Chỉ nghe trong tiếng nổ vang, Oa Oa nhất thời bay ngược năm sáu mét, lập tức buồn bực phẫn nộ quát: - Con bà nó chứ! Nồi cơm điện không phát uy thì bị người coi là đồng nát sao? Các con, lên, cho hắn biết lợi hại, ta lên trước!
Nếu như sau mấy câu hùng hồn khiến sĩ khí sục sôi này Oa Oa không quay đầu chạy trốn thì hẳn một đám yêu quái cũng sẽ không đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức lựa chọn chạy tứ tán như hiện tại.
Sa hòa thượng ngẩn ra, bản năng muốn truy cản, nhưng khi nhìn lại Đường Tăng còn đang ở đằng sau, hắn chỉ đành do dự mà dừng bước.
Chính là lúc này, cái nồi cơm điện nguyên bản sắp rút lui kia lại quay lại đầu, càn rỡ cười to nói: - Ha ha! Ngươi chỉ thế thôi hả… Đã biết cái gã năm đó đánh vỡ cái chén lưu ly bị đày thì làm gì có dũng khí giết địch!
Nói cái khác cũng thôi, đằng này ngang nhiên động vào vết sẹo của người khác, phải biết rằng sự kiện chiếc chén lưu ly kia chính là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Sa Tăng.
Cho dù tính tình có ôn hòa hơn nữa, nghe thấy đến những lời này thì Sa Tăng cũng không kìm lại được cơn tức giận, nhất thời hét lớn một tiếng xông tới.
Bất quá bạo phát thì bạo phát, trước khi nhảy vào rừng cây hắn vẫn kịp quay đầu lại, hướng về bạch long mã quát: - Tứ sư đệ, sư phụ giao cho đệ bảo hộ, ngàn vạn lần cẩn thận!
- Tam sư huynh yên tâm! Nếu tình huống không ổn, ta sẽ chở sư phụ rời đi trước! Bạch long mã bỗng bật thốt tiếng người, khẽ đạp đạp chân hồi đáp.
Sa hòa thượng nghe vậy hoàn toàn yên tâm, ngay lập tức vác thiền trượng vọt tới, chỉ nghe tiếng hô quát liên tục vang lên, hắn càng ngày càng bị dẫn đi xa.
Cơ hồ đồng thời, không đợi bạch long mã hóa thành người bảo hộ Đường Tăng, chợt nghe trong rừng lại truyền đến tiếng vang: - Ơ? Con ngựa này nhìn qua rất quen mắt, bọn mày có nhớ gặp qua ở đâu không?
- Chưa thấy qua, nhưng nghe nói hắn bất hiếu cho nên bị cha đày đi! Trả lời câu hỏi là một giọng nói the thé rất châm chọc: - Mày biết không, làm một con ngựa kỳ thật rất thảm, ban ngày bị người cưỡi, buổi tối bị người cưỡi… Đi chậm thì cái mông còn bị ăn roi, thật thê thảm!
Không hề nghi ngờ, trả lời khiến người phát hỏa như vậy, nhất định là xuất phát từ miệng của Nặc Nặc.
Bạch long mã ngẩn ra, nhất thời giận tím mặt trực tiếp phóng đi, móng trước giơ lên cao ầm ầm nện xuống: - Khốn khiếp! Là tên khốn đui mù nào lại dám vô lễ thế, có giỏi thì đừng chạy trốn…
- Chính là lúc này! Động thủ! Cơ hội đến, Trần Mặc trốn sau triền núi làm sao còn có thể do dự, ngay lập tức quát.
Lời còn chưa dứt, Xa Xa sớm phát động động cơ gào thét mà ra, trong khoảnh khắc đã xông qua khoảng cách mấy chục mét.
Đợi cho bạch long mã nghe được tiếng gầm rú mới ngạc nhiên quay đầu lại thì Xa Xa sớm đã cách Đường Tăng không đến hai mét. Trần Mặc vội vươn tay tới, miệng vẫn không quên giải thích: - Đường trưởng lão, xin lỗi ngài, ta muốn mượn áo cà sa của ngài dùng một chút!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT