Đông Hải, là một tòa thành thị vùng duyên hải, ngư nghiệp phát triển. Từ Ngạo Thiên lựa chọn nơi này, thứ nhất là vì Đông Hải thủ quân không nhiều, hai là nhìn trúng ngư nghiệp của vùng này. Có câu nói, gần núi nhờ núi, gần nước nhờ nước, nơi này nằm sát cạnh biển, tài nguyên vô cùng phong phú, thêm vào đó xung quanh đất đai phì nhiêu, chỉ cần dân chúng chăm chỉ làm ăn, sẽ không sợ bị đói.

Dân chúng được bố trí ổn thỏa ở phía sau, ba ngàn binh sĩ dựng trại trước cửa thành Đông Hải.

Đên đã khuya, Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ, Lý Phong và Lãnh Vô Tâm bốn người đứng cùng một chỗ trên gò đất nhỏ, đang thương thảo kế sách công thành.

Lãnh Vô Tâm chỉ về phía dàn đuốc đang bập bùng trên đầu tường thành Đông Hải nói:

-Thượng sách công thành không gì tốt hơn là vây thành khốn địch, đợi đến khi địch quân mệt mỏi thiếu lương, không cần tốn nhiều công sức liền có thể chiếm thành.

Lý Phong cười khổ nói:

-Nhưng chúng ta chỉ có ba ngàn quân, không có khả năng vây thành, cho dù có thể miễn cưỡng vây thành, chúng ta nhất định sẽ hết lương trước một bước.

Từ Ngạo Thiên gật đầu trầm giọng nói:

-Còn nữa, viện quân của bọn chúng có thể đến bất cứ lúc nào, chúng ta kéo dài thêm một ngày thì nguy hiểm thêm một phần.

Lãnh Vô Tâm tiếp lời nói:

-Cho nên chúng ta phải chiếm được Đông Hải trong vòng hai ngày, bằng không chỉ có rút lui suy nghĩ biện pháp khác.

Lý Phong lắc đầu cười khổ, trong lịch sử từ trước đến nay chưa từng xuất hiện trường hợp nào quân công thành ít hơn quân thủ thành, huống hồ quân thủ thành còn gấp đôi nhân số quân công thành. Trước hết không nói đối phương có thành trì vững chắc có thể thủ, chỉ riêng chiến tranh tiêu hao cũng có thể đem bọn họ chậm rãi giết chết.

Ngay sau đó ba người tiếp tục thương lượng chi tiết một số vấn đề, sau đó đều tự trở về nghỉ ngơi, ngoại trừ Phương Tử Vũ, từ đầu đến cuối vẫn cô độc đứng một bên không nói một lời.

Đợi cho Lý Phong và Lãnh Vô Tâm đi khuất, Từ Ngạo Thiên khoác vai Phương Tử Vũ, hỏi:

-Đang nghĩ gì vậy?

Phương Tử Vũ khẽ lắc đầu nói:

-Không có gì. Sáng mai để đệ ra đánh trận đầu nhé.

Từ Ngạo Thiên gật đầu nói:

-Được rồi, đệ phải cẩn thận.

Phương Tử Vũ vòng tay qua vỗ vỗ bả vai nói, ý bảo nó cứ yên tâm.

Hai người đứng trong đêm tối, yên lặng ngắm nhìn tòa cổ thành Đông Hải.

******

Quân sơn trại toàn bộ đóng ở cửa nam, mà Chương Tâm cũng đem đại bộ phận quân lực điều đến đóng ở cửa nam, ba cửa thành còn lại chỉ lưu lại một ít quân.

Trong số dân chúng núp ở hậu phương có một số kẻ gan lớn lặng lẽ đi lên trước quan sát, dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, số người đi lên xem cuộc chiến càng lúc càng nhiều, đến cuối cùng hầu như toàn bộ bách tính tụ tập phía sau sơn trại quân, không ngừng hò hét trợ uy cho bọn họ.

Dưới sự chỉ điểm của Lãnh Vô Tâm, Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đã nhìn ra Chương Tâm, lúc này đang đứng núp phía sau binh lính. Người này hình dáng so với Chương Động có vài phần tương tự, nhưng so với Chương Động lại là người có tính cách hoàn toàn khác, hèn mọn bỉ ổi, vừa nhìn đã biết là loại người hèn nhát rồi.

Từ Ngạo Thiên tay giơ cao, ba ngàn sơn trại quân đồng thời gào thét, đẩy xe phá thành, nâng cây thang xông về phía cổng thành và tường thành. Xe phá thành và cây thang đều được làm từ gỗ trong rừng cây ở khe núi trước khi đi đến Đông Hải, ngoại trừ chúng nó ra Ngạo Thiên chẳng còn dụng cụ công thành nào khác nữa.

Chương Tâm núp sau lưng đám binh lính đang liều mạng la hét điều gì đó, tên trong thành Đông Hải, xe bắn đá, mũi tên đồng thời bắn về phía quân sơn trại, nhất thời quân sơn trại tử thương vô số.

Vất vả lắm mới đem cây thang đặt được lên tường thành, trên tường thành lăn xuống vô số cây gỗ, đá lớn, quân sơn trại số thương vong tăng vọt.

Phương Tử Vũ bàn tay nắm chặt thanh cương đao, là người đầu tiên trèo lên thang, sau khi tránh thoát vài khối đá tảng và cây gỗ tung người bay lên tường thành, thấy người là giết, rất nhanh máu nhuộm toàn thân.

Nhìn thấy Phương Tử Vũ thành công xông lên tường thành, dân chúng ở hậu phương la hét càng thêm vang dội, không ít cô nương ánh mắt càng thêm tỏa sáng.

Không biết là người nào hét lên một câu:- Phương Tử Vũ!

Trên tường thành đại loạn, Lãnh huyết ma vương với thủ đoạn đẫm máu ai người chưa từng nghe thấy, trong đó một bộ phận quân đã từng chính mắt nhìn thấy. Bởi vậy đối với Phương Tử Vũ trong lòng đã nảy sinh sợ hãi từ sớm, ngay lập tức mỗi người đều không còn lòng dạ nào ham chiến nữa.

Chương Tâm thấy vậy, vội vàng quát nạt đám thủ quân tiếp tục bảo vệ tường thành, lại phái ra cận vệ quân toàn lực chặn giết Phương Tử Vũ. Cũng chỉ trong chốc lát này, có càng nhiều quân sơn trại xông lên được tường thành.

Mục tiêu của Phương Tử Vũ vốn là Chương Tâm, nhưng nó tạm thời bị quân cận vệ quấn lấy không thể thoát thân, nhìn Chương Tâm đắc ý ẩn nấp sau lưng đám binh sĩ, đứng điều khiển, Phương Tử Vũ nghiến răng căm hận. Cánh tay vung lên, chém xuống, phàm là những nơi thanh cương đao của nó lia qua, huyết nhục bay tứ tán. Cận vệ quân không giống với binh sĩ bình thường, bọn chúng đều được chọn lựa kỹ càng, là quân đội chuyên dùng để bảo vệ thành chủ, về thực lực đám binh sĩ bình thường càng không thể so sánh, càng khó có được đó là bọn chúng mỗi tên đều thề chết trung thành với Chương Tâm, đều là những kẻ không sợ chết, Phương Tử Vũ nhất thời cũng không làm gì được.

Chương Tâm vẻ mặt đắc ý nhìn Phương Tử Vũ đang bị vây chặn, chỉ cần có thể đánh lui đám quân sơn trại này, đến lúc đó Phương Tử Vũ sẽ trở thành baba trong rọ. Án theo tình hình nhân số thương tổn trước mắt của quân sơn trại, bọn họ lui binh cũng chỉ là việc sớm hay muộn.

Đúng vào lúc Chương Tâm đắc ý, đột nhiên, một thanh trường kiếm vô thanh vô tức đâm về phía hắn. Đợi đến khi Chương Tâm phát hiện ra thì thanh trường kiếm đã đâm đến trước mặt, hắn không khỏi sợ hãi đến toát mồ hôi, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Hai tên cao thủ vẫn một mực đứng sau lưng Chương Tâm, vội vàng xông lên ngăn đón trường kiếm cho hắn, kinh hoảng qua đi, Chương Tâm khó nhọc hít thở sâu vài hơi, nhìn chằm chằm dữ tợn vào người vừa mới đánh lén hắn, trầm giọng hỏi:

-Từ Ngạo Thiên?

Từ Ngạo Thiên khẽ cười, trường kiếm trong tay vẽ ra vài đóa kiếm hoa đâm về phía hai tên cao thủ, hai tên cao thủ phản kích lại, nhất thời ba người lâm vào thế giằng co.

Chương Tâm ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Từ Ngạo Thiên, đang chuẩn bị phái thêm quân ở phía sau lên trợ giúp hai tên cao thủ đánh chết Từ Ngạo Thiên. Lúc này, một tên binh sĩ hốt hoảng chạy đến, hô to:

-Tướng quân, tướng quân, không xong rồi.

Chương Tâm quát:

-Có chuyện gì?

Binh sĩ chạy đến chỉ về phía trong thành nói:

-Dân chúng trong thành tạo phản rồi.

Chương Tâm sắc mặt đại biến, hét lên:

-Ngươi nói cái gì?

Từ Ngạo Thiên lúc ở khe núi lương thảo khan hiếm nhưng vẫn thu nạp rất nhiều dân chúng chạy nạn, nó thà rằng bản thân chịu đói cũng không muốn xua đuổi bách tính, câu chuyện này sớm đã truyền khắp đại giang nam bắc.

Vào lúc quân sơn trại và quân thủ thành Chương Tâm lâm vào giằng co, dân chúng trong quận Đông Hải nhất lượt tạo phản, muốn đem thành Đông Hải hiến cho Từ Ngạo Thiên. Trong thành nơi nào cũng có thể nhìn thấy một đám nam nữ, thậm chí cả người già, phụ nữ, trẻ con tay cầm vũ khí bằng sắt, gậy gỗ hoặc là chổi quét cùng quân thủ thành giằng co.

Trong quân thủ thành có một bộ phận tạm thời được chiêu nạp từ dân chúng trong thành, bọn họ nhìn thấy thân nhân của mình cũng tạo phản, lần lượt cởi bỏ y phục, chĩa giáo về phía thủ thành quân còn lại. nguồn TruyenFull.vn

Rất nhanh, cửa thành bị dân chúng trong thành mở ra, sơn trại quân phấn khởi xông vào, công thành chiến đã biến thành cuộc chiến đấu trên đường phố.

Bên ngoài thành, dân chúng theo Từ Ngạo Thiên đến đây mắt thành cửa thành mở ra, từng người từng người một kích động không thôi, tất cả cùng xông vào thành gia nhập hàng ngũ"đánh chó rơi xuống nước".

Một trận công phòng chiến cho đến lúc này đã không phải lo lắng nữa, một bên sĩ khí xung thiên, một bên đau khổ chạy trốn chết, thật vất vả mới thoát khỏi truy kích của quân sơn trại thì lại gặp phải đám dân chúng khuôn mặt trần ngập hưng phấn, kết quả ngay cả khí lực để hoàn thủ cũng không có.

Một trận chiến ở Đông Hải, Từ Ngạo Thiên tử thương hơn tám trăm binh sĩ, còn Chương Tâm bị chém giết ngay tại trận, thủ thành quân không một kẻ chạy thoát khỏi Đông Hải, không phải là bị giết ngay tại trận thì cũng là giơ tay đầu hàng. Sau cuộc chiến, Từ Ngạo Thiên thu được gần ba ngàn hàng quân của địch nhân.

Một tràng công thành chiến lấy ít đánh nhiều cứ như vậy kết thúc đấy tính kịch, đêm đó trong thành Đông Hải đèn đuốc sáng trưng, toàn thành dân, quân cười vui suốt đêm, rất náo nhiệt.

Trên tường thành, Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ kề vai đứng. Phương Tử Vũ vẻ mặt thản nhiên, mà Từ Ngạo Thiên thì trên mặt tràn đầy vẻ lo âu, bởi vì bọn họ rất nhanh sẽ phải đấu mặt với viện quân đến công thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play