tục đi, tao ngủ, ngày mai còn phải đi đưa đồ ăn.
Trần Mặc bó tay nhìn chúng nó, rốt cục thở dài, thuận tay tắt đèn điện:
- Đúng rồi, lúc nãy có ai gọi điện tìm tao không?

Mấy con yêu quái đang cãi nhau đồng thời câm mồm, liếc liếc lẫn nhau, sau đó rất ăn ý lắc đầu. Trần Mặc hồ nghi đảo mắt nhìn chúng nó, rồi cũng chỉ đành xoay người đi vào phòng ngủ.

Chờ hắn đóng cửa phòng, laptop lập tức gõ bàn phím, rất nhanh hợp lại ra một hàng chữ đậm:
- Nặc Nặc, mày xác định không nói cho lão đại sao? Nếu hắn biết được, không chừng sẽ tháo mày thành từng mảnh đấy!

- Đừng điên! Nếu nói cho hắn biết ka còn bị tháo nhanh hơn!
Nokia cục gạch chớp màn hình một cái, cũng vô thanh vô tức soạn lên mấy hàng chữ:
- Nói sau cùng cũng là vì tốt cho lão đại thôi mà... Đúng rồi, cái ví của thằng kia đâu, Oa Oa, không phải mày định độc chiếm đấy chứ!

Bị ba đồng bạn trợn mắt chăm chú nhìn, nồi cơm điện rốt cục bất đắc dĩ há nắ phun ví cùng quần áo ra. Thừa dịp ba cặn bã chia chiến lợi phẩm, nó nhanh nhảu nhảy lên bàn, lắc qua lắc lại bò ra cửa sổ.

- Oa Oa, không phải mày lại định đi...
Laptop thực hồ nghi nhìn lên, do dự nói:
- Hôm qua mấy bác gái trong tổ dân phố đều oán hận nói phơi đồ bên ngoài luôn bị mất đồ lót, hay là mày đổi sang trộm thứ khác đi?

- Nhiều lời! Cái này gọi là đam mê sưu tập, trộm cắp cái gì!
Cạch một tiếng, nồi cơm điện đã nhảy ra ngoài, biến mất trong màn đêm.


- Không có tiền đồ, các chú đừng học hắn, tốt xấu gì cũng phải có chí hướng rộng lớn tí chứ...
Xe điện rất khinh thường hừ lạnh một tiếng, phun ra một câu đủ ngưu:
- Uhm, không bằng chúng ta mấy ngày nữa đi cướp ngân hàng đi, ngay đầu phố có cái ngân hàng rất khá!

Đề nghị này tức thì được hưởng ứng, ba con quái lập tức mặt mày hớn hở thảo luận, di động còn nhiệt huyết sôi trào liên tục nháy màn hình.

Trần Mặc đang ngồi sát phía sau cửa ăn bữa khuya, nghe hết mấy lời không nói được câu nào, chỉ biết đẩy đẩy cọng kính.

Buồn bực thở dài, hắn thuận tay rút điếu thuốc, rồi tự nhiên lại nghĩ gì đó mà vươn ngón tay kia ra, nhẹ nhàng chạm vào bao thuốc lá...

Đầu ngón tay lóe lên thanh mang (ánh sáng xanh), bao thuốc đột nhiên như có sinh mệnh, bắt đầu quay tròn trên bàn...

Thoạt nhìn, trạng thái của bao thuốc cùng bốn đồ điện ngoài kia rất giống nhau, như đột nhiên biến thành yêu quái. Có điều chỉ một lát, cùng với luồng sáng xanh yếu dần, bao thuốc cũng dừng xoay, khôi phục bình thường.

- Thật là kỳ quái, tới cùng là gã kia đã làm gì mình?
Giơ hai bàn tay lên trước mặt, Trần Mặc vẻ mặt kỳ quái, lại khe khẽ thở dài.

Chuyện nghi hoặc này đã kéo dài năm sáu năm, mà tất cả bắt đầu từ lão già quỷ dị kia....

Đó là một lần ra ngoài kiếm ăn, bị người tóm lấy hỏi mấy vấn đề kỳ lạ... Sau đó, Trần Mặc bị dụ nhìn ra phía sau thì bị lão già hỏi thăm đánh lén một chưởng cho bất tỉnh!

Mà sau khi tỉnh lại, hắn dần dần phát hiện năng lực kỳ lạ mới. Đơn giản mà nói, chỉ cần hắn không ngừng phát ra thanh mang, sẽ có thể làm cho bất kỳ vật nào dính phải sản sinh sinh mệnh, thậm chí trở thành tồn tại cùng loại với yêu quái.

Nhưng có một điều chú ý là loại năng lực này tựa hồ chỉ dựa vào lượng thanh mang mà biến đổi, cho nên đại đa số đồ vật đều chỉ có sở hữu vài phút sinh mệnh, hơn nữa không hề có ý thức riêng.

Chỉ là đám Oa Oa xem như ngoại lệ, bởi vì sau khi Trần Mặc có năng lực, từng lấy chúng nó làm vật thử nghiệm suốt thời gian dài. Kết quả là bốn loại đồ điện này lại thật sự biến thành yêu quái có trí tuệ, mang đến cho hắn không ít phiền toái.

Đúng vậy! Là phiền phức hàng thật giá thật, ví dụ như thường khi Oa Oa trộm một đống áo lót về, hắn lại phải đảm nhận công tác “chùi ass” cho sạch.

Về phần Bản Bản, hai năm trước dám xông vào hệ thống mạng quân sự của Hoa Kỳ, suýt nữa khiến mấy quả hạt nhân nhắm thẳng Nga mà bắn... Trần Mặc từ đó chỉ tay lên trời mà thề, trừ phi có tình huống đặc biệt, nếu không đánh chết hắn cũng không tạo thêm con yêu quái nào nữa!

Rõ ràng, loại năng lực này nếu rơi xuống người hắn, không phải biến thành siêu nhân chính là biến thành ác ma. Trần Mặc khi mới có năng lực này cũng từng thử không ít trò ma lanh, ví như dùng năng lực hacker của Bản Bản vì mình mà kiếm tí sinh hoạt phí...

Kết quả hai ngày sau đó, trong lúc tản bộ hắn ngoài ý muốn ngã xuống cống, tẩy mùi cùng dưỡng thương ba tháng. Lại qua thêm vài lần tương tự, Trần Mặc rốt cuộc hiểu rõ một sự thật — nếu như mình sử dụng loại năng lực này, nhất định sẽ gặp xui xẻo đi kèm.

Không chỉ có như thế, bởi vì yêu lực của đám Oa Oa coi như đến từ thanh mang, cho nên một khi chúng nó sử dụng yêu lực làm loạn thì Trần Mặc cũng sẽ lập tức chịu ảnh hưởng. Từ ý nghĩa này mà nói, đám Oa Oa có thể coi là phân thân của hắn, bởi yêu lực cùng thanh mang không thể rời nhau.

Cho nên, càng thêm cẩn thận, hắn không chỉ phải ước thúc chính mình, mà còn phải trông chừng đám Oa Oa, chẳng khác gì là nam bảo mẫu trong nhà trẻ mà.

Nói tóm lại, Bàn Tay Vàng mặc dù tốt, nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn, có lẽ nhân loại vốn không thích hợp sử dụng loại siêu năng lực này. Cảm khái một hồi, Trần Mặc cũng chỉ có thể buông tha ý niệm phất lên sau một đêm trong đầu, thành thành thật thật sống cuộc sống bình thường.

Có điều trong lòng hắn luôn vì thế mà rất không thoải mái, mặc dù nói mình không có dã tâm trở thành tỷ phú giàu nhất thế giới, nhưng cho dù là tiểu thị dân thì cũng có giấc mộng mua nhà mua xe, nhất là nếu không phải bị số phận đen đủi quấy nhiễu, có lẽ hiện cũng đã có thể...

- Uhm, chuyện này tới cùng là sao?
Có chút buồn bực xoa huyệt Thái Dương, Trần Mặc thuận tay dập tàn thuốc, mang theo buồn bực đi vào giấc ngủ.

Mà bên ngoài phòng ngủ, Nặc Nặc đang tùy tiện bấm bừa một dãy số, sau đó bắt chước giọng nói của thanh niên chủ nhà:
- Đêm dài đằng đẵng, không sao ngủ nổi... Vị tiểu thư này, có hứng thú cùng bàn một chút lý tưởng nhân sinh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play