Một đêm vốn bình thường, giờ đối với hơn phân nửa cư dân Nam thành mà nói, lại là một lần trải nghiệm suốt đời khó quên.
Trong tầm mắt kinh hãi của bọn họ, một con ngưu yêu cao tới ba mét không ngừng phi tới lui như điên trên nóc nhà, thỉnh thoảng còn vì quá nặng nề mà làm sập nóc nhà rơi xuống dưới, tạo thành khủng hoảng thật lớn.
Mà cách đằng sau con ngưu yêu vài trăm mét, một chiếc xe máy bao phủ trong kim quang đuổi theo không bỏ, trên xe có mấy thân ảnh tuy rằng mông lung mơ hồ, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn ra được có một nam một nữ.
Rất nhiều người sau khi nhìn thấy cô gái kia thì không nhịn được cùng kêu lên: - Athena! Đó là Athena… Ặc, chẳng lẽ bên cạnh chính là Seiya? (Seiya: một trong những nhân vật chính bộ manga Áo Giáp Vàng, hộ vệ của Athena)
- Mi mới là Seiya, cả nhà mi đều là Seiya! Đối với cái gã tên Seiya đánh mãi không chết này Trần Mặc luôn không có hảo cảm, vừa phóng xe đuổi theo ngưu yêu, hắn vừa không quên ngoác mồm vì mình phản bác.
Giống như để tham gia náo nhiệt, di động của Trần Mặc chọn đúng lúc này reo lên, người gọi tới chính là Lâm ca đang muốn sáng mai gặp mặt để giao nhà: - Tiểu Mặc, chú đoán xem anh đang thấy gì. Anh thấy một người đầu trâu, thấy luôn Athena, còn có cả một chiếc xe máy tạo hình khốc tới cực điểm nữa… Mà thôi quên đi, nói với chú mấy cái này vô dụng, sáng mai nhớ đến trả tiền nhà cho anh!
Không đợi Trần Mặc trả lời, Lâm ca liền vội vội vàng vàng cúp điện thoại, đại khái muốn chạy theo nhìn Athena đại chiến người đầu trâu.
Trần Mặc không biết nói gì xoa xoa cằm, thầm nghĩ ngày mai ca còn tiền mà trả mới lạ, còn đang lo đến cả tiền ăn sáng cũng không có đây.
Vừa nghĩ đến đây, hắn không khỏi càng thêm tức giận với tên đầu sỏ gây chuyện phía trước, ngay lập tức vỗ Xa Xa quát: - Đuổi nhanh lên, không phải trên mạng nói mày có thể chạy tới 600 km/giờ sao, tông chết nó cho tao!
- Lão đại, nơi này là nội thành, anh tưởng là đại lộ chắc? Tuy rằng có oán hận, nhưng Xa Xa vẫn lần thứ hai gia tốc, nhanh đến nỗi khiến mấy người dân muốn chụp hình nó cũng chỉ có thể bắt được hư ảnh.
Không đến mười phút, song phương đã chỉ còn cách mấy chục mét, mà lúc này cũng đã tới khu vực ngoại thành vắng người.
Kim giác ngưu yêu hiển nhiên cũng nhận thấy được không ổn, thân hình nhảy tới khu trống trải lập tức hóa thành gió xoáy, trong khoảnh khắc lại kéo ra xa mấy trăm mét.
Nhưng đây đã là vùng vắng vẻ, Xa Xa làm sao còn có thể bị nó bỏ lại, lập tức tăng tốc tối đa. Trần Mặc cùng Gia Địch không thể không cúi người sát xuống thân xe mới tránh khỏi bị cuồng phong cuốn bay.
Lại qua thêm năm sáu phút nữa, song phương đã hoàn toàn tiến vào một cánh đồng rộng mênh mông.
Mắt thấy tiếp tục cũng vô pháp chạy thoát, ngưu yêu đang chạy như điên đột nhiên thắng gấp rồi quay đầu lại. Nó đem Diệp Dung kẹp ở tay phải sau đó tiến lên chắn phía trước.
Nổi giận đùng đùng phun ra sương trắng, ngưu yêu trừng mắt đôi mắt trâu đỏ tươi như máu cả giận quát: - Con mẹ nó! Lão ngưu ta không phát uy, các người lại khinh ta…
- Này thì khinh! Trần Mặc căn bản không để cho nó nói xong đã thuận thế quơ lấy Bản Bản trực tiếp ném ra.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, cái laptop xui xẻo kia không nhớ là lần thứ mấy phải đảm đương vai trò cục gạch, được bọc trôi nổi trong thanh quang rồi trực tiếp nện xuống con ngưu yêu.
Cơ hồ đồng thời, Gia Địch đã giơ lên quyền trượng, một cột sáng từ trên trời giáng xuống, ầm ầm nện lên kim giác ngưu yêu còn đang hoa mắt choáng váng.
Nổi điên, kim giác ngưu yêu lần này thật sự nổi điên rồi. Cả đời này nó còn chưa từng gặp kẻ nào ngang ngược không nói lý lẽ hơn cả mình thế này.
Chỉ nghe một tiếng hét to như sét đánh, nó chợt tỏa ra hào quang tối đen, giống như gợn sóng không ngừng lan tràn ra xung quanh, khiến cả không khí cũng như muốn nhộn nhạo.
Gia Địch hơi hơi nhíu mày, đem tấm thuẫn hoàng kim che ngang trước người, nhẹ giọng nói: - Mặc, cẩn thận một chút, con yêu quái này tựa hồ muốn biến hình!
- Biến hình? Trần Mặc nao nao, không hiểu mấy, nhưng hắn lập tức liền thấy được một màn khó có thể tin.
Nương theo làn khói bụi như bão táp, kim giác ngưu yêu bắt đầu cấp tốc bành trướng biến dạng, tới khi luồng sáng đen chói mắt kia dần dần bao phủ toàn bộ cánh đồng thì một con trâu đen khổng lồ cao chừng ba mét, dài sáu mét đã xuất hiện…
Sóng khí rít gào từ mũi nó phun ra, sức gió lại không kém bao nhiêu với lực hút của Oa Oa; gót sắt bùng cháy hắc quang (hào quang màu đen) thỉnh thoảng giẫm đạp lại khiến mặt đất không ngừng chấn động, mà cặp sừng màu vàng sáng chói trong đêm tối kia lúc này dài ra tới nửa mét, giống như hai lưỡi dao sắc bén…
Mấy trăm năm qua, ngươi là người thứ nhất bức ta biến trở về nguyên hình! Giọng nói trầm thấp chấn động màng nhĩ truyền tới, kim giác hắc ngưu (trâu đen sừng vàng) mạnh mẽ dẫm dẫm móng trước, giống như bò tót thấy vải đỏ lao tới, nơi nó đi qua ngay cả cây cối đất đá cũng đều hóa thành mảnh nhỏ.
Gia Địch thần sắc nghiêm nghị, tấm thuẫn hoàng kim tràn ra màn sáng như thực thể, phóng tới che chắn phía trước Xa Xa.
Chỉ nghe ầm ầm nổ vang, hắc ngưu không hề giảm tốc độ mà vẫn bức tới. Không khí tựa hồ cũng bị vặn vẹo, Gia Địch chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay vốn nắm chặt tấm thuẫn hoàng kim cũng run lên.
Cơ hồ đồng thời, màn sáng kia cũng bởi vì chủ nhân lùi bước mà yếu bớt vài phần.
Bằng uy thế mãnh liệt, hắc ngưu muốn mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong màn sáng, tuy nhiên vẫn bị trở ngại vô hình làm cho không cách nào đi tiếp, nhưng mỗi một lần nó dậm gót cũng có thể bức Xa Xa lùi lại sau hai ba mét.
- To lên thì giỏi lắm sao? Kinh ngạc qua đi, Trần Mặc cũng không còn sợ hãi hừ lạnh một tiếng: - Oa Oa, mày cũng to lên cho nó xem, thay tao nấu nó!
- Không thành vấn đề! Theo Trần Mặc đưa vào chút thanh quang còn sót lại, Oa Oa bay lên, lập tức cấp tốc bành trướng.
Vài giây sau, nó bằng vào được đồng bạn cống hiến toàn bộ yêu lực mà biến thành một cái nồi cơm lớn tới vài chục mét vuông, chỉ cái bóng che trên mặt đất cũng đã đủ để người khác run rẩy.
- Tốt lắm, rất cường đại! Trần Mặc hơi hơi kinh ngạc, không nhịn được đẩy gọng kính nhìn cho kỹ rồi khen: - Khó trách lần trước mày bay ra ngoài ăn trộm lại khiến người ta tưởng là gặp phải UFO!
Nghe thấy lời tán thưởng này, cho dù Gia Địch đang toàn lực phát động tấm thuẫn hoàng kim che chắn cũng phải tròn mắt ngạc nhiên.
Ngay sau đó, Oa Oa tích tụ toàn bộ yêu lực chợt xoay tròn, toàn thân phun ra hơi nước nóng rực mà lao xuống, mục tiêu chính là con hắc ngưu đang bị màn sáng kìm hãm không thể tiến lui kia.
Đại khái là nhận thấy được uy hiếp trí mạng, kim giác ngưu yêu lúc này chợt ngẩng đầu lên, há mồm phun ra yêu đan.
Hạt châu đen kịt xoay tít một vòng trong không trung, nhất thời đem không khí thiêu đốt khiến nhiệt độ như mùa hè nắng chói chang, ngay sau đó rít gió phi lên cao nghênh đón, cùng Oa Oa diễn màn sao Hỏa đụng địa cầu!
Trần Mặc khẽ biến sắc, muốn ngăn cản cũng đã không kịp, trơ mắt nhìn một màn lưỡng bại câu thương chuẩn bị phát sinh.
Nhưng trong nháy mắt này, chợt từ đằng xa một đạo kiếm quang phóng tới, một giọng nói có chút non nớt mang theo vui mừng vang lên: - Vạn tuế! Rốt cục để cho ta tìm được con trâu ngu xuẩn này!
Đồng thời lắp bắp kinh hãi, ngưu yêu và Oa Oa đang đánh nhau chết sống lui về phía sau, không hẹn mà cùng nhìn phía trời xa.
Chỉ thấy trên một thanh kiếm bay lượn theo gió, một tiểu cô nương bảy tám tuổi đang lăng không mà đứng.
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn mang theo vài phần trẻ con, da thịt trắng như tuyết lại óng ánh như lưu ly, ngũ quan xinh xắn mặc dù còn lộ ra ngây ngô, nhưng nhìn cũng biết lớn lên nhất định là mỹ nữ hại dân hại nước. Mà thú vị chính là, đôi mắt to kia luôn chuyển động quay tròn, cất giấu vẻ thông minh cùng khả ái không nói lên lời…
- Bao nhiêu tiền? Đang yên lặng nhìn bầu trời, Gia Địch đột nhiên không hiểu ra sao phun ra một câu. Nhìn Trần Mặc có chút mê hoặc, nàng thực tự nhiên lấy ra tờ chi phiếu, thản nhiên giải thích nói: - Thật dễ thương, cho nên em định mua về để nhận nuôi!
- Ặc… Bình thường cô đều mua đồ như vậy sao? Trần Mặc thực không biết nói gì chỉ trợn trắng mắt mà nhìn, thầm nghĩ không hổ là nữ tỉ phú vạn ức, lại có thể ngay cả người cũng tính toán mua về.
- Đương nhiên! Đối diện với nghi vấn của hắn, Gia Địch cũng rất tự nhiên gật đầu, bình thản nói: - Cái gì cũng đều có giá cả, ngoại trừ tình cảm!
Có thể nói cái gì nữa, Trần Mặc chỉ có thể cười khổ lắc đầu rồi nín tịt.
Cùng lúc đó, tiểu cô nương kia cũng đã chậm rãi hạ xuống mặt đất, từ đằng sau lưng rút ra một cây kiếm làm bằng gỗ đào, chỉ mặt ngưu yêu đằng xa: - Con trâu đại ngu xuẩn! Lần trước cho mi chạy thoát, lần này Huân Nhi sẽ không mắc mưu đâu, không thể không chém mi!
- Huân Nhi? Trần Mặc cùng Gia Địch không khỏi đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy được cái tên này rất thú vị, nhưng càng thú vị hơn nữa là tạo hình của Huân Nhi…
Điệu bộ ngây thơ, giọng nói dễ thương ngộ nghĩnh, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu… Ngẫm lại xem, bề ngoài như vậy phối với một thanh kiếm gỗ đào thon dài, thoạt nhìn thật sự khiến người khác phải mỉm cười.
Có điều có một kẻ lại không cười nổi, chính là kim giác ngưu yêu.
- Lấc lấc láo láo! Nó trừng mắt nhìn Huân Nhi, oán hận phun ra khí trắng nói: - Ranh con, đừng tưởng lão ngưu ta sợ ngươi, nếu không phải nể lão gia tử nhà ngươi… Con bà nói, ngươi nói đánh là đánh à!
- Ừ á! Nhanh lên mới tốt, ta còn muốn đi ăn kem! Không đợi ngưu yêu nói xong, Huân Nhi đã nóng lòng vung kiếm đâm tới, mấy đạo phù chú (bùa chú) cũng lưu loát bay lên không, hóa thành phong – lâm – hỏa – sơn đủ loại pháp thuật điên cuồng đập tới.
- Kem? Nghe lý do khiến người khác muốn hộc máu, ngưu yêu nhất thời ngẩn ra, phản ứng không kịp, thẳng đến khi mấy phù chú đánh sát tới mặt mới lăn tròn liên tục tại chỗ né tránh!
Từng tiếng nổ lớn vang lên, kích thích cát bụi bay mù mịt. Trần Mặc không khỏi ngạc nhiên lui về phía sau vài bước, thầm nghĩ tiểu loli này không ngờ cường hãn như thế, quả nhiên không thể suy đoán phụ nữ qua vẻ bề ngoài.
- Con bà nó! Lão tử không phụng bồi! Nếm qua đau khổ, kim giác ngưu yêu quay cuồng đứng dậy không dám đánh trả, nương nhờ bụi khói còn chưa tan cất bốn vó, hướng chân trời phía xa chạy trốn như điên.
- Chạy đi đâu! Đại khái là từng bị đối phương tránh thoát một lần, Huân Nhi lần này đã sớm thúc dục phi kiếm, mấy đạo phù chú cũng trước sau mà đến vây lấy ngưu yêu. Ánh sáng đủ loại màu sáng lóe lên, ngưu yêu bị đập dập lún thật sâu vào trong đất, chỉ miễn cưỡng lộ ra cái đầu trâu.
Không đợi nó gào thét cầu xin tha thứ, tiểu loli đã lấy ra một đạo lệnh phù, một ngọn lửa màu xanh lay động theo gió, chợt bộc phát ra hào quang chói mắt: - Lôi Bộ Chính Quyết! Huyền Lôi Lâm Thế!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT