Tuyết rơi lả tả, chỉ sau một đêm đã khoác lên mặt đất cả một tầng tuyết dầy.

Nó đến thật nhanh, thật bất ngờ, như muốn dùng sự trong trắng của mình đến tẩy rửa đại địa mờ mịt, như muốn đem tội ác của nhân gian rửa sạch sẽ không lưu lại một chút dơ bẩn nào nữa.

Nhưng nhân gian vốn vô tình!

Trăm ngàn năm qua, chỉ cần nơi nào có con người xuất hiện, là nơi đó tội ác phủ xuống.

Bản tính con người vốn ích kỷ, ngay cả trời cũng bị bỏ quên.

Ai là người có thể ngăn cản một màn thảm kịch chốn nhân gian, cho dù là trời cũng vô lực ngăn trở.

Tuyết lớn vẫn rơi như cũ, nó vẫn lẳng lặng rơi suốt trăm ngàn năm qua.

Nhưng trải qua trăm ngàn năm tuế nguyệt, nó cũng trở nên thờ ơ, tâm trở nên lạnh giá rồi.

Vốn dĩ tuyết lạnh, nhưng tâm của nó còn lạnh hơn.

Tự như trái tim của một đứa trẻ nọ….

"Tiểu Đinh đừng chạy, hãy xem vô địch đại tuyết cầu của ta đây!" Theo sau tiếng hô to duyên dáng của một giọng trẻ con, một bàn tay một quả cầu tuyết to nhỏ ném về phía tiểu hài tử đang chạy.

Tiểu Đinh nhanh nhẹn tránh thoát quả cầu tuyết bay tới, quay về phía tiểu cô nương vừa ném cầu tuyết giả trang mặt quỷ hô lên:"Ngươi ném không trúng, ngươi ném không trúng, ha ha. Ai nha…" Tiểu Đinh chỉ lo trêu chọc mà không lưu ý đến tảng đá lớn dưới chân, ngã té nhào.

Tiểu Đinh lật người muốn đứng dậy thì phát hiện trước mặt nó xuất hiện đôi bàn chân. Nó chậm rãi ngẩng đầu nhìn người vừa mới tới.

"Mẹ ơi!" Tiểu Đinh bị dọa tức thì kêu lớn, luống cuống đứng dậy chạy về phía đám trẻ con đang chơi đùa, vừa chạy vừa hét lớn:"Quái vật đi ra rồi, quái vật xuất hiện rồi…"

Cả đoạn đường cái nhất thời tĩnh lặng, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía kẻ mới tới nọ, không biết đứa nào hét lên đầu tiên, bọn con nít lập tức giống như đám thú vừa mới thoát khỏi nhà giam bỏ chạy tứ tán.

Đối tượng mà đám con nít tránh né cũng chỉ là một tiểu hài tử, tên nó là Phương Tử Vũ. Đám trẻ con tại sao lại gọi nó là quái vật? Nguyên lai Phương Tử Vũ trời sinh một khuôn mặt âm dương, cả khuôn mặt một bên màu sắc bình thường còn một bên là màu đen, ở nửa bên khuôn mặt nám đen còn mọc ra đám lông mao trắng quả thật là làm cho người ta khi nhìn vào cảm thấy ghê sợ. Nếu như chỉ nhìn nửa khuôn mặt bình thường mà nói, Phương Tử Vũ cũng rất thanh tú khả ái, nhưng thêm một nửa khuôn mặt nám đen kia lại trở thành đối tượng xỉ báng của mọi người, thành quái vật trong mắt đám hài đồng.

Đưa mắt lạnh lùng nhìn đám con nít trốn phía xa xa, Phương Tử Vũ như cũ một vẻ lạnh lùng, cất bước đi tiếp.

Đám trẻ con ở cách sau lưng hắn không xa lại tụ tập trở lại, cùng mở miệng hô lên:"Quái vật, quái vật ngươi mau mau đi, ngày ngày trốn trong nhà, cha không đoái hoài mẹ không thương, đi ra đường cái mông xoay lại…" Bài đồng dao không vần này không biết là do ai sáng tác, mặc dù không vần, nhưng đám trẻ con đọc ra thật thuận miệng. Giống như là bài đồng dao này đã được bọn chúng nó đọc đi đọc lại cả trăm ngàn lần rồi, cho nên mới được chỉnh tề, thuận miệng như vậy.

Phương Tử Vũ dường như đã nghe cả trăm ngàn lần rồi, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ bước nhanh hơn về phía trước.

"Rầm!" Một tiếng va chạm mạnh, Phương Tử Vũ dùng lực rất mạnh đóng sầm cánh cửa lại, lầm lũi đi về phía phòng của mình.

"Tiểu thiếu gia về rồi à!" Một trung niên phụ nhân mặc một cái váy rộng thùng thình, hông quấn cái tạp dề cũ kỹ từ trong bếp chạy ra, nhìn Phương Tử Vũ cười nói:"Tiểu thiếu gia, hôm nay là sinh nhật ngài tròn tám tuổi, vú đặc biệt làm một cái oản trường thọ, còn một quả trứng gà nữa. Người biết không, quả trứng này là Phúc thúc ngài…"

"Rầm!" Không đợi bà vú nói xong, Phương Tử Vũ dùng sức đóng chặt cánh cửa phòng mình lại.

Bà vú chuyển hướng về phía trung niên nam tử nhìn lại, hai người cười khổ lắc đầu.

"Ài, A Phúc, tính tình của tiểu thiếu gia càng ngày càng cổ quái, nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải làm thế nào."

Phúc thúc bàn tay nắm chặt lạnh lùng nói:"Còn không phải là đám tiện nhân trong thôn này làm hại sao, chọc giận lão tử để xem lão tử có lột da sống bọn chúng không." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Phúc thúc chợt lóe tinh quang rồi biến mất, ngay lập tức khôi phục lại bộ dạng hai mắt vô thần.

"Hừ, lột da?" Bà vú hung hăng gõ một cái lên đầu Phúc thúc, nói:"Ngươi nếu dám làm loạn, ta lột da ngươi trước."

Thấy bà vú tức giận, Phúc thúc lập tức sửa lại bộ dáng ngoan ngoãn lúc trước, khuôn mặt tươi cười nói:"Lão bà, ngươi đừng tức giận, ta chỉ là nói chơi thôi. Ta nào dám chứ, vì an toàn của thiếu gia, có tức giận đám người gây sự ta đều sẽ nuốt vào trong lòng." Nói xong, xoa xoa cái bụng chỉ còn lại da bọc xương của mình.

"Khì khì" bà vú không nhịn được khẽ cười, liền đó bất đắc dĩ nói:"Cô gia và tiểu thư đối với hai vợ chồng chúng ta ân trọng như núi, bọn họ trước khi chết đem tiểu thiếu gia nhờ vả chúng ta, vô luận thế nào ngươi cũng không được gây chuyện, chúng ta nhất định phải để cho tiểu thiếu gia bình bình an an trưởng thành. Bằng không sau này ta chết đi sẽ không còn mặt mũi nào gặp lại cô gia và tiểu thư nữa." truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Vừa nhắc đến cô gia và tiểu thư, Phúc thúc vẻ mặt phẫn hận mắng:"Tu chân giới cái con mẹ nó một đám con cháu họ rùa, chúng ta trêu ai chọc ai chứ,vô duyên vô cớ chạy tới đem chúng ta giết sạch, chỉ bởi vì chúng ta là…"

Bà vú sắc mặt đại biến, vội đưa tay che miệng Phúc thúc lại, khẩn trương nhìn bên ngoài phòng một lượt, nhỏ giọng mắng:"Ngươi ngu ngốc sao? Loại chuyện như vậy sao có thể tùy tiện nói ra?"

Phúc thúc nhẹ nhàng kéo tay bà xuống, cười khổ nói:"Ngọc Hồ, tiểu thiếu gia đã tám tuổi rồi, có một số việc phải để cho người biết. Vạn nhất có một ngày chúng ta… Không phải là tiểu thiếu gia ngay cả cừu nhân của mình là ai cũng không biết sao?"

Cánh tay vô lực buông thõng xuống, bà vú nhìn về phía cửa phòng của Phương Tử Vũ, nhỏ giọng nói:"Để ta suy nghĩ thêm đã."

***********

"Cốc cốc cốc, choang choang choang. Trời hanh khô, đề phòng hỏa hoạn..."

Nghe thanh âm của tiếng mõ cầm canh dần đi xa, xoa xoa cái bụng trống rỗng sôi ùng ục, Phương Tử Vũ nhảy xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa phòng.

"Tiểu thiếu gia, ngài ra rồi sao? Đói bụng sao? Để vú đi hâm lại đồ ăn cho người." Nói xong vú nương chạy vào phòng bếp.

Ngơ ngẩn nhìn thân ảnh của vú nuôi, Phương Tử Vũ biết rằng vú sợ nó nửa đêm đói bụng cho nên vẫn chờ ở trước cửa phòng nó. Bắt đầu từ trưa trở về, Phương Tử Vũ một mực trốn ở trong phòng, mặc cho vú nương, Phúc thúc gọi to gọi nhỏ nó như thế nào cũng không ra ăn cơm chiều. Nói gì đi nữa thì nó cũng chỉ là đứa trẻ mới tám tuổi, làm sao có thể chịu đựng được đói khát. Vú nương biết nó nửa đêm nhất định sẽ vụng trộm tìm đồ ăn cho nên vẫn một mực chờ ở trước cửa phòng nó.

Chỉ một lát sau, vú nuôi liền mang ra một bát nóng hổi bốc khói nghi ngút đặt lên bàn, lấy mồi lửa thắp sáng cây đèn, ngoắc Phương Tử Vũ lại nói:"Tiểu thiếu gia, mau tới ăn đi. Hôm nay là có trứng gà ăn nha."

Trứng gà? Phương Tử Vũ còn nhớ rõ, lần trước được ăn trứng gà là vào sinh nhật năm bảy tuổi của nó. Trứng gà đối với nó mà nói quả thực là xa xỉ phẩm.

"Tiểu thiếu gia, đừng ngẩn ra đó nữa, mau tới ăn đi." Phúc thúc không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Phương Tử Vũ, cầm lấy cánh tay nhỏ bé của nó kéo đến trước bàn.

"Phúc thúc, vú nuôi…."

"Tiểu thiếu gia, đừng nói, trước tiên ăn xong đi đã." Vú nương đưa cho nó một đôi đũa gỗ, nói:"Ăn xong bánh Trường Thọ này tiểu thiếu gia đã tám tuổi rồi, là trẻ lớn rồi. Ăn xong vú nương có một số chuyện phải nói với người."

Gật gật đầu, Phương Tử Vũ vùi đầu xuống ăn. Phúc thúc và vú nương đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ tươi cười.

Thu thập bát đũa xong, vú nương vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống đối diện với Phương Tử Vũ, nhỏ giọng nói:"Tiểu thiếu gia, ngài bây giờ đã tám tuổi rồi, đã là trẻ lớn rồi, có một số việc vú nuôi cảm thấy cần phải nói với người. Người nghe cho kỹ, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, những lời nói sau đây của vú người tuyệt đối không thể tiết lộ nửa câu."

Nhìn Phúc thúc và vú nuôi vẻ mặt nghiêm túc, Phương Tử Vũ biết rằng vú nuôi chuyện chuẩn bị nói rất nghiêm trọng, bất giác tập trung cả mười hai phần tinh thần.

Phúc thúc và vú nương lộ ra một tia tươi cười an ủi, thầm nghĩ đứa trẻ này quả nhiên thông minh.

Vú nương thấp giọng nói:"Tiểu thiếu gia, người hãy nghe cho kỹ. Kỳ thật, ta và Phúc thúc của ngài đều không phải là loài người."

Phương Tử Vũ không trả lời, chỉ là trong ánh mắt của nó lộ vẻ không tin tưởng.

"Ài, tiểu thiếu gia, vú nuôi sớm biết rằng người sẽ không tin, chỉ có điều vú có thể chứng mình cho người thấy." Nói xong vú nương nhẹ nhàng kéo cái váy rộng thùng thình sang một bên, một cái đuôi lông trắng đột nhiên từ trong váy lộ ra, không ngừng đong đưa qua lại bên trái bên phải.

Phương Tử Vũ lông mày nhíu chặt, nhưng không nói, ngay lập tức bình tĩnh trở lại.

Phúc thúc luôn ở bên cạnh không nói chuyện cùng vú nương đưa mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy một phần kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương. Sau đó không khỏi âm thầm gật đầu tán thưởng, đứa nhỏ này ngay từ nhỏ đã có bản lãnh giữ bình tĩnh không hoảng sợ, tương lai tất không phải vật trong ao(người phi thường.)

Phúc thúc bất giác hỏi:"Tiểu thiếu gia, ngài nghe được chúng ta không phải là người, vì sao không hoảng sợ?"

Phương Tự Vũ giọng nói trở lại bình thường nói:"Vì sao phải hoảng sợ?"

"Cái này…"Phúc thúc á khẩu vô ngôn. Đúng a, vì sao phải hoảng sợ? Không phải người thì không phải là người, có cái gì phải hoảng sợ chứ? Nói mặc dù là như vậy, nhưng trong lòng Phúc thúc vô cùng bội phục Phương Tự Vũ. Nếu đổi lại là một đứa trẻ khác, nhìn thấy một màn này đã sớm khóc thét lên rồi. Điều này cũng chính là nguyên nhân mà Phúc thúc và vú nương vẫn chưa dám nói cho nó, bởi vì bọn họ sợ Phương Tử Vũ nhất thời không chịu được đả kích, sẽ kêu to dẫn hàng xóm tới đây. Vạn nhất việc này truyền đến tai đám người tu chân, vậy thì tám năm khổ tâm của bọn họ liền lập tức uổng phí rồi. Bọn họ không sợ chết, nhưng bọn họ sợ Phương Tử Vũ sẽ bị tổn thương, dù sao nó cũng là cốt nhục duy nhất mà chủ nhân lưu lại.

Vú nương vui mừng gật đầu nói:"Tiểu thiếu gia, người có thể có được tâm trí bậc này, vú nuôi thật sự rất vui mừng. Kỳ thật ta và Phúc thúc của người đều là hai hồ yêu năm đó được cha mẹ người thu phục."

"Yêu?" Phương Tử Vũ sờ sờ nửa khuôn mặt nám đen của mình bất giác bĩu môi.

Vú nương nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Phương Tử Vũ nói:"Ài, tiểu thiếu gia, ngài đoán không sai, kỳ thật không chỉ ta và Phúc thúc của người là hai cái yêu nhân mà cả ngài cũng là yêu."

Phương Tử Vũ nhẹ nhàng buông bàn tay nhỏ đang vuốt ve khuôn mặt, khe khẽ gật đầu nói"Uhm."

Phúc thúc và vú nương bất giác hít một ngụm khí lạnh. Cho dù là người có định lực cao đến đâu dưới tình huống tâm lý không hề có sự chuẩn bị đột nhiên biết mình là một tên yêu quái, bất luận thế nào đều sẽ chấn động kinh ngạc. Nhưng Phương Tử Vũ chỉ nhẹ nhàng"uhm" một tiếng liền xong. Một đứa nhỏ tám tuổi nhưng lại có sự điềm tĩnh lạnh lùng tuyệt không tương xứng với cái tuổi đó, điều này rốt cuộc là đáng nên vui mừng hay là bi ai đây!?

Khẽ lắc đầu, vú nương sửa sang lại chút ý nghĩ trong đầu rồi bắt đầu kể lại:"Việc này phải nói từ một ngàn năm trăm năm trước…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play