- Đây là? Một vị trung niên khó có thể tin ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng run rẩy cánh môi tái nhợt, đầy đủ thuyết minh tâm tình hắn lúc này.
- Phim tiên hiệp? Kìm lòng không đậu nắm chặt hai tay, một cô gái trẻ không hề để ý việc chiếc kem đang cầm dây lên áo, mắt đăm đắm lên màn ảnh.
- Nói đùa sao! Mấy thanh niên trẻ đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên rất muốn cắn ngón tay để chứng minh đây không phải nằm mơ: ai có thể giải thích cho ta, bộ phim đang chiếu trước mắt rốt cuộc là sử dụng kỹ xảo nào?
Vài phút trước, khi Trần Mặc bật máy chiếu lên, một bộ điện ảnh đồ sộ chưa từng có cũng bắt đầu ở giờ khắc này hiện ra trước mắt mọi người.
Ngay tích tắc khi hình ảnh đầu tiên xuất hiện, một vị tiên nhân áo bào trắng cưỡi mây lướt gió trên đỉnh núi cao ngàn trượng rồi bay vụt thẳng lên trời.
Theo sau hắn, ngàn vạn luồng sáng như mưa sao băng từ trên trời giáng xuống, tiếp đến vô số thần tiên yêu ma không biết từ đâu xuất hiện, thi triển thần thông che vùi trời đất…
Chỉ trong vài phút, màn hình đã toàn là những hình ảnh không cách nào hình dung sử dụng kỹ xảo cao đến cỡ nào: ngũ thải quang mang vạn thú lao phi, chân thực như là đang hướng mọi người mà chạy như điên đến.
Tiếng gầm rú vang vọng thiên địa chấn động khắp nơi, từng cảnh tượng hoành tráng liên tiếp xuất hiện… Giờ khắc này, mọi người thậm chí cả thời gian nháy mắt cũng không có!
Đây có lẽ là bộ phim đầu tư kỹ xảo 3D khủng nhất trong lịch sử, bất kể là âm thanh hay màu sắc đều làm cho người ta rung động, hơn nữa rung động tới mức không thể rung động hơn!
Đúng vậy, chỉ có thể dùng từ rung động để hình dung, bởi vì giờ phút này có dùng một câu hoa mỹ gì khác cũng là dư thừa.
Mười phút đoạn trailer, tất cả mọi người như ngừng thở, chìm đắm vào trong từng khung cảnh trên hình.
Bất tri bất giác, đại sảnh gần một ngàn mét vuông lặng ngắt như tờ, cho dù là những du khách tít đằng xa cũng không thể không chạy lại gần, mặt đầy ngạc nhiên mà ngửa đầu nhìn màn ảnh.
Một nhà phê bình điện ảnh đẩy đẩy mắt kính, nhịn không được thì thào lẩm bẩm: - Trời đất ơi! Kỹ xảo bậc này nếu không đoạt giải Oscar thì chắc chắn là do giám khảo mù hết cả rồi…
- Tuyệt đối không thể! Ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng mười phút đồng hồ, thẳng đến khi bị xì gà cháy đến sát ngón tay, Chu Vũ mới như tỉnh ngộ giật nảy người: - Tuyệt không thể nào! Chỉ có trăm vạn, làm sao có thể làm ra kỹ xảo thế này, nhất định là có vấn đề!
- Có vấn đề sao? Mấy gã nhân viên công tác đưa mắt nhìn nhau, lại cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Không sai, đúng như Chu Vũ nói, chuyện này nhất định có vấn đề. Đơn cử mà nói, chỉ đoạn đầu tiên tiên nhân cùng yêu ma chiến đấu kia, hiệu quả đã đủ để so sánh với Transformers.. Không, phải nói nó còn hoàn toàn vượt qua Transformers!
Đây đã không còn là kỹ xảo là máy vi tính có thể tạo ra nữa rồi, thoạt nhìn tựa như là sự thật, là thật sự có thần tiên yêu ma chiến đấu!
- Có vấn đề gì sao? Một tiếng cười hì hì đột ngột vang lên, mang theo cảm giác uể oải lười nhác.
Trong ánh mắt cổ quái của Chu Vũ, Trần Mặc tay kẹp điếu thuốc chậm rãi đi tới, tỉnh bơ nói: - Tôi thấy tất cả đều rất tốt mà, nếu ông chủ Chu có nghi vấn gì, có thể đợi lúc bộ phim chính thức trình chiếu để xem thử, thuận tiện cũng tăng thêm thu nhập cho phòng vé chúng tôi.
- Ta sẽ đi! Hung tợn nhìn chằm chằm Trần Mặc, Chu Vũ rốt cục nghiến răng nghiến lợi đáp.
Nổi giận đùng đùng trực tiếp đi ra hướng cửa, thế nhưng chỉ sau vài bước, hắn đã quay đầu lại cười lạnh nói: - Trần tiên sinh, ngài cũng đừng vội, ai thắng ai thua sau cùng mới biết được!
Nói xong câu uy hiếp lạnh như băng, hắn rốt cục biến mất ngoài cửa lớn, tiếng sập cửa rầm một cái cũng đủ thấy cơn giận của hắn. (Chỗ này cũng không hiểu lắm, chắc là bên nó tổ chức triển lãm trong một tòa nhà có đại sảnh hơn ngàn mét vuông, có cửa ra vào đóng)
Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai, đầy mặt tươi cười nhìn phía đám người đông nghìn nghịt: - Ây da, các vị, hôm nay đoạn trailer dừng ở đây! Nếu các vị có hứng thú thì ngày mai xin mời tới xem đoạn trailer kế tiếp, hoan nghênh mọi người tiếp tục tới ủng hộ!
- Hả? Còn phải đợi đến mai? Mang theo tâm tình quyến luyến xen chờ mong, đám người thở dài rồi cũng đành tản dần.
Nhưng cũng không ít người vẫn đứng lại vây quanh gian hàng, có hỏi thăm thời gian chiếu phim cùng với tình tiết bên trong.
Thương Trụ giải thích đến miệng đắng lưỡi khô, thật vất vả mới thoát khỏi đám người, kéo tay Trần Mặc hỏi: - A Mặc, bộ phim này thật sự là cậu làm sao… Tớ thật sự không thể tin được, những kỹ xảo kia tới cùng là tốn bao nhiêu?
- Không nhiều, ba mươi vạn thôi! Trần Mặc cười hì hì vỗ vỗ vai Thương Trụ, nói một câu hết sức nhẹ nhàng nhưng lại khiến Thương Trụ hoàn toàn hóa đá.
Đầu óc trống rỗng tới cả chục phút, mãi sau vị đạo diễn trẻ này mới có thể run rẩy giơ 3 ngón tay, ngạc nhiên nói: - Cái gì cơ, cậu chỉ tốn ba mươi vạn?
Ba mươi vạn? Lấy giá cả kỹ xảo ngày nay, có thể tạo ra cái gì hot chứ?
Có lẽ là một chút khói lửa, một cuộc truy đuổi nhanh như bay, hoặc là lá rụng đầy trời… Nhưng bất kể như thế nào, ba mươi vạn mặt cũng tuyệt đối không thể có hiệu quả như vừa nãy.
Giờ khắc này, rất nhiều nhân viên công tác không khỏi đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn đột nhiên thực muốn tên của tổ làm kỹ xảo kia, chẳng có lẽ khủng hoảng kinh tế mấy năm nay đã ảnh hưởng lớn tới mức này sao?
- Được rồi, tình huống cụ thể chúng ta trở về tiếp tục giải thích đi! Vỗ nhẹ Thương Trụ đang đứng hóa đá, Trần Mặc quay đầu nhìn đám người xem mặt đầy hưng phấn, cười hì hì nói: - A Trụ, cậu không biết hiện chúng ta còn phải làm một chuyện rất quan trọng sao?
Hai giờ sau, khi mà toàn bộ tờ rơi giới thiệu phim đã bị người lấy sạch, buổi sáng đầu tiên của liên hoan phim rốt cục tạm thời kết thúc.
Uể oải bẻ bẻ tay chân, Trần Mặc khoác vai Thương Trụ quay về khách sạn nghỉ ngơi, để mặc nhiều người truy vấn về tên tuổi tổ làm kỹ xảo điện ảnh kia.
Trừ chuyện này, ven đường lại xuất hiện rất nhiều người mê điện ảnh lao lên muốn ký tên… Không chút nào khoa trương, chỉ bằng mười phút truyền bá trong buổi sáng nay, Thần Ma Đại Chiến đã có rất nhiều fan hâm mộ.
- Tớ vẫn không thể tin nổi, rốt cuộc là tổ kỹ xảo nào lại có thể làm ra hiệu ứng đến trình độ này! Cho dù đã về đến phòng, Thương Trụ vẫn không tin được mà bóp trán tự hỏi.
Trần Mặc chân bước vào phòng, ho nhẹ nói: - Có gì đâu, là tớ ngẫu nhiên biết một nhóm anh em, bọn họ bình thường lại không thích nổi danh, cho nên… Ặc, gì đây?
Trong tầm mắt của bọn hắn, căn phòng tuyền toàng đang ở không biết tại sao tụ tập một đám người, vài phục vụ viên đang đem từng túi hành lý bên trong ra khỏi.
Trần Mặc cùng Thương Trụ đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được nhất tề xông tới: - Này! Các người muốn làm gì, dù cho muốn đuổi chúng ta thì trước tiên cũng phải nói một câu chứ!
- A! Đạo diễn Thương, Trần tiên sinh, các ngài đã trở lại! Không đợi Trần Mặc nói xong câu đó, Vương chủ nhiệm đã xuất hiện trên hành lang.
Mang theo vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, hắn sải bước mà tới, chưa đến nơi đã vội lên tiếng giải thích: - Ngài hiểu lầm, chúng ta cũng không phải muốn đuổi ngài đi, mà là muốn giúp ngài đổi phòng. Tuy không phải phòng tổng thống, nhưng cũng là một trong những căn xa hoa nhất của khách sạn, không biết ý ngài ra sao?
- Vậy sao? Trần Mặc cùng Thương Trụ đối mắt nhìn nhau, vẫn là cảm thấy có chút kỳ quái.
- Đúng đúng, chính là như vậy! Vương chủ nhiệm nụ cười mãi chưa tắt, xoa xoa hai tay nói: - Thế này, trưa nay vừa mới có vài vị bên phát hành phim muốn tới chào hỏi hai vị, nhân tiện nói tới việc chuyển nhượng phim. Cho nên, tôi nghĩ rằng căn phòng này hẳn là không thích hợp để tiếp khách!
- Thì ra thế! Trần Mặc cùng Thương Trụ đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng "À" một tiếng.
Bất quá ngay sau đó, Thương Trụ lại đột nhiên mở to hai mắt, một phát bắt được áo Vương chủ nhiệm nói: - Đợi đã! Ý ông là bọn họ muốn mua lại bộ phim của chúng ta? Ông xác định?
- Xác định không thể xác định hơn! Vương chủ nhiệm liên tục gật đầu, tự hào như chính mình đạo diễn bộ phim này: - Đạo diễn Thương, Trần tiên sinh, đây chính là mấy xưởng phim lớn trong quốc nội, đều là ông chủ lớn vung tiền như rác!
- Nói thật, đây là lần đầu tiên trong lịch sử liên hoan phim Phương Nam có thể hấp dẫn loại khách quý này đến hiệp đàm… Cho nên bất kể như thế xin, đều nhờ hai vị lúc đó nói tốt giúp chúng tôi vài câu!
Mấy lời này hẳn mới là nguyên nhân thực sự việc Vương chủ nhiệm xum xoe đổi thái độ, chẳng qua hiện Thương Trụ đã không còn tâm chí nghe thêm mấy câu nịnh nọt.
Mê mang buông tay ra, Thương Trụ ngơ ngơ ngẩn ngẩn quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, đột nhiên kìm lòng không đậu nắm chặt tay nhảy dựng lên.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên ôm lấy Trần Mặc, lớn tiếng hô: - A Mặc, lần này thực sự phải cảm ơn cậu, công ty của cha tớ rốt cục được cứu rồi!
- Là vận khí của cậu tốt, vừa vặn tớ gặp được đám bạn nhiệt tình! Trần Mặc dùng sức vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, hai người không khỏi đồng thời cười lớn.
- Thương tiên sinh, Trần tiên sinh, chúng ta giờ qua xem phòng chứ nhỉ? Vương chủ nhiệm bên cạnh thấy cảm động, thật cẩn thận nói: - Đúng rồi, chỗ các ngài có gì quý giá, ví dụ như bộ phim, có cần khách sạn chúng tôi bảo quản giúp không?
- Đồ quý giá? Thương Trụ ngẩn ra, quay đầu nhìn chiếc rương khóa trong phòng.
- Không cần, tôi cảm thấy tự mình giữ là được rồi, thứ này chuyển đi chuyển lại mệt nhọc lắm! Trần Mặc không đợi hắn lên tiếng, đã bình thản lắc đầu: - Không vấn đề gì đâu, tôi tin tưởng an ninh tại khách sạn, hơn nữa tôi sẽ phái chuyên gia đến bảo quản!
Nói xong, Trần Mặc cười hì hì vỗ vỗ túi áo, sau đó trong tiếng than thở của Nặc Nặc mà cùng Thương Trụ rời khỏi.
Vương chủ nhiệm đứng ở cửa phòng, vội vàng cúi đầu thấp 90 độ, thái độ kính cẩn như tiếp đãi khách quý.
Nhưng chỉ vài giây sau, khi Trần Mặc cùng Thương Trụ đã khuất sau thang máy, hắn lại đột nhiên nở nụ cười âm trầm.
- Chu tiên sinh, việc ngài giao đã hoàn thành! Rất nhanh bấm điện thoại, Vương chủ nhiệm đứng quay ra cửa sổ, thấp giọng nói.
- Đúng ạ, bọn họ để phim trong phòng…Vâng, có mấy người canh giữ, nhưng tôi tin lấy thực lực của ngài có thể thoải mái giải quyết chuyện này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT