Mười ba ngày, Phương Tử Vũ đã rời khỏi Đông Hải được mười ba ngày.

Mười ba ngày này hắn vẫn luôn trốn đông tránh tây, mà các môn phái tu chân lớn thủy chung vẫn gắt gao bám theo hắn chưa từng rớt lại, đuổi hắn giống như chó nhà có tang chật vật không chịu nổi.

Khi vừa ly khai Đông Hải, Phương Tử Vũ gặp phải đệ tử của ba phái tu chân, cũng may những người này chỉ là hàng đệ tử, tu vi không cao, hắn thực dễ dàng đuổi đi. Hơn nữa Phương Tử Vũ cố ý lưu lại mỗi phái một hai người sống, chỉ là khiến bọn họ đứt tay cụt chân lại để bọn họ nghĩ biện pháp thông tri cho môn phái của mình. Như vậy, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người hắn, đối với Từ Ngạo Thiên cũng sẽ xem nhẹ một chút. Chẳng qua mấy ngày gần đây, số người đuổi theo ở phía sau hắn chỉ có tăng lên chứ không giảm, hơn nữa cao thủ chân chính trong các phái cũng đã xuất hiện. Phương tử Vũ trên đường cũng từng bị chặn đánh vài lần, may nhờ chân khí quái dị trong cơ thể hắn cộng thêm sự tôi luyện khi trải qua mười tám tầng địa ngục mới có thể mỗi lần đều chuyển nguy thành an.

Đối với Từ Ngạo Thiên, hắn hiện tại cũng không quá lo lắng, thứ nhất hắn đã thành công tập trung sự chú ý của các môn phái đến trên người mình. Thứ hai, chỉ cần Từ Ngạo Thiên khẳng định không có quan hệ với mình, như vậy những người được gọi là danh môn chính phái kia cũng không làm khó hắn quá mức, dù sao ở bên cạnh hắn cũng còn lão đạo sĩ người có bối phận cao nhất của Ngọc Hư Cung.

Chẳng qua, với tính cách của Từ Ngạo Thiên, hắn sẽ phủ nhận quan hệ với mình sao? Kỳ thật ngay ngày thứ ba sau khi Phương Tử Vũ rời Đông Hải, các phái tu chân cũng đã tụ tập ở Đông Hải, Từ Ngạo Thiên tuy rằng muốn vì Phương Tử Vũ nói chuyện, thế nhưng lo lắng cho dân chúng trong thành, nghĩ đến khi hắn và những người tu chân này khai chiến, người đầu tiên phải chịu tai ương chính là những người dân vô tội này. Cuối cùng hắn chỉ có thể chấp nhận lời đề nghị của lão đạo sĩ, một mực im lặng, mà hết thảy mọi việc đều do lão đạo sĩ ra mặt.

Mặt khác, các đệ tử ba phái mà Phương Tử Vũ gặp trên đường cũng đang chạy đến Đông Hải, chỉ là vận khí của bọn hắn không thật sự được tốt, bị Phương Tử Vũ lấy làm vật khai đao, kết quả ngay cả những người tu chân ở Đông Hải toàn bộ đều biết được tin tức, tất cả xuất động đuổi theo không bỏ. Từ Ngạo Thiên biết Phương Tử Vũ cố ý làm như vậy, nói cho mọi người hắn đã rời Đông Hải. Từ Ngạo Thiên rất muốn lập tức nhanh đến đó giúp hắn lại bị lão đạo sĩ gắt gao giữ lại, chỉ có thể đứng ở trong thành buồn bực không vui.

Bịch!

Tên cao thủ Xuất Khiếu kỳ cuối cùng chậm rãi té trên mặt đất, mắt hắn mở lớn nhìn trừng trừng, cho đến chết hắn cũng không tin một cao thủ Nguyên Anh kỳ lại có được công lực như thế.

Trên mặt đất sáu gã tu chân nằm ngổn ngang, trong bọn họ người có tu vi thấp nhất cũng là Linh Tịch kỳ, trong đó còn có hai người Xuất Khiếu kỳ. Những người này hợp cùng một chỗ làm thành một tổ hợp có lực sát thương không nhỏ, nhưng ở trong sự chém giết liều mạng của Phương Tử Vũ những người này từng người bị chém giết ngay tại trận, khiến cho người ta rất khó tin tưởng đây là kết quả do một người chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ tạo thành. Text được lấy tại Truyện FULL

Bộ mặt của những người này sau khi chết đều giống nhau, đều là mắt nhìn trừng trừng lộ vẻ không thể tin. Bọn họ đến lúc chết cũng không tin Phương Tử Vũ lại có công lực cao như vậy, đến lúc chết cũng không tin một người lại có khí tức băng lãnh như thế, lại lộ ra sát khí cực kỳ khổng lồ. Làm cho người ta khó tin tưởng nhất đó là, bọn họ kinh hãi khi thấy chân thân của hắn, một con yêu hồ.

Phương Tử Vũ băng bó chỗ bị thương trên cánh tay trái, lạnh lùng liếc nhìn thi thể đầy mặt đất một chút, xoay người nhẹ nhàng nhảy lên liền bay xa mấy trượng, biến mất trong cánh rừng rậm rạp.

Qua hồi lâu, trong rừng vang lên tiếng bước chân, một đám người từ trong rừng đi ra. Khi bọn họ nhìn thấy thi thể đầy đất đầu tiên là lộ vẻ khiếp sợ, sau đó lại là tiếc rẻ.

- Là hắn làm sao?

Một người đứng đầu trong đội năm người lên tiếng.

- Đúng là thủ pháp của hắn.

- Nhưng vì sao mới vừa rồi lại xuất hiện yêu khí cường đại như vậy?

Người thứ hai lắc lắc đầu.

Người thứ ba dường như nhớ tới cái gì, mở miệng nói:

- Mấy năm trước, người của liên minh kia chẳng phải đã phát ra tin tức, nói hậu nhân của sơn trang kia còn có người trên đời, cũng có một con yêu quái cường đại bảo hộ hắn. Chẳng lẽ…?

Người đầu tiên vỗ tay thật mạnh một cái kêu lên:

- Người của sơn trang kia có họ Phương, mà Phương Tử Vũ cũng…

Năm người này đưa mắt nhìn nhau, được một lát người đầu tiên mới nói:

- Xem cường độ của cỗ yêu khí vừa rồi, cũng không phải chúng ta có thể địch được. Chúng ta trước tiên theo phía sau hắn, mặt khác đưa tin tức trở về. Nếu Phương Tử Vũ thực sự là hậu nhân của sơn trang kia, ta nghĩ người của liên minh kia nhất định sẽ rất cao hứng.

Mọi người gật đầu đáp ứng, lúc này mới vội vàng sai người đưa mấy tin tức này trở về, sau đó mới đem các thi thể trên mặt đất đi chôn.

Nếu Phương Tử Vũ nghe được những lời vừa rồi, không biết hắn có hối hận hay không. Lúc ấy bởi vì tình thế cấp bách liều mạng, hợp lực của sáu gã tu chân này cũng không phải hắn có khả năng địch lại, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế không biết làm sao lại dẫn động ba cỗ chân khí trong cơ thể dung hợp, do đó tái hiện yêu hồ chân thân. Cũng bởi vì lần biến thân này phát tán ra yêu khí mới bị các cao thủ ở phụ cận phát hiện, vì thế lại một đường liên tưởng ra thân thế của hắn.

Chẳng qua tin tưởng cho dù Phương Tử Vũ biết được cũng sẽ không quá mức quan tâm. Dù sao hiện tại hắn đã muốn là địch nhân của toàn bộ tu chân giới, thêm một tội căn bản cũng không mang nhiều ý nghĩa lắm. Nhưng hắn hiện tại căn bản không nghĩ tới, một cái tội danh này có thể gây ra chấn động rất lớn, nếu thân phận hậu nhân Long Thần sơn trang Phương gia của hắn được xác định, như vậy sẽ dẫn ra rất nhiều tuyệt thế cao thủ ẩn thế, dù sao sức hấp dẫn của thần thạch bảo hộ yêu hồ bộ tộc thật sự là quá lớn.

Lại bảy ngày nữa qua đi, trong bảy ngày này Phương Tử Vũ dùng hết mọi cách cũng không phát hiện có người đuổi theo, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng thoáng yên lòng. Quần áo trên người hắn đã sớm rách nát từ trong trận chiến, khi đi ngang qua một thôn nhỏ, hắn lén lút lấy đi y phục người ta đang phơi nắng bên ngoài, sau đó tìm đến một con suối nhỏ tắm rửa xong mới thay quần áo.

Sau khi xác định không có ai theo dõi, hắn mới rời khỏi rừng núi, xoay người đi đến một tòa thành thị gần nhất.

Phương Tử Vũ đột nhiên quyết định nhất thời khiến cho các môn phái tu chân đuổi theo bị rối loạn, bọn họ vẫn theo hắn ở phía sau, chỉ bằng chút dấu vết hắn lưu lại để đuổi theo, không ngờ tới tung tích của Phương Tử Vũ lại biến mất trên đường cái bên ngoài rừng, khiến bọn hắn nhất thời không nắm được phương hướng.

Quan đạo hướng nam chính là Cửu Giang thành, hướng bắc chính là Giang Hạ và Vĩnh Yên, bọn họ tin tưởng Phương Tử Vũ vô luận như thế nào cũng không dám vào thành, dù sao chân dung của hắn đã sớm được dán khắp nơi, gần như khắp thiên hạ đều biết hình dáng của hắn, ở vào vị trí của hắn không ai dám ngang nhiên xuất hiện ở những phố xá đông đúc vào lúc này, đó không thể nghi ngờ chính là tìm tử lộ. Sau khi trải qua một thời gian bình tĩnh suy tính, những người tu chân này tin tưởng đây là Phương Tử Vũ cố ý bày ra nghi trận, khiến bọn họ tin tưởng hắn sẽ đi tới đô thị, nhưng bản thân lại đi một nước hồi mã thương, đi lên một đoạn đường sau lại hồi mã thương quay về trong rừng.

Nhưng quan đạo bốn hướng thông suốt, Phương Tử Vũ lại sẽ đi một hướng giống như vậy sao? Những người tu chân này cuối cùng quyết định chia làm hai nhóm, một nhóm hướng bắc, một nhóm hướng nam, chuyên tìm những nơi rừng núi. Bọn họ không biết, một quyết định sai lầm này khiến Phương Tử Vũ bỗng nhiên lại có thời gian mấy ngày an nhàn, đến khi bọn họ phát hiện mình sai lầm quay lại thành thị, Phương Tử Vũ chẳng biết đã đi đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play