Bối cảnh: Đêm khuya, trên phố lớn, thủ đô Tokyo Nhật Bản. Cảnh đêm lúc này hơi có vẻ quạnh quẽ, không mấy bóng người qua lại, trái ngược hẳn hẳn vẻ nhộn nhịp ban ngày.
Một người đàn ông say khướt, tay xách theo chai rượu đang thất tha thất thểu bám vào vách tường mà di chuyển, trong miệng thỉnh thoảng lại nghêu ngao hát khiến chốc chốc lại có tiếng chửi mắng phát ra từ những ngôi nhà cạnh đó.
Nhưng cho dù bị mắng như thế, hắn vẫn mắt nhắm mắt mở mà phản bác: - Kêu cái gì mà kêu! Ông mày thích thì hát, chúng mày là cái quái gì…
Chửi chưa hết câu, hắn đột nhiên ngẩn ra, ngạc nhiên quay đầu nhìn phía đằng xa.
Trên con hẻm yên tĩnh, đột nhiên không tiếng từ đâu thổi tới một trận cuồng phong, rồi mơ hồ truyền đến tiếng rít liên tiếp.
Bản năng nhận thấy được không ổn, gã say rùng mình một cái rồi biết điều mà lùi về sau hai bước.
Cơ hồ đồng thời, một chiếc xe xích lô có gắn động cơ chạy như bay mà đến, cuốn theo gió lạnh đập vào mặt hắn.
- Khốn khiếp! Xoa xoa mặt lớn tiếng chửi, nhưng khi mà gã say nhìn rõ chiếc xích lô kia thì lập tức kinh ngạc há to miệng.
Nói đùa sao! Chiếc xích lô kia lại có thể tự động chạy, hơn nữa tốc độ kinh người… Dùng sức xoa xoa con mắt, gã say vội vàng nhìn lại, thẳng đến khi xác định chính mình không có nhìn lầm.
- Yêu quái! Yêu quáiiiiiii…. Vài giây ngạc nhiên qua đi, hắn nhất thời thất kinh hét ầm lên.
Nhưng tiếng kêu gào còn chưa tắt, đã thấy hơn mười chiếc xe cảnh sát theo sau chạy như bay mà đến, có cả máy bay trực thăng rọi đèn pha sáng trắng, tạo thành gió lốc cuồn cuộn đuổi theo sau.
Trong nháy mắt, đội nhân mã này đã xông qua phố dài, biến mất trong bụi khói.
Mà thẳng đến lúc này, cả dãy nhà dân trên phố mới lục tục bật đèn, thò cổ ra ngoài ngóng…
- Con mẹ nó! Chúng ta cũng không phải mỹ nữ, sao bọn chúng đuổi nhiệt tình thế nhỉ? Bỏ qua hoạt động tiếp theo của dãy dân cư đằng sau, giờ phút này mấy đồ điện đã sớm bị đuổi gấp đến thở hổn hển, nhịn không được quay đầu lại oán thán.
Oa Oa ngoái lại nhìn đèn hiệu cảnh sát đặc trưng phía sau, thực bất đắc dĩ thở dài: - Khó trách mọi người đều nói người Nhật Bản làm việc rất chăm chỉ, dù sao bắt được chúng ta cũng làm gì có tiền thưởng chứ.
- Đúng thế đúng thế! Mấy đồ điện liên tục phụ hoạ, hận không thể in truyền đơn bất bình thay cho đội cảnh sát tăng ca không được tăng lương này.
Mà nếu chỉ có cảnh sát thôi còn đỡ, mấu chốt là đám thần quan kia lại còn có pháp lực, hơn nữa ven đường còn hô hào đồng bọn, giống như đàn kiến mà tụ lại càng ngày càng nhiều.
Tứ đại linh vật vốn quen hội đồng người khác, đương nhiên biết hương vị của bị hội đồng không thể nào gọi là tốt được, cho nên chỉ có thể một đường chạy trối chết, bất tri bất giác đã vượt qua 80 km vào đến nội thành…
- Mợ nó chứ, nếu không phải vì cướp AV, ca còn lâu… Buồn bực lẩm bẩm, Oa Oa nhìn thấy trước mặt là ngã tư, đột nhiên lớn tiếng kêu lên: - Bên trái! Hướng bên trái đi! Chính là cái chỗ có cửa màu hồng sáng đèn nê-ông đấy!
Thực hiển nhiên, nếu những cảnh sát kia biết mục đích của mấy đồ điện đã mang theo bọn họ chơi cút bắt tới mấy giờ này, có lẽ sẽ lập tức đấm ngực hộc máu thành vòi.
Mà cũng chính là lúc này, sau khi cấp tốc ngoặt đầu xe chuyển hướng, Xa Xa đột nhiên nhún mình rồi nhảy bật lên cao đến mấy mét, sau đó nấp trên mái nhà che khuất tầm mắt đội đang đuổi sát đít.
Đợi khi nó hạ xuống đất xuất hiện lần nữa thì đội nhân mã kia cũng đã biến mất tại ngã tư đằng xa, chỉ còn vọng lại tiếng còi cảnh sát hú không ngừng.
- Lại biến rồi! Cái xe kia thật sự chỉ là xích lô sao? Cảm khái lên như vậy, cảnh sát cùng thần quan cũng không quên tăng tốc ‘truy đuổi’ đằng trước.
Chỉ trong chốc lát, cả một con phố ồn ào nhộn nhạo theo tiếng còi cảnh sát xa dần mà trở về vẻ yên tĩnh đúng với cảnh đêm.
Mà đợi cho tất cả về lại bình thường, từ một góc tối đột nhiên truyền tới tiếng vang nhỏ, một chiếc xe điện không hề có gì khác thường chậm rãi chạy ra, hướng tới xưởng phim AV cách đó không xa mà đi.
- Ầu deee, ngon rồi! Oa Oa hưng phấn đến độ run rẩy lên: - Thật không dễ dàng a! Xem AV nhiều năm như vậy, rốt cục có cơ hội đến Thánh Địa cúng bái… Không ai được phép tranh với ca, toàn bộ băng đĩa bên trong chỗ này đều là của ca, tất cả đều là của ca!
Cân nhắc đến việc Oa Oa lại dở chứng phát tác bệnh thần kinh, Nặc Nặc cùng Xa Xa chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ bỏ qua phần thu hoạch của chính mình.
Chỉ có Bản Bản còn chút do dự lẩm bẩm: - Nhưng mà chúng ta cứ thế lao vào cướp không ổn đâu? Nếu bị bọn họ phát hiện chúng ta lấy hết sạch quốc sản nước họ, có khi nào gây nên nguy cơ căng thẳng ngoại giao không?
- Ngu thế, chú không biết xóa dấu vết sao? Oa Oa tức giận trừng mắt nhìn nó một cái, lại đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
- Hơn nữa, chúng ta đây cũng không phải là cướp bóc! Chúng ta là mang cả đi những văn hóa đang đầu độc tầng lớp thanh thiếu niên, việc này sẽ cứu lấy hàng ngàn hàng vạn con dê non vô tội, đây là chuyện vĩ đại nhường nào cơ chứ!
Nói đến đây, Oa Oa cơ hồ như mọc thêm vòng thánh mà bay lên, hình như nó sẽ lập tức tấn thăng thành Thiên Sứ.
Mấy đồ điện đối mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên không hẹn mà cùng cảm khái nói: - Thiện tai! Thiện tai! Đúng như câu ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, để cho chúng ta thay thế gian ngăn cản tràng hạo kiếp này đi!
Tự mình cảm động đến rơi lệ đầy mặt, Xa Xa đột nhiên phát động động cơ, đâm thẳng vào cửa lớn của xưởng phim AV.
Cánh cửa vừa vỡ nát, hai nhân viên bảo vệ hóa đá vài giây mới hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng không đợi bọn họ lao đến, một tấm thép từ trên trời giáng xuống đã áp đảo tất cả.
- Nói! Nói mau! Hung tợn trừng mắt liếc bọn hắn, Oa Oa giống như một gã ăn trộm lâu năm, cả người đều tản ra khí tức bạo lực: - Không nói anh sẽ lột trần hai chú ra, sau đó treo lên cái đèn nhấp nháy ngoài cửa thay biển quảng cáo!
Đây là uy hiếp rất hữu hiệu, hai người bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được cùng rùng mình một cái.
Thế nhưng dù bị uy hiếp đến không ngừng run rẩy như thế, cả hai vẫn chỉ biết kinh hãi há to miệng, hình như căn bản không có hứng thú trả lời.
- À kinh! Quả nhiên miệng thật cứng a! Oa Oa ngẩn ra, lập tức tán thưởng một câu, sau đó không thèm nói lý lẽ mà xông vào đánh loạn xạ.
Chỉ chốc lát, hai người bảo vệ đã biến thành hai cái đầu heo sưng húp… Thế nhưng đến phút này bọn họ vẫn không cung khai, điều này làm cho Oa Oa nhịn không được thở dài một tiếng: - Cứng rắn như vậy? Được rồi, xem ra chỉ có thể dùng tuyệt chiêu, Bản Bản, qua đây chiếu “Hoàn Châu Cách Cách” đi!
- Đã sớm chuẩn bị xong! Bản Bản lập tức nhảy lại đây, muốn mở phim lên.
Thế nhưng đúng lúc này, nó đột nhiên nghĩ tới cái gì rồi ngẩn ra: - Ê Oa Oa…. Hình như không phải bọn hắn không chịu khai, mà là chúng ta không có hỏi…
Nghe nó nhắc nhở như vậy, Oa Oa cuối cùng nhớ tới hóa ra chính mình quên mất chuyện quan trọng này.
Mà tới lúc này hai người bảo vệ mới có thời gian mở miệng, lắp bắp nói: - Các người… các người muốn hỏi cái gì?
- Nói nhảm, chú nghĩ bọn anh muốn hỏi gì? Xấu hổ ho khan vài tiếng, Oa Oa cố gắng cứu vãn thể diện nói: - Tới đây đương nhiên là hỏi phim AV, chẳng lẽ muốn hỏi phim thiếu nhi chắc?
Rơi lệ đầy mặt a! Giờ khắc này, hai người bảo vệ ấm ức đến lệ rơi đầy mặt, chỉ có thể dùng ánh mắt vô tội mà đánh mắt sang hướng bên cạnh…
Theo ánh mắt của bọn họ, mấy đồ điện quay đầu nhìn lại, đập vào tầm mắt chúng nó chính là từng chồng đĩa mới tinh xếp cao như núi, mỗi cái bìa dưới ánh đèn yếu ớt đều toát lên vẻ dụ hoặc khó cưỡng…
- Của ca! Của ca! Toàn bộ đều là của ca! Sau vài giây ngạc nhiên, Oa Oa thức thì điên cuồng nhào đi lên, há mồm đem đống DVD nuốt sạch, miệng còn kêu gào không ngừng.
- Đĩa này tháng trước mới ra, lại còn chơi cả cosplay… Bà mẹ nó! Cái gì đây, tập này ca tìm đến hai tháng cũng không thấy mà… Toàn bộ thu hết lại cho ca!
Làm sao còn cần nó kiểm kê phân loại, Nặc Nặc chúng nó biết rõ đạo lý trâu chậm uống nước đục, ngay lập tức như ong vỡ tổ nhảy lên.
Chỉ có Xa Xa còn vẫn duy trì phong độ, chậm rì rì chạy đến cạnh hai người bảo vệ, cười hì hì hỏi: - Này, các chú có ai biết địa chỉ nhà riêng của Sora Aoi không?
- Ặc… Hai người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ coi như chúng ta biết cũng sẽ làm bộ như không biết, dùng đầu gối suy nghĩ cũng hiểu chiếc xe xích lô này muốn làm gì.
Cứ thế qua vài phút, vô số băng đĩa trên giá đã trống trơn, cho dù là tổng vệ sinh cũng không thể sạch sẽ như vậy.
Hai người bảo vệ trông thấy hết hồn, thầm nghĩ ngày mai chúng ta không thể không bị sa thải, chỉ hi vọng mấy đồ điện này khoắng hết tầng một xong đã đủ thỏa mãn, ngàn vạn lần đừng…
- Ít thế nhỉ? Không mang mấy ngàn tập phim về thì coi như hôm nay chúng ta về tay không! Sợ cái gì cái đó đến, hai người bọn họ vừa cầu nguyện xong thì đã nghe oa Oa oán thán nói.
Không vừa ý với ‘chút ít’ thu hoạch này, nó đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, nơi đó có một căn phòng cách âm rất kiên cố, lúc này cửa khép hờ lóe lên ánh đèn yếu ớt, tựa hồ cất giấu thứ tốt bên trong…
- Nói! Trên kia có cái gì? Hung tợn xoay đầu lại, Oa Oa bày ra tư thế không nói sẽ nhai sống ngươi.
- Không có… Không có cái gì! Hai bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, chột dạ hồi đáp.
- Tức là nhất định có cái gì rồi! Không đợi Oa Oa tiếp tục bức cung, Xa Xa liền kiên nhẫn phát động động cơ, gào thét phi lên tầng rồi không lòng vòng mà đụng thẳng vào cánh cửa ngoài căn phòng cách âm kia.
Chẳng qua nó không dự liệu được rằng cánh cửa kia chỉ khép hờ, dùng quá nhiều sức mạnh khiến bản thân mất đà lao vọt vào trong.
Chỉ nghe trong tiếng loảng xoảng ồn ào, cũng không biết bao nhiêu đồ đạc lỉnh kỉnh bị tông bắn hết lên trời, mãi lúc sau tiếng vang mới dần dần lắng xuống.
- Đệch! Sao chỗ này không khóa cửa! Bụi mù dần hạ xuống, mấy đồ điện cũng leo cả lên xem.
Oa Oa thổi thổi mấy cái cho tan tro bụi, nhịn không được oán thán: - Cái xưởng phim này phục vụ quá kém, đã không khóa cửa cũng không dán tấm biển nhắc nhở… Ơ? Các chú làm gì thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT