Mọi người một lần nữa không khỏi giật mình. Phải biết rằng lão đạo sĩ vốn lấy tướng thuật nhập đạo, cả đời vì vô số người phê lập mệnh số chưa từng sai lệch, nếu như nói với tướng thuật của lão đạo sĩ cũng vô pháp nhìn ra mệnh số của Phương Tử Vũ, như vậy cũng chỉ có một khả năng xảy ra, đó là vận mệnh của đứa trẻ này ngay cả trời cũng không biết.

Bách Độ cảm khái nói:"Sư thúc xin chớ tự trách…"

"Bách Độ sư điệt." Lão đạo sĩ ngắt lời Bách Độ nói:"Không cần an ủi ta, lão đạo ta đã sớm nhìn thông suốt rồi. Hết thảy đã có số trời định đoạt, cưỡng cầu cũng không được. Thượng thiên không để cho ta biết được mệnh số của nó đó cũng là thiên ý, đứa trẻ này tương lai đi con đường nào thì đó cũng là mệnh của nó."

Bách Độ hướng lão đạo sĩ vi vi cúi đầu nói:"Đa tạ sư thúc dậy bảo."

Chưởng môn mỉm cười, ánh mắt đảo qua mọi người có mặt trên đại điện, sau đó nhắm mắt trầm giọng nói:"Đối với hai đứa trẻ này các ngươi đều đã có sự lý giải, cũng nên gọi bọn nó vào đây quyết định xem chúng nó nên gia nhập vào môn hạ của người nào rồi?!"

Mọi người đồng thanh đáp:"Hết thảy nghe theo chưởng môn phân phó."

"Mang Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ tiến vào."

Ngoài cửa một giọng cung kính đáp:"Lĩnh chưởng môn chỉ pháp."

Một lát sau, ba bóng người dần dần hiện ở cửa đại điện chậm rãi đi vào.

Dẫn đầu là một gã đạo đồng, theo sát phía sau đạo đồng hai đứa trẻ chính là Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ.

Ánh mắt của mọi người dừng lại trên người Từ Ngạo Thiên, phát hiện ra đứa trẻ này quả thật là căn cốt tuyệt giai, mi thanh mục tú, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn thắng mọi người không chịu thoái nhượng, khiến cho người ta bất giác âm thầm gật đầu: đứa trẻ này quả thật là kỳ tài hiếm có. Khi ánh mắt của mọi người chuyển qua người Phương Tử Vũ, nhất thời hít sâu một ngụm lãnh khí. Phương Tử Vũ một thân hắc y, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở đó, nếu như chỉ nhìn thân hình, khí chất, đứa trẻ này quả thực là làm cho người khác chú ý, nhưng mặt của nó….. Ngoại trừ Bách Độ có thâm ý nhìn nó ra, ánh mắt của những người còn lại rất nhanh đảo qua người nó theo đà dừng lại trên người Từ Ngạo Thiên.

"Chưởng môn." Bách Hạo đầu tiên đứng lên nói:"Bách Hạo nguyện ý thu Từ Ngạo Thiên là đồ đệ."

"Được sao, Bách Hạo sư huynh." Bách Kiếp lạnh lùng nói:"Môn hạ của huynh đã quá nhiều rồi, nên đem cơ hội này dành lại cho đám sư đệ chúng ta đi."

Bách Nan đứng dậy lạnh lùng nói:"Vì sao lại lưu cho sư đệ? Chẳng lẽ đám sư muội chúng ta không thể thu nó làm đồ đệ sao?"

Bách Kiếp xấu hổ cười nói:"Sư muội đừng tức giận, ta không có cái ý tứ này."

Bách Nan hừ lạnh một tiếng, nói:"Nếu không có ý tứ đó liền đem đứa nhỏ lưu cho muội đi."

"Tranh chấp cái gì?"Bách Thảo nói:"Ngọc Hư cung chúng ta lấy luyện đan làm chủ, luận về luyện đan, các vị ai làm tốt hơn ta? Chưởng môn, giao đứa nhỏ này cho ta đi, ta tuyệt đối sẽ làm cho nó trở thành Ngọc Hư cung đệ nhất nhân."

"Dựa vào ngươi?" Bách Lệ châm chọc nói:"Đừng đem nó trở thành thí nghiệm phẩm cho đan dược mới của ngươi là tốt rồi, bằng không lại giống như đám dược đồng của ngươi, bị ngươi biến thành ngu ngốc cả."

"Ngươi…"Bách Thảo cả mặt đỏ bừng chỉ thẳng vào Bách Lệ nhưng nói không ra lời. nguồn TruyenFull.vn

"Chưởng môn."Bách Lệ không thèm để ý đến Bạch Thảo, hướng chưởng môn chắp tay nói:"Xin chưởng môn đem đứa nhỏ này giao cho ta đi."

"Ngươi?"Bách Kiếp cười lạnh nói:"Tư chất có tốt hơn nữa rơi vào tay ngươi cũng trở thành phế vật mà thôi."

Bách Lệ ánh mắt tóe lửa nhìn chằm chằm Bách Kiếp nói:"Rốt cuộc so với tên võ si nhà người còn tốt hơn, suốt ngày chỉ biết luyện công, chưa từng quan tâm đến đệ tử, đám đệ tử của ngươi được mấy tên ra hồn rồi?"

"Ngươi…."

"Đủ rồi!" Chưởng môn đột nhiên mở mắt, ánh mắt uy nghiêm đảo qua mọi người một lượt. Mới vừa rồi còn tiếng mắng chửi không ngừng, đại điện lập tức trở nên an tĩnh.

Ánh mắt của chưởng môn dừng lại trên người Bách Độ người vẫn một mực im lặng nãy giờ, hỏi:"Bách Độ sư muội có ý tưởng gì không?"

Bách Độ khẽ gật đầu, nói:"Bách Độ môn hạ toàn là nữ đệ tử, không dám có ý tưởng gì cả."

Chưởng môn mỉm cười gật đầu, lại nhìn lão đạo sĩ hỏi:"Sư thúc cho rằng Từ Ngạo Thiên nên làm môn hạ của người nào là tốt nhất?"

"Cái này…"Lão đạo sĩ lắc đầu nói:"Các vị sư điệt mỗi người đều có sở trường, thật là rất khó nói."

Chưởng môn mỉm cười nói:"Hết thảy đều nghe sư thúc phân phó."

"Như vậy đi." Lão đạo sĩ vỗ tay nói:"Vì suy nghĩ lâu dài cho Ngọc Hư cung, hi vọng chưởng môn có thể tự mình dậy nó, có được không?"

Mọi người không khỏi sửng sốt. Ai cũng đều biết chưởng môn không thu đệ tử chỉ bởi vì ánh mắt của lão cực cao, thu nhận môn hạ phải là người có tư chất phi phàm. Nếu như đệ tử của chưởng môn tư chất ngu độn, một khi chưởng môn độ kiếp phi thăng, Ngọc Hư cung đám trưởng lão nhất định không phục, nếu như bởi vậy là dẫn phát nội đấu tranh đoạt chức chưởng môn, vậy thì lão sẽ trở thành thiên cổ tội nhân của Ngọc Hư cung. Nếu như đệ tử của lão có thể phục chúng, một khi lão phi thăng, chưởng môn đời kế tiếp của Ngọc Hư cung không cần nghi ngờ chính là do đệ tử của lão tiếp quản.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ vì e ngại mặt mũi của lão đạo sĩ mà không nói gì.

Bách Hạo vội vàng nói:"Chưởng môn, sư thúc lão nhân gia người nói rất đúng, Từ Ngạo Thiên đứa nhỏ này mệnh cách phi phàm, gia nhập môn hạ của chưởng môn sư huynh là thích hợp nhất rồi."

Thấy lão đạo sĩ và Bách Hạo đều nói như vậy, mọi người còn lại cũng không dám nói thêm gì nữa, đành phải chắp tay đồng thanh nói:"Đứa trẻ đó đầu nhập làm môn hạ của chưởng môn sư huynh là thích hợp nhất rồi, hi vọng chưởng môn sư huynh không nên từ chối."

Chưởng môn bình tĩnh mỉm cười nói:"Nếu các sư huynh đệ muội đều đã nói như thế, ta thu nhận Từ Ngạo Thiên vậy."Ngừng một chút, chưởng môn lại hỏi:"Vậy hài tử còn lại Phương Tử Vũ…."

Chưởng môn vừa dứt lời, mọi người trong đại điện lập tức hết nhìn trái lại nhìn phải, mới vừa rồi còn nhe nanh múa vuốt với nhau lúc này lại thân thiết như người một nhà rồi.

"Ài, Bách Kiếp sư huynh, huynh trốn đi luyện công, đều đã một trăm năm không nhìn thấy huynh rồi, huynh vẫn khỏe chứ?"

"Cám ơn Bách Nan sư muội quan tâm, vi huynh hết thảy mạnh khỏe. Bách Lệ sư huynh, huynh vẫn khỏe chứ?"

"Ài, đa tạ sư đệ quan tâm, vi huynh hết thảy mạnh khỏe."

"Bách Hạo sư huynh, đồ đệ của huynh địch thật là lợi hại, vì huynh tranh giành mặt mũi a."

"Hắc hắc, ái đồ bất tài, sau này còn hi vọng sư đệ nâng đỡ nó nhiều hơn. Thanh Dục, mau vấn an Bách Thảo sư thúc đi."

…..

Nhìn mọi người trong đại điện đều tự bàn luận về những vấn đề không liên quan, chưởng môn bất đắc dĩ mỉm cười nói:"Nếu các vị sư đệ muội không quyết định được, để sư huynh thay các người quyết định vậy."

"Chưởng môn sư huynh."Bách Hạo lại là người thứ nhất đứng dậy nói:"Sư đệ bất tài, nghĩ rằng không đảm nhận nổi trọng trách này, hi vọng sư huynh nhờ cậy các sư đệ muội khác đi."

Bách Lệ nói tiếp:"Bách Hạo sư huynh, ý của huynh là gì đây? Nếu như n gay cả huynh đều dậy không được, đám sư đệ muội chúng ta làm sao có thể dậy tốt được?"

Bách Nan gật đầu nói:"Đúng, đúng."

Bách Kiếp nói:"Bách Thảo sư đệ, luyện đan của đệ đứng số một số hai ở Ngọc Hư cung ta, hay là…"

"Sư huynh, đừng đùa nữa." Bách Thảo vội vàng ngắt lời Bách Kiếp, nói:"Muốn đứng vững ở tu chân giới phải có võ công rất lợi hại, luyện đan và một số thứ khác chỉ có thể xem là tiểu nhân vật. Nếu như đứa trẻ này gia nhập vào môn hạ của sư huynh…."

"Làm môn hạ của ta?"Bách Kiếp rống lên:"Luận võ công, Bách Nan sư muội so với ta còn lợi hại hơn."

"Ngươi giỏi lắm Bách Kiếp!" Bách Nan chỉ vào Bách Kiếp mắng rằng:"Quả nhiên đuôi hồ li đã lộ ra rồi, bình thường ở trước mặt ta đóng vai người tốt, kỳ thật là đang tìm cơ hội muốn ta sớm một chút chết đi…"

Bách Kiếp lúng túng nói:"Sư muội, ta không có ý tứ đó…."

"Đủ rồi!" Chưởng môn gõ nhẹ lên thành ghế, mọi người lập tức an tĩnh trở lại.

Chưởng môn đưa mắt nhìn từng người một, cuối cùng dừng lại ở trên người Bách Độ người vẫn một mực không lên tiếng.

"Bách độ sư muội, ý của muội thế nào?"

"Sư huynh, chúng ta chỉ thu nhận nữ đệ tử, bởi vậy ta không dám tỏ thái độ gì cả."

Ánh mắt chưởng môn dừng lại trên người lão đạo sĩ hỏi:"Sư thúc, lão nhân gia ngài có ý kiến gì?"

"Chưởng môn, ta cho rằng mọi người cứ tiếp tục tranh luận như vậy cũng không phải là biện pháp."

Chưởng môn gật đầu mỉm cười nói:"Không biết sư thúc thấy nên làm như thế nào mới tốt?"

"Rút thăm."

"Rút thăm?"

"Đúng vậy, rút thăm là một loại biện pháp dự đoán thiên ý, các vị sư điệt nếu như rút được thăm, điều này nói rõ thiên ý để cho Phương Tử Vũ làm môn hạ của người đó."

Chưởng môn sau một hồi suy nghĩ, gật đầu nói:"Cái biện pháp này không tồi, không biết các vị sư đệ, sư muội có ý kiến gì không?"

"Chưởng môn." Lão đạo sĩ nói:"Nơi này tính cả chưởng môn tổng cộng có bảy người, trong đó chưởng môn không thể thu thêm Phương Tử Vũ làm đồ đệ, còn có Bách Độ nữ sư điệt lại không thể thu đồ đệ nam. Như vậy trừ chưởng môn và Bách Độ sư điệt ra còn lại năm người. Ta cho rằng chúng ta nên chuẩn bị sáu là phiếu…"

"A?" Chưởng môn cảm thấy rất hứng thú hỏi:"Vì sao phải chuẩn bị sáu phiếu? Chỉ có năm người rút thăm thôi mà."

"Đúng vậy. Trong sáu phiếu chỉ có một phiếu là ghi tên của Phương Tử Vũ. Nếu như năm vị sư điệt vạn nhất có người rút phải chiếc phiếu có ghi tên Phương Tử Vũ, như vậy Phương Tử Vũ sẽ trở thành môn hạ của người đó. Nếu như năm người đều không rút phải chiếc phiếu Phương Tử Vũ, điều này nó rõ thiên ý không muốn cho Phương Tử Vũ trở thành môn hạ của Ngọc Hư cung chúng ta. Ta cũng chỉ đành mang nó trở lại thế tục giới."

Lão đạo sĩ vừa nói ra lời này, mọi người đều không phản đối. Nếu như chỉ có năm phiếu như vậy trong năm người khẳng định sẽ có một người phải thu Phương Tử Vũ làm đồ đệ, nhưng nếu là sáu phiếu, mỗi người đều có cơ hội rút được lá phiếu trắng. Trong lòng mọi người sau khi tính toán một phen thì đều phát hiện ra đây là cái biện pháp tốt nhất, bất giác âm thầm khen sư thúc không hổ là lão nhân tinh.(già đời)

Lúc mà mọi người đều cho rằng biện pháp đó không tồi thì một giọng nói non nớt mang theo phẫn nộ vang lên:"Đủ rồi."

Mọi người giật mình cùng lúc nhìn về phía Từ Ngạo Thiên. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó sớm đã đỏ hồng, hét lên:"Huynh đệ của ta không phải là đồ chơi của các ngươi, không cần đẩy đi đẩy lại."

Cảm kích liếc nhìn Từ Ngạo Thiên một cái, Phương Tử Vũ thản nhiên nói:"Ta, không cần thương hại." Nói xong lập tức xoay người rời đi, Từ Ngạo Thiên tức giận liếc xéo đám người một cái rồi theo sát phía sau Phương Tử Vũ đồng loạt bước khỏi cửa Ngọc Hư điện.

"Chờ một chút!" Lão đạo sĩ và chưởng môn cơ hồ cùng lúc kêu lên.

Lão đạo sĩ khẽ nhún người,"sưu" một tiếng thân ảnh liền từ trên ghế biến mất, một khắc sau xuất hiên ở bên cạnh Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ. Cười nói:"Tiểu oa oa, tức giận mạnh như vậy mà làm gì?Được rồi. Ta thừa nhận mới vừa rồi là chúng ta không đúng, chúng ta quá sơ suất, chỉ có điều đó cũng là tình cảm bình thường của con người có thể tha thứ mà."

Từ Ngạo Thiên cười lạnh nói:"Tình cảm có thể tha thứ? Lão cho rằng chúng ta là trẻ con mới lên ba sao?"

Chỉ đành cười khổ, lão đạo sĩ đưa miệng ghé sát lỗ tai của Phương Tử Vũ vụng trộm nói điều gì đó, chỉ là sắc mặt của Phương Tử Vũ một mực giữ vẻ thờ ơ, nhìn không ra được bất kỳ biến hóa nào.

"Được." Phương Tử Vũ đột nhiên nói:"Ta đáp ứng lão."

Từ Ngạo Thiên vô cùng kinh ngạc nói:"Tử Vũ, đệ…"

Phương Tử Vũ thản nhiên nói:"Ca, chúng ta ở lại đi."

"Nhưng bọn họ mới vừa rồi còn đối với đệ…"

"Bọn họ đã nhận lỗi rồi, chúng ta cũng lưu lại đi."

Thấy Phương Tử Vũ kiên quyết như vậy, Từ Ngạo Thiên bất đắc dĩ nói:"Được rồi."

Lão đạo sĩ vỗ tay cười hi hi nói:"Như vậy mới được chứ, cứ quyết định như vậy đi. Ngạo Thiên ngươi trở thành môn hạ của chưởng môn, Tử Vũ thuộc môn hạ của Bách Kiếp sư điệt đi."

Bách Kiếp hét lớn:"Sư thúc…"

Lão đạo sĩ quát:"Câm miệng, việc này cứ quyết định như vậy."

Bách Kiếp tức giận đến nỗi nói không thành lời, chỉ đành nặng nề"hừ" một tiếng.

"Tốt lắm."Chưởng môn mỉm cười nói:"Nếu đã xác định xong chuyện của cả hai đứa trẻ này rồi, chúng ta trước hết dẫn bọn nó đi làm quen hoàn cảnh nơi này một lần đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play